Chương II. Chuyến du xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là mùa đông năm ấy gần trôi đi, những mầm nhỏ bắt đầu đâm xuyên qua lớp tuyết phủ trắng xóa để vươn lên nảy nở, hoa lá trên cây cũng bắt đầu nảy mầm, dấu hiệu của 1 mùa xuân sắp tới.

Trên giảng đường, những tiếng nô đùa ồn ào xung quanh bỗng chốc lặng thinh sau một tiếng cạch. Cậu từ từ ngẩng đầu dậy sau một giấc ngủ ngắn trên bàn.

- "Ồ ? Giáo viên đã vào rồi sao ?" - Cậu mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh.

- Các em đã làm rất tốt trong kì thi vừa qua, bây giờ là thời gian nghỉ Tết của các em. Chúc các em năm mới vui vẻ, ấm no bên gia đình nhé !

Giáo viên vừa phấn khởi nói, các sinh viên bên dưới đều vỗ tay rồi từng người, từng người một cất sách vở vào cặp và đứng lên. Cậu cũng nên đi về thôi.

- Này Ozin, Tết này mày có định đi đâu chơi không ? - Một giọng nói từ đâu xuất hiện.

Đi cùng với giọng nói từ đâu một người quàng tay vào vai cậu từ đằng sau. Đó là một cậu bạn trong lớp mà đến cậu còn chẳng nhớ tên. Cũng không trách cậu được vì cậu vốn hướng nội, ít nói chuyện nên cũng không có nhiều bạn hay quen nhiều người, sau khi làm xong các bài tập nhóm được giao thì cậu cũng quên béng hết các tên của các bạn trong lớp.

- Ờm...

- Bỏ đi mày ơi, loại nó thì đi đâu được chứ, kệ nó đi, rủ thêm nó chỉ tổ mất vui.

Cậu chưa kịp trả lời thì từ đằng sau một cậu trai nữa đã ngắt ngang. Bầu không khí lúc này thật sượng ngang thì cậu bạn kia cất lời.

- À thế thôi.. Xin lỗi Thái nhé coi như chưa có gì nhé.

- Um.

Sau khi nghe câu trả lời đơn giản nhưng có phần nặng nề từ cậu thì hai con người kia cũng đi mất. Cậu cũng chẳng nghĩ gì nhiều vì cũng đã quen với hoàn cảnh này. Đi trên đường, cậu lại nghĩ chắc Tết năm nay cũng thế, bố mẹ sẽ lại lấy lý do vì công ty bắt làm xuyên Tết rồi không thể đón năm mới với cậu. Cậu buồn chứ nhưng cậu có thể làm gì ?

- "Ước gì có ai đó đón năm mới cùng mình..." - Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu.

_______________

Về nhà cậu vào discord với anh em thấy mọi người đang xôn xao nói về cái gì đó.

- Có chuyện gì vậy mọi người ? - Cậu hỏi.

- À Ozin em onl rồi hả ? Đúng lúc mọi người đang có chuyện cần bàn - Kira đáp.

- Tết em có rảnh không ? - Kuro hỏi.

- Dạ có anh ơi.

- Ngonn thế đón năm mới với tụi anh đi - Siro phấn khởi nói.

- Dạ ? - Cậu không hiểu.

- Tụi anh định đón năm mới với nhau vì mọi người cũng đang làm việc và sinh sống xa gia đình. Em có muốn đi cùng bọn anh không ?

Vẫn là Kira luôn ân cần và dịu dàng, từng lời nói của Kira khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng và có phần hơi xúc động chăng ?

- Có ạ - Cậu đáp.

- Vậy chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê XXX rồi cùng nhau đi dạo ở công viên đón pháo hoa nhé ? - Kira nói.

- Húuuuu tuyệt quá xá - siro hét lớn.

- Én nì wày - Chắc các bạn cũng biết là ai.

- Để tui rủ thêm vài người nữa - Toàn nói.

- Ơ, anh White đâu ạ ?

Tự nhiên cậu thấy thiếu thiếu rồi nhớ ra White không có trong cuộc gọi. Liệu anh White có đi không ? Cậu có thể gặp được anh White sao ? Gặp rồi làm gì ? Hàng loạt suy nghĩ trong đầu cậu hiện ra khiến cậu quên đi có giọng nói đang gọi mình.

- Ozin. Ozin ! - Kira gọi.

- Dạ ? - Cậu giật mình đáp.

- Em mải nghĩ gì vậy - Kira hỏi.

- Dạ mấy chuyện linh tinh thôi ạ.

- White nó đang làm việc tý nó về thì anh em nói nó sau ý mà - Toàn nói.

- Dạ.

Mọi người lại tiếp tục bàn tán về kế hoạch sắp tới, chỉ có riêng cậu là suy nghĩ về anh. Cậu không biết khi gặp anh thì sẽ phải nói gì, làm gì. Cậu sợ mọi người sẽ khó xử hay nói chuyện sượng với cậu vì vốn dĩ cậu rất ít nói nên lỡ làm mọi người tụt mood hay mất hứng cậu sẽ cảm thấy rất áy náy. Cứ như thế ngày dài lại trôi qua và chuyến đi chơi với mọi người đã đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro