Chương 3 Lần Đầu Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau đó Kiều Húc Dương không tìm Điền Chính Quốc nữa, đổi lại người tìm y là Vương Huệ Linh.

Vương Huệ Linh gọi điện thoại tới, câu đầu tiên là: “Chung chỗ với Húc Dương thế nào rồi? Nghe nói người ta rất hài lòng với con.”

Điền Chính Quốc gọi mẹ, bình tĩnh báo cáo: “Không thích hợp, không có sống chung.”

Bà Vương lặng thinh vài giây, tông giọng thoáng cái đã nhạt nhẽo, nghe lạnh như băng: “Con sống chung với người ta rồi chắc? Chỉ ăn bữa cơm cũng gọi là sống chung.”

“Lúc món thứ hai mang lên con đã biết cả hai không đến được với nhau đâu.” Điền Chính Quốc nói: “Cần gì phải lãng phí thời gian nữa.”

“Được lắm, anh cứ ăn với người ta kiểu đó đi, kiêu căng anh, ai cũng chướng mắt! Chờ tôi với ba anh đi rồi, anh vẫn ở một mình.”

Điền Chính Quốc cau mày, y không thích nghe nhất chính là câu này.

“Ơ kìa, cái gì mà đi hay không!”

Điện thoại bị ba y đoạt lấy, giọng nói của ba Điền hoảng hốt chen vào: “Chính Quốc à, mẹ con cũng lo lắng cho con, nói chuyện hơi khó nghe, nha con.”

Điền Chính Quốc nói: “Con biết.”

Ba Điền thở dài: “Cuối tuần rảnh không, về ăn một bữa?”

Điền Chính Quốc nói được.

Lúc y trở về nhà cha mẹ, ba Điền đang nhặt rau được một nửa, trong tay cầm một bẹ cải thảo còn nhỏ nước chạy ra, cười rất hiền lành: “Chà, về rồi à”.

Vương Huệ Linh bận rộn trong bếp, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói.

Điền Chính Quốc đặt sữa bò, trái cây, bánh ngọt gì đó để bên cạnh, cầm lấy cải thảo trên tay ba rồi đi vào bếp không nói một lời.

Hai mẹ con một người nhặt rau một người xào rau, tiếng váng mỡ vang lên xèo xèo, không ai mở miệng nói chuyện.

Nếu nói về tính cách lạnh lẽo đâm người của Điền Chính Quốc, 80% là kế thừa từ người mẹ ruột của y.

Bà Vương cả đời làm giáo viên, ăn phấn bụi còn nhiều hơn khói dầu, từ một giáo viên nhỏ nỗ lực phấn đấu lên giáo viên cấp cao. Trong mắt học sinh, bà là một giáo viên nghiêm khắc điển hình với cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Trong nhà có hai tảng băng một già một trẻ, ba Điền luôn làm người hòa giải, khuyên nhủ bên này vỗ về bên kia, đồ ăn mang lên bàn hai mẹ con mới nói câu đầu tiên.

Điền Chính Quốc nói: “Cà tím cho nhiều muối rồi.”

Bà Vương giơ đũa chặn bát lại: “Vậy con đừng ăn.”

Ba Điền vui vẻ ra mặt: “Kìa, cái này đúng rồi còn gì!”

Ba Điền là bác sĩ, năm ngoái vừa về hưu, cờ thưởng bệnh viện tặng cho ông treo kín cả một mặt tường, bà giáo Vương đành thu dọn một cái rương nhỏ để ông cất giữ những lá cờ.

“Mẹ năm nay cũng phải về hưu.” Bà Vương nhìn Điền Chính Quốc, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như vậy.

Ngụ ý rất rõ ràng, hai người bọn họ đều đã về hưu, y vẫn không chịu yêu đương, không có ai ở bên cạnh làm sao cha mẹ yên lòng được.

Thật ra trước kia hai vợ chồng bận rộn nhiều việc, một người chăm lo học sinh, một người chăm sóc bệnh nhân, lúc Điền Chính Quốc còn nhỏ cũng ít khi quản lý y.

Lên đại học, chọn chuyên ngành, tìm việc làm, bọn họ ủng hộ tất cả lựa chọn của Điền Chính Quốc, duy chỉ có chuyện kết hôn này rất cứng rắn, không cho phép y cứ một mình cả đời như vậy.

Không nhất thiết phải kết hôn, dù sao cũng phải có người bên cạnh chăm sóc lẫn nhau, nếu không cha mẹ làm sao yên tâm già đi.

Điền Chính Quốc đúng là biết dây dưa, bảo y đi xem mắt y sẽ đi, sắp xếp ai y cũng sẽ gặp mặt, nhưng bao giờ cũng chỉ gặp một lần, không còn có lần sau.

Y bắt đầu xem mắt từ năm 28 tuổi, cứ ngắt quãng như thế cho đến năm 32, gặp một đống người, kiểu đàn ông gì cũng có nhưng chưa lần nào thành công.

Mỗi lần trở về đều nói như nhau: “Không hợp”, “Không vừa mắt”, “Không thành công”.

Cũng không trách mẹ y sốt ruột, phụ huynh nào gặp chuyện này cũng sẽ sốt ruột.

“Chúng ta tâm sự một chút, rốt cuộc là con suy nghĩ thế nào?” Bà giáo Vương hỏi.

Điền Chính Quốc vẫn nói như cũ: “Gặp được người thích hợp con sẽ kết hôn.”

Xem mắt là một công việc mang tính giai đoạn, hạng mục Kiều Húc Dương này kết thúc, ba mẹ Điền cũng không nói gì nữa. Họ biết làm giáo viên bận rộn thế nào, bình thường sẽ không gọi điện làm phiền y, thà rằng để con trai về nhà ngủ sớm còn hơn.

Cuối học kỳ vừa nhiều việc vừa phức tạp, cần phải tổng kết cả học kỳ, sắp xếp lịch ôn tập, phối hợp thi cử và đưa ra phản hồi cho các bên.

Mỗi ngày khi Điền Chính Quốc đến lớp kiểm tra tình hình đều bị sấp nhỏ dí hỏi đề bài, bận rộn với nghiệp vụ.

Các học sinh tuy sợ Điền Chính Quốc nhưng khi có thắc mắc vẫn sẽ lớn mật thỉnh giáo, bởi vì Điền Chính Quốc chưa bao giờ phê bình khi học sinh nghe không hiểu bài, y rất kiên nhẫn.

Lúc làm giám thị, Điền Chính Quốc bắt được một bạn học gian lận, là học sinh lớp khác, lập tức phán 0 điểm tại chỗ không cho người ta một chút tình cảm nào, nửa giờ thi sau toàn trường lặng ngắt như tờ.

Có lẽ trường học nào cũng có “Tứ Đại Danh Bổ”, Điền Chính Quốc chính là Đại bổ đầu khiến người ta nghe tin đã mất vía nhất trường bọn họ. Ở trước mặt y giở trò chính là tự tìm đường chết, siêu đạo chích Kaito Kid còn giấu không nổi.

Bọn nhỏ thi xong thì hoàn toàn thảnh thơi, xem phim tiếng Anh trong lớp, ăn vặt trà chanh tán dóc, tâm trí đều bay đến kỳ nghỉ đông.

Nhưng các thầy cô vẫn chưa thể nhàn nhã, bọn họ phải gấp rút chấm bài thi, sắp xếp phân tích kết quả, sửa bài, tìm học sinh cần giúp đỡ để trò chuyện, giao bài tập, kèm cặp, còn một đống chuyện thượng vàng hạ cám, lúc này mới coi như xong.

Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Điền Chính Quốc trùm mền ngủ ở nhà suốt 15 tiếng.

Khi tỉnh giấc, trời đất đã tối sầm, Điền Chính Quốc sờ điện thoại di động xem thời gian, bất ngờ thấy màn hình đầy tin nhắn, tất cả đều của Lạc Lưu Ly.

n   Tôi biết cậu nghỉ rồi haha! Đừng giả vờ ngủ, đề nghị cậu thức dậy đớp cái này cho tôi! Nói cho cậu biết, cậu nhất định sẽ thích, xem một tập trước đi, chỉ xem một phút cũng được!

Lạc Lưu Ly gửi cho ỹ một danh sách dài các đường link chia sẻ, Điền Chính Quốc kiên nhẫn xem từng cái một, nếu thấy thứ gì đó hứng thú, y sẽ nhấp vào lưu trữ.

Điền Chính Quốc trả lời cô: lưu lại rồi, ăn cơm.

Lạc Lưu Ly nhắn lại biểu cảm mặt cười haha, câu thứ hai bắt đầu không đứng đắn: Cậu không muốn con chó nhỏ như ánh ban mai kia sao? Tôi thấy ảnh của cậu ta cũng được lắm, nhường tôi xào chơi đi.

Điền Chính Quốc đã sớm miễn nhiễm với lời nói ba trợn của cô, trả lời: “Tự đi mà hỏi”.

Lạc Lưu Ly chỉ được cái mồm, cô không có hứng thú chút nào với gay.

“Nhưng tôi phải nói một câu công bằng, dì thật sự không hiểu con trai mình lắm nhỉ, vừa nhìn Kiều Húc Dương tôi đã biết không phải đồ ăn của cậu.”

Điền Chính Quốc hỏi cô: “Vậy đồ ăn của tôi là gì?”

“Kiểu như Bạch Tuộc.”

Lạc Lưu Ly mở miệng là tới: “Móc treo đồ cơ bắp, côn đồ, cuồng bá lãnh khốc mãnh nam tổng công.”

Buff chồng buff chất không dám nhìn, Điền Chính Quốc cười nói cô vớ vẩn.

Lạc Lưu Ly là đại thần Figure mà Điền Chính Quốc quen biết trước đây khi mới lọt hố GUNDAM, tác phẩm của cô từng lọt vào top 3 khu vực của GBWC.

*Gunpla Builder World Cup: một giải đấu mang tầm cỡ quốc tế trong việc lắp ghép, thiết kế và sáng tạo mô hình robot gundom.

Nếu nói về người bạn tâm giao nhất của y trong nhiều năm qua, phải là Lạc Lưu Ly.

Tên thật của cô là La Lập Lãng, cái tên vô cùng khí phách, vô cùng man, cho nên hồi đó cô đặt cho mình một cái tên mạng nghe rất đẹp và cổ trang, còn bây giờ nghe rất trẻ trâu.

Nhưng gọi tên trên mạng đã thành thói quen, bao nhiêu năm cũng không sửa được, vậy nên dù cô nàng đã nghiêm chỉnh từ chối, Điền Chính Quốc vẫn quen gọi cô là Lạc Lưu Ly.

Lạc Lưu Ly ngược lại rất dám nói: “Cậu không phải thích kiểu Bạch Tuộc sao, đơn giản thôi, tôi biết một vài coser trẻ có lẽ quen biết Bạch Tuộc, trực tiếp giới thiệu cho cậu xem mắt được không! Bớt cho cậu đi khắp thế giới tìm đồ ăn thay thế tìm không ra.”

Điền Chính Quốc muốn cô nhanh chóng ngậm miệng, không nói đến vấn đề người ta có độc thân hay không, đây rõ ràng là nói bậy.

Nói khó nghe một chút, Bạch Tuộc không phải là idol của Điền Chính Quốc, chỉ là một thân hình đẹp cung cấp cho ảo tưởng của y, không khác gì người giấy, đại khái như hai chiều không gian khác nhau với Điền Chính Quốc.

Hơn nữa, khuynh hướng tính dục với 2D và tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng 3D có thể nhập làm một sao?

Y có thể tùy tiện mơ tưởng bị gã đàn ông cơ bắp nhốt trong nhà đè ép xxx, nhưng nếu tại thế giới 3D thực sự gặp phải loại cuồng khống chế này, phỏng chừng y sẽ đánh nát cằm người nọ.

Điền Chính Quốc là một người trưởng thành thực tế, y không đến mức không phân biệt được cái này.

Tết âm lịch trên đường giăng đèn kết hoa, ăn tết cùng cha mẹ xong, Điền Chính Quốc mang theo một đống đồ ăn về nhà, bắt đầu năm mới một mình.

Thời gian kết thúc kì nghỉ đông bắt đầu đếm ngược, trường chuyên trung học sắp khai giảng, mỗi ngày đều rất quý giá đối với Điền Chính Quốc.

Hôm nay y dậy sớm, chuẩn bị đi ăn bát hoành thánh, đi tới chỗ cũ mới phát hiện mặt tiền cửa tiệm đã thay đổi, tiệm hoành thánh biến thành một quán cà phê.

Điền Chính Quốc đứng ở cửa một lúc, trong lòng có chút trống rỗng.

Quán cà phê trang trí rất tươi mát với những bức tường trắng và cửa sổ bằng gỗ, cây cối xanh tươi chen chúc trên sân thượng, bên trong có rất nhiều người ngồi, có vẻ kinh doanh không tệ.

Đến cũng đến rồi, quán trông cũng đẹp, không bằng nếm thử đi. Điền Chính Quốc nghĩ.

Cô gái order hỏi họ của Điền Chính Quốc, vẽ vài nét trên ly rồi cười: “Phiền anh chờ một lát.”

Có rất nhiều người đang chờ cà phê, hầu hết đều đi thành từng cặp, nhiều người cầm hoa hồng trong tay.

Lúc này Điền Chính Quốc mới ý thức được hôm nay là lễ tình nhân.

Sau một lúc chờ đợi, nhân viên cửa hàng cầm ly cà phê và đọc nhãn trên ly: “Anh S... cà phê của anh.”

Điền Chính Quốc hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ đang gọi chữ cái đầu tiên của họ y, nghĩ thầm phong cách quán này khá Tây.

Y đưa tay đến chạm vào ly giấy, đầu ngón tay đụng phải ngón tay của người khác.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Hai người đồng thời thu tay về.

Điền Chính Quốc ngước lên, đối diện với ánh mắt của người xa lạ kia.

Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc.

Người này cao hơn Điền Chính Quốc một chút, phía sau cặp kính mỏng là đôi mắt nhẹ nhàng, giống như thư sinh trong những cuộn giấy cổ được vẽ bằng bút lông nhỏ, một khuôn mặt mộc mạc.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khí chất học thuật trên người rất đậm, vì vậy tầm mắt Điền Chính Quốc dừng lại trên người hắn một lát.

Ánh mắt đối phương cũng rơi vào trên người y, ánh nhìn rất nghiêm túc ——

Ý thức được điểm này, sau lưng Điền Chính Quốc có chút tê dại.

“Xin lỗi, anh Điền phải không? Ly này là của anh.”

Điền Chính Quốc nghe người phục vụ gọi mình, bình tĩnh quay lại, đưa tay nhận cà phê.

“Tiểu Hạ, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng chỉ viết chữ cái đầu tiên của tên khách!”

Cô gái ở quầy thu ngân giơ tay đầu hàng: “Xin lỗi, bận quá, em viết vội, em sẽ sửa ngay...”

“Xin lỗi anh Kim, cà phê của anh, đợi đã lâu.”

Người phục vụ nở nụ cười và mang một ly cà phê khác cho người đàn ông bên cạnh Điền Chính Quốc.

Hắn họ Thạch, hay họ Kim? Câu hỏi này chợt lóe lên.

Quán cà phê chật kín người và không có chỗ trống nào trong tầm mắt.

Điền Chính Quốc chuẩn bị mang đi, vừa lúc một đôi tình nhân đứng dậy rời đi, để trống một cái bàn tròn nhỏ.

Y đi qua, phát hiện anh Kim cũng đi tới bên bàn trống.

Ánh mắt hai người lại nhẹ chạm nhau, Điền Chính Quốc lịch sự hỏi: “Có phiền không?”

Anh Kim dường như dừng một chút, nói “Không phiền”. Hai người đồng thời kéo ghế gỗ ra, cách bàn ngồi xuống.

Chiếc bàn nhỏ dựa vào vách tường, trên kệ tường có mấy cuốn sách, đã lâu Điền Chính Quốc không tĩnh tâm đọc sách, y ngẫu nhiên rút ra một cuốn, sách còn rất mới, chưa có ai lật nó.

Ở phía đối diện, anh Kim bật máy tính xách tay lên, thỉnh thoảng lại viết gì đó vào cuốn sổ đang mở, chắc là đang giải quyết công việc.

Tiếng trò chuyện rôm rả từ các bàn khác, máy pha cà phê đang kêu vo vo nhưng ở đây chỉ có họ im lặng, mỗi người làm việc riêng, một người đọc sách một người làm việc, không ai nói gì.

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, ly cà phê bốc hơi, từ lúc nào Điền Chính Quốc đã đọc gần nửa cuốn sách, y rất hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này.

“Anh Chính Quốc.”

Bên tai vang lên một giọng nói trẻ tuổi, Điền Phúc Chi ngẩng đầu, quả nhiên là Kiều Húc Dương.

Không biết cậu ta làm sao tìm được quán cà phê này.

Kiều Húc Dương cầm một bó hoa hồng trong tay, rất lịch sự cúi người xuống, chăm chú nhìn Điền Chính Quốc, nở một nụ cười ranh mãnh: “Lần trước anh nói bên cạnh có người, là lừa em đúng không? Nếu không lễ tình nhân sao anh lại đi một mình.”

Điền Chính Quốc lập tức lạnh mặt.

Kiều Húc Dương ngồi xổm xuống bên cạnh y, giống như một con cún lông vàng, ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, nụ cười dịu dàng lại nhiệt huyết, nói chuyện rất thẳng thắn: “Anh à, em bị anh từ chối rất nhiều lần, nhưng em thích anh, có thể cho em cơ hội theo đuổi anh một lần được không?”

Kiều Húc Dương đẹp trai và rất biết toát ra vẻ cuốn hút, chưa từng có người nào cậu không giải quyết được. Điền Chính Quốc là một ngoại lệ.

Cậu không tin tà đạo, cậu nhất định phải gặm khối xương này đến miệng.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc không chút thay đổi, đặt lại cuốn sách lên kệ, cầm ly cà phê đứng dậy rồi sải bước rời đi.

Kiều Húc Dương thở dài, đứng lên định đuổi theo, nhưng góc áo của cậu giống như vướng vào thứ gì đó, sau đó bị một bàn tay ngăn lại.

“Cậu làm rơi quyển sổ của tôi.”

Người đàn ông ngồi đối diện bình tĩnh nói và chỉ xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Kiều Húc Dương cúi xuống nhặt, vì ôm hoa hồng trong tay nên có chút khó khăn, người đàn ông kia nhanh hơn cậu một bước, tự mình nhặt quyển sổ lên.

Người đàn ông lịch sự nói: “Không sao.”

Bị trì hoãn một lúc, khi Kiều Húc Dương đứng dậy lần nữa, bóng lưng của Điền Chính Quốc đã biến mất trong đám đông náo nhiệt trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro