CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc hai người một lần nữa xác lập lại mối quan hệ tiền tình, trong căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng "Rột rột", Trí Mẫn lơ mơ nhìn về phía phát ra tiếng động lạ, mà Mẫn Đình thì ôm bụng, một bộ dạng dạng xấu hổ.

"Chưa ăn cơm chiều? Đi thôi, chở em ra ngoài ăn tạm chút." - Trí Mẫn chuẩn bị đứng dậy.

Kỳ Nhạc xua tay, "Không cần phiền phức vậy, đã trễ thế này còn muốn lái xe đi ra ngoài, ở nhà chị có đồ gì để nấu không, em nấu lên ăn tạm là được rồi."

"Ui, nhìn không ra đứa trẻ như em có thể nấu ăn nha." - Trí Mẫn mỉm cười quan sát cô bé, dẫn nàng đến phòng bếp.

"Chắc là tủ lạnh chẳng có bao nhiêu đồ đâu, em xem xem có thể nấu được gì không?"

Mẫn Đình theo cô đi đến phòng bếp, đứng bên cạnh cô nhìn vào trong tủ lạnh, xác thực không có nhiều đồ, nhưng nấu chút thức ăn đơn giản chắc là được.

"Em bình thường cũng tự nấu?" - Trí Mẫn ôm cánh tay tựa vào một bên tường, nhìn cô bé nấu ăn rất thành thạo.

"Hằng ngày em chỉ biết rang cơm, nhưng nếu chị muốn ăn phức tạp một chút, em có thể lên mạng học." - Mẫn Đình nhìn thấy chị ấy nhìn mình nấu ăn rất có hứng thú, suy đoán có khả năng là muốn bảo mình đến nấu cho chị ấy ăn.

Còn nhỏ tuổi mà tư tưởng thông thấu như vậy cũng rất khó tìm được, cái dạng này ở chung thật ra rất dễ dàng, vốn không cần phải nói nhiều lắm, cô bé liền có thể đoán ra ngay, Trí Mẫn thích người như vậy.

"Tốt, vậy từ giờ cuối tuần đến đây nấu cho chị ăn."

"Vâng." - Mẫn Đình rất có động lực, mở lửa, đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, đảo qua đảo lại.

Người ta đều nói muốn bắt tâm một người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó, tuy rằng món ăn đơn giản, cũng không tốt bằng ra nhà hàng ăn, nhưng nhìn cô bé dáng dấp chăm chú rất mê người, trong lòng Trí Mẫn chợt nảy sinh một loại hạnh phúc khó tả.

Mẫn Đình tắt bếp, đang chuẩn bị bưng đồ ra bàn, bỗng nhiên có một thân thể ấm áp đi tới phía sau, luồn tay qua nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng.

"Sau này mà còn dám tắt máy không tiếp điện thoại của chị, chị sẽ không đơn giản như vậy tha thứ cho em nữa." - Tuy rằng đây là một lời uy hiếp, nhưng giọng nói bên tai cô bé lại cực kỳ nhỏ nhẹ đáng yêu như làm nũng.

Cái loại cảm giác ấm áp ôn nhu này làm Mẫn Đình thiếu chút nữa làm rơi đĩa thức ăn.

"Di động của em bị hỏng, ngày hôm nay may mắn lắm mới tìm được số của chị."

"Thật?" - Trí Mẫn nhướn đầu ra phía trước, môi cọ ở trên gương mặt nàng, đem cả thân thể dựa lên, làm cho cô bé có chút đứng không vững.

"Vâng, nhưng bây giờ em đã nhớ kỹ số của chị rồi, sau này bất luận có chuyện gì cũng sẽ trước tiên cùng chị nói." - Mẫn Đình nhu thuận đứng ở đó tuỳ ý cho cô sờ khắp người, trên đùi nàng không còn sức lực, tự nghĩ cơ thể quả là càng ngày càng khó kiểm soát.

Thấy hai bên tai cô bé đều ửng hồng, Trí Mẫn buông lỏng tay, để cho cô bé xếp thức ăn ra bàn, gắp một miếng lên ăn.

"Cũng không tệ lắm, em rất có thiên phú đấy."

"Em...lý tưởng hồi nhỏ của em là mở một nhà hàng." - Mẫn Đình gắp đồ, nhỏ giọng kể.

"Ha ha ha, lý tưởng? Lý tưởng cái kiểu gì vậy? Thế em còn muốn học đại học làm chi nữa." - Cô bé này quả thực rất khả ái, Trí Mẫn bị nàng chọc cười liên tục.

"Tuy rằng em rất muốn mở nhà hàng, nhưng mà bây giờ không có tấm bằng đại học, ở thành phố này đại khái cơ hội để kiếm việc tốt cũng không có, chỉ có thể đi làm những công việc chân tay để lo bữa cơm... em không muốn như vậy, nên trước tiên phải học đại học sau đó chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền."

Từ sau khi mẹ nợ nần rồi trốn đi, Mẫn Đình cũng hiểu ra thế giới rất tàn khốc, sống mà không có tiền, cũng khổ không khác gì chết, hàng ngày đều phải lo miếng ăn, không thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.

"Suy nghĩ rất thấu đáo, kỳ thực cuộc sống này có cái gọi là quy tắc ngầm, chỉ cần em trả giá một chút thì có thể nhận được những thứ em mong muốn, chỉ có những người luôn ôm khư khư cái tự trọng hão huyền, đến cuối đời mới không có cái gì."

Mẫn Đình đương nhiên hiểu rõ ý cô, thì cũng như hiện tại, nàng vứt bỏ đi tự tôn của bản thân mà bán thể xác cho chị ấy, tự nhiên cũng nhận lại được những thứ nàng muốn, tình-tiền, kể cả khi không có Lưu Trí Mẫn, nàng cũng có thể tìm một người khác để ra giá, mọi chuyện đau đầu cũng đều được giải quyết đơn giản.

Vì câu chuyện này, bữa ăn có chút trở nên nặng nề, sau khi ăn xong, Mẫn Đình ở phòng bếp thu dọn vệ sinh, Trí Mẫn thì đi vào trong nhà đem ra một cái điện thoại di động, nói là điện thoại cũ nhưng cũng chưa sử dụng nhiều, có đời mới ra, là nó liền bị Trí Mẫn ném vào trong góc tủ.

"Trước mắt em dùng cái này đi." - Trí Mẫn cầm điện thoại đưa cho cô bé.

Nhìn chiếc điện thoại mới tinh, Mẫn Đình thật không dám nhận, nhưng nghĩ tới quan hệ bây giờ của các nàng, nếu cô bé từ chối thì có vẻ như đang tỏ thái độ kiêu kỳ.

"Cảm ơn chị."

Nhìn cô bé từ từ thích ứng với mối quan hệ này, trong lòng Trí Mẫn có tư vị không nói nên lời, hay là, ban đầu sở dĩ cô thích cô bé, chính là bởi vì nàng cùng mấy người khác không giống nhau, nếu như có một ngày cô bé cũng như những người khác, chuộc lợi và tham lam, thì sẽ thế nào đây.

Mẫn Đình vẫn đang hiếu kỳ mầy mò công năng của chiếc điện thoại, lúc này mới để lộ ra một chút vẻ trẻ con đúng với lứa tuổi.

"Cũng muộn rồi, em ngày mai còn muốn đi từ sáng sớm không?" - Trí Mẫn nghĩ lúc này bản thân thật giống một bà bảo mẫu yêu nghề.

Cô bé nghe lời tắt điện thoại, theo sau Trí Mẫn cùng đi rửa mặt, sau đó nằm lên giường, mím môi căng thẳng chờ đợi Trí Mẫn bắt đầu, sau lần đó, cô bé cũng không thấy chán ghét hay phản cảm chuyện ấy lắm, nhưng nhớ đến cái vật nhỏ màu hồng kia, thật sự làm nàng cảm thấy rất thẹn, khó mà tiếp thu nổi.

Trí Mẫn thoa xong kem dưỡng da mới lên giường, mấy ngày nay cô hôm nào cũng đều đi đến khuya mới về, nên tính đi ngủ sớm. Ôm lấy Mẫn Đình, một tay dán vào ngực của cô bé hết nhéo lại xoa, cảm giác vẫn là tuyệt như cũ, vì thế thẳng thắn không chịu buông ra, một tay cầm ngực còn một tay ôm thắt lưng cô bé, đầu dựa vào vai cô bé ngủ thẳng.

Mẫn Đình vốn đang khẩn trương chờ đợi động tác tiếp theo của cô, trong lòng lo lắng không biết ngày mai mình có thể lết xuống giường để đi học không, ai mà biết người kia chỉ sờ ngực nàng rồi thật sự lăn ra ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Trí Mẫn tỉnh lại không thấy ai bên cạnh, tóc tai rối bời đi xuống dưới lầu, tiểu quỷ này lại muốn làm gì đây, sáng sớm đã biến mất không một dấu vết?

Đi tới phòng khách thì thấy trên bàn có đặt một tờ giấy, hóa ra cô bé đã sớm đi, còn chuẩn bị tốt cơm nước cho cô, Trí Mẫn lại được dịp sử dụng đến lò vi sóng.

Nhìn tờ giấy nhỏ, Trí Mẫn khẽ cười một tiếng, xem ra ngoại trừ lên giường, cuộc sống hằng ngày có cô bé này cũng rất có tác dụng.

Mẫn Đình cố gắng dậy sớm vì biết nhà Trí Mẫn khá xa, nhưng vẫn bị trễ học như thường bởi vì phải đi bộ rất lâu mới đến được bến xe, lần đầu tiên nàng không nắm rõ được thời gian của mình, có chút không hài lòng.

Buổi tối trước khi tan học thì nhận được tin nhắn của Trí Mẫn, nói rằng một lúc nữa sẽ đến tìm nàng. Vì vậy cô bé đi đến bệnh viện thăm bà nội, thấy không có chuyện gì, bị bà nội đuổi về nhà, bảo cô bé tập trung học tập cho tốt.

Mẫn Đình cười khổ, nếu như bà nội biết chuyện đáng xấu hộ mà nàng đang làm, hẳn là liền tức chết, từ nhỏ bà nội đã luôn giáo dục nàng nghìn lần vạn lần không được vì tiền mà không từ thủ đoạn, bằng không tiền kia cầm vào tay cũng không có kết cục tốt đẹp, còn nguyền rủa mẹ của nàng trơ trẽn.

Lo lắng căn dặn bà nội vài câu, Mẫn Đình vội vàng ly khai, mấy ngày nay trời đột nhiên chuyển lạnh, hai tay đút vào trong túi áo, Mẫn Đình ngồi ở trên hàng ghế bệnh viện, cô bé tuy rằng có hận mẹ vô trách nhiệm rũ bỏ mình cùng bà nội côi cút, nhưng mà dù gì vẫn là mẹ, vừa hận nhưng cũng lại vừa rất nhớ bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro