C 46: Vô liêm sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chát

Thanh âm giòn giã vang lên.

Yu Jimin bị nhật một cái tát từ Kim Minjeong.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã hiện lên rõ mồn một dấu bàn tay.

Kim Minjeong xoa xoa cánh miệng , sầm mặt tính bước ra ngoài thì phía sau truyền đến giọng nói ôn nhu: "Ngủ ở đây đi , tôi sang thư phòng xử lí chút việc"

Yu Jimin đè nén chua xót, đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này, cô đã làm nhiều chuyện sai trái , đã làm tổn thương nàng nhiều lần, bây giờ cách tốt nhất cô có thể làm là để cô yên ổn.

Kim Minjeong nhìn cô đi ra khỏi phòng mới an tâm, liếm đôi môi khô khốc, lại trở lại trên giường nằm. Chăn vẫn còn mùi rượu pha lẫn mùi nước hoa đặc trưng của Yu Jimin, nàng nhíu mày , nhắm chặt hai mắt lại nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.

Yu Jimin từ khi bước ra khỏi phòng , không đến thẳng thư phòng mà đứng trước cửa phòng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là xuống đại sảnh.

Thời gian không còn sớm mà cô lại không buồn ngủ bởi trong đầu cô toàn là hình ảnh của Kim Minjeong.

Nàng nói muốn li hôn.

Yu Jimin thống khổ thở ra một hơi, dựa vào sofa , nhắm mắt lại.

Cô vẫn luôn hy vọng những ngày tháng sau này, có thể cùng Kim Minjeong bên nhau hạnh phúc, có thể cùng nhau sinh vài đứa nhỏ, như vậy thôi là đã quá đủ với cô!

Chỉ là cô sợ mình không đủ hoàn hảo, cô sợ sau khi li hôn, nàng sẽ cùng Choi Kyungmi rời đi.

"Ai ngoài đó vậy?" Giongj nói chất vấn của dì Kim vang lên.

Yu Jimin nhìn về phía trước, một mảnh đen tối giống như tâm trạng cô lúc này.

Lạch cạch!

Trong đại sảnh sáng lên bởi ánh đèn.

Dì Kim trông thấy Yu Jimin chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng tang đang nằm trên sofa thì kinh ngạc nói, "Ôi tiểu thư! Sao cô lại nằm ở đây?"

Khuông mặt hoàn mỹ của Yu Jimin tràn đầy mệt mỏi, không trả lời.

"Tiểu thư có muốn ăn gì đó không?" Dì Kim nhớ ra mấy ngày nay cô không có về nhà.

"Không cần đâu dì Kim, tôi đã ăn rồi!" Yu Jimin rũ mắt xuống, thực chất cô đã bỏ bữa hai ngày nay rồi, bây giờ cô cũng không có tâm trạng mà ăn uống.

Dì Trương lại hỏi thêm, 'Phòng dành cho khách cũng rất sạch sẽ hay ngài có muốn vào phòng khách ngủ không, tôi sẽ đi chuẩn bị?"

Yu Jimin lắc đầu , rũ mắt xuống, thân hình thoạt nhìn phá lệ cô đơn.

Dì Kim cũng đành thở dài vào trong đem cho cô một tấm chăn nhỏ ra ngoài cho cô rồi tắt đèn rời đi.

Bóng tối bao trùm, cả hai người đều không ngủ được.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kim Minjeong xốc chăn ngồi dậy ,vô tình chạm đến mấy vết thương liền nhíu mày.

Nàng cúi đầu nhìn xuống , trên làn da trắng nõn những vết thương hằn lên phá lệ chói mắt.

"Tỉnh rồi?" Yu Jimin đẩy cửa bước vào, khuôn mặt cô lúc này mang một vẻ ôn nhu dịu dàng hiếm thấy.

"Mau xuống ăn chút cơm sang đi."

"Không đói" Chỉ là vừa dứt lời, bụng nàng lại kêu cồn cào.

Thấy vậy, Yu Jimin cong môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười nhạt.

Kim Minjeong khó chịu , cau mày bước vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau, hai người bước xuống nhà, đi vào nhà ăn.

Một đám người hầu cúi đầu, im re.

Mấy người này là do Yu gia phái tới để chăm sóc nàng.

Kim Minjeong ngồi xuống, tự tay múc một chén cháo trắng rồi từ từ ăn.

Nhìn bát cháo trắng không chút mỹ vị, Yu Jimin tiện tay gắp lấy đồ ăn bỏ vào chén của nàng.

"Yu thiếu phu nhân, những món ăn hôm nay đều là do tự tay tiểu thư làm đấy ạ! Ngài đúng là may mắn mới l ấyđược một người chồng tốt như vậy" Một người hầu gái nhìn có vẻ trẻ tuổi đứng ra cười nói.

Nghe vậy, dì Kim trừng mắt với cô gái đó, cảnh cáo, "Cô mau im miệng đi!"

"Tôi chỉ nói thật thôi, dì dựa vào cái dì bắt tôi im miệng?" Nữ người hầu không hài lòng với dì Kim.

Cùng là người hầu với nhau, có tư cách gì mà ra lệnh cho cô ta? Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn bám , được phái đến hầu hạ Yu tiểu thư thôi, có cái gì hơn!

Trong phút chốc,Kim Minjeong dừng động tác ăn uống lại, đặt bát cháo xuống bàn, hỏi , ' Đây đều là Yu Jimin làm?"

"Phải phải, đều là Yu tiểu thư làm, có ngon không ạ?" Cô hầu gái đó lại hớn hở tươi cười.

Kim Minjeong mặt không biến sắc, lập tức đứng dậy, "Tôi no rồi!"

Người hầu gái ngẩn người, cô ta vốn dĩ dày công khen ngợi Yu tiểu thư để l ấy lòng Yu phu nhân mà không ngờ được, nàng lại có phản ứng như thế?

Dì Kim thấy vậy liền lo lắng, "Phu nhân, ngài còn chưa ăn hết mà làm sao no được?"

Kim Minjeong giống như không nghe mà quay người rời đi. Tuy nhiên , vừa mới đi được một bước, Kim Minjeong đã bị Yu Jimin nắm l ấy cổ tay kéo lại, cô dùng sức khiến cho nàng lảo đảo ngã vào lòng cô.

Kim Minjeong theo bản năng ôm chặt lấy cổ cô, trong lúc vô tình môi nàng quẹt qua sườn mặt Yu Jimin.

"Chị làm cái gì thế?" Kim Minjeong cáu gắt, chống hai tay lên ngực cô muốn đứng lên nhưng sức lức của Yu Jimin lớn hơn nàng, chỉ trong một khắc liền kéo nàng ngồi yên trên đùi cô.

Nhiệt độ nóng bỏng trên đùi cô truyền đến, Kim Minjeong khó chịu dãy dụa, bụm miệng nói, "Đồ vô liêm sỉ"

Yu Jimin nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn thản nhiên nói, "Ừm"

Kim Minjeong tức ná thở, nghiến răng huých thật mạnh vào ngực Yu Jimin rồi thoátkhỏi sự kìm kẹp của cô.

Yu Jimin bị đau , nên thả nàng ra.

"Dì Kim , luộc cho tôi hai quả trứng, trứng gà càng tốt!"

Thấy Yu Jimin tội quá mà thôi cũng kệ đi! Ngược tiếp thui!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro