Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Huân ôm Khang Nghĩa Kiện ngủ đến gần 10h mới dậy . Anh ngồi dậy , chỉnh tư thế ngủ lại cho cậu , kéo chăn đắp cẩn thận , rồi bước xuống giường . Anh chỉnh trang lại quần áo rồi từ từ mở cửa phòng đi ra.
" Chí Huân, ái chà...giờ cậu mới ngủ dậy sao." - Tiếng Phác Vũ Trấn từ sảnh vang lên.
"Chắc không phải là hôm qua hoan ái quá đấy chứ." - Lại Quán Lâm cười vang , hùa theo chế giễu.
Phác Chí Huân liếc mắt nhìn hai cái người ngồi ở dưới sảnh rất tự nhiên ngồi xem ti vi. Lạnh lùng hỏi.
"Đến đây làm gì."
"Hôm nay tổng giám đốc không đi làm , nên tôi tới xem có việc gì đó mà.." - Phác Vũ Trấn cười khẩy trả lời.
"Cậu rãnh đến vậy sao ?" - Phác Chí Huân bước xuống cầu thang , ngồi xuống ghế sofa đối diện Phác Vũ Trấn và Lại Quán Lâm , nhếch miệng cười nhạt.
" Một người cuồng công việc như cậu mà cũng có lúc nghỉ làm. Nên chúng tôi muốn đến tìm hiểu đó mà. Chậc...thật là lạ à nha." -Lại Quán Lâm bỏ tách trà xuống , lên tiếng nói.
"Liên quan gì đến mấy cậu. Nếu rãnh vậy thì đi công tác đi."
"Ấy ấy , đừng làm như vậy. Được rồi....vậy chúng tôi ở lại ăn trưa nhé." Phác Vũ Trấn la lên. Cái tên này , anh chỉ là nói đùa với hắn tí thôi , mà lại muốn điều anh đi công tác sao. Chậc....
Khuôn mặt Phác Chí Huân vẫn lạnh như tiền , không lên tiếng . Hai người kia đủ hiểu anh không đồng ý.
"Thôi mà , cho chúng tôi ở lại đi . Dù sao cũng gần trưa rồi mà. Một bữa cơm thôi , đừng có khó khăn như vậy chứ." - Lại Quán Lâm vỗ vai Phác Chí Huân .
" Được thôi. Ăn xong thì mau đi đi."
"Ok." Cả hai người cùng đồng thanh.
"Lên thư phòng bàn chuyện" Phác Chí Huân đứng dậy , hất mặt về phía cửa thư phòng ở trên tầng 1. Rồi sải bước đi.Lại Quán Lâm và Phác Vũ Trấn cũng đứng dậy đi theo.
Ở trong thư phòng , Phác Chí Huân ngôi trên ghế ở bàn làm việc , còn hai người kia thì ngồi đối diện. Cửa sổ sát đất ở phía sau Phác Chí Huân bị tấm rèm cửa che khuất. Ánh sáng cũng khó khăn chiếu sáng căn phòng. Tuy là ban ngày nhưng thư phòng cũng chẳng sáng được bao nhiêu. Ánh sáng cứ mập mờ , làm tăng thêm phần ngột ngạt , nghiêm nghị của không gian nơi đây.
"Tình hình Khang gia thế nào." - Thanh âm trầm thấp vang lên , Phác Chí Huân mở laptop lên , mắt nhìn vào màn hình . Miệng thì hỏi.
"Đây là tài liệu . Cậu xem đi." - Lại Quán Lâm lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Phác Chí Huân .
"Dạo trước , nhờ chúng ta mà công ti của Khang Hải Thành không bị phá sản . Tôi đã phái người đi giải quyết tình hình , đem toàn bộ hàng hóa đi kiểm tra thì biết được ông ta đã nhập rất nhiều hàng hóa chất lượng kém . Gần đây , ông ta còn nhập thêm hàng lậu nữa . Lấy tiền của công ti để chi trả những thứ không cần thiết...." - Phác Vũ Trấn nghiêm túc nói.
""Hừm..những kẻ không sài được thì bỏ đi." - Ánh mắt sắc bén lướt qua xấp tài liệu , rồi ném nó qua một bên.
"Ý cậu là...."
"Tống ông ta vào tù đi." - Phác Chí Huân cười nửa miệng nói.
"Còn Nghĩa Kiện  ?" - Lại Quán Lâm chợt hỏi.
"Đừng cho em ấy biết , với lại hạng người như ông ta không đáng để em ấy quan tâm . Dù sao cũng đâu phải cha ruột. Đối với ông ta , Bạch Hiền chỉ là vật trao đổi thôi." - Phác Chí Huân nói. Trong mắt thoáng thấy tia lửa đỏ. Là vì anh đang tức giận cho cậu hay anh đang lo cậu sẽ phát hiện ra anh hại cha của cậu ?
"Cậu yêu em ấy à." - Phác Vũ Trấn nghi ngờ hỏi.
"Phải." - Phác Chí Huân dứt khoát trả lời.
"Tại sao."
Tại sao ư !? Vì cậu xinh đẹp , ngây thơ trong sáng , chưa từng vấy bẩn bụi trần . Nhưng một người con trai như thế lại có trái tim quá mỏng manh , có quá khứ quá đáng thương. Nghĩ đến đó đôi mắt anh trở nên dịu dàng hẳn. Anh yêu cậu....phải ! Lần đầu gặp cậu , anh đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thuần khiết của cậu. Trái tim anh lần đầu tiên biết rung động trước một người. Nhưng anh lại không thích nói điều đó với người khác, chỉ giữ trong lòng như độc chiếm cảm giác ấy cho riêng mình.
"Em ấy rất dễ tin người , và rất dễ bắt nạt" Nghĩ đến thú vị và tính dễ tin của cậu anh lại ngớ tới cảnh tượng lúc sáng . Khóe miệng vô thức cong lên Lại Quán Lâm và Phác Vũ Trấn ngẩn ngơ nhìn anh . Làm bạn với anh từ cấp hai đây là lần đầu tiên hai người thấy anh cười với nét mặt dịu dàng như vậy.
Như vậy cũng tốt , có một người ở bên cạch anh quan tâm cho anh là được. Phác Vũ Trấn mỉm cười nói
"Vậy sao."
"Nói tiếp chuyện lúc nãy đi." - Phác Chí Huân lại trở nên lạnh lùng.
"Được thôi."
Trong khi , bên thư phòng đang bàn bạc thì lúc này, trong phòng của Khang Nghĩa Kiện , cậu vừa tỉnh dậy. Trong người còn chút mệt và nhức đầu. Cậu ngồi dậy , trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng lúc nãy , ngay lập tức khuôn mặt bỗng chốc hóa đỏ. Cậu ôm mặt lẩm bẩm nói.
"Làm sao đây. Mình làm sao dám gặp anh ta chứ. Mà anh ta nói tối hôm qua...mình....mình...cưỡng bức anh ta...có phải thật không..,"
"không thể nào , sao mình lại có thể biến thái như vậy chứ."
"nhưng....nhìn mặt anh ta rất nghiêm túc...."
"Chúa ơiiiii , phải làm sao đây...hic...sao mình dám nhìn mặt anh ta được chứ."
"Nhưng giờ chắc anh ta không có ở nhà đâu. Ha , đói quá..."
Cứ như thế , chỉ vì câu nói của anh mà khiến cho cậu lo lắng , ngồi độc thoại từ nãy giờ. Chuẩn bị xong cậu mở cửa phòng ra, nhìn xung quanh thật kỹ , xem anh có ở nhà không. Nhìn một hồi , không thấy anh cậu mới thở phào nhẹ nhõm mà đi xuống dưới sảnh. Thấy quản gia đang đứng ở gần nhà bếp , Khang Nghĩa Kiện đi lại vui vẻ nói
"Chào bác quản gia." Quản gia thấy cậu , cung kính cúi đầu nói
"Vâng , chào cậu chủ."
"Bác quản gia à , sau này đừng khách sao như vậy . Cứ bình thường được rồi." - Thấy ông như vậy , cậu có chút khó xử và xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro