Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, sao không dưng bốn đứa lại chui vào đây học vậy? _ Joong hỏi

- Phải đó, anh có bao giờ thấy mấy đứa học hành gì đâu _ Pond thắc mắc

- Haizzzz.... Anh hỏi anh Dunk ấy _ Jey thở dài

- Thằng kia, mày muốn anh đuổi mày ra khỏi nhà à? _ Dunk trừng mắt nhìn Jey đầy đe dọa

- Ấy ấy, không ạ _ Jey xua xua tay, trán chảy mồ hôi hột luôn vì cái liếc xéo của Dunk

- Không phải tụi em không đi học đâu mà là học xong hết rồi ạ _ Leo giải thích

- Là sao cơ? _ Phuwin nghiêng đầu hỏi, không hiểu ý của Leo

- Thì bốn thằng này nó học vượt cấp nên ra trường từ đời rồi nhưng giờ tôi bắt tụi nó đi học lại đó mà _ Dunk nói một việc cực kì quan trọng mà mặt mũi tỉnh rụi, thản nhiên cứ như là chuyện cực kì bình thường vậy

- Aow, bắt á? _ Pond trố mắt nhìn Dunk rồi lại nhìn bốn thằng kia

- Haizzzz....dạ _ Bốn thằng thở dài

- Từ hồi anh Dunk bỏ về Nan, tụi em buồn quá nên học nhảy cóc xong ra trường luôn ạ _ Leo cười

- Vậy sao giờ lại vào làm gì? _ Phuwin hỏi

- Dạ, chịu ạ. Anh hỏi anh Dunk ấy ạ _ Bốn thằng chỉ về phía Dunk

- Lèo nhèo lắm quá đấy. Tin anh đuổi bốn thằng ra ngoài đường không? _ Dunk lườm bốn thằng

- Dunk sao vậy? _ Phuwin hỏi

- À! Là tôi muốn mấy thằng nhóc này bảo vệ Fourth thân yêu của tôi đó mà, hehe. Phuwin khỏi cần vì có Pond rồi, nhể? _ Dunk cười tít mắt

- Ớ, mà Fourth của tôi đâu rồi? _ Dunk ngó đông ngó tây

- Giờ mới nhớ hả chàng? Fourth đã tới lớp đâu _ Phuwin cốc nhẹ lên đầu Dunk

- Ủa, mà sáng tới giờ cũng chẳng thấy Gemini đâu. Bình thường có bao giờ tên này bỏ học đâu ta? _ Pond thắc mắc

- Um... sáng tới giờ gọi Fourth không được, không biết có chuyện gì không nữa _ Phuwin thở dài

- Anh Gemini tới rồi kìa _ Jey chỉ ra ngoài cửa

Cái bóng cao dong dỏng của Gemini đang bước tới, khuôn mặt thì ủ rũ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, loạng choạng bước vào lớp. Chẳng thèm chào ông giáo trong khi ổng đang chăm chăm nhìn, Gemini bước thằng về phía bàn của mình luôn.

- Anh Gemini, mất hình tượng quá? _ Rey nhìn Gemini trăng trối

- Gemini, cậu ổn chứ? _ Dunk nhìn Gemini đầy lo lắng

- Ừ, tôi ổn! _ Gemini cười _ một nụ cười mà cố gắng lắm mới nặn ra được

- Này, điện thoại đâu rồi mà tao gọi không nghe máy? _ Joong hỏi

- À...ờ... hôm qua tao đi dính mưa nó ướt, đơ đơ nên ném luôn rồi _ Gemini trả lời thản nhiên

Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng, mỗi đứa một việc nhưng chẳng có đứa nào chịu học cả: Tứ Quỷ ngồi bắn game, Joong ngồi tán gái với Pond, riêng Phuwin đọc sách rất chăm chỉ nhưng khổ lỗi là đọc sách kiếm đạo, Dunk thì vừa nghe nhạc vừa đọc manga, Gemini thì ngủ...

***
Giờ nghỉ trưa

- Gemini, nước này, uống đi cho đỡ mệt _ Dunk đưa lon nước cho Gemini

- Cảm ơn cậu _ Gemini cười nhưng không dấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt

- Này, sao nhóc mua mỗi nước cho Gemini vậy? Phân biệt đối xử quá đấy _ Joong từ đâu tiến lại gần, đứng sát ngay sau lưng Dunk

- Ờ thì.... _ Dunk ấp úng

Đang không biết phải giải thích như thế nào cho phải thì...

- Anh Dunk... _ Jey hớt hải chạy vào đã có bàn cứu nguy trông thấy cho Dunk

- Chuyện gì vậy? _ Dunk nhìn thằng em bằng ánh mắt rưng rưng đầy biết ơn và cảm kích

- Anh Fourth gặp chuyện rồi anh... _ Jey lo lắng nói

- Hả? _ Dunk sững người

- Fourth bị làm sao cơ? Nói rõ xem nào... làm sao? _ Gemini túm cổ áo Jey

- Gemini bình tĩnh lại đi _ Phuwin kéo Gemini lại

- A....um...anh xin lỗi....tại anh... _ Gemini lúng túng

- Em không rõ chuyện như thế nào nhưng khi em mở tủ anh Dunk ra lấy đồ cho anh ấy thì thấy lá thư này _ Jey đưa lá thư màu đen ra

Dunk lấy lá thư của Jey, từng dòng từng chữ hiện lên trước mắt cậu: "Muốn cứu Fourth Nattawat thì mang cái mạng của mày tới đổi lại mạng thằng bạn mày cho tao, Dunk Natachai. Khi mặt trời lặn thì mọi chuyện sẽ kết thúc!"

Sắc mặt Dunk trắng bệch chuyển dần sang giận dữ tột cùng, vò nát tờ giấy trong tay ném xuống đất, Dunk gằn lên từng tiếng:

- Bọn ch* ch*t _ Ánh mắt Dunk long lanh đẹp kì lạ khi giận dữ, chạy đi

- Key, Jey, Rey giữ anh Dunk lại _ Leo hét lên

- Buông ra _ Dunk hét lên khi ba thằng nhóc giữ chặt mình lại

- Giữ cho chắc vào, để anh ấy thoát thì ba cậu biết hậu quả ra sao rồi đấy _ Leo nhìn Dunk đầy lo lắng

- Leo, buông ra mau _ Ánh mắt Dunk đầy giận dữ

- Anh, bình tĩnh lại đi _ Leo nhìn Dunk

- Buông anh ra, mau lên _ Dunk giãy dụa, nơi khóe mắt có một giọt lệ

- Anh, bình tĩnh lại đi. Anh như vậy không thể cứu được anh Fourth đâu _ Leo ôm chặt Dunk vào lòng khi người Dunk run bần bật

Tất cả những người chứng kiến chẳng ai hiểu được rằng rốt cục có chuyện gì mà khiến cho chàng trai bình thường kiên quyết, cứng rắn là vậy mà bây giờ cả người đang run rẩy một cách khó hiểu.

Sau một lúc, Dunk ngước lên quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, nở một nụ cười thật tươi, thật tự tin như ngày thường, nói:

- Tuyệt đối không thua đâu

- Vậy chứ. Tứ Quỷ luôn theo anh mà, anh Dunk yên tâm đi _ Rey cười

- Ừ _ Dunk cười

- Vậy giờ làm sao đây? Nhìn mặt vậy có hướng giải quyết gì chưa? _ Phuwin hỏi

- Rồi! Nhưng nhờ mọi người cùng giúp nha. Động vào bạn của Dunk Natachai này tôi tuyệt đối không tha đâu _ Dunk cười quyết đoán

- Ok _ Cả lũ đồng thanh

- Ok, giờ nhé: Gemini giúp tôi tra khảo mấy thằng mình tóm được hôm trước để tìm tên cầm đầu. Tôi tin tụi nó có liên quan trong vụ này đấy. Tứ Quỷ sẽ đi theo giúp Pond và Phuwin điều tra tung tích của thằng cầm đầu ngay sau khi Gemini điều tra ra được chuyện gì từ bọn kia. Đồng thời điều tra cả những băng nhóm nhỏ lẻ hay người đang có tầm ảnh hưởng mới lên trong thế giới đêm. Tất cả phải làm thật nhanh, muộn nhất là 4 giờ chiều nay phải xong _ Dunk quả quyết

- Nhanh vậy? _ Pond nhăn mặt

- Thế nên tôi mới cho Tứ Quỷ giúp hai người. Không nhanh Fourth sẽ không ổn đâu _ Khuôn mặt Dunk hiện rõ sự lo lắng

- Ok, vậy tụi này đi trước _ Phuwin hiểu Dunk, khẽ cười nhẹ rồi bước đi trước

- Vậy điểm hẹn là quán bar của Joong nhé _ Gemini nói, khuôn mặt đầy mệt mỏi và lo lắng

- Này, thế tôi làm gì? _ Joong nhăn mặt nhìn Dunk

- Hả? Mi á? Ờ thì thích làm gì thì làm, hehe _ Dunk cười trêu ngươi Joong

- Thiếu đòn à?! _ Joong tức, tay lăm lăm nắm đấm

- Thử xem! _ Dunk vênh mặt thách thức

- Cậu... _ Joong tức lắm nhưng không làm gì được, không hiểu sao trước giờ Joong chẳng ngán ai, nhưng không thể đánh được cái bản mặt vênh vênh đáng ghét kia

- A! Anh Joong không làm gì vậy thì đi cùng anh Dunk cũng được mà _ Leo chen ngang vào cuộc cãi vã tay đôi này

- Hả? Hâm, anh không cần _ Nghe xong Dunk nhăn mặt khó chịu, nhất quyết không nghe

- Anh Joong ở đây lâu cũng biết nhiều người hơn anh mà, lại thông thạo đường cái như vậy chẳng tốt hơn à! Em biết anh định làm gì mà, nhờ anh ấy sẽ đỡ vất cả hơn đấy _ Leo cười hiền

- Xì, được lắm, rồi thì đi _ Dunk hất mặt bước đi

Joong không nói gì khẽ nhúm vai rồi bước đi theo Dunk. Mỗi người mỗi việc nên cũng nhanh chóng tản ra để kịp thời gian mà Dunk đã khăng khăng chọn

- Giờ cậu tính đi đâu? _ Joong hỏi

- Bang Jinling _ Dunk thản nhiên nói

- Này nhóc, nhóc có biết đấy là đâu không hả? Nhóc đừng có mà nói bừa nhé, mất mạng như chơi đấy _ Joong nhìn Dunk, dường như không tin vào tai mình

- Tôi là ai chứ? Nhưng trước hết phải thay quần áo đã chứ mặc như thế này thì không thể vào được thật. _ Dunk nhìn bộ đồ thư sinh trên người

- Vậy về nhà nhóc đi, tôi gọi người mang đồ đến cho tôi. _ Joong thở dài, lôi điện thoại ra gọi người mang đồ tới cho mình

Dunk leo lên con Porsche 918 Spyder của Joong rồi hai đứa phóng vèo vèo về nhà Dunk. Vệc đầu tiên Dunk làm khi vào nhà đó là mở thiết bị bảo vệ, một vòng bảo vệ trong suốt bao bọc quanh nhà, một con muỗi le ve cũng bị dòng điện 1000W nướng cháy thành than luôn.

- Này, sao cậu phải cài đặt bảo vệ? Chỉ ở đây có chút thôi mà _ Joong đặt đồ tên vệ sĩ mang cho mình xuống ghế, nhìn Dunk

- Ờ, tôi sợ có người vào nhà mà không biết. Tôi là mục tiêu của chúng mà, tôi thì không sao nhưng căn nhà này tuyệt đối không được bị sứt mẻ gì _ Dunk nhìn Joong cười hiền, tay đẩy cái bàn máy khởi động hệ thống bảo vệ vào tường

- Vì sao? _ Joong nhăn mặt không hiểu

- Vì ngôi nhà này là nơi bảo vệ một thiên thần. _ Dunk nói, trong đầu nghĩ vu vơ cái gì đó

- Nhóc là thiên thần hả? _ Joong buột miệng nói

- Vớ vẩn! Không phải tôi, điên _ Dunk nhăn mặt, đầu thầm rủa tên chết bẫm Joong Archen ăn nói vớ va vớ vẩn

- Không phải thì thôi _ Joong trả lời hờ hững, tự bảo mình ngu vì phát ngôn bừa bãi quá nên không dưng ăn chửi

- Tôi đi thay đồ đây. Tầng này có buồng tắm đó, vào đấy mà thay. Cấm bước vào phòng tôi _ Dunk lườm, ánh mắt đầy đe dọa

- Rồi rồi _ Joong nói

Dunk loay hoay làm gì đó trên tầng mãi một lúc mới xuống nhà trong khi Joong đã thay xong từ đời nào rồi.

Joong mặc mặc chiếc áo da đen, séc lệch, có cả séc kéo ở tay áo, hai túi hai bên; quần bò đen mài rách đi cùng giầy Jordan đen trắng. Khóa áo một nửa để khoe thân hình gợi cảm chuẩn tới từng milimet. Mũi xỏ một cái khuyên bạc đính một viên kim cương nhỏ, tai đeo khuyên tròn nhỏ khắc chữ A

Dunk thì mặc một chiếc áo ba lỗ trắng ở trong, quần jeans đen có túi hộp hai bên, ngoài khoác một chiếc áo da nhiều séc; chân đi đôi MLB trắng. Tai đeo khuyên hình thập giá, đôi mắt dù đã bị che bởi cái kính to bản màu đen thì cái màu đỏ cố hữu đó vẫn sáng rực. Cổ đeo một chiếc dây bạc không mặt và một dây dài hơn hình chữ thập được làm rất kì công. Nhìn Dunk bây giờ rất chín chắn khác hẳn bình thường khi ở cái dáng vẻ bui bặm, tinh nghịch kia.

- Nhìn nhóc khác quá _ Joong nhìn Dunk không chớp mắt luôn

- Đương nhiên rồi, vì đây mới thực sự là "Dunk Meow" mà _ Dunk cười tươi đầy tự tin

- Chậc, đi thôi _ Joong quay mặt bước đi, ở thêm chút nữa chắc không kìm được lòng mất

Dunk bước lên xe, chiếc xe mui trần phóng lướt qua các con đường lớn. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ của thành phố khẽ hắt nhẹ vào mặt Dunk khi cậu đang nhìn vu vơ đâu đó.

Chiếc ô tô rẽ vào một con đường nhỏ hun hút 2 bên là những bãi đất hoang với cỏ dại chen lấn nhau mọc um tùm. Đi mãi, đi mãi thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một cánh cổng lớn màu xám

Joong và Dunk bước xuống xe. Nhìn cả hai đứa chẳng khác gì mafia vì cái kiểu ăn mặc đen từ đầu tới chân lại thêm hai khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị dấu sau cặp kính đen nữa. Joong định tới bấm chuông cửa thì Dunk chạy ra cái bảng ngay đấy bấm một dãy số vào. Ngay lập tức cánh cửa sắt mở ra luôn làm Joong trố mắt ngạc nhiên nhìn không nói lên lời.

- Vào thôi _ Dunk cười nhẹ, bước vào bên trong

Cả hai phải đi bộ một đoạn đường khá dài trên con đường lát toàn gạch men xám, hai bên đường toàn là những cây cảnh quý hiếm và đắt tiền được bài trí rất đẹp. Bước gần tới ngôi nhà gỗ được làm theo kiểu kiến trúc Nhật nằm ngay dưới gốc cây cổ thụ to lớn Joong và Dunk bị chặn bởi gần 100 người mặc âu phục đen thêu gia huy của Bang Jinling bao vây

- Này, mấy người đón tiếp khách vậy sao? _ Joong nhăn mặt, chẳng có tý gì tỏ ra e dè, sợ sệt cả

- Các ngươi là ai? Sao giám ngang nhiên vào đây? _ Một tên lên tiếng

- Ta muốn gặp "ông chủ" của các ngươi _ Dunk đi thẳng vào vấn đề, chẳng thèm trả lời câu hỏi của tên kia

- Cậu muốn gặp "ông chủ" làm gì? _ Tên đó hỏi

- Việc của tao _ Dunk lạnh lùng

- Ông chủ không có nhà, mời về _ Tên đó hất mặt, vênh váo

- Vậy thất lễ rồi, không cho tao gặp vậy tao tự vào _ Dunk bước tới căn nhà gỗ trước mặt

- Đứng lại _ Tên đó hét lên, đồng thời mấy tên gần đó chĩa kiếm vào cổ Dunk nhưng chưa kịp thì...

"Bốp....bốp...chát...hự....."

Và mấy tên Jinling gần đấy định đả thương Dunk đã bị Joong đánh bật trong chớp mắt và trên tay Joong đang cầm kiếm của chúng chẳng biết lấy bằng cách nào nữa

- Làm gì vậy? _ Dunk nhìn Joong khó hiểu

- Tôi đã hứa với mấy người họ (ý chỉ bọn Tứ quỷ và Phuwin) là đảm bảo an toàn cho nhóc mà _ Joong phủi phủi lại quần áo

- Tụi mày... tụi mày có biết đang động vào người của ai không? _ Tên đó giận run người, gân xanh gân đỏ nổi hết cả lên

- Bang Jinling, sao? _ Dunk hất mặt trả lời chúng vẻ mặt cực kì khiêu khích

- Được lắm, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Tụi bây, chém chết hai đứa nó đi _ Tên đó hét lên và xông vào

Cả lũ tầm gần 100 thằng định xông vào thì từ phía sau có tiếng hét lớn đầy uy lực làm chúng đứng sững lại luôn:

- DỪNG LẠI!

Người đó bước tới, là một chàng trai trẻ, hơn Joong với Dunk tầm 4, 5 tuổi. Anh đeo chiếc kính vuông, khuôn mặt thanh tú nhìn hơi giống thư sinh. Nếu như ai không để ý tới ánh mắt sắc sảo, lạnh lẽo của anh thì có thể dễ dàng bị anh nhìn thấu mọi suy nghĩ. Mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt, anh vận bộ âu phục đen bước tới vội vàng nhưng vẫn mang cái thần khí khiến người ta lạnh sống lưng. Bọn Jinling dạt sang hai bên, khúm núm cúi chào anh:

- Phó bang chủ

- Mày làm gì thế này hả?_ Anh nhìn bọn đàn em, cố kiềm chế, khẽ đẩy gọng kính lên

- Em... _ Tên kia bị khí thế của anh áp đảo, ấp a ấp úng

- Mày muốn hại cả cái bang này à? Mày nghĩ người bước vào được cái cổng sắt kia mà không cần người bên trong mở mà là người thường hả? _ Anh gằn giọng

- Ơ...em...._ Tên kia ấp úng

- Tính mày lúc nào cũng nhanh nhẩu ẩu đoảng. Mày biết người vừa hạ gục mấy thằng kia là ai không hả? Mắt mày mù rồi à? Mày đi theo "ông chủ" bao năm rồi mà không nhận ra người trước mặt là cậu "Joong Bow" à? _ Anh mắng hắn một trận tơi bời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro