Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jeonghyeon..."

Song Hyeonmin ngập ngừng trước cánh cửa phòng mở rộng của Kim Jeonghyeon, tay nắm lấy cạnh cửa, tần ngần mãi mà chẳng dám bước vào. Song Hyeonmin có nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại sợ chẳng kìm được nước mắt của bản thân. Lời nói lấp lửng bên khoé môi, đè chặt lại trong lòng cùng với trái tim thổn thức.

Kim Jeonghyeon ngước đầu lên khỏi cái vali đã được sắp xếp hòm hòm, đưa mắt nhìn đến bóng dáng Hyeonmin đang nép bên hông cửa.

"Anh Hyeonmin tìm em có chuyện gì không ạ?" Kim Jeonghyeon vốn biết thừa những gì anh thắc mắc, vậy mà giọng vẫn ráo hoảnh giả vờ ngây ngô hỏi ngược lại anh. Kim Jeonghyeon vẫn luôn như thế, luôn giỏi giả vờ như thế.

Câu hỏi "tại sao" sắp thốt ra bên ngoài kẹt lại bên bờ môi, Song Hyeonmin đối diện với ánh nhìn chằm chằm của cậu. Đôi mắt Kim Jeonghyeon luôn được khen là xinh đẹp, to tròn như hạt châu, long lanh như sao trời, bao nhiêu cảm xúc suy nghĩ đều hiện rõ nơi đáy mắt. Ấy vậy mà Song Hyeonmin lại chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen láy, thậm chí trong đó còn chẳng phản chiếu hình bóng anh. Hoặc vốn dĩ cách Kim Jeonghyeon nhìn anh luôn là như vậy, chỉ là một cái bóng mờ nhạt thoáng qua, chẳng đáng lưu lại trong tầm mắt.

"Bao giờ em đi?"

Song Hyeonmin siết chặt một bàn tay đang giấu sau lưng, cảm nhận từng đầu móng tay đâm sâu vào trong lớp thịt mềm. Nếu đã tự mình đoán được, việc gì phải hỏi ra cho thêm đau lòng?

"Sáng mai em bay sớm nên giờ phải xếp nốt quần áo cho kịp. Nếu không có chuyện gì thì anh về phòng đi, em đang bận."

Cậu thờ ơ đáp trả rồi lên tiếng đuổi khách, chẳng đoái hoài gì đến cảnh môi dưới của Song Hyeonmin bị răng cắn chặt đến bật máu. Kim Jeonghyeon bây giờ thậm chí còn chẳng thèm giả dối chút thân quen ngày trước, cậu thoải mái bộc lộ cảm xúc của bản thân, mặc cho người anh đường trên biểu cảm như bị bóp nghẹt.

Song Hyeonmin quay người, bước những bước thật dài về phòng riêng, đem theo thứ tình cảm anh từng luôn chăm chút nâng niu giờ đã bị dập tắt.

Ván cược này Song Hyeonmin thua rồi, thua trắng.



Song Hyeonmin gặp Kim Jeonghyeon vào một ngày hè oi bức tháng 6, khi anh khệ nệ xách mớ hành lý cồng kềnh bước chân vào trụ sở LSB.

Hồi đó Song Hyeonmin kí hợp đồng vào đội 2, chẳng mấy khi có cơ hội tiếp xúc với Kim Jeonghyeon lúc ấy đã là đi rừng chính thức của đội 1, số lần anh vô tình gặp cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay trong mấy cuộc họp chung hay vài lần xuống nhà ăn dùng bữa. Hai người bọ thời điểm ấy, chỉ đơn thuần là người xa lạ ký cùng một mái nhà thôi, còn chẳng đủ mang danh đồng đội.

Người ta bảo Kim Jeonghyeon là mỹ nam của LCK cũng chẳng sai, lần đầu thấy Jeonghyeon, Song Hyeonmin cũng phải ngỡ ngàng mà ngơ ra vài phút. Một tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng cần có nhan sắc như idol vậy đâu, đã vậy giọng Jeonghyeon còn trầm ấm, dáng người vừa gầy vừa cao. Kim Jeonghyeon trái ngược hẳn với anh, cậu hướng ngoại, tươi sáng, lúc nào cũng là tâm điểm thu hút mọi người, giống như ánh mặt trời ban mai rực rỡ. Trong khi Song Hyeonmin lại vô cùng ít nói hướng nội, dù đã tới đây vài tháng vẫn cứ lẻ loi một mình chẳng bắt chuyện với ai, chỉ có thể nhắn tin giãi bày với tên nhóc Bae Youngjun ở đội cũ.

Ngày đó, người đi đường trên đồng hành với cậu là Noh Taeyoon, cậu bạn thân cùng tuổi từ hồi còn ở T1 Academy. Cả Kim Jeonghyeon và Noh Taeyoon đều bé hơn anh một tuổi, nhưng khác với thằng bé Burdol bé tí ngoan ngoãn, Kim Jeonghyeon với cái miệng tía lia chẳng bao giờ chịu gọi Song Hyeonmin là anh, lúc nào cũng "Hyeonminie" treo bên miệng.

Cuối năm 2023, Noh Taeyoon quyết định không tái ký, chuyển sang thi đấu ở LPL, Song Hyeonmin chính thức được đôn lên đội 1 thế chỗ, trở thành đồng đội với Kim Jeonghyeon. LSB khi đó đã đổi tên thành FearX, Kim Jeonghyeon là đội trưởng chính thức của nhà cáo được công bố.

Kim Jeonghyeon thân thiết với Song Hyeonmin nhanh một cách kỳ lạ. Cậu quấn anh quá mức và luôn vô tình khiến Song Hyeonmin đỏ mặt vì mấy câu thính vu vơ. Kim Jeonghyeon chẳng ngần ngại bày tỏ tình cảm với người anh đường trên mới, giống hệt như cách cậu từng đối xử với đứa bạn thân Noh Taeyoon ngày trước.

Song Hyeonmin là kẻ khờ trong tình yêu, một chú cáo con vừa chập chững bước ra đời đã bị dụ, anh cứ thế sa vào lưới tình mà Kim Jeonghyeon giăng sẵn, ngu ngốc bày tỏ với cậu vào một chiều thu. Song Hyeonmin không còn nhớ rõ anh đã nói gì, chỉ biết Kim Jeonghyeon đã khựng lại vài nhịp rồi cười toe toét đồng ý.

Quen hay không quen thì cũng chẳng khác gì nhau, vì Kim Jeonghyeon chưa bao giờ trao Song Hyeonmin những nụ hôn, những buổi hẹn hò lãng mạn chỉ riêng hai đứa. Giữa hai người có chăng chỉ là vài lần nắm tay vụng trộm trong phòng chờ, khi xung quanh đã chẳng còn ai, rồi lại buông ngay lập tức. Song Hyeonmin quá ngại để hỏi, cũng quá dễ dãi để xin thêm bất cứ điều gì, ngay cả tình yêu của Kim Jeonghyeon. Có lẽ vụng trộm có cái thú của vụng trộm.

Song Hyeonmin chưa bao giờ là số một trong lòng cậu, xung quanh Kim Jeonghyeon có rất nhiều bạn bè, cả trong lẫn ngoài giới tuyển thủ. Cậu sẵn sàng bỏ buổi sinh nhật của Song Hyeonmin để ra sân bay đón Noh Taeyoon, cậu sẵn sàng bùng buổi hẹn xem phim với anh cho một kèo nhậu bất chợt mà tuyển thủ đi rừng bên T1 Moon Hyeonjoon rủ rê, và Kim Jeonghyeon cũng sẵn sàng công khai người yêu mới khi Song Hyeonmin tưởng mình vẫn đang yêu đương với cậu.

Kim Jeonghyeon công khai người yêu vào một buổi chiều nắng đẹp, khi có fan bất ngờ lên Twitter đăng hình cậu đang nắm tay một cô gái nào đó. Bức ảnh chỉ chụp bóng lưng, nhưng chắc là Song Hyeonmin đã đứng sau dõi theo cậu nhiều quá, đủ để chẳng cần cái ID Willer anh vẫn nhận ra đó là ai. Bạn gái của Kim "Willer" Jeonghyeon là một streamer người Trùn Quốc xinh đẹp, bọn họ trông rất đẹp đôi. Mười giờ tối, Kim Jeonghyeon đăng tải instagram công khai, dư luận phản ứng hai chiều, nhưng đồng nghiệp quen thân đều ủng hộ.

Kim Jeonghyeon chưa bao giờ nói với ai việc mình đang quen Song Hyeonmin, anh đã nghĩ cậu muốn tập trung cho sự nghiệp và ngại ánh mắt người khác, thế nhưng dường như anh đã lầm khi nhìn qua cái cách cậu ngay lập tức đăng bài bảo vệ cô gái mình yêu. Kim Jeonghyeon ngại, nhưng là ngại yêu anh, ngại công khai anh với bạn bè thân thiết. Và Song Hyeonmin lấy tư cách gì để ghen khi vốn dĩ anh chỉ nằm trong bóng tối.

"Vì sao vậy? Vì sao lúc đó em đồng ý?"

"Lúc đó anh bảo thử quen anh được không, thì em đồng ý thử thôi mà?"

Hôm ấy trời nắng đẹp, Song Hyeonmin lại chỉ thấy mưa. Từ tương tư đến mập mờ, chẳng ngắn chẳng dài, chỉ đủ để Song Hyeonmin lún sâu mãi mà không thoát ra được. Không đến được với nhau, ít nhất chúng ta còn là đồng đội, ít nhất Song Hyeonmin vẫn được ngắm cậu từ sau.


Kim Jeonghyeon quyết định rời FearX sau 3 năm gắn bó, 2 năm đồng hành cùng Song Hyeonmin. Mối tình của cậu và người yêu vẫn thế, tình cảm đơn phương của Song Hyeonmin vẫn vậy.

Song Hyeonmin từng đánh cược, một lần duy nhất hỏi thẳng Kim Jeonghyeon lý do ngày đó "thử nghiệm" chẳng thành công, là do Song Hyeonmin không tốt chỗ nào.

"Anh rất tốt, nhưng em không thích con trai, hồi đó thử để chắc chắn thôi, tại lúc đó em thấy anh cũng dễ thương. Em không kì thị, nhưng em mong anh đừng thích em, em chịu không được."

Câu trả lời của Kim Jeonghyeon ngắn gọn, đúng trọng tâm, cũng cắt đứt hoàn toàn hy vọng của Song Hyeonmin, đạp lên tình cảm của anh như cỏ rác. Ra đây mới thật sự là lý do cho những câu từ chối ngày đó, là Song Hyeonmin ngu ngốc mới bị người ta đem ra chơi đùa thôi.

Mỗi bài học đều phải trả giá, đấy là cái giá cho một cuộc tình. Kì chuyển nhượng diễn ra vào mùa đông năm ấy, Kim Jeonghyeon xách vali về một phương trời khác, Song Hyeonmin quyết định vẫn dừng chân. Đông tới, tuyết phủ kín khắp các con đường, nắng đã tắt, tình cũng tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro