Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời dần xuống núi, nhiệt độ nơi hoang dã giảm xuống rất nhanh, Kim Thái Hanh tùy ý khoác lên mình một chiếc áo khoác che lại dáng người, trở về bộ dáng quân tử khiêm tốn.

Hoàng hôn tím tràn ngập bầu trời, nhiều người dừng lại chụp ảnh.

“Hôm nay thời tiết đẹp, có lẽ buổi tối sẽ nhìn thấy sao trời.” Sướng An nói với con gái.

Tiểu Vũ vui vẻ nhảy dựng lên, chạy vào trong xe: “Con muốn lấy kính viễn vọng ra!”

Âu Dương Hi đang ở bên cạnh chuẩn bị đồ nướng, thò đầu hỏi: “Con tự lắp được không? Có cần ba giúp không?”

Giọng của Tiểu Vũ xa xa truyền tới: “Con thử trước đã —— “

Vừa rồi Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc còn chưa sắp xếp xong đồ đạc trong lều đã chạy đi lấy diều.

Lúc này bọn họ trở về lều trại, trải một tầng đệm chống ẩm lên mặt đất, sau đó là đệm khí, cuối cùng Kim Thái Hanh lấy ra hai chiếc túi ngủ đặt cạnh nhau và bỏ vào trong lều.

“Buổi tối chúng ta ngủ như vậy sao?” Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh dừng lại vài giây: “Cũng có thể ghép hai cái lại.”

Túi ngủ là do hai người bọn họ chọn.

Kim Thái Hanh vốn có một cái, Điền Chính Quốc cảm thấy mua thêm một cái túi đôi hơi bất tiện, không bằng mua thêm một cái túi đơn.

Mua cùng loại với Kim Thái Hanh để hai cái đặt cạnh nhau có thể ghép thành một cái túi ngủ lớn cho hai người.

Ai biết đi dã ngoại ngủ chung có bị lọt gió hay không, cho nên hai cái túi ngủ đơn vẫn linh hoạt hơn.

Nhưng bây giờ nhìn toàn bộ không gian lều, Điền Chính Quốc không còn lo lắng về vấn đề lọt gió hay không.

Mà là chỗ nằm chỉ nhỏ như vậy, nếu như chen chúc trong một cái túi thì tư thế duy nhất có thể đó chính là ôm nhau ngủ.

Có vẻ hơi không an toàn.

Điền Chính Quốc do dự một lát: “Hay là chia hai túi ngủ ngủ đi?”

“Được.” Kim Thái Hanh đáp rất dứt khoát.

Trải lều xong đi ra ngoài, nhóm người Âu Dương Hi đã la hét nấu nướng rồi.

Thức ăn là do ba nhà cùng mang theo.

Nhà Âu Dương phụ trách mang thịt, nhà Kim Thái Hanh mang theo hoa quả và món chính, bà chủ Chung trực tiếp khiêng một thùng đồ uống và mấy thùng bia

Điền Chính Quốc chết lặng khi nhìn mấy thùng bia, bà chủ Chung chơi lớn thật.

Cắm trại là trò chơi gia đình dành cho người lớn, chuẩn bị đồ đạc và thức ăn là một quá trình chữa lành.

Bát trái cây tươi ngon đầy ắp đặt ở trên bàn gấp, xung quanh là bảy chiếc ghế xếp, mùi thơm của thịt tỏa ra từ vỉ nướng, dầu kêu xèo xèo cùng với tiếng chim hót líu lo trong rừng xa xa.

“Đến đây, thịt xong rồi!”

Âu Dương Hi bưng tới một đĩa thịt dê nướng thơm lừng, phút chốc không ai đưa tay ra.

“Cầm đi.” Âu Dương Hi ngạc nhiên nói, lại duỗi cái đĩa ra.

Chung Tử Nhan nhướng mày, nhìn Điền Chính Quốc và Kim Hiểu Nam, cười cười: “Khách sáo thế nhở? Còn ngại hay sao.”

“Vậy chị đây lấy trước. Mấy chú em mau ăn đi.”

Bà chủ Chung không khách sáo với người khác, cầm xiên thịt lên gặm.

Chỉ chốc lát sau, chỗ Kim Thái Hanh cũng nướng xong.

“Sườn cừu.”

Kim Thái Hanh đặt đĩa lên bàn.

Chung Tử Nhan trực tiếp đưa đũa.

“Đợi tí.”

Kim Thái Hanh cầm kẹp nướng trong tay nhẹ nhàng ngăn lại rồi đẩy đũa của Chung Tử Nhan sang một bên.

Kim Thái Hanh cụp mắt, gắp một miếng sườn cừu vào bát Điền Chính Quốc.

“Tỏi thơm, thêm cay.”

Nấu ăn cho Điền Chính Quốc đã lâu, hắn đã sớm thăm dò được khẩu vị của y.

Thích tỏi, thích cay và mùi nồng.

Chung Tử Nhan nhìn hai người bọn họ, cười ghẹo: “Không phải chứ, ông Kim có ý gì, chăm sóc đặc biệt? Không diễn nữa sao.”

Kim Thái Hanh gật đầu một cách quang minh chính đại: “Ừ đó.”

Điền Chính Quốc cũng không ngại, nói “Cám ơn” rồi gặm mấy miếng sườn cừu.

Y khen tự đáy lòng: “Ngon lắm.”

Kim Thái Hanh cười nhìn y.

Điền Chính Quốc giật lấy kẹp nướng trong tay Kim Thái Hanh, đứng lên: “Anh nghỉ một lát, em thay.”

Kim Thái Hanh lắc đầu: “Anh không mệt.”

Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái: “Vậy em đi với anh, cùng nướng.”

Lời tiên sinh nhà mình nói chính là thánh chỉ, giáo sư Kim rất ngoan ngoãn đi theo.

Nhìn bóng lưng hai người, Kim Hiểu Nam mím môi, khe khẽ hỏi Chung Tử Nhan: “Chị, chị thích ăn món gì? Em đi nướng giúp chị.”

Chung Tử Nhan tiến đến bên tai cậu nói nhỏ một câu, lỗ tai trắng nõn của cậu trai lớn lập tức đỏ lên, ánh mắt né tránh, nói quanh co: “Vậy, vậy tối lại ăn...”

Âu Dương Hi và Sướng An đi giúp con gái đặt kính viễn vọng, bên cạnh giá nướng chỉ có hai người bọn họ.

Điền Chính Quốc hỏi: “Đến đây, ngài Kim, gọi món nào, anh thích thịt gì?”

Kim Thái Hanh cười hỏi: “Đầu bếp Điền đang phục vụ riêng à?”

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh chọn vài loại.

Bít tết, âu cánh gà, mề gà, gan lợn.

Điền Chính Quốc: “Anh thích ăn đồ lòng?”

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng: “Thích hầu hết, trừ lòng.”

Điền Chính Quốc yên lặng ghi nhớ, cười nói: “Vụ này mình không giống nhau rồi, em không thích đồ lòng.”

“Vậy càng tốt.” Kim Thái Hanh khá thoải mái: “Khỏi giành ăn.”

Điền Chính Quốc cười rộ lên, lại hỏi hắn muốn chín thế nào, muốn thêm gia vị gì, có muốn cay hay không.

Y biết khẩu vị Kim Thái Hanh thiên về thanh đạm nhưng bây giờ mới biết ngay cả đồ nướng hắn cũng không thêm gia vị gì, thích giữ hương vị ban đầu.

Hôm nay lại hiểu thêm một ít sở thích của chồng.

Sau khi phục vụ riêng, hai người lại nướng rất nhiều thịt, còn đặc biệt nướng cánh gà tẩm mật ong cho cô bé.

Màn đêm xanh thẫm nhẹ nhàng buông xuống, những ngọn đèn nhỏ màu cam dần bật sáng.

Ba nhà cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn vây quanh bàn, nồi lẩu sôi trào ùng ục và làn hơi trắng bốc lên nghi ngút, thật ấm áp.

“Đến đây nào, Đại Kim.”

Chung Tử Nhan mở một cái hộp cho Gâu đần, con chó lập tức vẫy đuôi chạy tới, thân mật cọ vào lòng bàn tay Chung Tử Nhan.

“Đến đây nào, Tiểu Kim.”

Chung Tử Nhan gắp cho Kim Hiểu Nam một con tôm, Kim Hiểu Nam cúi đầu nói “Cảm ơn”.

Sướng An cười: “Đại Kim Tiểu Kim, có trật tự quá ta, nhưng sao nghe hơi kỳ kỳ vậy.”

Kim Hiểu Nam nói: “Đại Kim đã là chó già rồi, vai vế còn cao hơn cả em, gọi nó Đại Kim cũng xứng với tên.”

Sướng An thầm nghĩ không phải ý này. Cùng tên với con Gâu đần mà hình như cậu nhỏ này còn rất vui.

Điền Chính Quốc hỏi: “Sao bà chủ Chung lại quen biết bạn học Kim thế?”

Chung Tử Nhan nhìn về phía Kim Hiểu Nam: “Em nói xem.”

“À, à.” Kim Hiểu Nam có vẻ xấu hổ: “Thì, thì ngày đó, em đổi đường dắt chó đi dạo, dắt Đại Kim đi công viên ven hồ chơi, đụng phải chị ấy đang chạy bộ. Ngày hôm sau lại gặp, liên tục chạm mặt vài ngày thế là, tụi em quen biết...”

Sướng An hớn hở, hỏi thẳng: “Là em chủ động bắt chuyện à?”

“Cũng, cũng không hẳn!”

Cậu nhỏ này đúng là da mặt mỏng, hỏi chút gì đó là đỏ mặt, Kim Hiểu Nam nói: “Là Đại Kim đuổi theo chị ấy chạy một đoạn, em bảo Đại Kim đừng đuổi nữa, rồi bắt đầu trò chuyện cùng chị ấy.”

“Chà, kêu Đại Kim đừng đuổi nữa, đổi lại là em đuổi.”

Kim Hiểu Nam xoa xoa lỗ tai, dạ một tiếng.

Kim Thái Hanh vẫn ở bên cạnh im lặng lắng nghe, đột nhiên cười.

Ánh mắt trêu tức nhìn Chung Tử Nhan: “Tôi nhớ là ai nói mình không thích chạy bộ ngoài trời? Nói muỗi nhiều, đường khó chạy, chẳng bằng vào phòng gym.”

Chung Tử Nhan thản nhiên: “Đó là trước kia, sau này đổi rồi.”

Âu Dương Hi hiểu rất rõ, lập tức tiếp lời, hỏi: “Đổi lúc nào?”

Bà chủ Chung bị nhiều phóng viên vây quanh hỏi những câu sắc bén vẫn có thể đối đáp trôi chảy, giờ phút này cô lại nín thin vài giây, cười cười nói: “Lần đầu tiên gặp Kim Hiểu Nam.”

Dù đã biết đáp án, nhưng tự mình nghe được những lời này từ miệng Chung Tử Nhan vẫn khiến mọi người phát ra tiếng trầm trồ “Wow”.

Ngược lại Kim Hiểu Nam trở thành người kinh ngạc nhất, ánh mắt trừng thật to, nhìn Chung Tử Nhan nói không ra lời.

Cậu nhỏ ngốc, phỏng chừng cái này đủ khiến cậu ta vui vẻ mười ngày nửa tháng.

“Úi, ngọt thế.” Sướng An cười thở dài: “Làm cho người ta đột nhiên muốn yêu đương ghê.”

Âu Dương Hi trầm giọng đáp: “Bây giờ chúng ta không yêu chắc?”

“Kết hôn là một loại cảm giác khác, đúng không?”

Chung Tử Nhan đáp lời của Âu Dương Hi, ánh mắt lại nhìn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Lời này khiến cho Điền Chính Quốc tự hỏi.

Vốn dĩ y cho rằng hôn nhân là chuyện bình bình đạm đạm, giống như bố mẹ y.

Cuộc sống với những vụn vặt củi gạo dầu muối, là người nhà nhiều hơn người yêu, nhưng y lại cảm giác rõ ràng mình đang dần động lòng.

Như một sự va chạm và bị mất kiểm soát.

Kim Thái Hanh không trả lời Chung Tử Nhan, chỉ quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, trong đôi mắt màu mực lóe lên ánh sáng rất nhỏ.

Giống như không cần nhiều lời, nhìn đối phương là hiểu.

“Oa, công chúa của ta!”

Tiếng nói non nớt của Tiểu Vũ đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của người lớn.

Sướng An quay đầu nhìn lại, Tiểu Vũ vẫn ngồi xổm bên cạnh dán giấy lên mình Đại Kim.

Chú chó lông vàng ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, thè lưỡi cười, bộ lông vàng óng phủ đầy những hình dáng nhỏ lấp lánh.

Kim Hiểu Nam là người đầu tiên cười ha ha mò điện thoại di động, nói dễ thương quá xá.

Sướng An bất lực xin lỗi, gây phiền phức cho Đại Kim quá.

Kim Hiểu Nam đáp không sao, nhìn Đại Kim cũng rất vui vẻ.

Bị đứa nhỏ cắt ngang, không ai nhớ đến câu chuyện liên quan đến kết hôn vừa rồi.

Tiểu Vũ nói khát nước, Chung Tử Nhan vội vàng đem đồ uống và bia cô mang theo.

“Suýt nữa quên mất, còn chưa uống miếng bia nào!”

Chung Tử Nhan chia nước chanh cho cô bé, còn lại người lớn mỗi người một chai sinh tố lúa mạch.

Lúc đưa đến tay Điền Chính Quốc, Chung Tử Nhan dừng một chút, hỏi: “Thầy Điền uống bia không?”

Điền Chính Quốc sảng khoái nói: “Uống.”

Còn đùa một câu: “Làm sao, nhìn em không giống người uống bia à?”

“Không.” Chung Tử Nhan cười to: “Nhìn Thầy Điền như tấm gương sáng, không tưởng tượng được dáng vẻ say của cậu.”

Đúng là Điền Chính Quốc chưa từng say, y chỉ biết mình uống tốt chứ cụ thể mấy chai thì chưa biết.

Sướng An “Ai” một tiếng: “Hôm nay Tiểu Vũ ở đây, không uống được nhiều. Tối hôm nào về chúng ta lại uống, để bà nội đón Tiểu Vũ về nhà trước.”

Âu Dương Hi gật đầu với vợ: “Uống ít thôi.”

Uống ít thì vui, mọi người khui bia cùng nhau cụng chai.

Sáu chai bia, một chai nước cam.

Cô bé tò mò nhao nhao, nói cũng muốn uống bia, mẹ cô bé dùng đũa chấm một chút cho nếm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, nói vị ghê quá.

Kim Hiểu Nam lấy đàn guitar từ trong xe ra, Âu Dương Hi ngạc nhiên: “Hai người mang theo cả đàn guitar nữa?”

“Làm sao cắm trại thiếu đàn guitar được?”

Kim Hiểu Nam tùy ý ngồi xuống ghế, thả lỏng một chân, gảy dây đàn.

Cậu thanh niên thân hình cao ngất, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn Chung Tử Nhan: “Chị muốn nghe bài gì?”

Tiểu Vũ ngồi không yên, chạy sang bên cạnh mân mê kính viễn vọng của mình, miệng hô: “Mẹ, đó có phải là chòm sao Phi Mã không!”

Ban đêm ở vùng hoang dã đầu thu, gió đêm mát mẻ, trời sao nhấp nháy, chàng thanh niên đánh đàn khẽ hát và trẻ con nhìn lên bầu trời sao.

Ấm cúng, nhàn nhã và yên bình.

Điền Chính Quốc nhấp một ngụm rượu, lòng hơi hoảng hốt.

Trước đây y chưa từng có trải nghiệm mới mẻ như vậy, đây là thay đổi mới mà Kim Thái Hanh mang đến cho cuộc sống của y.

Đề tài vừa rồi không tiếp tục nhưng Điền Chính Quốc lại nhớ rõ.

Y quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, hỏi: “Trước đây tại sao anh học leo núi?”

Kim Thái Hanh buông chai bia xuống, nói: “Ban đầu là vì công việc, nghĩ lúc đi dã ngoại có thể thu thập nhiều mẫu vật có thể dùng đến.”

Suy nghĩ một lát, hắn lại bổ sung: “Hơn nữa lúc ấy còn trẻ nhiều năng lượng, thích vận động.”

Điền Chính Quốc khẽ cười: “Nhìn ra được.”

Thân hình này không phải chỉ thuần túy tập ở trong phòng gym là ra, phỏng chừng từ nhỏ Kim Thái Hanh đã rất thích vận động.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, chậm rãi hỏi: “Kết hôn với em, có phải đã thay đổi rất nhiều cuộc sống trước đây của anh không?”

“Anh học leo núi, làm nghiên cứu. Buổi chiều chị Chung nói với em, thời gian trước kia anh sắp xếp rất kín, có rất nhiều mục tiêu của riêng mình... Bây giờ gần như mỗi tối đều ở nhà.”

Kim Thái Hanh hơi sửng sốt, thừa nhận: “Trước đây anh bận thật, có rất nhiều điều muốn theo đuổi và nhiều mục tiêu muốn đạt được.”

Điền Chính Quốc hơi mím môi: “Vậy chẳng phải vì kết hôn mà anh từ bỏ cuộc sống trước đó sao?”

“Anh không từ bỏ.” Kim Thái Hanh nhanh chóng đáp: “Anh mở ra một cuộc sống mới.”

Kim Thái Hanh nghiêng đầu, giơ ngón tay chỉ chỉ nhà Âu Dương Hi.

“Trước kia Sướng An và bạn bè thành lập ban nhạc, trước kia Âu Dương Hi thích chơi game. Sau khi có con gái bọn họ cả ngày vây quanh đứa nhỏ. Anh cũng từng hỏi bọn họ có hối hận không, họ nói không hề hối hận dù chỉ là một chút.”

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng cô bé nhón chân nhìn kính viễn vọng, ba mẹ đứng ở bên cạnh, một khung cảnh vô cùng ấm áp.

“Mặc dù họ đã mất một số thứ, nhưng họ nhận được nhiều hơn. Đó là sự lựa chọn của chính họ.”

Giọng Điền Chính Quốc khàn khàn: “Vậy còn anh, tại sao anh lại chọn em?”

Điền Chính Quốc có chút cười tự giễu: “Cuộc đời em không có gì hay để kể.”

“Hôm nay, tham gia đại hội thể thao của các em học sinh, lĩnh thưởng, chụp ảnh, nhận hoa của anh, lái xe đến nơi như chốn bồng lai tiên cảnh này, nhìn anh giúp cậu bé lấy diều, sau đó chúng ta ăn thịt nướng, uống rượu, nghe bạn bè chơi guitar, ngồi ở chỗ này ngắm sao —— “

“Đây đã là ngày thú vị nhất trong cuộc đời em cho đến nay.”

“Giáo sư Kim, em chán quá.” Điền Chính Quốc hỏi: “Anh có hối hận không?”

“Anh sẽ không hối hận, sẽ không.”

Tâm trạng Kim Thái Hanh cuồn cuộn, cổ họng không thoải mái.

Hắn chưa từng nghe lời bộc bạch sâu xa như thế từ Điền Chính Quốc, hắn không nghĩ tới Điền Chính Quốc cũng sẽ có lúc thiếu tự tin.

“Chính Quốc, em có chuyện gì muốn làm không?”

Điền Chính Quốc không hiểu ý hắn.

Kim Thái Hanh nói: “Bất cứ việc gì, bất cứ việc gì trước đây em muốn làm nhưng không dám làm... ví dụ như hát trước mặt học sinh, chụp ảnh chung với họ, ví dụ như ước mơ chưa từng thành hiện thực”.

Điền Chính Quốc lại mỉm cười, thở dài rất khẽ: “Ước mơ...”

Dường như chỉ có học sinh tiểu học mới biết viết văn “Ước mơ”, học sinh trung học đã không còn viết chủ đề này.

Học sinh trung học chỉ biết luyện luận văn, thảo luận thời sự, thảo luận quan điểm, vì thi tốt nghiệp trung học, vì điểm số.

“Ước mơ” nghe có vẻ là thứ mà trẻ con mới có tư cách sở hữu.

Điền Chính Quốc quá hiểu hiện thực: “Em đã hơn ba mươi rồi.”

Kim Thái Hanh nói: “Ý anh là, nếu em cảm thấy cuộc sống của mình không tốt, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, anh sẽ ủng hộ em.”

“Nhàm chán hay không là một tiêu chuẩn phán đoán chủ quan, anh không cảm thấy em nhàm chán.”

Kim Thái Hanh nhìn hắn: “Trong mắt anh... em chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng đáng yêu, anh đều rất thích.”

Đây quả là một lời tỏ tình trực tiếp, quả cầu thẳng thắn này đập vào đầu Điền Chính Quốc khiến y ngây ngẩn.

Chưa bao giờ thấy giáo sư có cảm xúc rõ ràng như vậy.

Kim Thái Hanh đoán có lẽ mình say, lời nói hoàn toàn không đi qua đầu óc.

“Hơn nữa đừng hỏi cái gì có hối hận hay không, anh sẽ không hối hận.”

Đầu óc Điền Chính Quốc còn hơi đờ đẫn, há miệng hỏi: “Vì sao.”

“Còn có thể vì sao.”

Kim Thái Hanh có chút bất lực nhìn cậu, đôi môi mang theo mùi rượu chạm vào vành tai Điền Chính Quốc.

“Bởi vì anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

......

“Wa, a a a sao băng!”

Tiểu Vũ đột nhiên la to, ngón tay ngắn ngủn chỉ về phía chân trời: “Vừa mới đi qua! Thấy không!”

“Cái gì cái gì!”

“Ở đâu ở đâu?”

Đánh đàn không đánh nữa, nói chuyện yêu đương cũng không nói nữa, vừa nghe có sao băng tất cả đều chạy ra bên ngoài.

Tốc độ của sao băng rất nhanh, bọn họ không nhìn thấy ngôi sao này.

Tiểu Vũ giống như một nhà vũ trụ học, cầm di động của mẹ nhờ cô tra thông tin: “Tin tức có nói hôm nay sẽ có mưa sao băng không mẹ? Con nhớ không có mà?”

“Tin tức chưa nói.” Sướng An đọc tin một lúc.

“Đó có thể là một thiên thạch ngẫu nhiên xẹt qua bầu khí quyển.” Tiểu Vũ nói: “Chờ một chút, không chừng còn nữa.”

Điền Chính Quốc không nhịn được, khen: “Tiểu Vũ hiểu biết nhiều thật đấy.”

Âu Dương Hi kiêu ngạo nói: “Từ nhỏ đã thích đọc sách vũ trụ, sao trời, hiểu biết nhiều hơn tôi.”

“Nhà thiên văn học nhỏ.”

Điền Chính Quốc hỏi: “Sau này có phải Tiểu Vũ sẽ trở thành nhà thiên văn không?”

Y đột nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện ngắn ngủi về “ước mơ” với Kim Thái Hanh, cô bé trước mắt giống như một ngôi sao sáng lấp lánh.

“Không phải nha.”

Tiểu Vũ lại lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Sau này con muốn làm tiên nữ.”

Các người lớn cười ha ha: “Thì ra Tiểu Vũ thăm dò nơi ở sau này nha!”

Điền Chính Quốc cũng cười.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên ôm cánh tay Điền Chính Quốc, hơi thở gấp gáp, kinh ngạc nói: “Nhìn kìa.”

Một vệt màu xanh nhạt xuất hiện phía trên bầu trời rộng mở, tao nhã lướt qua bầu trời đêm từ phía trên bên trái và rơi vào màn đêm đen tối ở phía dưới bên phải.

Sao băng thật không rực rỡ như những gì được miêu tả trong hoạt hình mà giống một giọt nước mắt bạc thoáng qua hơn.

“Ô tôi nhìn thấy rồi, sao băng!”

“Ồ ồ ồ ồ.”

Tuy rằng ngắn ngủi nhưng Điền Chính Quốc thấy rất rõ ràng quỹ đạo của sao băng giống như một vòng cung cầu vồng.

Cảm giác chân thực khiến toàn thân tê dại, vũ trụ mang đến rung động quá long trọng.

Điền Chính Quốc vô thức nắm chặt tay Kim Thái Hanh, thể hiện sự kích động bên trong của y.

“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy sao băng.”

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nói: “Anh từng thấy dải ngân hà và sao băng bên hồ Nạp Mộc Thác, nhưng đều không đẹp như hôm nay.”

Tiểu Vũ kéo vạt áo của ba cô bé: “Mau ước đi, mau ước đi ba!”

Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: “Giáo sư, anh có tâm nguyện gì không?”

Kim Thái Hanh: “Những gì nên thực hiện đều đã thực hiện.”

“Anh tặng nguyện vọng này cho em, em có thể ước hai điều.” Kim Thái Hanh nói.

“Nhiều thế á.” Điền Chính Quốc cười cười.

Điền Chính Quốc từ lâu đã không thích cầu nguyện, trong ấn tượng của y, khi còn bé ngay cả sinh nhật y cũng không cầu nguyện.

Bởi vì y biết mọi việc dựa người không dựa trời, không dựa vào bánh ngọt, càng không dựa vào một hòn đá đang cháy bay trong bầu khí quyển trái đất.

Nhưng nếu là hôm nay, y thực sự nguyện ý có điều mong đợi ——

Y hi vọng khoảnh khắc này sẽ kéo dài thật lâu và người y yêu sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Tầm thường biết bao, trần tục biết bao nhưng y vẫn ước nguyện như vậy.

Điền Chính Quốc nghĩ tất cả những mờ nhạt trong nửa đầu cuộc đời của mình đã được bù đắp vào ngày hôm nay.

Nếu không có trẻ vị thành niên ở đây, Điền Chính Quốc thực sự muốn hôn thật mạnh vào môi Kim Thái Hanh dưới ánh sao băng.

Sao băng khiến những người cắm trại kinh ngạc thật lâu.

Cô bé vẫn rất hưng phấn, Sướng An thương lượng với bé: “Chúng ta đi tắm được không, rồi đi ngủ sớm nhé.”

Bởi vì xây dựng vẫn chưa hoàn thiện nên khu vực tắm rửa công cộng cách khu cắm trại khá xa, điều kiện tương đối đơn giản.

Sướng An dẫn Tiểu Vũ đi tắm trước, sau khi trở về nói nơi đó có rất nhiều người xếp hàng, không có đủ phòng nên tốt nhất mọi người nên đi nhanh.

Phụ nữ tắm rửa cầu kì hơn cho nên dựa trên nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, Điền Chính Quốc hô lên: “Bà chủ Chung đi trước?”

Chung Tử Nhan đang ngồi bên cạnh gọt táo, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không sao, cậu và Lão Kim đi trước đi!”

“Vậy chúng tôi đi trước.”

Kim Thái Hanh không khách sáo với cô, hắn thu dọn quần áo để thay và lên đường cùng Điền Chính Quốc.

Khu tắm rửa phải leo lên đồi một đoạn, ban đêm khá tối nên hai người cầm đèn pin đi lên.

Đúng như dự đoán, người đã xếp hàng dài và hàng đợi ở buồng tắm nữ thậm chí còn dài hơn.

Các chàng trai tắm rất nhanh nên thời gian chờ đợi không quá lâu.

Tổng cộng chỉ có ba phòng tắm, Điền Chính Quốc trêu ghẹo: “Hôm nay không tắm được rồi, giáo sư nhẫn nại một chút.”

Kim Thái Hanh đáp: “Ừ, trở về mỗi ngày đều tắm rửa bù lại.”

Ông anh phía trước mở cửa phòng, đĩnh đạc mặc cái quần bãi biển đi ra từ làn sương mù bốc hơi, hào phóng lộ ra cái bụng bia, thét to: “Vị huynh đài kế tiếp, tắm đi!”

Kim Thái Hanh đứng ở phía trước, Điền Chính Quốc thuận thế đẩy Kim Thái Hanh: “Huynh đài, đến phiên anh.”

Thứ tự này không có gì để so đo, Kim Thái Hanh đi vào tắm trước, Điền Chính Quốc cầm quần áo khăn lông ở ngoài cửa chờ hắn.

Cơ sở vật chất còn đơn sơ, cửa buồng tắm chỉ là một tấm gỗ mỏng, tiếng động bên trong có thể nghe rõ.

Bên trong vang lên tiếng sột soạt, đại khái là Kim Thái Hanh đang cởi quần áo.

Âm thanh mềm mại của chiếc áo cotton ngắn tay, tiếng kim loại va chạm khi cởi khóa thắt lưng, tiếng ma sát thô ráp của bộ áo liền quần công nhân, rồi đến lớp vải mỏng cuối cùng nhẹ đến mức không thể nghe thấy...

Điền Chính Quốc canh giữ ở bên ngoài mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại phát hiện mình có thể tưởng tượng toàn bộ quá trình cởi quần áo của Kim Thái Hanh.

Không cần tận mắt nhìn cũng biết mê người thế nào.

“Thầy Điền.”

Người bên trong đột nhiên lên tiếng.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi: “Hả?”

“Lấy giúp anh quần áo bẩn ra được không, bên trong nhỏ quá không có chỗ treo.”

“Ừ được.”

“Vậy anh mở cửa đưa cho em.”

Cửa gỗ bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Điền Chính Quốc tiến tới chặn lại, Kim Thái Hanh thò tay ra đưa quần áo từ bên trong.

Cánh cửa mở ra rộng hơn, Điền Chính Quốc chỉ mất một giây để thấy rõ cơ ngực săn chắc không hề che chắn của Kim Thái Hanh, sờ lên đại khái là xúc cảm rất mềm mại, có thể lấp đầy lòng bàn tay.

Điền Chính Quốc nhận lấy quần áo, phía trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.

Bỗng dưng cảm thấy một trận nóng bỏng, có lẽ là nhiệt độ phòng tắm quá cao.

“Anh sẽ tắm nhanh.” Kim Thái Hanh nói xong đóng cửa lại.

Tiếng nước bên trong ở bên ngoài nghe rất rõ ràng.

Lúc xếp hàng tắm rửa ở trường đại học, Điền Chính Quốc cũng đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ người khác.

Nhưng khi đó chỉ cảm thấy phiền, sốt ruột sao người ta vẫn chưa ra.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc nghe người ta tắm rửa cách một cánh cửa mà lại thấy dần hưng phấn.

Người bên trong cả người trần trụi, không khó tưởng tượng dòng nước chảy qua cằm và bả vai người nọ như thế nào, trượt xuống theo háng như thế nào, lúc giơ tay gội đầu, phần lưng hẳn là sẽ hiện ra cơ bắp giống như lúc leo núi.

Khi tiếng nước ngừng lại, bọt trắng noãn mềm mại sẽ chất đống ở vị trí nào đó, đám mây tan chảy xuống đất.

Nhưng mặt mày của hắn lại nhã nhặn, mí mắt mỏng manh, đôi môi nhạt màu.

Hơn nữa những lời hắn nói ——

Hắn nói sẽ không bao giờ hối hận, hắn nói đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Điền Chính Quốc chống tay lên cánh cửa, mu bàn tay nhô lên mấy sợi gân xanh ẩn nhẫn.

Tiếng nước rốt cục ngừng lại, trong khoảnh khắc yên tĩnh, bên tai tràn ngập tiếng tim đập ầm ầm.

Kim Thái Hanh nói: “Anh tắm xong rồi.”

“Ò.”

Điền Chính Quốc trả lời ngắn gọn, giọng vô cùng khàn.

Kim Thái Hanh ở bên trong sửng sốt: “Em sao đấy?”

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: “Anh xong chưa?”

Kim Thái Hanh: “Mặc quần áo, xong ngay.”

Cánh cửa bị đẩy ra một lần nữa và sương mù trắng phả ra dữ dội làm mờ tầm nhìn.

Điền Chính Quốc bất chấp người xếp hàng phía sau, trực tiếp đẩy Kim Thái Hanh vào lại buồng, trở tay đóng cửa gỗ rầm một tiếng.

Căn bản không cho người ta thời gian phản ứng, Điền Chính Quốc đặt Kim Thái Hanh lên cửa, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Kim Thái Hanh không nhịn được hừ một tiếng, rất nhanh đuổi theo đáp lại y, sự im lặng dày đặc khiến người ta cảm thấy tê dại.

Cũng chỉ vài giây ngắn ngủi hai người ăn ý tách ra, bên ngoài đông người, không lên tiếng được.

Hai người đều im lặng thở hổn hển, là Kim Thái Hanh hành động trước, nắm cổ Điền Chính Quốc bóp hai cái, giọng vừa trầm vừa khàn: “Có ý gì đây thầy Điền, đột nhiên như vậy.”

“Không có ý gì.” Điền Chính Quốc híp mắt: “Chỉ muốn hôn anh thôi.”

Kim Thái Hanh: “Chỉ muốn hôn thôi sao?”

Điền Chính Quốc nhét quần áo khăn mặt vào tay Kim Thái Hanh, đẩy hắn ra ngoài cửa.

Nhỏ giọng nói: “Anh về trước đi... ghép hai túi ngủ lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro