Chap 1: Nhận việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời của au:

Chắc hẵn mọi người sẽ sốc khi thấy chiếc fic ngọt lịm này là của chi1231 ☺️ chiếc fic này là dành tặng cho nhỏ Chích Bông bạn au.

Xin hứa hẹn chiếc fic này siêu đáng yêu chữa lành cho các fic trước ạ.

.
.
.

"Chết tiệt! Sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như thế hả!?"

Tiết trời của Bangkok đã vào mùa hè, giữ buổi trưa nắng gay gắt, nhiệt độ lên cao, người người trên mình toàn mồ hôi nhể nhại, ấy thế mà lại có một tiếng gào thảm thiết phát lên đến tận mây xanh.

Giữa lề đường, có một Satang đang kêu khổ cho số phận đau thương của mình, thử hỏi có ai như cậu không chứ, một thân một mình lên thành phố kiếm sống, khó khăn lắm mới tìm được một chân phục vụ ở nhà hàng nhỏ.

Nào ngờ ông chủ ở đó bài bạc, thiếu nợ tiền người của người ta.

Cho nên...cho nên nhà hàng bị phá sản, cậu chính thức thất nghiệp.

Mà thất nghiệp thì thôi đi, cứ từ từ ta tìm việc khác. Nhưng vấn đề là ông trời vẫn thích hành hạ Satang đây, không đi làm thì lấy tiền đâu mà ăn, tiền đâu mà sinh hoạt..... Rồi còn tiền đâu mà đóng phòng trọ?

Bốn tháng tiền trọ chưa đóng, kết quả là trưa hôm nay, bà chủ liền nổi cơm tam bành lên.

Dùng sức lực của chín mươi tám kí thịt trên người. Một cước đạp bay Satang ra ngoài.

Và đây chính là tình trạng hiện tại của cậu, không việc làm, không chỗ ở, không có tiền.

Có khác gì một kẻ vô gia cư không chứ?

Ôm một bộ mặt khổ sở, mếu máo kéo chiếc vali cũ kĩ lê từng bước trên đường.

Satang vừa đi vừa khóc ròng.

"Cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu? Cha mẹ ở dưới quê còn sống rất khó khăn đó! Bây giờ mặt mũi đâu mà về nhìn họ đây."

"Ôi trời ơi là trời, người ta nói đen tình thì đỏ bạc, còn mình tình không có mà bạc cũng chẳng biết đánh luôn. Thật đúng là đen như con chó mực mà."

Mang tâm trạng buồn rầu đi trên đường, âm thanh xung quanh như chẳng có cái gì có thể lọt vào tay cậu, Satang cứ như vậy mà đi mãi, đi mãi, đi mãi....

Đi đến khi mỏi chân mới dừng lại một chút.

Nhìn cảnh vật xung quanh có phần đẹp hơn trước, còn có những tòa nhà biệt thự nằm sát gần nhau.

Cậu nhíu mày nghi hoặc.

"Này không phải là mình đi vào khu dành cho mấy người nhà giàu rồi?"

Bốn bề xung quanh toàn là những căn nhà to lớn, cao chọc trời, với những cánh cổng nạm đầu sư tử khiến cậu nhìn đến không chớp mắt.

Satang bị những tòa nhà lộng lẫy thu hút, chầm chầm đi đến từng ngôi nhà ngắm cho thật đã, chuyện đau thương ban nãy cũng bị ném ra sau đầu.

Satang bỗng nhiên dừng hẳn lại một biệt thự to nhất. Nhìn từ bên ngoài cũng biết nhà này chắn chắc là giàu nhất ở đây, cậu không ngừng cảm thán.

"Chậc chậc! Quá giàu, đúng là biệt thự có khác, nhìn từ ngoài thôi cũng đã thấy sự sang chảnh của nó rồi."

Bỗng nhiên ánh mặt cậu vô tình lướt qua một tờ giấy được dán ngay ngắn ở gần góc nhận chuông của, trên đó có ghi:

'Pholcharoenrat Gia Tuyển Một Người Giúp Việc.

Yêu cầu: Còn trẻ và sức khỏe tốt, có tính kiên nhẫn cao, và điều đặc biệt là phải yêu thương cậu chủ nhỏ.

Tính chất công việc: Chỉ cần chăm lo tốt, ở bên cạnh cậu chủ nhỏ hai mươi tư tiếng đồng hồ

Mức lương: 20000 bath / một tháng, bao ăn ở, làm tốt có thưởng thêm'

"Thật... thật là con mẹ nó, thần may mắn nở nụ cười với mình rồi!"

Satang vừa đọc xong thông báo thì hai mắt tỏa sao lắp lánh, thần linh ơi lương cao còn bao ăn ở.

Thế này thật hợp với tình cảnh hiện tại của cậu mà. Số tiền người ta trả còn cao hơn khi cậu làm ở nhà hàng đó, vậy thì tội gì không làm.

Lỡ sao người ta dành mất thì sao?

Cậu nghèo chứ không có ngu à nha!

Chỉ là chăm một đứa con nít thôi mà, cậu làm được!

Satang của chúng ta không nghĩ ngợi nhiều, xông pha lên nhấn chuông cửa dồn dập, chưa đến năm phút sau, đã có một người phụ nữ ra mở cửa, mặc bà ấy khó hiểu nhìn cậu.

"Xin hỏi chàng trai trẻ này cậu tìm ai vậy?"

Satang hai lưng đứng thẳng rắp, bộ mặt nghiêm túc nói.

"Chào bác! Cháu thấy thông báo tuyển việc làm, không biết cháu có thể ứng tuyển được không ạ?"

Người phụ nữ trung niên này chính là quản gia của Pholcharoenrat gia, đôi mắt bà mở lớn, ngạc nhiên hỏi.

"Cháu... cháu không biết gì về gia đình này?"

Satang thân mình còn lo không xong thì biết đến ai?

Cậu bị hỏi như vậy có chút ngơ ngác, lắp bắp trả lời.

"Chuyện...chuyện gì ạ? Cháu tuy không biết về Pholcharoenrat gia, nhưng Satang này sẽ hứa làm việc chăm chỉ và yêu thương cậu chủ nhỏ như người nhà của mình, mong bác nhận cháu!"

Đúng lúc này, nụ cười nở trên khuôn mặt của bác quản gia, bà vội nắm tay cậu kéo vào trong nhà.

"Vào đây... Ai da, Pholcharoenrat gia cuối cùng cũng tìm được người rồi, công việc rất nhẹ nhàng, nên cháu đừng bỏ nhé!"

Đoạn bà nói to vọng vào trong nhà.

"Ông chủ! Bà chủ! Cậu hai! Tìm được người chăm sóc cho cậu chủ nhỏ rồi, tốt quá rồi."

Satang vừa được bác quản gia kéo vào nhà thì từ trên cầu thang vừa hay cũng có ba người bước xuống, nhìn vào cũng biết đây chính là gia chủ trong nhà. Tại vì vừa nãy bác gái này đã gọi danh phận của ba người rồi còn gì nữa.

Một quý ông độ tuổi cỡ tầm năm mươi tuổi xem ra là Pholcharoenrat lão gia đi, người phụ nữ đi bên cạnh khoát cành tay ông không cần dùng não cũng biết đó chính là người vợ, vậy thì người cuối cùng đi phía sau chính là con trai của hai người.

Satang nhìn một gia đình đẹp đến hoàn hảo như vậy thì có chút không ngậm được mồm, lòng cảm thán.

'Ôi mẹ ơi! Đã giàu lại còn đẹp, thật sự là gia đình quá hoàn hảo mà.'

Pholcharoenrat phu nhân tên thật Renin, bà cùng chồng và con trai sau khi an tọa ở ghế sofa cũng liền nở nụ cười ôn hoàn nói.

"Cậu trai trẻ, mau ngồi xuống đây rồi chúng ta cùng nói chuyện. Quản gia San, phiền chị pha giúp tôi một ấm trà mang lên đây."

Phong cách quý phái, cách cư xử hòa nhã khiến Satang cảm thấy có cảm tình vô cùng, đến cả người đàn ông trung niên cùng anh chàng đẹp trai này tuy không nói gì, nhưng vẫn rất biết cách ứng xử mà gật đầu chào cậu.

Renin nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi.

"Cậu tên gì?"

"Sa...Satang Sereevichayasawat ạ."

"Cậu thật sự muốn làm việc ở đây?"

Cậu là tên thất nghiệp không nhà không cửa, bây giờ thì giống y hệt "chó ngáp phải ruồi" tìm được một công việc lương cao, còn cho chỗ ở.

Vậy thì tội gì phải nhả con ruồi này ra, thế là Satang gật đầu khẳng định chắc chắn.

"Vâng ạ! Cháu thật sự muốn làm ở đây. Tính tình cháu rất kiên nhẫn, làm mọi việc đều hết sức chu đáo. Cho nên mọi người có thể yên tâm mà cho cháu một cơ hội có được không? Satang Sereevichayasawat này xin hứa sẽ chăm sóc cùng yêu thương cậu chủ nhỏ bằng tất cả tấm lòng!"

Ba người họ Pholcharoenrat nhìn nhau, trong ánh mắt của từng người đều là ý cười thỏa mãn.

Renin cũng không nói gì nữa, mà là nhường cho con trai cả của mình giải quyết.

Perth ngồi thẳng lưng lại, từ trong tay đưa ra một bìa hồ sơ màu vàng, âm giọng nam tính trẫm rãi phát ra.

"Nếu cậu thật sự muốn làm thì chúng tôi luôn sẵn sàng đồng ý, em trai tôi rất dễ thương, thằng bé tuy có hơi hiếu động "một chút" nhưng lại là người sống rất có tình cảm. Bảo đảm cậu gặp sẽ thấy thích nó."

"Ngoài ra công việc của cậu rất dễ, chỉ cần chăm cho nó ăn, dỗ cho nó ngủ, ở bên cạnh nó suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ không rời nửa bước, cưng chiều em trai tôi là ổn, sao nào? Có làm không?"

Nghe yêu cầu đều xoay quanh cậu chủ nhỏ chưa thấy mặt này, Satang nghĩ rằng đây chắc hẳn là đứa nhóc chỉ vừa năm hoặc bảy tuổi.

Quý tử của nhà giàu mà, làm sao trách cho được.

Cho nên cậu liền đáp ngay.

"Được! Tôi làm được ạ, cứ tưởng việc gì khó lắm chứ."

"Để tránh trường hợp cậu bỏ làm giữa chừng, cho nên chúng tôi đã soạn ra một bản hợp đồng. Chấp nhận được thì kí, không thì có thể ra về, chúng tôi không thích ép người."

Satang nhìn tất cả điều khoản hợp đồng, hầu như những ý chính đều giống như những lời Renin cùng Perth phổ biến, riêng chỉ có một cái cuối cùng làm cậu giật mình đó chính là khoản đền bù.

Ở đó có ghi rằng:

'Nếu bên B vi phạm hợp đồng, bỏ làm giữa chừng khi chưa đủ ba năm thì số tiền phải đền bù là 50000 bath.'

Vừa đọc đến đây, cậu liền giật mình, thần linh ơi, đền bù gì nhiều quá vậy, con có nên kí hay không đây?

Trong lúc bạn trẻ Satang của chúng ta còn đang phân vân, thì bỗng nhiên giọng nói của Pholcharoenrat lão gia vang lên, đánh một đòn phũ đầu.

"Ngoài ra chỉ cần làm tốt, chúng tôi mỗi tháng sẽ thưởng thêm 1000 bath, cùng với những quyền lợi đặc biệt như quà đắt tiền gửi về cho gia đình, được ăn uống sung sướng. Và nếu người nhà cậu gặp khó khăn về vấn đề gì, chúng tôi đều sẵn sàng giúp đỡ."

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Chẳng cần nghĩ nữa, cậu cứ một đường cứ thế mà kí thẳng tên mình vào bản hợp đồng, giấy trắng mực đen rõ ràng, cậu chính thức trở thành người làm của Pholcharoenrat gia.

Đừng đùa chứ, thử hỏi có ai đi làm mà có nhiều đặc quyền như vậy chưa?

Nghĩ ngợi gì nữa, chỗ làm sướng như tiên thế này ai không làm mới là kẻ ngốc đó.

Satang cảm thấy mình là kẻ thông minh và may mắn nhất trần đời.

Cậu thẳng lưng, mang vẻ mặt hớn hở như đón tết hỏi.

"Vậy cậu chủ nhỏ đi đâu rồi, tôi có thể gặp được không ạ?"

Renin bây giờ cũng đã yên tâm được phần nào, vội vã nói quản gia.

"Quản gia San, mau đưa cậu chủ nhỏ đến đây."

Người phụ nữ trung niên nghe lệnh liền gật đầu bước đi lên cầu thang, chưa đầy mười phút sau đã đi xuống, không những thế bên tay bà còn dắt tay một người nữa.

"Ông chủ, bà chủ, cậu hai, cậu nhỏ xuống rồi đây ạ!"

Satang vừa nhìn người đang đi xuống kia giật mình khiếp vía, trong lòng thầm nghĩ.

'Trời đất ơi! Cậu chủ nhỏ đột biến gen hay sao mà cao lớn thế này?'

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro