Bóng Ma Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Sfhgj

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57414460?view_adult=true

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Phần 1 trong tuyển tập mới của tôi.

Ghi chú: Hy vọng các bạn thích nó. Đây là series đầu tiên của mình và cũng là fic thứ hai mình viết. Mình sẽ cố gắng đăng phần mới của series này thường xuyên nhất có thể. Tuy nhiên, động lực của mình đến từ phản hồi của các bạn, vì vậy càng nhiều bạn cho mình biết rằng các bạn thích thì chương mới sẽ ra nhanh hơn. Chúc các bạn có một ngày tuyệt vời 😊☺️💕.

Cảnh báo: Nội dung chứa mối quan hệ thể xác bị cưỡng ép, không có sự đồng ý của đối phương.

-----

Ký ức sớm nhất của Sakura bắt đầu từ khi cậu mới 5 tuổi. Mẹ cậu, một người nghiện ma túy, thường xuyên lang thang tìm kiếm liều thuốc tiếp theo của mình. Còn cha cậu thì là một đô vật và võ sĩ nổi tiếng trong những trận đấu ngầm trước khi nghỉ hưu.

Dù không rõ cha mẹ cậu gặp nhau như thế nào, nhưng rõ ràng là họ không yêu nhau. Cha cậu thường xuyên đưa người phụ nữ khác về nhà, còn mẹ cậu thì thường vắng mặt nhiều ngày.

Sakura không nhớ rõ lý do vì sao mình lại trở thành người nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.

Nhìn lại ngày hôm đó, Sakura lẽ ra nên cảnh giác hơn. Việc nấu ăn dường như luôn làm cậu phân tâm.

Vào ngày cuối cùng đó, khi đang nấu cà ri, cha cậu khăng khăng yêu cầu cậu khuấy nồi. Cậu nên để ý có điều gì đó không ổn, nhưng lại không nhận ra và vô tình để cha mình ở lại một mình với món ăn khi ông vào phòng tắm. Và đó là tất cả những gì cậu nhớ được, hoặc ít nhất là những gì bộ não của cậu cho phép cậu nhớ. Sakura không thực sự muốn nhớ lại chi tiết những gì xảy ra vào đêm hôm đó.

Khi còn nhỏ, Sakura muốn tin rằng những gì xảy ra đêm đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng vì lý do nào đó, cha cậu không dừng lại. Sakura đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng cha mình sẽ dừng lại khi cậu vào mẫu giáo.

Thực tế, mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn. Sakura không còn tin tưởng vào đồ ăn do người khác chuẩn bị, sợ rằng nó có thể bị bỏ thuốc, và thường từ chối ăn. Cha cậu lại tỏ ra vui mừng vì cân nặng của Sakura giảm xuống, thậm chí nói rằng cậu trông tốt hơn.

Khi Sakura không thể chịu đựng cơn đói nữa, cậu ăn một cách miễn cưỡng. Cha cậu không vui về việc mất đi cảm giác chặt chẽ đó. Nhưng Sakura chỉ nhún vai cho qua.

Ngày hôm sau, Sakura tỉnh dậy và thấy cha mình đang vòng tay quanh cổ cậu. Phải mất một lúc cậu mới hiểu cha mình đang nói gì, nhưng khi tập trung lại, cậu nghe thấy "Thằng nhóc khốn kiếp! Nếu mày dám ăn bất cứ thứ gì ở trường và tăng thêm một gam cân trước khi về nhà thì mày sẽ phải chịu hậu quả tồi tệ nhất vào tối nay!"

Sakura sợ hãi và không ăn bất cứ thứ gì ở trường, dù cô bán thức ăn trưa đã đề nghị làm cho cậu món omurice. Sakura chỉ uống nước. Và đúng như lời cha cậu nói, cậu đã phải chịu đựng những hậu quả tồi tệ nhất.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu cảm thấy đau đớn, chất lỏng dính và nhầy ở giữa hai chân. Lưng cậu đau dữ dội và giường thì đầy máu – máu của cậu. 

Sakura cảm thấy như chất lỏng nhớp nháp đó đang nuốt chửng cậu, làm cậu nghẹt thở. Đầu cậu đau nhức và cậu cảm thấy buồn nôn.

Lúc đó, cậu nghe thấy tiếng hét chói tai từ mẹ cậu. Sakura không biết phải mong đợi điều gì, nhưng cậu chắc chắn không mong đợi bị gọi là "đồ đĩ, đồ khốn nạn, rắn độc, gái điếm, kẻ lăng loàn, kẻ cướp chồng..." và đó là tất cả những gì cậu nhớ trước khi ngất đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu thấy mình đang bị mẹ kéo lê trên vỉa hè. Cậu không biết mình sẽ được đưa đi đâu, nhưng bất kỳ nơi nào cũng tốt hơn là ở nhà.

Sakura đến một trại trẻ mồ côi. Lần đầu tiên cậu cảm thấy vui vì những gì mẹ mình đã làm. Dù biết lý do duy nhất khiến mẹ cậu làm vậy là để thoát khỏi 'kẻ thứ ba' đã phá hỏng cuộc hôn nhân của bà. Và thực tế là trại trẻ mồ côi đã trao tặng 10.000 yên cho những người bỏ lại con cái – điều mà Sakura biết mẹ cậu rất vui.

Dù ở trại trẻ mồ côi, Sakura không thể quên những lời lẽ của cha mẹ cậu. "Kẻ dụ dỗ", "mập", "điếm", "tham ăn", "kẻ lẳng lơ", "lợn" và dù cậu cố gắng thuyết phục mình rằng cha mẹ mình sai, cậu không thể không thấy rằng họ đúng. Sakura cố gắng ăn nhưng mọi nỗ lực đều dẫn đến việc cậu ói mửa trong nhà vệ sinh.  Cậu biết mình không nên làm như vậy. Nhưng cảm giác đầy bụng khó chịu đó sẽ không biến mất nếu cậu không làm vậy. Thêm vào đó, cậu còn gặp ác mộng lặp đi lặp lại về những gì cha cậu đã làm với mình.

Vì ngoại hình của mình, Sakura không thể không nghĩ rằng những lời của cha mẹ mình là đúng. Vào năm cậu 15 tuổi, với sức mạnh của tiền bạc và hối lộ, cậu đã có thể rời khỏi trại trẻ mồ côi.

Khi trở lại với thực tại, Sakura nhận ra rằng mình đã bị phân tâm. Cậu hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Suo.

"Haruka-kun, em ổn chứ?"

"Y-yeah. Xin lỗi, em vừa bị phân tâm. Anh vừa nói gì vậy?"

Trên khuôn mặt của Suo có chút lo lắng. Anh thở dài. "Haruka-kun," anh nói khi nắm lấy tay Sakura. Sakura đỏ mặt khi cảm nhận sự chạm tay. "Anh hỏi em có định ăn món này không, vì nó đang nguội dần."

"Ồ... Ừm. Em không đói. Em sẽ mang về nhà và ăn sau."

Suo nhíu mày. "Cả ngày hôm nay em không ăn gì, giờ lại bảo không đói. Anh bắt đầu lo lắng đấy. Em có cần đi khám bác sĩ không? Anh có thể đi cùng nếu em muốn."

"À, không, không, không. Em ổn mà, Suo. Em chỉ không đói thôi."

"Được rồi, em nói thế nào cũng được, Haruka-kun. À, em đã nghĩ gì mà bị phân tâm vậy?"

"...chẳng có gì đặc biệt."

"...Được rồi, chúng ta sẽ để chuyện đó qua một bên." Suo nói khi kéo Sakura đứng dậy khỏi ghế và ôm cậu thật chặt. Tay anh vòng quanh eo Sakura.

"Anh yêu em, Haruka-kun."

Sakura đỏ mặt và cố gắng giấu mặt vào ngực Suo, đáp lại. "...Em cũng yêu anh, Hayato."

Suo biết rằng nếu anh cố gắng ép bạn trai mình trả lời, có khả năng rất cao là cậu ấy sẽ từ chối và lờ đi chủ đề này trong tương lai. Vì thế, Suo quyết định hiện tại sẽ liên tục trấn an Sakura rằng nếu cậu ấy cần bất cứ điều gì, anh sẽ luôn ở đó.

Anh chỉ có thể hy vọng rằng Sakura sẽ đến tìm anh khi cậu cần sự giúp đỡ.

-----

Phần 1 của "Hơn những gì thấy được".

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro