Chương 16 Có tính là cầu hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường trở về, Điền Chính Quốc kể cho Kim Thái Hanh nghe về Kiều Húc Dương.

Thật ra ba hai câu là có thể tóm gọn, bọn họ quen biết nhau từ lần xem mắt trước, Kiều Húc Dương vẫn luôn đơn phương theo đuổi Điền Chính Quốc nhưng y chưa từng chấp nhận.

“Giáo sư Kim chớ để ý, tôi nói chúng ta sắp kết hôn, có lẽ cậu ta sẽ không đến tìm tôi nữa đâu.” Điền Chính Quốc dừng một chút, lại nói: “Tôi cũng không một chân đạp hai thuyền.”

“Anh biết.” Kim Thái Hanh nhanh chóng đáp: “Lần đầu ở quán cà phê anh nhìn ra được, cậu ta đuổi theo em rất tích cực.”

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lát mới ý thức được hắn nói lần nào.

Trước khi xem mắt, nhân viên quán cà phê gọi họ là “Anh S”, y và Kim Thái Hanh trùng hợp ngồi cùng một bàn trong quán cà phê.

Khi đó Kiều Húc Dương tặng hoa hồng cho y, Kim Thái Hanh ngồi đối diện.

“Anh còn nhớ à.” Điền Chính Quốc thoải mái nở nụ cười: “Tôi suýt nữa thì quên mất.”

Kim Thái Hanh nhanh chóng nhìn sang nơi khác, một lát sau nói: “Ở nơi công cộng đột nhiên thấy có người cầm hoa tỏ tình mà, rất ấn tượng.”

Khúc nhạc đệm nhỏ này hời hợt trôi qua, Kim Thái Hanh không hỏi gì khác cũng không hỏi đối tượng xem mắt trước kia của Điền Chính Quốc, hai người cứ như vậy yên bình trở lại nhà cô giáo Vương, ăn một bữa tối vui vẻ hòa thuận.

Lúc Điền Chính Quốc cúi đầu húp canh, đầu óc có hơi trống rỗng.

Những lời Kiều Húc Dương nói cũng không sai, biểu hiện của Kim Thái Hanh rất có giáo dưỡng, bạn đời tương lai được người khác bày tỏ tình cảm mà anh ta không có chút cảm xúc nào, sau đó cũng không tra hỏi, còn có thể cùng đối phương nói chuyện ván trượt.

Thậm chí ngay cả chiều nay, khi bác gái tuyên truyền sức khỏe nhét bao cao su cho bọn họ, vẻ mặt Kim Thái Hanh cũng không có gì thay đổi.

Sở dĩ hắn không quan tâm nhiều như vậy chỉ có thể là bởi vì không yêu.

Điền Chính Quốc cảm thấy điều này rất dễ hiểu, y có thể hiểu được.

Vì y cũng vậy.

Dù sao người một nhà ăn cơm cả chủ và khách đều rất vui vẻ, Điền Chính Quốc có thể nhìn ra ba mẹ y vui bao nhiêu, như vậy cũng đủ rồi.

Cơm nước xong xuôi, bốn người lại ngồi cùng nhau chuyện trò hồi lâu, cô giáo Vương bắt đầu đuổi người, muốn bọn họ về sớm nghỉ ngơi, cuối tuần vốn đã rất ngắn ngủi.

Điền Chính Quốc không câu nệ với họ, đơn giản nói với ba mẹ vài câu rồi cùng Kim Thái Hanh rời đi.

“Giáo sư Kim vất vả rồi.” Đây là câu đầu tiên Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh sau khi ra khỏi nhà.

Kim Thái Hanh cười: “Nói gì vậy chứ, không vất vả.”

Buổi sáng lúc đến, Điền Chính Quốc vốn định lái xe đi đón Kim Thái Hanh, nhưng hắn nói nhà hắn xa, không tiện đường cho nên không cho y đi đón, bọn họ bèn lái hai chiếc xe tới.

Hai chiếc xe dừng ở dưới lầu, bọn họ không vội tách ra mà đứng cùng nhau bàn bạc những chuyện tiếp theo.

Khi nào thì đăng ký kết hôn, có muốn đi xem nhà hay không, hai người lấy lịch và thời khóa biểu dạy học ra thảo luận.

“Lên xe anh ngồi rồi nói.” Kim Thái Hanh đột nhiên đề nghị. “Buổi tối bên ngoài hơi lạnh.”

Điền Chính Quốc nói được, theo Kim Thái Hanh lên xe hắn.

Kim Thái Hanh ngồi ghế lái, Điền Chính Quốc ngồi ghế phụ.

Trong lúc sửa sang lại quần áo, Điền Chính Quốc chạm vào một góc nhọn nhỏ nhô ra từ trong túi, y đưa tay sờ vào và nhanh chóng nhớ ra đó là gì.

Bao cao su bác gái nhét cho bọn họ.

Điền Chính Quốc lặng lẽ rút tay về, hỏi: “Nhân tiện, trước khi đăng ký kết hôn, chúng ta sắp xếp thời gian đi làm kiểm tra hôn nhân trước nhé?”

“Được.” Kim Thái Hanh đáp: “Để anh về xem xét gói khám của mỗi bệnh viện có gì khác nhau không.”

Thời gian gần như đã được sắp xếp, Điền Chính Quốc nhìn lịch trình kết hôn và thời khóa biểu dạy học trên lịch, rất gọn gàng.

“Vậy gặp nhau ở bệnh viện.” Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, nói: “Giáo sư nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó định xuống xe.

“Thầy Điền, chờ đã.” Kim Thái Hanh nhẹ giọng gọi y.

“Hả?”

Điền Chính Quốc lại ngồi trở về.

Y muốn hỏi Kim Thái Hanh có chuyện gì nữa không nhưng lại không hỏi.

Bởi vì y nhìn thấy Kim Thái Hanh đưa tay ấn mở hộp đựng đồ trong xe, từ trong đó lấy ra một hộp nhung nhỏ.

Là chiếc nhẫn bọn họ mới mua cách đây không lâu.

Điền Chính Quốc im lặng từ lúc nhìn thấy chiếc hộp, y trầm mặc nhìn ngón tay thon dài của Kim Thái Hanh đặt lên mép hộp, nhẹ nhàng mở ra, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ nhàng như dòng nước chảy xuôi giữa nhung tơ sẫm màu.

Kim Thái Hanh đột nhiên nhướng mí mắt, nhẹ nhàng bắt lấy tầm mắt Điền Chính Quốc, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn y chăm chú.

Cổ họng Điền Chính Quốc đột nhiên khô khốc, không nói được lởi nào.

“Anh đã suy nghĩ và đưa ra quyết định.”

Kim Thái Hanh nói rất chậm rãi, ánh mắt lại buông xuống, ngón cái chạm vào nhẫn vàng.

Thời điểm hắn cụp mắt xuống, mí mắt chỉ còn lại một nếp gấp nhàn nhạt, lông mi dày rậm, tròng kính tạo thành một vòng cung nông như ánh trăng dưới hốc mắt khiến hắn trông rất nho nhã.

Trăng lưỡi liềm chợt lóe lên, là Kim Thái Hanh ngẩng mặt lên.

“Anh muốn đính hôn với thầy Điền, không biết thầy Điền có cảm thấy đường đột không.”

Điền Chính Quốc vẫn bình tĩnh hỏi: “Chúng ta không phải đã sớm quyết định rồi sao?”

“Nói miệng.” Kim Thái Hanh cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên.” Thì cũng chỉ lời nói đầu môi thôi.”

“Nhưng tôi không mang nhẫn theo bên mình.” Điền Chính Quốc nói. “Cái này là của anh.”

Kim Thái Hanh lập tức nở nụ cười, độ cong đuôi mắt rất mềm mại.

“Lúc trước đã nói rồi, nhẫn của anh chính là của em.”

Điền Chính Quốc nhìn chiếc nhẫn trong tay Kim Thái Hanh, trong không gian chật hẹp yên tĩnh này, trái tim bỗng đập nhanh dường như hơi ồn ào.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, mỉm cười nói: “Thật ra bây giờ thầy Điền vẫn có thể thay đổi quyết định, bên ngoài có rất nhiều thanh niên tài hoa dung mạo xuất chúng, thầy Điền còn rất nhiều lựa chọn.”

“Nhưng nếu đeo nhẫn vào, cho dù trượt ván hay tặng hoa hồng, thầy Điền đều phải bỏ lỡ hết rồi.”

Điền Chính Quốc im lặng một hồi, hỏi: “Giáo sư Kim... vẫn để ý chuyện lúc chiều?”

Kim Thái Hanh do dự một chút, vẫn thẳng thắn gật đầu, nói thẳng: “Thấy người khác theo đuổi em, anh không thoải mái lắm.”

Hắn vươn tay trái về phía Điền Chính Quốc, lòng bàn tay hướng lên trên.

“Được không?”

Điền Chính Quốc rũ mắt nhìn bàn tay Kim Thái Hanh, thon dài có lực, nước da cân đối, đây hẳn là đôi tay thường cầm bình thuốc thử và bút.

Điền Chính Quốc vào giờ khắc này như mất đi khả năng hô hấp, y không tự chủ được mà chậm rãi đưa tay trái vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh.

Nhìn người đàn ông này mở lòng bàn tay về phía bạn, thật khó để từ chối anh ta.

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, xúc cảm ấm áp giống như nhiệt độ buổi chiều hắn đặt tay sau gáy y.

“Thầy Điền đồng ý?” Kim Thái Hanh xác nhận một lần nữa.

“À.” Điền Chính Quốc nhướng mày. “Tôi đồng ý.”

Một giây sau Kim Thái Hanh nắm chặt tay trái Điền Chính Quốc, xỏ chiếc nhẫn màu vàng bắt đầu từ đầu ngón giữa, chậm rãi đẩy lên trên thẳng đến khi nó kẹp chặt ở gốc ngón tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vô thức cuộn ngón tay lại, cảm giác đeo nhẫn trên tay rất xa lạ, có cảm giác giam cầm.

Y cụp mắt nói: “Chỉ có một người đeo, không ra dáng.”

“Vậy lần sau gặp mặt, em đeo cho anh, như vậy được không?” Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc: “Đương nhiên.”

“Trở về lái xe chậm một chút. “Kim Thái Hanh nói.

“Ò.”

Thực tế Điền Chính Quốc chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng Kim Thái Hanh đã mở khóa cửa xe, nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhắc nhở y nên về nhà.

Điền Chính Quốc còn chưa định thần lại thì cơ thể đã phản ứng trước, mở cửa xe bước ra ngoài.

“Thầy Điền.”

Kim Thái Hanh ngồi trong xe gọi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vô thức dừng bước, nhìn giáo sư ngồi ở ghế lái dưới ánh đèn điều khiển nhu hòa, trên người có loại phong thái khó tả nên lời.

Y từ trong mũi phát ra một nghi vấn “Hửm?”

Kim Thái Hanh dịu dàng nhìn Điền Chính Quốc: “Lại đây một chút.”

Ánh mắt của hắn nhẹ như vậy lại giống như đầm sâu không thấy đáy, làm cho Điền Chính Quốc nhịn không được nghe theo.

Điền Chính Quốc đến gần một bước, chậm rãi cúi người xuống.

Kim Thái Hanh vươn tay đè lại cổ áo Điền Chính Quốc, cái chạm nhẹ xuyên qua lớp vải chạm vào xương quai xanh.

Điền Chính Quốc hơi mở to hai mắt, nín thở theo bản năng.

Nhưng xúc cảm lại biến mất trong giây tiếp theo.

Kim Thái Hanh thu tay về, đầu ngón tay có thêm một đám lông tơ màu trắng.

“Bông liễu.” Kim Thái Hanh nói. “Rơi trên người em.”

...

Điền Chính Quốc: “Ò.”

Không đợi y đứng thẳng dậy, Kim Thái Hanh lại vươn tay chạm vào chỗ cũ.

Thân thể Điền Chính Quốc cứng đờ, đành phải duy trì tư thế cúi người.

Kim Thái Hanh hơi nghiêng người ra ngoài cửa sổ xe khiến khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn một đoạn.

Hắn nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, chồng chưa cưới.”

Thanh âm còn nhẹ hơn cả bông liễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro