Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tìm được một ngày tốt lành, ban tổ chức chính thức công bố dàn khách mời cho chương trình livestream Cosplay, với cái tên FuFu nổi bật trong danh sách.

Thông báo chính thức vừa được đăng lên, các fan không thể giấu nổi sự phấn khích.

-        Wow FuFu thực sự sẽ có mặt trên chương trình aahhh!

-        Chỉ nhìn dàn khách mời thôi đã thấy muốn xem rồi, ha ha ha. Tôi rất muốn thấy mọi người có cùng sở thích chơi đùa vui vẻ với nhau!! Nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.

-        Tôi sắp được thấy thầy Fu thật sự trong phòng livestream rồi, yay!

Dạo gần đây FuFu đang là tâm điểm chú ý, nhưng rõ ràng người nào đó lại càng khiến fan phải nóng ruột nóng gan hơn nhiều.

-        Cảm giác như chương trình này thiếu một cái gì đó, nghĩ đi nghĩ lại, à, thì ra là thầy Bạch Tuộc không tham gia QAQ.

-        Ah Ah Bạch Tuộc... Sau khi anh ấy đứng ra bảo vệ thầy Fu, đã không còn xuất hiện nữa. Thế nên, anh ấy chỉ là tiện tay trừng trị cái ác thôi sao, không phải là muốn trở lại sao? Huhu.

-        Trừng trị cái ác, từ ngữ quá lạnh lùng làm tổn thương lòng người... Tôi tưởng bọn họ có quen biết nhau, ít nhất cũng là bạn bè gì đó đi! Kết quả là, nếu nói thế thì chưa chắc là họ quen biết nhau đúng không?

-        Bạch Tuộc và Fufu thật sự không quen biết nhau sao? (Dù sao tôi cũng không tin)

Vì cả Bạch Tuộc và Fufu đều rất kín tiếng, sau khi chuyện đó qua đi, cả hai đều lặng lẽ biến mất khỏi mạng xã hội khiến cho các cuộc thảo luận về họ cũng giảm nhiệt đáng kể.

Cho đến khi ban tổ chức bất ngờ công bố chính thức dàn khách mời, xác nhận rằng FuFu sẽ tham gia chương trình, các fan lại một lần nữa trở nên cuồng nhiệt, hy vọng chương trình sẽ cung cấp cho họ một số manh mối.

Cho dù Bạch Tuộc không xuất hiện, nhưng Fufu có thể lên sóng đã là một điều tuyệt vời.

Phải nói rằng ban tổ chức rất biết cách khuấy động bầu không khí.

Vài ngày sau khi cộng đồng mạng thảo luận sôi sục, tổ tiết mục thả ra tin tức thứ hai, tuyên bố đội hình khách mời đặc biệt.

Họ đều là những coser nổi tiếng, bao gồm cả các nữ thần coser hoạt động lâu năm trong nước và đại thần coser ngoại quốc đã nổi tiếng vượt ra ngoài cộng đồng cosplay, khiến người xem không khỏi thốt lên “Thực sự có thể mời được những người này à.”

Điều này cũng bình thường thôi, nhưng điểm nhấn chính là trong tấm hình cuối cùng của thông báo, có một bóng người màu đen với dấu chấm hỏi: “Còn một khách mời bí ẩn cuối cùng sẽ tham gia cùng chúng tôi, đó là ai đây? Hãy cùng chờ xem!” khiến người ta vô cùng tò mò.

Khán giả vừa mắng tổ tiết mục chơi chó, vừa điên cuồng đoán xem vị đại thần bí ẩn là ai.

Thực ra khá nhiều người đoán được, một số cho rằng đó là coser mới nổi năm ngoái, một số khác đoán là coser quốc tế rất yêu thích văn hóa Trung Quốc. Đương nhiên, sự quan tâm lớn nhất vẫn dành cho Bạch Tuộc.

Một phần nhỏ nguyên nhân là vì hắn đã giúp đỡ FuFu, nhưng nhiều hơn nữa là vì hắn đã rời đi quá lâu, người hâm mộ cũng nhớ các tác phẩm của hắn.

Điền Chính Quốc nhìn khu bình luận náo nhiệt, cười đưa cho Kim Thái Hanh xem: “Rất nhiều người đoán anh, thầy Bạch Tuộc được mọi người mong đợi quá.”

Kim Thái Hanh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, mang theo vẻ lãnh đạm của ông chủ lớn: “Đúng như dự đoán.”

“Nhóm em đã chốt chi tiết video chưa?” Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc lập tức hăng hái, giọng cũng cao lên: “Rồi, giờ chỉ còn lại việc quay thôi!”

Y lấy kế hoạch đã thảo luận ra: “Tạm thời là thế này, nếu không có gì bất ngờ thì kết quả chắc chắn rất tốt.”

Khi nói điều này, trong mắt Điền Chính Quốc ánh lên sự hào hứng không thể nào kìm nén nổi.

Kim Thái Hanh gần như không thể tập trung vào bản kế hoạch, vì sự tỏa sáng của Điền Chính Quốc quá thu hút. Dường như y đã tìm được một cộng đồng khiến mình rong chơi vui vẻ, khiến tâm tình Kim Thái Hanh cũng tốt lên theo.

Kim Thái Hanh bỗng nhận ra ý tưởng muốn Điền Chính Quốc cùng mình làm khách mời đặc biệt có vẻ không phải là tốt nhất. Có thể cùng những coser khác chơi đùa, thảo luận về tác phẩm, dù rằng họ chỉ biết nhau qua tên trong giới mà không biết gì về nhau ngoài đời, nhưng chẳng phải đó là một trong những thú vui lớn nhất của cosplay sao.

Tất cả các phân cảnh, chuyển cảnh và thiết kế đều do Điền Chính Quốc và các coser khác cùng bàn bạc. Tuy rằng vất vả, thỉnh thoảng bất đồng ý kiến còn tranh luận một phen nhưng tổng thể quá trình mang lại cho Điền Chính Quốc rất nhiều kinh nghiệm.

Ý tưởng mới mẻ và táo bạo thường xuất hiện từ những người trẻ tuổi, có đôi khi phản ứng đầu tiên của Điền Chính Quốc chính là phản đối, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại thấy ý tưởng đó rất tuyệt.

Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện với họ, Kim Thái Hanh thường chỉ ở bên cạnh im lặng nhìn.

Thỉnh thoảng khi nhóm cãi nhau túi bụi vì một ý tưởng, Điền Chính Quốc cảm thấy sứt đầu mẻ trán và sẽ hỏi ý kiến Kim Thái Hanh.

Hắn lẳng lặng nghe xong và đưa ra vài câu ngắn gọn giải quyết, khiến Điền Chính Quốc cảm thán đúng là lão làng, đỉnh thật sự.

Điền Chính Quốc thuật lại đề nghị của Kim Thái Hanh ở trong nhóm, nhóm bạn nghe xong đều nhất trí “Ý tưởng này hay”, “ Có lý, sao trước đây tôi không nghĩ ra nhỉ “, “Thầy Fu sáng suốt ghê, chỉ một câu thức tỉnh mọi người!”

Nhưng Điền Chính Quốc không nhận hết những lời khen đó, y giải thích: “Không phải tôi nghĩ ra, có cao nhân khác chỉ điểm.”

Trong nhóm lập tức vang lên tiếng vài “wow” không ngớt, nhưng không ai dám hỏi thêm chi tiết.

Không biết tại sao, dù mỗi lần FuFu phát biểu đều rất ôn hòa và chín chắn nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác khó gần. Cho nên dù cùng là khách mời, mọi người cũng chỉ dám quăng biểu cảm, khiến không khí trong nhóm trở nên sôi động hơn.

Studio gia đình của Kim Thái Hanh đã được chuẩn bị gần xong, đã lắp đèn đóm và trang trí đầy đủ.

Lần quay phim này chỉ có một mình Điền Chính Quốc mặc trang phục cosplay, Kim Thái Hanh toàn quyền phụ trách tất cả công việc khác.

Trải qua buổi rèn luyện chụp ảnh cưới, khả năng thể hiện của Điền Chính Quốc trước ống kính đã khá hơn nhiều.

Lần này lại chỉ có Kim Thái Hanh ở bên cạnh, không có áp lực nào, Điền Chính Quốc thả lỏng tối đa, video quay ra rất mượt mà.

Các phân cảnh và góc quay đều theo ý của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cẩn thận đóng vai trò như một trợ lý và nhiếp ảnh gia, không can thiệp nhiều vào ý tưởng của y.

Nhưng cũng không cần can thiệp nhiều, các cảnh quay đều rất tốt, Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc đã tiến bộ rất nhiều.

Từ trạng thái quay phim của Điền Chính Quốc, có thể thấy y thật sự hưởng thụ cosplay.

Điền Chính Quốc cầm máy ảnh xem video, xem qua vài lần cảm thấy rất hài lòng, không khỏi đặt một nụ hôn lên môi Kim Thái Hanh, nói “Cảm ơn anh”.

Kim Thái Hanh nhìn y, trong lòng chua ngọt đan xen.

Chỉ ở trong studio mà FuFu đã xuất sắc như vậy, không biết khi y thật sự đứng trước các fan đông đảo của thế giới 2D sẽ có bao nhiêu người bị y chinh phục.

Đối với Kim Thái Hanh, đây là một sự dằn vặt mâu thuẫn. Một mặt, hắn hy vọng người yêu của mình nhận được vô số lời khen ngợi. Mặt khác, hắn lại muốn sợi lông vũ xinh đẹp của y chỉ một mình hắn được ngắm nhìn.

Điền Chính Quốc hài lòng cởi bỏ trang phục và thu dọn, đột nhiên hỏi Kim Thái Hanh: “Em đã U40 đấy, bắt đầu thử những thứ mình thích ở tuổi này có phải quá muộn rồi không?”

Kim Thái Hanh cẩn thận giúp y tẩy trang, nhẹ nhàng nói: “Hình như anh đã nói với thầy Điền từ lâu, dù bắt đầu làm những việc mình thích vào thời điểm nào cũng không bao giờ là quá muộn.”

Điền Chính Quốc nhớ lại, khi đó ở trong bồn tắm, y còn chưa thừa nhận sở thích của mình với Kim Thái Hanh. Nhưng hắn đã cổ vũ, bảo y không cần để ý ánh mắt của người khác, hãy dũng cảm trải nghiệm dù rằng hắn chưa biết sở thích đó là gì.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, ngón tay đặt lên đầu gối Kim Thái Hanh, cảm nhận được bông tẩy trang ấn trên khóe mắt mình, động tác của Kim Thái Hanh thật dịu dàng.

Bỗng dưng hốc mắt hơi cay cay, Điền Chính Quốc nói: “Nếu không có anh, chắc sẽ không có FuFu hôm nay.”

Động tác Kim Thái Hanh dừng lại, khóe miệng thoáng nhếch lên, mâu thuẫn trong lòng đột nhiên tản đi không ít.

Đúng vậy, mặc kệ sau này FuFu sẽ được bao nhiêu người yêu thích, sự khởi đầu của em ấy là mình, người em ấy thích nhất là mình và người giúp em ấy bay xa cũng chính là mình.

Điền Chính Quốc gửi video cho tổ tiết mục, các thành viên khác trong nhóm cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Giờ chỉ còn đợi chương trình cắt ghép.

Nhiệm vụ video kết thúc, tổ tiết mục lại bắt đầu thông báo quy trình và chi tiết hoạt động của buổi livestream.

Trong nhóm có nghìn tin nhắn được gửi đi mỗi ngày, rõ ràng Điền Chính Quốc đã dành rất nhiều thời gian cho việc đó.

Gần đây chính bản thân Điền Chính Quốc cũng chú ý không tiêu tốn quá nhiều sức lực vào nhóm, y chủ yếu đọc các thông báo chính thức, sau đó bàn bạc các quy trình liên quan với những người khác, còn khi nhóm người trẻ tuổi chỉ nói chuyện phiếm thì y sẽ không tham gia nhiều.

Thầy Fufu của chúng ta đã kết hôn, có gia đình để chăm sóc.

Thực ra ngay từ đầu Điền Chính Quốc cũng thường xuyên trò chuyện vui vẻ trong nhóm, nhưng nhiều lần bị Bạch Tuộc lặng lẽ kéo ra khỏi máy tính, Điền Chính Quốc ý thức được mình không thể bỏ mặc Kim Thái Hanh ở bên cạnh được.

Khi mức độ bị bỏ rơi đạt đến đỉnh điểm, sẽ kích hoạt trạng thái tối tăm của Kim Thái Hanh.

“Bọn họ bắt đầu rót nước nói chuyện phiếm rồi, không còn việc của em nữa.” Điền Chính Quốc gập laptop lại, đứng sau Kim Thái Hanh và xoa xoa hắn: “Đi nấu cơm nha?”

Kim Thái Hanh đang đọc tạp chí nghiên cứu khoa học, nghe vậy dừng bút cảm ứng.

“À, anh đang làm việc. Vậy anh tiếp tục làm việc đi, em đi nấu cơm trước nhé.” Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh lắc đầu đứng lên: “Không sao, đây là lần thứ tư anh xem tài liệu này rồi, chỉ còn một vấn đề nhỏ cuối cùng cần nghiên cứu thêm.”

Điền Chính Quốc không khỏi cảm thán: “Sao anh có thể cân bằng mọi thứ được vậy? Trước đây anh vừa tập thể dục, vừa chơi cosplay, vừa làm nghiên cứu, mà tất cả đều làm rất tốt.”

“Khi đó anh ngủ không nhiều nên rất vất vả. Sau này thì sống phật hơn, không thường xuyên ra cos như trước.” Kim Thái Hanh cười: “Thật sự khó để cân bằng mọi thứ.”

Nhìn thấy Kim Thái Hanh đang xem tài liệu, Điền Chính Quốc nhận ra bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, đã nhiều ngày y không động đến sách vở.

“Em chỉ cần cân bằng công việc và sở thích đã thấy khó rồi.” Điền Chính Quốc đột nhiên nhận ra một vấn đề: “Kim Thái Hanh, anh cosplay nhiều năm như vậy có bao giờ bị sinh viên nhận ra không?”

“Có chứ.” Kim Thái Hanh gần như lập tức cười trả lời: “Không chỉ một người đâu.”

“Có một sinh viên gặp anh ngay tại buổi ký tặng ở Triển lãm Manga, cô ấy đứng rất gần, anh ký tên xong thì phát hiện cô ấy nhìn anh với vẻ rất sốc, do dự hỏi anh có phải là giáo sư không, đoán chừng là khi đó mới nhận ra anh.”

“Còn có một lần xấu hổ hơn, là do anh sơ suất.” Giáo sư Kim cao lớn uy vũ bây giờ nhớ lại cảnh tượng kia vẫn cảm thấy khó mở miệng: “Lúc giảng luận văn với sinh viên, không biết làm thế nào mà mở giao diện Weibo, đúng lúc sinh viên kia khá thích 2D nên bị phát hiện.”

Nghe Kim Thái Hanh kể chuyện này, Điền Chính Quốc cười lớn. “Rồi sao nữa? Những sinh viên đó thì sao?”

“Thật ra cũng không sao, họ sốc một lúc, rồi mọi thứ trở lại bình thường.” Kim Thái Hanh cười: “Trong trường có nhiều người tài, anh cũng chẳng nổi bật.”

Trong trường đại học của Kim Thái Hanh tập trung những tinh hoa hàng đầu của cả nước, mỗi người đều có những tài năng đặc biệt, ngoài công việc chính, có vài vai trò khác cũng không phải là điều hiếm gặp.

“Nhưng trung học thì khác.” Điền Chính Quốc rũ mắt: “Giáo viên trung học gần gũi với học sinh hơn, không thể tùy ý như vậy.”

Kim Thái Hanh đáp “Ừ”, có chút bất đắc dĩ: “Cosplay về bản chất vẫn là một hình thức giải trí, vốn đã trái ngược với yêu cầu nghiêm túc của nghề giáo, cho nên rất khó để làm tốt cả hai việc cùng lúc.”

Sự mâu thuẫn giữa sở thích và nghề nghiệp thật sự khiến người ta phát sầu.

Giọng nói Điền Chính Quốc nhỏ lại: “Nhưng bây giờ em thật sự rất thích cosplay.”

“Vậy thì làm vào thời gian rảnh ngoài giờ học thôi. Anh cũng thấy một số giáo viên trung học tham gia cosplay cùng học sinh trong các lễ hội nghệ thuật, mức độ chấp nhận ngày càng cao.” Kim Thái Hanh cười nói: “Thầy Điền là một giáo viên tốt, hiện tại đã làm rất tốt rồi.”

Điền Chính Quốc chống bàn, than nhẹ: “Muốn cosplay tốt, không thể tránh khỏi việc lộ mặt. Trong video quảng bá lần này em đã lộ mặt, sau đó còn có livestream, rồi có thể còn nhiều lần khác nữa —— Anh nghĩ học sinh của em có nhận ra không?”

“Lần này em đội tóc giả và đeo kính áp tròng, mặt còn được tạo hình gọn hơn, cũng che bớt một mắt, khả năng cao là không nhận ra đâu.” Kim Thái Hanh bảo y yên tâm: “Dù mấy đứa có nghi ngờ, em cứ chối không nhận là được.”

Điền Chính Quốc bật cười: “Chơi xấu vậy sao?”

“Họ không làm gì được em đâu.” Kim Thái Hanh nghiêng người dựa vào tường, dáng vẻ thoải mái lười biếng, thêm một chút lưu manh.

“Để học sinh đoán đi, để cho họ ngứa ngáy cả đời. Mười năm sau trong buổi họp lớp, họ vẫn sẽ bàn luận, không biết thầy Điền giáo viên cũ của chúng ta có phải là coser đẹp trai đó không?”

Cảnh tượng này rất sinh động, Điền Chính Quốc bị chọc cười: “Thật ác độc. Vậy là thăng cấp lên thành truyền thuyết học đường rồi.”

Nhờ mấy câu đơn giản của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không còn cho rằng đó là vấn đề lớn. Từ một người âm thầm theo dõi thế giới 2D đến giờ là coser FuFu, Điền Chính Quốc cảm thấy tâm trạng của mình cũng đang trưởng thành và thay đổi.

Nhóm chương trình dốc sức làm việc, video quảng cáo của các coser nhanh chóng hoàn thành.

Video vừa phát ra đã nhận được vô số lượt thích và bình luận, nhiều đến mức không thể xem hết.

Mạch chính của video mashup này phù hợp với chủ đề của chương trình là “Ngàn thế giới song song”.

Mỗi coser chọn một nhân vật khác nhau, phạm vi rất rộng.

Bắt đầu từ nhân vật hoạt hình Trung Quốc kinh điển mà nhiều người đã xem, theo thời gian và phạm vi địa lý ngày càng mở rộng, các nhân vật từ nhiều tác phẩm khác nhau nối tiếp nhau xuất hiện, cuối cùng quay về bức ảnh chụp chung toàn diện.

Mỗi nhân vật có mặt trong các tác phẩm riêng biệt, nhưng chuyển cảnh tinh tế đã nối kết họ lại với nhau.

Ví dụ như tấm lụa đỏ của thiếu niên thần thoại bay tới tay thiếu nữ u buồn bên bờ sông, hay chiêu cuối của siêu anh hùng bị chặn lại bởi nam chính trong anime phiêu lưu. Nhịp điệu tổng thể từ yên tĩnh đến rực rỡ, mỗi người chỉ có khoảng mười giây, khiến người ta có cảm giác như đang du hành qua vô số thế giới ảo tuyệt đẹp trong khoảng thời gian ngắn.

-        Wow, đội ngũ sản xuất tâm huyết quá, ai cũng đẹp trai xinh gái!

-        Uhuuhu, xem xong video tôi thật sự cảm thấy họ tồn tại trên thế giới này, chỉ là trong các thế giới song song khác với chúng ta.

-        Các đại thần phối hợp quá tuyệt vời!! Chuyển cảnh mướt mườn mượt, chắc chắn họ đã thảo luận rất lâu rồi.

-        Thực sự là video cosplay nối tiếp chất lượng nhất mà tôi từng xem, ai cũng rất xuất sắc!

Phần của Điền Chính Quốc nằm ở giữa video. Áo choàng của một vu nữ trước đó tung bay nhạt đi trong gió, chồng lên góc áo âu phục đuôi dài.

Thanh niên cao gầy tùy ý mặc một chiếc áo khoác dài, tóc đen hơi xoăn, cánh tay và cổ đều quấn băng trắng, một mắt cũng bị băng vải che phủ, nhưng vẻ mặt của y vẫn không thể giấu đi sự chế giễu và chán đời.

Y quay người từ một bên, nở nụ cười lười biếng, ánh mắt lại sắc bén, chiếc còng tay bạc xoay vài vòng trên đầu ngón tay, khóa “kích” một cái vào ống kính, như thể xiết chặt trái tim của người xem.

-        Xin chào, chết vì tình đây!

-        Fufu, anh đẹp trai quá cha nó chứ áu áu áu, cảm giác trai đẹp mong manh này anh cũng thể hiện rất tốt ——

-        Nụ cười này, ánh mắt này, em chết thật rồi, hãy giết em đi...

-        Bạch Tuộc chưa từng cos vai này, cũng không hợp lắm, cảm giác FuFu đã tìm được phong cách của mình rồi, huhuhu, anh cos thêm nhiều anh đẹp trai nữa nhé!

-        Cảm giác khác hoàn toàn với những chàng trai mạnh mẽ trước đây, FuFu đúng cosplay ai thì giống người đó, quá xuất sắc, tôi bật khóc đây.

Bình luận gần như đều hét lên từ đầu đến cuối video, khi đến phần của Điền Chính Quốc, ngoài việc la hét nhân vật đẹp trai, nhiều người cũng nói rằng nhân vật lần này rất hợp với FuFu và thể hiện cũng rất tốt.

Thực ra khi mới công bố khách mời, không ít fan của Ôn Thiên vẫn chưa phục, bỏ đá xuống giếng nói rằng chương trình livestream này sẽ như một tấm gương chiếu yêu, sẽ cho mọi người thấy rõ ràng nếu FuFu không cosplay nhân vật trước đây của Bạch Tuộc, thì không thể giữ được thần thái hấp dẫn.

Chờ lên chương trình, chắc chắn sẽ có nhiều điểm thiếu sót lộ ra.

Lúc đó trên mạng đã xảy ra tranh cãi, dù fan Ôn Thiên chắc chắn ở thế yếu và nói ra lời không hay, nhưng mọi người thực sự chưa thấy FuFu tách rời khỏi dấu ấn của Bạch Tuộc, nên đều chờ đợi video quảng cáo này.

Khi video chính thức ra mắt, những người đã cãi nhau trước đó hoàn toàn ngậm miệng, không còn gì để chê bai.

Đúng là tái hiện, đúng là đẹp trai, hoàn hảo đến mức không thể tìm ra lỗi.

“Rất nhiều người khen em.” Kim Thái Hanh gần như dừng từng khung hình, cẩn thận xem bình luận bay lên trên màn hình: “Đều đang khen em.”

Điền Chính Quốc ngượng ngùng: “Khen các coser khác nhiều hơn.”

Cái cảm giác chua cay chát chát này lại tới nữa, Kim Thái Hanh chưa đọc xong bình luận mà lòng đã vặn thành bánh quai chèo.

Trước đây, dù Điền Chính Quốc đã cosplay nhiều nhân vật, dù bình luận cũng đầy lời khen như vậy nhưng Kim Thái Hanh biết đó đều là quà sinh nhật dành cho mình, hắn có tâm lý chủ nhà nên có thể chung sống hòa bình với những lời khen.

Nhưng lần này thì khác, video của FuFu là hợp tác với người khác, cảnh quay của y chồng chéo với coser khác, fan khen y là thật sự phát hiện y đẹp trai.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh say sưa nhìn bình luận, khóe môi vẫn giương lên.

Nụ cười vô cùng vui vẻ, ai cũng sẽ cười như vậy khi được khen ngợi.

Điền Chính Quốc dựa khuỷu tay trên bàn, đang xem một cách say mê, đột nhiên cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ như thép vòng qua hông mình, kéo y vào lòng, điện thoại cũng rời khỏi tầm nhìn.

“A!” Điền Chính Quốc thở gấp một hơi, quay đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh rúc thật sâu vào cổ Điền Chính Quốc, sống mũi chạm vào động mạch của y, giọng nói trầm thấp: “Chúng ta mau lên chương trình đi...” Hắn như một con thú, ngửi mùi của Điền Chính Quốc như đang đánh dấu chủ quyền.

Điền Chính Quốc từ từ thả lỏng cơ thể căng thẳng, môi nhếch lên. Kim Thái Hanh đã rất kiềm chế rồi.

“Được, sắp rồi.”

Điền Chính Quốc chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Kim Thái Hanh: “Mọi thứ sẽ theo kế hoạch.”

Kim Thái Hanh ngay lập tức nắm lấy tay Điền Chính Quốc, hôn lên chiếc nhẫn của y.

Điền Chính Quốc vốn nghĩ rằng y và Kim Thái Hanh sẽ từ từ chờ đến ngày lên chương trình, hai người bắt đầu chuẩn bị trang phục cosplay, trò chuyện trong nhóm với mọi người, sau đó chuẩn bị giáo trình cho học kỳ sau —— Tuy nhiên, cuộc sống yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Đôi khi cuộc sống là vậy, xảy ra những chuyện không thể đoán trước. Không có dấu hiệu, không theo logic.

Nếu phải trách ai, Điền Chính Quốc cũng không thể trách ai, vì chính y là người đã đề xuất chuyện này.

Khi học kỳ mới bắt đầu cũng là mùa cao điểm thuê nhà, Điền Chính Quốc muốn dọn dẹp xong nhà cũ trước thời điểm này để có thể cho thuê sớm.

Chương trình livestream vào cuối kỳ nghỉ đông, sau khi phát sóng xong, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh sẽ trở lại công việc, vì vậy sau đó không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa.

Cho nên Điền Chính Quốc đề nghị dành một buổi chiều để chuyển đồ đạc từ nhà y sang nhà Kim Thái Hanh, như vậy có thể giải quyết sớm chuyện này.

Kim Thái Hanh đồng ý rất nhanh, hắn còn thu dọn sạch sẽ cốp sau chiếc xe lớn của mình.

Khoảng thời gian đó còn đang trong năm mới, bọn họ ở nhà cha mẹ ăn cơm trưa, bà giáo Vương muốn giữ bọn họ lại tiếp tục ăn cơm tối, Điền Chính Quốc khéo léo từ chối, nói buổi chiều bọn con còn có việc, phải đi chuyển nhà.

“Chuyển nhà?” Ông Điền đang rửa bát, ngẩng đầu lên nhìn: “Hai đứa lại mua nhà mới à? Tiêu pha thế này thì hỏng bét.”

“Không, ba, không phải.” Điền Chính Quốc vội vàng nói: “Chỉ là chuyển đồ từ nhà cũ của con đến nhà Kim Thái Hanh thôi, trước đây con có nói với ba mẹ rồi, con dự định cho thuê căn nhà đó.”

“À, à.” Ông Điền nhớ ra.”Vậy các con cứ đi chuyển đồ đi.”

Bà Vương hỏi: “Đồ đạc có nhiều không? Có muốn chúng ta giúp đỡ không?”

Điền Chính Quốc: “Đồ không nhiều, chỉ có một ít—“

Y nghĩ đến đồ vật trong phòng, theo bản năng ngậm miệng lại ở trước mặt ba mẹ.

Nhưng y nhanh chóng nhớ ra, mình và Kim Thái Hanh đã bị ba mẹ nhìn thấy khi cosplay, khả năng chấp nhận của hai người khá tốt, nên bây giờ nói gì cũng không sao.

Điền Chính Quốc dừng lại hai giây, tiếp tục nói: “Bây giờ trong phòng toàn là những món đồ chơi anime và mô hình figure mà con tự mua, ừm, là những cái — những nhân vật nhỏ bằng nhựa...”

“Biết.” Bà giáo Vương dường như muốn khoe khoang kiến thức của mình: “Chỉ là mô hình thôi, không cần giải thích.”

Nhưng ông Điền không biết, hỏi mãi “figure” là hai chữ nào và cho rằng cái tên này thật kỳ lạ.

Kim Thái Hanh cười giải thích một chút về món đồ này, cũng làm ông Điền cảm thấy hứng thú.

“Cái đó không phải là tượng đất màu sao.” Ông Điền lão vui vẻ: “Chẳng qua là làm bằng nhựa.”

“Gần như vậy.” Điền Chính Quốc nói.

Bác sĩ Điền luôn có cách thần kỳ để tìm ra những thứ tương ứng với sự vật mới nổi trong kho tàng văn hóa truyền thống Trung Hoa, khiến Điền Chính Quốc phải thán phục.

“Ba ghé qua nhìn một chút được không? Xem thử những nhân vật nhỏ mà con thích là gì.”

Bác sĩ Điền hỏi: “Mà ba với mẹ con cũng chưa đến nhà con.”

Bà Vương cũng “Ừ” một tiếng: “Xem thử con thích là anime gì.”

Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt.

Sở thích vẫn giấu ở dưới mắt ba mẹ, giờ thực sự có thể cho họ tham quan rồi.

Coi như là bù đắp một chút tiếc nuối của tuổi thanh xuân.

Kim Thái Hanh lái xe đến nhà Điền Chính Quốc, ghế sau có thêm hai vị phụ huynh.

Điền Chính Quốc mở cửa căn nhà đã lâu không trở lại, bà Vương trực tiếp nhăn mặt khi vào, mở hết cửa sổ để thông gió, vừa mở cửa vừa nói: “Căn nhà này thật sự phải tìm người làm vệ sinh chuyên nghiệp thôi. Nhìn xem, toàn là bụi.”

“Bụi bên ngoài, nhưng đồ sưu tập của con đều sạch sẽ.” Điền Chính Quốc nói.

Ông Điền vừa vào phòng Điền Chính Quốc đã bị tủ trưng bày đầy ắp figure thu hút ánh nhìn, đôi mắt sáng lên khi tiến lại gần: “Ơ, cái này không giống với tượng đất, tóc của cô gái này sao nhiều tầng như thế?”

Bà giáo Vương cũng đến gần, ánh mắt rõ ràng có phần chuyên nghiệp hơn: “Cái này mẹ nhớ, trước đây có một học sinh đã mang đến lớp trong ngày văn nghệ.”

Kim Thái Hanh là người chuyên nghiệp nhất, chỉ vào Gundam mà Điền Chính Quốc lắp ráp: “Unicorn đã được sơn lại màu? Giỏi đấy. Em còn biết lắp Gundam? Em chưa từng nói với anh.”

Điền Chính Quốc “chậc” một tiếng, giơ ngón tay cái lên với Kim Thái Hanh: “Giáo sư biết hàng ghê ta.”

Đây cũng là lần đầu tiên Kim Thái Hanh tới chỗ ở trước kia của Điền Chính Quốc, hắn quan sát một lượt, bên trong thực sự không còn nhiều đồ đạc, toàn là đồ liên quan đến anime được bày biện gọn gàng.

Trong ánh mắt ông Điền có chút tiếc nuối: “Thằng nhỏ này không chịu nói sớm cho ba mẹ biết, nếu không mỗi năm quà sinh nhật đâu cần phải vắt óc suy nghĩ mãi?”

Điền Chính Quốc vui vẻ: “Thật à, ba định tặng nhân vật nhỏ này làm quà sinh nhật cho con sao?”

Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, thấy cả gia đình đang trò chuyện về sở thích của con cái, dần dần không biết nên chen vào cuộc trò chuyện thế nào.

Khoảng khắc như thế này, để cho gia đình họ tự do trò chuyện là tốt nhất, về Gundam và các figure, mình và Điền Chính Quốc còn rất nhiều thời gian để thảo luận sau khi về nhà.

Cho nên Kim Thái Hanh cầm lấy một cái túi lớn, ý bảo Điền Chính Quốc: “Em nói chuyện với ba mẹ đi, anh giúp em thu dọn trước?”

Điền Chính Quốc đang giải thích về Gundam là gì và cách lắp ráp như thế nào, tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên cười với Kim Thái Hanh: “Được nha, cảm ơn anh.”

Kim Thái Hanh nói không cần cảm ơn, rồi bắt đầu dọn dẹp từ phòng ngủ.

Vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghe cả nhà vui vẻ trò chuyện với nhau, cảm giác rất ấm cúng.

Điền Chính Quốc đứng cạnh tủ trưng bày, gần như giới thiệu từng món cho ba mẹ.

Có lẽ đàn ông bẩm sinh đã có tình yêu với máy móc, ông Điền đeo kính lão, chăm chú quan sát Gundam, như thể đang dùng ánh mắt để giải phẫu nó.

Bà Vương thì lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng biết phải tặng gì cho con vào sinh nhật năm sau rồi.”

Câu nói này khiến Điền Chính Quốc cảm động, nghĩ thầm mẹ thật tốt.

Người một nhà hàn huyên rất lâu, lúc sắp kết thúc, Điền Chính Quốc mới kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ đồ trong tủ trưng bày, những nơi khác đều được Kim Thái Hanh thu dọn sạch sẽ.

Trong phòng khách bày ngay ngắn mấy cái túi, mỗi túi đều được buộc chặt.

Kim Thái Hanh đứng dựa vào tường, không biết tại sao, vẻ mặt của hắn trông không được tốt lắm, có vẻ u ám hơn nhiều so với lúc trước.

Điền Chính Quốc không suy nghĩ nhiều, còn nói “Cám ơn giáo sư” và bắt đầu đóng gói những món đồ quý giá trong tủ trưng bày, y không muốn chúng bị hư hại trong quá trình vận chuyển.

Kim Thái Hanh im lặng đứng bên cạnh một lúc, rồi đi tới bắt đầu giúp Điền Chính Quốc thu dọn các figure mà không nói một lời.

Điền Chính Quốc vừa thu dọn vừa hỏi: “Lát nữa về nhà mình ăn gì? Đi ra ngoài ăn đi, chắc chắn sẽ lười nấu cơm.”

Mái tóc đen che khuất ánh mắt của giáo sư Kim, hắn gói kín hộp giấy, vài giây sau mới trả lời “Sao cũng được”.

Cuối cùng Điền Chính Quốc nhận ra có điều gì đó không đúng, y nghi ngờ nhìn Kim Thái Hanh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Kim Thái Hanh dùng ánh mắt khó tả nhìn Điền Chính Quốc, một lúc lâu mới nói: “Không sao.”

Ba mẹ còn ở bên cạnh, lúc này không thích hợp để thảo luận sâu.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng gật đầu, nói với Kim Thái Hanh: “Chúng ta trở về nói chuyện sau.”

Lần này Kim Thái Hanh trả lời nhanh: “Được.”

Cuối cùng, những figure quý giá đã được gói gọn, trong nháy mắt có thêm nhiều cái túi.

“Con nhìn đi, vẫn cần ba mẹ đến giúp đó thôi.” Bà Vương chỉ vào hàng túi: “Nhiều thế này, nếu chỉ có hai đứa, phải chuyển đến tháng giêng năm nào.”

Ông Điền chỉ vào hai cái túi dưới chân Điền Chính Quốc: “Trong này đựng cái gì? Cái nào nhẹ nhất thì đưa cho mẹ con, gần đây bà ấy bị đau lưng.”

Mấy cái này đều do Kim Thái Hanh thu dọn, Điền Chính Quốc nói “Để con xem “, rồi mở nút túi ra, chuẩn bị nhấc lên kiểm tra.

Tuy nhiên vừa nhìn vào bên trong, Điền Chính Quốc lập tức đứng hình, con ngươi co lại, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Điền Chính Quốc không thể tin vào mắt mình, mồ hôi túa ra đầy người, thật sự quên mất chúng. Quên sạch hoàn toàn.

Bà Vương thấy Điền Chính Quốc nửa ngày không trả lời, lại ghẹo: “Bên trong chứa bảo bối gì?”

Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên vươn tới giúp Điền Chính Quốc buộc lại túi, động tác thắt nút gọn gàng.

“Túi này để anh xách.” Kim Thái Hanh nói nhẹ nhàng.

Điền Chính Quốc vẫn cứng đờ, chỉ nghe thấy Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói bên tai mình: “Chúng ta trở về nói chuyện sau.”

Ba mẹ không phát hiện ra điều gì bất thường, mỗi người cầm vài túi, vừa đủ để chuyển hết một lần.

Điền Chính Quốc đứng trong thang máy, tầm mắt chăm chú nhìn quảng cáo bên cạnh, không dám nhìn về phía Kim Thái Hanh.

Trời ạ, Điền Chính Quốc nhớ tới mấy món đồ trong túi kia và giọng nói nhẹ nhàng của giáo sư, cảm giác như sắp có bão lớn.

Y cảm thấy mạng mình có thể không còn lâu nữa.

Vừa mở túi ra, ngay trên cùng, nổi bật nhất chính là món quà “Rồng Đen To Bự” mà đại gia Lạc Lưu Ly đã tặng cho y, nằm yên lặng trong túi bao bì trong suốt, gây ấn tượng mạnh mẽ.

Xung quanh và bên dưới còn rải rác nhiều món đồ nhỏ khác trong túi.

Chim màu trắng, quả trứng màu hồng, cốc trong suốt... nói chung là đủ loại...

Điền Chính Quốc sắp hít thở không thông.

Trên đường đưa ba mẹ về nhà, bác sĩ Điền và bà Vương trở thành quân chủ lực nói chuyện trong xe.

Hai người con trai của họ, một người im lặng lái xe, một người im lặng ngắm cảnh, khiến hai ông bà hơi khó hiểu.

Tuy nhiên khi chia tay, mọi chuyện lại trở về bình thường.

Điền Chính Quốc vẫy tay bảo ba mẹ lên lầu nghỉ sớm, Kim Thái Hanh cũng nói tạm biệt hai người.

Nhìn bóng lưng hai ông bà biến mất ở cửa thang máy, không khí trong xe trở nên im lặng hơn.

Kim Thái Hanh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh lên con đường rộng lớn.

Kim Thái Hanh điều khiển xe một cách chính xác, giữ tốc độ ở mức an toàn, vượt qua vô số xe khác, nhanh chóng lao về nhà.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cố gắng cứu bản thân: “Cái đó, giáo sư Kim, anh là người hiểu biết khoa học, đây đều là nhu cầu rất bình thường...”

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng lên tiếng, trả lời “Ừ”.

“Anh biết.”

“Ừ, đúng.” Điền Chính Quốc nắm chặt dây an toàn: “Vậy anh có thể đừng vội về nhà được không?”

Kim Thái Hanh im lặng một lúc lâu, tiếp tục bằng giọng điệu bình thản: “Trong ngăn kéo của em, hóa ra có album ảnh của các coser khác thật.”

Trái tim Điền Chính Quốc co lại, máu cả người chảy ngược và bị đóng băng ngay lập tức.

“Anh nghe em nói, hai món đồ này, em gần như không bao giờ dùng chung.” Điền Chính Quốc giải thích.

“Gần như.” Kim Thái Hanh lặp lại từ này một lần, lại hỏi: “Vậy ngoại trừ những ngày gần như đó, những lúc khác đều là dùng chung với album của anh?”

Cổ họng Điền Chính Quốc gian nan trượt một cái: “Thỉnh thoảng cũng phối hợp với weibo của anh...”

Không khí trong xe ngay lập tức thay đổi, không rõ là trở nên ôn hòa hơn hay căng thẳng hơn.

Tuy nhiên khi còn cách nhà vài cây số, Kim Thái Hanh đột ngột đánh tay lái, rẽ vào một công viên rậm rạp không người, xung quanh lập tức trở nên tối tăm.

Lúc này sắc trời đã tối, bên cạnh không có đèn đường, Điền Chính Quốc thấy hơi căng thẳng.

Không đợi y căng thẳng xong, xe đột nhiên dừng lại, Kim Thái Hanh tắt máy.

Điền Chính Quốc chưa kịp làm bất cứ chuyện gì, đã bị Kim Thái Hanh từ ghế lái vươn người qua, nắm lấy cổ áo của mình, hôn một cách dữ dội.

Hơi thở của Điền Chính Quốc ngay lập tức dồn dập, trong môi trường ngoài trời càng thêm nóng rực.

Không gian rộng rãi trong xe giờ đây chật hẹp vô cùng, hai người dựa vào nhau, đều ở trên bờ vực sắp nổ tung.

Kim Thái Hanh nhíu mày, lật tay mở ngăn kéo phía trước xe, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Giọng khàn khàn: “Anh luôn nghĩ mình có thể kiên nhẫn chờ đến khi chương trình phát sóng.”

Những ngày gần đây, việc FuFu nhận được quá nhiều yêu thích đã khiến Kim Thái Hanh chịu khổ không ít.

Điền Chính Quốc sờ đến món đồ trong tay hắn, thốt lên: “Sao anh lại, ngay cả trên xe cũng để sẵn...”

Kim Thái Hanh dừng lại động tác, vẫn có thể nói rõ ràng: “Đây là quà bác gái tuyên truyền ngoài khu chung cư của ba mẹ đưa cho.”

Điền Chính Quốc cố gắng nhớ lại nhưng Kim Thái Hanh đột ngột chạm vào bụng dưới của y, cắt đứt hồi ức của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nói bằng giọng khàn khàn: “Mấy cái đó... dùng sướng không?”

Lúc này Điền Chính Quốc đã không có cách nào trả lời, y thậm chí không thể nói cho Kim Thái Hanh rằng lòng bàn tay của hắn so với bất kỳ thứ gì đều nóng bỏng gấp trăm lần.

Kim Thái Hanh cắn vai Điền Chính Quốc, hơi thở phả vào da y, dữ dội mà run rẩy.

“... Anh đứng thứ mấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro