Chương 6: Yêu rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Một tháng qua đi, Satang cuối cùng cũng thích ứng được công việc người làm của mình. Tuy là có một chút mệt mỏi với tính năng động y hệt trẻ con của cậu chủ, nhiều khi điều đó còn làm cậu tức giận.

Nhưng chỉ cần con người ấy cười ngốc hề hề chạy đến ôm cậu, nói ra vài câu an ủi vụng về thì bỗng dưng ở trong lòng, cơn giận hoàn toàn tan biến.

Bởi vì anh đối xử với cậu rất tốt, cho nên Satang cũng từ từ mở lòng của mình ra hơn nữa.

Thậm chí không biết có phải vì đã quá nhập vai rồi hay không, ngay cả tiếng gọi ông xã phát ra từ miệng của Satang đã không còn khó chịu như trước.

Lắm lúc được Winny ôm vào lòng, cùng nhau đắp chung chiếc chăn khiến cậu sẽ vô thức nhích sát người mình nhích sát vào lòng của Winny hơn.

Không những thế, việc được nam nhân khác hôn cậu cũng cảm thấy nó bình thường hẳn, không còn cảm thấy bài xích như trước.

Có thể nói rằng, mọi chuyện diễn ra trong Pholcharoenrat gia bây giờ vô cùng thuận lợi.

Satang và Winny thế mà vô tình rải thật nhiều đường cho mọi người trong nhà cùng ăn.

Hôm nay cũng như mọi ngày khác, đúng vào lúc năm giờ chiều, cậu sẽ lại dắt anh đi siêu thị mua thêm đồ với mình, vì muốn anh có thể được hoạt động nhiều hơn, cho nên cả hai đã quyết định sẽ tự đi bộ đến nơi.

Winny không cần biết là đi đâu, nhưng chỉ cần ở đó có một Satang đi cùng thì cũng khiến anh vui vẻ không thôi.

Hai người con trai vô tư nắm tay nhau trên đường bỏ mặc những ánh mắt tò mò của người khác, anh cười khúc khích nói.

"Vợ! Em nói xem, hôm nay khi đến quầy bánh kẹo, anh nên mua gì đây nhỉ? A đúng rồi, vợ thích sô cô la, vậy thì hôm nay anh sẽ mua món đó."

Satang không hiểu tự lúc nào đã có thể cười nói vui vẻ với tự nhiên với cậu chủ, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay to lớn kia, tay còn lại thì nhẹ gãi gãi cằm của anh, cậu đáp.

"Anh đó... Mỗi lần đi cùng em đều giống như muốn mua cả quầy siêu thị, ăn nhiều đồ ngọt không sợ sâu răng hả? Tối nào cũng có toàn vỏ bánh và vỏ kẹo ở trong phòng. Em dọn mệt muốn chết đi được đó nha."

"Anh không muốn em mệt đâu... Không muốn chút nào cả. Vậy lần sau mình sẽ qua phòng anh hai ăn rồi vứt ở đó nhé?"

Cậu bỗng nhiên cười lớn, theo vô thức đặt lên má của Winny một nụ hôn.

Sau đó nghĩ đến canh cậu hai sẽ gầm ra lửa khi thấy phòng mình thành một bãi rác, chắc chắn lúc đó sẽ cậu sẽ bị đá ra đường mất... Ha ha ha.

"Ông xã! Nếu anh làm như vậy, không khéo cậu hai sẽ đuổi em đi mất. Lúc em đi rồi, cho anh cô đơn đến chết."

Winny vừa nghe Satang muốn bỏ đi, bỗng dưng khựng lại, mặc kệ đang ở ngoài đường cũng lập tức ôm cậu vào lòng, dùng giọng mũi thở phì phì nói.

"Nếu... Nếu anh hai dám đuổi vợ đi, anh sẽ mách cha và mẹ, để anh ấy bị đánh đòn đến khóc. Em là của mình anh thôi. Không ai được bắt nạt em."

"Vậy nếu như cả ba người đều muốn đuổi em đi thì phải làm sao đây hả?"

Gặp trúng câu hỏi khó, Winny lập tức nhíu mày, mất một lúc sau mới có thể đáp lại.

"Vậy thì... anh sẽ dắt em bỏ trốn, em ở đâu thì anh theo đó."

Cái con người ngốc này, thật sự không hiểu là đang nghĩ gì mà, mặc dù theo như Satang biết chẳng qua là đây chỉ là tâm tư của một đứa con nít thường rất thích bu bám với người chăm sóc nó.

Nhưng nghe những lời này từ miệng anh, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đưa tay lên vòng qua ôm chặt lấy người kia, Satang đáp lại.

"Anh ngốc như thế này! Nếu như hai ta cùng nhau bỏ trốn, không khéo lại thành em phải còng lưng ra nuôi anh mất."

Winny vừa nghe nói vợ cực khổ nuôi mình, liền giậm chân xuống dưới đất, ánh mắt kiên định cùng quả quyết nói.

"Heo đất, anh cho em heo đất, không cần phải đi làm."

Cậu bất chợt ngắm khuôn mặt điển trai này, trong lòng Satang không rõ tư vị gì, chỉ cảm thấy tim đập nhanh không thôi, cậu tự suy nghĩ đơn giản rằng tại vì ở chung với nhau nên mới có hành động như vậy.

Vì thế cậu không hề để tâm gì cả, lập tức khoát tay mình vào cánh tay anh một cách tự nhiên nhất, sau đó cả hai lại tiếp tục đi đến siêu thị, cậu nở nụ cười rạng rỡ nói với ai kia.

"Mau đi thôi, hôm nay sẽ mua cho anh một cây kem nhé."

"Hoan hô! Bà xã là tuyệt nhất!"

Dưới ánh hoàng hôn buổi chiều, hình bóng hai chàng trai cứ in xuống đất tạo nên một khung cảnh ngọt ngào và bình yên vô cùng.

Bởi vì đầu óc quá đơn giản, Satang hoàn toàn hay biết rằng chỉ qua một tháng ở chung, cậu đã có loại tình cảm giống hệt của cậu chủ ngốc dành cho mình.

Nhưng mà thật không ngờ, khi cậu nhận ra thì mọi chuyện đã khác, liệu rằng mọi thứ có thể trở về thời gian ngọt ngào?

.
.
.

Mặt trời vừa lặn xuống chân núi, Satang cùng Winny vừa đúng lúc về đến nhà, những thứ đồ cần mua cũng không nhiều, hầu hết đều là bánh kẹo mà anh hay ăn, cho nên cậu cũng không ngại để anh xách túi đồ, còn mình thì vô tư nắm tay người kia bước vào nhà.

Trên sofa ở phòng khách, chỉ có một mình Perth ngồi ở đó đang ôm máy tính xử lí công việc.

Winny vừa cầm que bánh sữa trong tay vừa hướng anh hai của mình chào hỏi.

"Anh hai, em về rồi đây!"

Satang tuy miệng gọi anh là ông xã, nhưng bản thân cậu vẫn biết mình đang ở cấp bậc nào, cho nên sau tiếng chào của cậu chủ ngốc thì cậu cũng tiếp lời.

"Chào cậu hai! Chúng tôi mới về."

Perth ngẩng đầu lên, gật đầu với hai người, sau đó thuận miệng nhờ vả cậu.

"Satang, làm phiền cậu vào trong bếp pha giúp tôi một tách trà nóng nhé!"

Satang gật đầu đồng ý, cúi đầu cung kính đáp lại ngay.

"Cậu đợi tôi một lát, trà nóng sẽ có ngay đây ạ."

Đoạn cậu xoay người lại, giúp Winny cởi áo khoác ngoài ra, từ trong tay anh lấy đi túi đồ, giọng nói đầy ôn hòa căn dặn.

"Ông xã, anh ngồi ở đây chơi nhé, một lát sau em sẽ pha nước tắm cho anh."

Winny ngoan ngoãn gật đầu, tặng cho cậu một nụ cười ngốc rồi mới chậm rãi tiến đến ghế sofa ngồi với anh trai mình, lúc này cậu mới ăn tâm bước đi.

Perth phát hiện ra rằng, từ ngày người giúp việc Satang này ở đây, đứa em trai ngốc bỗng trở nên ngoan ngoãn và còn bu bám người kia hơn, nhờ có cậu mà thằng nhóc lớn xác này biết tự lập hơn đôi chút.

Nhưng mà vẫn có điều khiến người anh này thắc mắc, cho nên đợi khi Satang đã đi xuống bếp, liền dừng công việc còn đang làm dang dở, quay đầu sang hỏi Winny.

"Winny, mau kể cho anh hai nghe xem, vì sao em vừa gặp Satang liền gọi cậu ấy là vợ vậy?"

Winny rất tin tưởng Perth, cho nên chỉ cần hắn hỏi cái gì, anh đều lập tức trở lời.

"Vợ rất ngoan, lại còn dễ thương nữa, Winny vừa nhìn thấy vợ thì tim đập rất nhanh, cảm giác thích thích ở chỗ này nè. Muốn bắt vợ bỏ vào túi áo thôi!"

Nhìn theo cánh tay em trai mình đặt ở vị trí có trái tim, rồi lại xét đến biểu cảm vui vẻ của anh, Perth cảm thấy thật giật mình.

'Winny vừa nhìn người ta liền yêu? Tuy rằng nó có ngốc thật, nhưng những chức năng khác vẫn phát triển bình thường mà, cho nên việc này là điều không thể tránh được... Chậc chậc.'

Một điều thắc mắc được giải thích, thì sẽ lại xuất hiện thêm điều thắc mắc thứ hai.

Đừng nhìn Perth là vị giám đốc cao lãnh như vậy, nhưng thật ra lại là một con người rất nhiều chuyện nha, không kìm được tò mò, anh lại tiếp tục hỏi.

"Nhưng mà Winny này, anh hỏi em, tại sao em lại có thể làm cho nhóc kia gọi mình là ông xã vậy?"

Winny ngốc vẫn hoàn ngốc, mới một tháng trước vừa hứa với Satang sẽ không nói với ai, ấy thế mà bây giờ được người ta nhắc lại chuyện cũ, thì lập tức cười khúc khích khai sạch mọi chuyện.

Mà anh không hề hay biết rằng mình vô tình hại bà xã mất rồi...

"Anh hai biết không, bà xã lúc đầu không nghe lời đâu. Nhưng mà ngày hôm đó, em tự tắm một mình thì bị té vỡ đầu, bà xã sợ quá nên đồng ý gọi em là ông xã để giữ bí mật đó, lúc đó chỗ này sưng như quả trứng gà, nhưng mà chỉ cần bà xã nghe lời và ngủ chung với Winny, thì có đau em cũng sẽ chịu đựng." ╮(╯3╰)╭

Perth ban đầu còn hứng thú nghe, nhưng càng về sau mặt mày của hắn đã bắt đầu lạnh dần đi, giọng nói từ hứng khởi chuyển sang lạnh ngắt tiếp tục nói.

"Cậu ta bảo em giữ bí mật gì?"

Winny ngây thơ đáp lại.

"Vợ nói nếu em không giữ bí mật thì sẽ không gọi em bằng ông xã nữa cho nên chiều vợ vẫn là nhất."

Bàn tay hắn bỗng siết chặt lại, có một anh hai vì xót xa cho em trai ngốc của mình mà thay đổi tính đi, Satang vừa hay lại từ trong bếp đi ra, tay cầm khay trà nóng, nhưng miệng thì lại nói với Winny.

"Ông xã à, mau lên phòng đi tắm nào, anh nhìn xem sắp đến giờ ăn cơm rồi."

Cạch.

"Cậu hai, trà của cậu đây."

Ly trà vừa đặt xuống, Perth ánh mắt đầy tức giận nhìn cậu, không nhanh không chậm nói.

"Cậu mau lập tức thu dọn hành lí cuốn gói khỏi đây ngay cho tôi."

"Ơ... Anh hai..."

Satang giật mình không hiểu bản thân đã làm gì chuyện gì, trong khi mình còn đang ngẩn ngơ thì Winny đã chạy đến ôm chặt cậu vào lòng, miệng anh bĩu bĩu không vui hỏi.

"Anh hai! Vợ của em, anh không được đuổi đi. Không cho đâu!"

Perth không thèm để ý đến anh, ánh mắt chỉ một mực nhắm thẳng vào người Satang chất vấn

"Cậu gan nhỉ? Thân là một người giúp việc mà lại dám để cậu chủ của mình phải tự tắm một mình, còn khiến nó ngã đập đầu xuống sàn. Không những thế, ngay cả khi biết đầu óc của Winny có vấn đề còn dám lợi dụng lòng tin của nó để che giấu bí mật. Ăn gan hổ hay sao mà lớn thế?"

"Cũng may Winny tin tưởng người anh này, nên nó mới ngây thơ nói ra sự thật. Bằng không Pholcharoenrat gia đã bị lừa rồi, tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ để dọn ra khỏi đây ngay."

Satang vừa nghe những lời này, cả người liền tỉnh ra.

Thì ra là vì chuyện này ư?

Cậu sắp bị đuổi đi rồi.

Haizz... Ông xã ngốc vẫn hoàn ngốc mà.

Nhưng bản thân mình có lỗi trước, cho nên không thể trách anh được.

Trong lúc bản thân còn đang bận tìm lời giải thích cùng lời cầu xin, thì bỗng nhiên người đang ôm cậu bắt đầu thút thít vài cái, sau đó là gào khóc nức nở.

"Oa... Không được đuổi bà xã của em. Hu hu hu... Em ghét anh hai..."

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro