Chap 3: Vợ bị lừa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Satang không biết là mình may mắn hay gặp xui xẻo nữa, cách đây một tiếng đồng hồ trước trong lòng còn phơi phới mùa xuân vì tìm được công việc, thế mà bây giờ thì lại ngồi thở dài, ngẩn ngơ trong căn phòng mới.

Nhìn "cậu chủ nhỏ" đang soạn đồ từ trong vali của mình ra, sau đó hì hục vo vo chúng nó lại cho tròn tròn, rồi tiếp tục nhét nhét chúng nó vào ngăn tủ. Thân hình cao lớn nhún nhảy đến chỗ cậu khoe khoang.

"Vợ, anh xếp quần áo vào cho em rồi, hôn một cái thưởng đi nào."

Satang giật mình đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, này là giả ngốc thì có, việc gì cũng biết, cái gì cũng điều kiện.

Này thì bảo thiểu năng ở chỗ nào đây?

Khuôn mặt Satang xanh hơn tàu lá chuối nói.

"Tôi là con trai, sao lại có thể hôn anh được?"

Winny nghe xong lời của cậu liền suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới đáp lại.

"Thì anh cũng là con trai mà, có sao đâu."

"Không sao chỗ nào hả? Tôi với anh đều là người cùng giới, hôn hôn hít hít như thế không thấy kì à?"

"Không kì chút nào cả, bởi vì em là vợ anh.. Hôn một chút đi mà! Hì hì"

'Cái suy nghĩ kì quái gì đây hả ông trời con?

Chẳng qua tôi nhẫn nhịn cho anh gọi vợ là sợ bị trừ lương thôi. Chứ ở đâu ra thêm cái đặc quyền này hả?'

Satang khó chịu, mặt mày nhăn nhó quát khẽ.

"Im lặng đi, bị gọi là vợ đã mất mặt lắm rồi. Bây giờ còn phải làm thêm cái trò thân mật này nữa, dẹp đi. Tôi không rãnh đâu, ngồi im một chỗ để tôi dọn lại căn phòng này, sau đó còn phải cho cậu ăn cơm nữa đó."

Winny lần đầu tiên thấy có người dám quát người, lại còn là "bà xã" của mình nữa, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy ấm ức vỗ cùng.

Một đại nam nhân cao lớn ấy thế mà lại bĩu bĩu môi, đứng lên xoay người bước sang chỗ khác, trước khi đi còn không quên cố ý "hứ" một cái rõ to để ai kia nghe thấy.

Mà nói đi cho oai vậy thôi, chứ thật ra là Winny chỉ đi đến góc giường cách đó hai bước chân, rồi lại ngồi xổm tại chỗ ấy, miệng lầm lầm đủ cho hai người nghe.

"Hừ... rõ ràng là từ trước đến nay mình chưa xếp đồ giúp ai. Bây giờ cố gắng làm cũng chỉ để vợ thưởng, ai mà ngờ hóa ra cũng đều là công cốc chứ. Ôi tức chết rồi... Hừ hừ, không thèm thương vợ nữa đâu."

Hơ..hơ..hơ

Satang liếc chỗ quần áo bị anh vo thành một đống lộn xộn, không biết nên cười hay nên khóc nữa, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, đúng là người này thật tâm muốn giúp mình.

Nghĩ thử xem, Winny thiếu gia dù gì cũng là một kẻ ngốc, tính tình ngây thơ như một đứa con nít, được cha, mẹ lẫn anh trai cưng như trứng, hứng như hoa. Ấy vậy mà lại chịu khó ngồi "xếp đồ" cho Satang người làm đây. Xem ra cậu nên cảm thấy vinh dự chứ.

'Người ta rõ ràng là mang tư tưởng của một đứa trẻ con, gặp được người yêu thích thì sẽ làm ra những hành động ngây ngô như này, hòng chỉ mong được thưởng chút gì đó đây mà. Tại sao mình lại ích kỷ như vậy chứ?'

Sau một hồi suy nghĩ, cậu tự cho rằng người sai là mình, cho nên đành phải đi đến chỗ ai kia đang ngồi bó gối ấm ức, cào nhẹ lên lưng của Winny, Satang ôn nhu nói.

"Cậu chủ à! Là tôi sai rồi."

Ai kia cũng không vừa, chẳng thèm nhìn cậu, hai tay cứ ở dưới nên nhà vẽ hình tròn, âm giọng mang chút giận dỗi cùng làm nũng nói.

"Anh đang giận em đó, xí."

"Tôi... Tôi biết mà, thật xin lỗi vì tôi đã cư xử không đúng với lòng tốt của cậu chủ."

Winny vẫn tiếp tục cứng đầu cứng cổ đáp lại.

"Anh hiện tại đang cảm thấy tổn thương vô cùng. Người ta đã cho em con heo đất rồi, còn giúp em rất nhiều việc như thế. Xin hôn một cái cũng không cho... Hứ em keo kiệt, bủn xỉn."

Thôi thì hôn một cái cũng đâu chết ai, nhắm mắt thưởng cho cậu chủ vẫn là yên chuyện.

Vuốt vuốt lưng của ai kia, cậu kiên trì nói tiếp.

"Thật xin lỗi mà... Nào nào đưa má đến đây, tôi hôn cậu một cái."

Satang nói là làm, vừa dứt lời thì liền dùng tay mình giữ lại đầu anh, khoảng khắc sắp hôn má, thì Winny lại nhanh nhẹn hơn. Quay hẳn cái đầu sang, dùng môi mình thành công áp lên môi cậu.

Chụt!

Chỉ là nụ hôn môi hời hợt cùng nhè nhẹ, không có chút câu dẫn hay mưu mô nào, nó vô cùng thuần khiết nhưng cũng đủ khiến Satang chết sững...

Chỉ riêng Winny là vui vẻ đứng lên vỗ tay bành bạch, còn đứng ở trên giường nhún nhảy, nói to tỏ ý khoe khoang.

"Hí hí hí, vợ bị lừa rồi, ban nãy là anh giả vờ giận thôi, được hôn môi bà xã thật thích.... Oh yeahhhhh!"

Satang hoàn toàn chết đứng khi nụ hôn đầu đời cứ thế mà bay xa theo môi của Winny, ánh mắt càng ngày càng âm trầm hơn nhìn ai kia đang vui vẻ đứng ở trên giường.

Bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng tự niệm.

'Chỉ là một đứa con nít, chỉ là một đứa con nít thôi. Không cần phải bận tâm...'

Hàng vạn từ "bĩnh tĩnh" bay tán loạn trong đầu của cậu, hơi thở có chút gấp rút mà gầm gừ nói.

"Được chưa? Đủ rồi thì mau đi xuống cho tôi."

Lời vừa dứt, Winny còn chưa kịp trả lời lại thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giọng nói của bác quản gia truyền vào.

"Satang, cậu chủ có ở trong phòng con không?"

Satang đưa mắt đến nhìn con người vẫn còn chìm đắm trong kích động kia, đành bất lực thở dài đáp.

"Có thưa dì, cậu ấy đang ở đây ạ."

"Vậy thì phiền cháu mau dẫn cậu ấy xuống phòng ăn giúp bác nhé. Mọi người có mặt đầy đủ ở dưới rồi, đã đến giờ ăn cơm, cháu là người chịu trách nhiệm cho cậu chủ, nên cũng phải ở lại để chăm lo cho cậu ấy luôn có biết chưa?"

"Vâng ạ..."

Quản gia nói xong lời của mình thì cũng đi xuống nhà ăn ngay.

Satang đứng dậy đi đến bên đầu giường, nói với Winny.

"Cậu chủ, mau xuống ăn cơm. Mọi người đang chờ cậu ở dưới đó."

Winny nằm thẳng chân ở trên giường, đôi mắt cười tạo thành hình trăng khuyết ra điều kiện.

"Em phải xuống với anh!"

Satang không nhanh không chậm đáp lại.

"Tất nhiên rồi! Tôi là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho cậu. Không làm thì lấy tiền đâu nuôi bản thân đây?"

Winny nghe cậu nói vậy thì ngồi dậy, nghiêng đầu ngây thơ khẳng định.

"Em có tiền mà!"

Cậu càng không hiểu được lời nói của anh có ý nghĩ gì, rõ ràng là bản thân đi đến đây trong người cũng không có lấy một xu tiền lẻ sót trong túi quần, thế thì tại sao anh lại nói như cơ chứ?

"Cậu cứ nói đùa, tôi đây bữa ăn còn phải trông cậy vào nhà của cậu thì lấy tiền đâu mà có?"

Winny hai tay chỉ loạn xạ, khuôn mặt vừa cười ngốc vừa nói.

"Hề hề... Tiền heo đất của anh đó, tiền của anh đều cho em hết rồi. Chỉ là sau này chúng ta phải nhờ cha mẹ tổ chức đám cưới thôi, chứ gia tài của anh còn đâu."

Cái con người ngốc này sao lại quá ngây thơ như thế chứ?

Mới gặp lần đầu mà cứ chắc chắn như vậy.

Thật hết nói nỗi mà...

"Được rồi, cảm ơn lòng tốt của cậu, bây giờ chúng ta xuống ăn cơm được chưa?"

Anh gật đầu cười ngốc đáp.

"Đi thôi nào!"

Winny vẫn mang một khuôn mặt ngây ngô mà nắm tay cậu, kéo thẳng xuống phòng ăn.

Tại đây, ba người nhà của Winny đã ngồi ngay ngắn tại bàn, vừa thấy con trai cưng đi xuống, cũng liền cười hiền hậu gật đầu nhìn anh và cậu, Renin căn dặn.

"Satang, xem ra con trai bác rất mến cháu. Cho nên ta nghĩ rằng việc đút ăn cho nó sẽ dễ dàng hơn, cháu chịu khó chăm cho Winny ăn giúp ta nhé. Tại vì thằng bé rất nghịch, mỗi lần để nó tự múc cơm thì y như rằng nó sẽ náo loạn cả bàn, còn làm vương vãi thức ăn nữa."

"Cứ yên tâm đi, bác có để một phần cơm riêng cho cháu, lo xong cho thằng bé thì cháu có thể ăn tự nhiên."

...

Phải ngồi trước đám người này mà chăm lo cho cậu chủ, Satang có chút không quen, nhưng vì đây là công việc nên cũng rất hiểu chuyện mà gật đầu.

Bỏ một miếng cơm trắng cùng với một chút trứng vào muỗng, cậu nhẹ nhàng dỗ dành ai kia đang ngồi nghịch cái đùi gà vàng óng.

"Winny, há miếng ra ăn cơm nào."

Anh nghe thấy tiếng cậu ra lệnh, rồi lại nhìn muỗng cơm trên tay. Bình thường những người làm khác đút ăn anh đều không chịu mà ngậm chặt miệng trốn tránh.

Ấy thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại ăn.

Nhưng mà vừa nuốt được một miếng thì lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, anh liền hỏi.

"Vợ, chén cơm của em đâu? Sao lại không có?"

Satang chăm chú múc thêm một miếng cơm vào muỗng nữa, đáp.

"Tôi cho cậu ăn xong rồi tôi sẽ ăn, tại vì mẹ cậu nói mỗi lần ăn cậu đều không ăn uống cho tử tế. Nên cậu phải ngoan ngoãn ăn cơm thật nhanh nhé."

Winny bĩu bĩu môi vươn tay, giật chén cơm về phía mình trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trên bàn ăn.

Sau đó lại quay sang nhờ bác quản gia.

"Dì.. Dì lấy giúp vợ của Winny một cái chén nhé. Vợ cũng cần phải ăn ngon ngon."

Satang cảm thấy khó xử vô cùng, đang định giành lại bát cơm thì anh lại tiếp tục nói.

"Vợ nhịn sẽ đói, anh hứa sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà. Em cũng ăn đi, đừng lo cho anh!"

Vợ chồng Renin cùng Perth lần đầu nhìn thấy em trai mình ngoan ngoan như vậy thì ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có người khiến Winny an phận như vậy như vậy.

Chuyên này thật là vừa nằm ngoài dự kiến lại còn là chuyện tốt đi.

Cái chén mới vừa đặt trước mặt cậu thì ba người cũng không tỏ ra có vấn đề gì lớn lao, Perth trực tiếp nói.

"Thằng bé đã đối với cậu như vậy thì không nên phụ lòng nó. Cứ ăn đi, chúng tôi không để ý đâu."

Satang lần đầu tiên có thể được ngồi ở một bàn ăn lớn như thế này, trong lòng bồi hồi không thôi, bỗng nhiên Winny dùng tay bỏ một cái đùi gà vàng giòn đến chén của cậu, miệng cười hề hề nói.

"Món anh thích nhất cũng cho vợ luôn!"

Cậu nhìn con người cười ngốc ở bên cạnh mình. Trong lòng thấy cảm kích, độ yêu thích Winny tăng lên một bậc.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro