0: Đấu với Sako.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n và Sako.

Tính cách của hai người họ có thể nói là khác biệt một trời một vực. Cô luôn là bộ dạng vừa buông thả vừa uể oải, kiêu ngạo cố chấp, không chịu khuất phục. Từ nhỏ, cô đã bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, luôn làm ra những trò hoang đường, lúc nào cũng chỉ muốn tìm thú vui nhất thời.

Còn Sako lại thâm trầm hơn nhiều, từ khi còn bé đã rất hiểu chuyện, không để ai phải lo nghĩ, đối nhân xử thế cũng chu đáo không một thiếu sót. Bất kể trên phương diện nào, anh cũng đều ưu tú đến mức khiến người khác phải ghen tị.

Nhưng con người ai mà chẳng thay đổi.

"Sako?" Cô bắt lấy khí chất của bạch nguyệt quang mà ngây thơ mở lòng. "Em đi đâu thế?"

"Y/n..." Anh khó tin, tiếp tục bước về phía cô.

"Nếu muốn nói chuyện thì vừa đi vừa nói đi." Cô mỉm cười.

Nhưng toàn thân anh tê liệt rồi.

Cô đứng ngược sáng, tối tăm không rõ cảm xúc, cô đã không còn ánh hào quang như trước kia, cả người ủ rũ, chán chường.

"Làm gì thế, Sako?" Cô dù vẫn tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn thoáng gằn từng chữ.

"Chị..."

"À, vui chơi tí ấy mà." Cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy, giống như một cái giếng cổ, một cái giếng cổ đã cạn kiệt từ lâu và hoàn toàn khô cạn. "Không sao đâu."

Cô với vẻ mặt đờ đẫn, phóng khoáng như thường lệ.

Anh ta chỉ nhìn tấm lưng của cô. Không biết ánh mắt của cô lúc này như thế nào.

Anh có một thời gian sau trở nên gầy gò, uể oải, toàn thân hoang tàn, hai mắt mờ đục, không còn chút hoa lệ nào.

Vừa nhìn thấy Y/n, mắt anh bỗng sáng lên. Như con chó bị bỏ rơi tìm thấy chủ nhân vậy. Gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt, đẹp không tả xiết.

Và trong những bông hoa đang nở rộ, anh dường như nhìn thấy anh và Y/n khi còn trẻ.

Vào hồi hai người gặp nhau.

Nhưng cảnh tượng mà anh nhìn thấy, hai người sống rất hạnh phúc. Tiếng hát giống như của cô gái ấy, dịu dàng, trong sáng lại động lòng người. Đây là lần đầu tiên Sako nghe Y/n hát. Được một lúc, giọng ca dừng lại.

Y/n quay đầu nhìn anh, ánh mắt trong sáng, bình tĩnh nhưng lại mang theo vẻ u ám mịt mờ, giọng nói vẫn trong trẻo như gió mùa hạ, "Hay không?"

Giờ phút này, anh không nghĩ ra được từ nào để hình dung, cảm thấy không có từ nào có thể xứng với cô cả.

"Chị trả tiền cho em, em ngủ với chị nhé?" Còn có tiếng dụ dỗ của ác ma.

Nhiệt độ nóng bỏng của ánh mặt trời xuyên qua hai người, gió nóng thổi qua hai nhịp tim đang quấn lấy nhau. Anh không ngoảnh lại, đôi mắt bình tĩnh, kìm nén những cảm xúc thật của mình ở sâu trong đáy mắt.

Lúc đó anh không biết gì cả, thế nào cũng đồng ý.

Anh không tin tưởng bất kì ai, ngay cả đám bạn của anh đều là một lũ khốn chỉ quan tâm tới lợi ích của mình. Nhưng Y/n, anh đã ở chung với cô nhiều năm,  ngủ với cô nhiều lần, bộ dạng vô lo của cô không hề khiến anh chán ghét mà còn thưởng thức. Nếu có người gọi cô là nữ thần thì anh cũng không quá kinh ngạc. Dáng vẻ chán chường của cô dường như tan biến đi.

Cô luôn tạo ra một không khí thoải mái, gần gũi, an tâm cho mọi người. Anh đối với cô không phải là hứng thú nhất thời. Mà là tình yêu đã chôn giấu từ lâu.

Kí ức hai người mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hả hê, bên tai giống như mơ hồ còn có anh ta ôn nhu kêu gọi thanh âm của cô.

Trong đó, giọng nói khàn khàn và hơi run rẩy của Sako vang lên.

"Tại sao?"

Cô thành thật đáp: "Bây giờ chị ở bên Furin rồi, chị muốn có cảm hứng sáng tác."

"Em này, sau này chúng ta ít liên lạc thôi."

"Bây giờ chị không còn bất kỳ tình cảm dư thừa nào với em nữa, em yên tâm tiền chị đã trả đủ."

"Nhưng em có!"

Đột nhiên, giọng nói cao vút khiến cô giật mình.

"Hả—"

"Y/n, không phải em không thích chị..."

"Chỉ là em nhất thời khó chấp nhận mối quan hệ kỳ lạ này."

"Tại sao chị không đợi em..." Sako tự biện minh cho mình. Dùng danh nghĩa lý trí, kiềm chế để bao biện cho tình yêu của mình.

Cô xua tay:  "Sako, em chỉ là hèn nhát thôi."

"Em cho rằng việc em vứt bỏ giới hạn của bản thân để tỏ tình chị là rất vĩ đại, rất đáng nể ư?"

Mặt cô lạnh đi.

"Yêu thì có gì đáng nể, yêu mãi mới đáng nể." Cô cười khẩy.

"Em không thể không thừa nhận, em chính là kẻ hèn nhát."

"Chị ơi...Để em đi cùng chị, em chắc chắn sẽ giúp chị tìm ra cảm hứng viết nhạc!" Giọng điệu đáng thương cứ như một chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ giữa đêm mưa lạnh giá, và chú chó ấy đang ra sức cầu xin chủ nhân đừng rời bỏ mình.

"Đừng đi theo chị." Cô quay lưng rời đi, vẫy tay tạm biệt anh lần cuối.

Anh hoảng loạn nói: "Y/n, đừng, chị đừng ác với em như thế.."

Sau ngày đó, anh không cố năn nỉ hay hàn gắn với cô nữa.

Nhưng anh vẫn cứng đầu muốn được bên cô. Không mua đồ cô thích thì cũng là đưa ô cho cô. Cô thấy phiền lắm nên lúc nào cũng từ chối hoặc đưa đại cho ai khác rồi đuổi anh đi.

Sako không tức giận mà còn hèn mọn nói: "Lần sau em không đem theo gì nữa, chị đừng đuổi em đi, Y/n. Ít nhất hãy để em ở cạnh chị, nếu không...thì em cũng không biết phải sống ra sao nữa!"

Được 1-2 tuần, cô chịu không nổi, nhắn tin hẹn anh ra gặp mặt.

Anh cẩn thận hỏi cô có thời gian không, anh ta tự tìm tới. Cô hẹn hắn ra một quán cà phê gần đó, Sako xuất hiện đúng hẹn.

Dù đã có vẻ tân trang, nhưng không giấu được vẻ tiều tụy, dáng người cũng gầy đi một chút, tay áo vốn vừa vặn cũng đã có vẻ rộng đi, mắt còn hơi sưng do khóc.

Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của anh sáng lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm. "Chị.." Sako thử gọi cô, cẩn thận từng li từng tí, đáng thương, giống như chó hoang bị bỏ rơi.

Cô ung dung đáp lại một tiếng ờ. Anh lập tức có chút cao hứng, mặt mày không còn kiêu căng như trước nữa.

"Chị, chị hẹn em ra đâ—"

"Đừng làm mấy trò này nữa."

Cô đặt cái ly trong tay xuống, ngắt lời anh ta. Lời tâm sự của anh nói rất nhiều lần. Đổi một cái lại một cái thẻ điện thoại, gửi đủ loại tin nhắn dài ngắn toàn là lời kể lể, có khi trách móc, lại có khi hối lỗi. Thứ hắn sợ nhất là sợ mất cô.

"Tại sao vậy ạ..?"

"Em nhớ lúc chị dạy em đánh nhau chứ? Lúc đó chị thấy em rất tội, chị muốn giúp em tốt lên."

"Sau đó em ngủ với chị, vốn chỉ là vu vơ nhưng em lại lún sâu vào chị."

Anh học đánh nhau vì cô là người dạy.

Và anh cũng ăn nằm với người khác vì người đó là Y/n.

Là người anh đặt ở đầu trái tim.

Là người anh tôn thờ.

Là ánh sáng cuộc đời hắn.

Nếu không thì sao?

Cô chỉ là một cô tiểu thư bình thường.

Xém nữa thì cô đã thích anh. Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Cô đứng dậy, cười.

"Em nên đi theo con đường của mình, và tìm ra mục tiêu riêng." Cô mỉm cười dịu dàng xoa dịu anh rồi đứng dậy bỏ đi.

Nhưng sắc mặt Sako trong nháy mắt tái nhợt, cơ thể lung lay như sắp ngã. Nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà cũng không dám đuổi theo.

Tuổi thơ Sako chìm trong những đợt bị bắt nạt. Chỉ có cô đối xử tốt với anh, cho dù anh ta nói cái gì, cô đều kiên nhẫn lắng nghe.

"Tôi muốn chị phải hối hận!" Lúc anh trở lại thực tại, phục kích từ phía sau cô. Cô ngồi thụp xuống và quay lại đấm vào vào bụng anh, an toàn giữ khoảng cách.

Mất một giây để định thần lại từ cơn đau, anh tiến đến gần cô và anh đẩy chân sau, chuyển trọng lượng sang chân trước để tạo đà và thực hiện một cú sút hoàn hảo, nhưng cô đã chặn được đòn đó. Trong khi tay cô đang bận rộn thủ thế, Sako đã lao tới và tung một cú đấm mạnh bằng tay phải vào mạng sườn cô.

Cô hơi loạng choạng, lùi lại do lực tác động của anh ta.

"Làm gì vậy hả?" Cô nhỏ giọng khinh khỉnh.

"Đồ yếu ớt." Anh thở hơi lạnh.

Họ tiếp tục gây áp lực lên đối phương bằng những đòn tấn công vô cùng ngang tàng. Y/n tấn công anh bằng những cú đấm cực lực, hai cú đấm vào bụng và một cú vào má phải anh. Không do dự, anh ta phản công bằng cùi chỏ vào tai cô và đầu gối vào bụng nhưng bị cô đỡ được.

Tay còn lại của anh hướng vào mặt cô. Cô nghiêng mình sang một bên may mắn thoát được một mạng. Phản ứng nhanh, cô lộn người xuống đất, để hai tay chống còn chân thì đá liên tục vào người anh. Sau khi thấy anh mất thăng bằng lùi về sau thì cô cũng lộn nhào ra xa để giữa khoảng cách.

Vẻ cau có trên khuôn mặt xinh xắn của cô nhường chỗ cho một vẻ sợ hãi đáng yêu, khiến người ta dễ mủi lòng, cô liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, cảnh giác cao độ.

"Không lí nào tôi sẽ thua!" Anh gào giọng.

Cô thở ra một hơi nặng nề, cơn thịnh nộ đang xé toạc cơ thể của Y/n. "Xin lỗi nhé."

Cô lau đi vết máu trên mặt, không quên mỉm cười. "Vì đã làm em thất vọng."

Cô ra tư thế sẵn sàng, cũng không kìm nữa mà phóng lên như một chiếc tên lửa. Nhanh tới mức mà cô đã bị nứt xương ngón chân, tiếng rốp nhẹ phát ra sau khi thân ảnh cô tiếp cận lại gần anh hơn. Nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, cô đấm một cú móc trái đơn giản nên anh cũng khinh thường đưa cánh tay lên đỡ đòn. Nhưng, tiếng rắc, rốp vang lên khắp cánh tay cô và dồn toàn lực vào cú đấm này làm cho anh văng ra xa.

Mọi người ở bên dưới bị doạ sợ, Sakura sững người.

May mà cô đã giảm lực rồi.

Anh bay xa cả mười mét, máu mồm phụt ra còn có thể thì run rẫy. Trong khi lúc tỉnh táo cuối cùng, anh ta không dám tin vào mắt mình. Thông thường thì não bộ luôn khống chế sức mạnh tối đa mà một người vốn sở hữu một cách vô thức, ngăn cho nó không phát huy triệt để. Bởi vì việc giải phóng 100% sức mạnh thì sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho có bắp và xương cốt...nhưng rõ ràng cô cố tình giảm lực lại, dù thế thì cũng chứng minh thần kinh cô đã tê liệt rồi.

"Đau thế~" Cô nhảy lò co la đau khi cả khán đài ngỡ ngàng vì Sako của họ thua một đứa con gái.

Đây là một sự sĩ nhục.

Nhưng ở đâu đó trong lòng anh, anh cảm thấy rất mừng vì đã được đấu với cô một lần nữa.

Anh yêu cô. Ngoại trừ người anh để ý, anh ta sẽ không quan tâm sống chết của bất kì ai.

Lạnh lùng lại vô tình.

Nhưng đây, mới thật sự là Sako.

Anh chung quy vẫn là trưởng thành trở thành người như vậy.

"Trận đấu hay lắm, Sako." Âm thanh của cô như dòng suối róc rách chảy, vừa thanh mát vừa có thể xoa dịu người khác.

Em cũng...rất vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro