CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Đình ngồi ở trong xe Trí Mẫn, biểu cảm không được tự nhiên lắm, nghĩ tới đêm hôm đó, nhưng nghĩ hoài không ra rốt cuộc đêm ấy đã sảy ra những chuyện gì, lúc đầu còn tưởng chị ta là loại người thích con gái, nhưng giờ phút này ngồi chung xe chị ấy cũng không hề biểu hiện đòi hỏi gì ở bản thân mình.

"Em học cấp 3?" - Trí Mẫn lái xe thuận miệng hỏi, đại khái cô cảm thấy bản thân quá buồn tẻ, dĩ nhiên lại đi lôi kéo một cô bé nữ sinh đi chơi với mình.

"Vâng." Mẫn Đình gật đầu.

"Thiếu tiền tiêu vặt?" - Kỳ thực Trí Mẫn cũng không tìm ra được chủ đề nào khác để cùng cô bé này nói chuyện, hai người cách nhau 9 tuổi, lúc nãy nàng gọi cô là a di thật sự cũng không có gì sai.

Mẫn Đình mím môi không nói, Trí Mẫn thừa lúc đèn đỏ quay sang nhìn nàng, nàng mặc một bộ quần áo bình thường, cổ áo đã có những vết sờn, hẳn là đã mặc chiếc áo đó nhiều năm rồi.

"Em ở quán bar đi lòng vòng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" - Trí Mẫn mắt không thể ngừng nhìn nàng, cái cổ trắng nõn, thân thể sạch sẽ, cũng thật xinh xắn.

Cô bé búi tóc đơn giản, em ấy chính là một viên ngọc trong vũng bùn, tựa hồ từ trên người đều phát ra cảm giác rất ngoan ngoãn, tay chân cũng nhỏ nhắn, da trắng, Trí Mẫn thật sự đối với nàng nảy ra hứng thú.

"Đủ xài ạ." - Nàng trả lời tương đối chung chung, đã bị chị ta cướp đi thân thể, nàng thật không muốn một chút tự trọng cuối cùng cũng như vậy ra đi.

Trí Mẫn buồn cười nhìn nàng.

"Chị không có ý tứ gì với em đâu, không cần đề phòng như vậy." - Sau đó đột nhiên nhớ tới hành vi đêm đó, cô như bừng tỉnh ngộ.

"Ngày đó chị chưa làm gì em hết, thấy em say rượu khó chịu nên giúp em cởi quần áo ra thôi." - Một lời nói dối đầy thiện ý, cô cũng chỉ muốn bầu không khí này chở nên bớt căng thẳng hơn một chút.

Mẫn Đình nhìn cô, thì ra đêm đó là mình hiểu nhầm chị ấy, nhưng mà cởi hết quần áo của mình ra như vậy cũng không đúng lắm, lời này Mẫn Đình không nói ra miệng.

Tới khu mua sắm, Mẫn Đình biến thành vệ sĩ của cô, đi theo sau cô tay xách nách mang, thân thể nhỏ con nhìn thập phần chật vật.

"Chị còn muốn mua nữa?" - Mẫn Đình nhịn không được hỏi cô.

Những túi đồ trong tay nàng lúc này, mỗi túi đều có giá hơn một tháng lương của nàng, vậy mà chị ấy cứ như vậy tuỳ tiện mua, mua đến không còn tay để xách vẫn tiếp tục mua.

"Ừ, dạo nốt cửa hàng kia, liền dắt em đi ăn." - Trí Mẫn đi vào một cửa hàng, Mẫn Đình lạch bạch đi theo sau.

Trang phục của cửa hàng này hiển nhiên cùng mấy cửa hàng trước nàng cùng cô dạo qua rất khác nhau, cho dù một cô bé không am hiểu thời trang như Mẫn Đình cũng biết được những bộ cánh ở nơi này không hề hợp với những nữ nhân thời đại mới như Lưu Trí Mẫn, tràn ngập nữ tính a.

"Hoan nghênh quý khách~ chị là muốn chọn đồ cho cô bé này phải không?"- Trong cửa hàng có một nhân viên đi ra chào đón rất nhiệt tình.

Lúc này Mẫn Đình mới nghĩ đến, thì ra chị ấy đi chọn đồ cho nàng.

"Cái kia kìa, đưa em ấy thử đi." - Trí Mẫn chỉ vào một bộ quần áo.

"Chị Trí Mẫn, chị không cần mua quần áo cho em." - Hai người các nàng cũng không tính là thân thiết.

"Buổi tối lạnh, em mặc áo ngắn tay như vậy không được, tuỳ tiện chọn một bộ mặc vào." - Trí Mẫn tiện tay cầm lên bộ đồ, đưa đến bên người Mẫn Đình xem xét, cô thật sự không muốn cô bé bị áp lực, nhưng cũng chỉ là một bộ quần áo thôi mà, không đáng bao nhiêu tiền cả.

Mẫn Đình muốn từ chối, nhưng Trí Mẫn đã cầm theo quần áo kéo nàng vào phòng thay đồ.

"Nội y này em cũng mặc thử xem, cái em đang mặc có chút chật, làm em khó chịu phải không."

"Em có thể tự mặc." - Mẫn Đình ôm đồ chờ Trí Mẫn đi ra, mà hiển nhiên chị ta không hề có ý muốn ra ngoài.

Phòng thay đồ rất rộng, trên tường treo một chiếc gương, còn đặt một cái ghế, Trí Mẫn ngồi xuống chỗ đó, ôm lấy cánh tay, mắt nhìn chăm chăm vào Mẫn Đình, thấy nàng dáng vẻ chậm chạp không khỏi hiếu kỳ.

"Em không thích kiểu dáng này?"

"Không phải....Chị ngồi đây nhìn, em thấy ngại." - Mẫn Đình ôm bộ đồ, mặt đỏ bừng.

Trí Mẫn cười đứng dậy, đi tới phía nàng, Mẫn Đình lùi về phía sau, lùi mãi đến lúc lưng đụng vào tường, Trí Mẫn cao hơn nàng nửa cái đầu, một tay đặt trên tường, một tay đem nàng ôm vào ngực, cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng.

"Coi như cảm ơn chị vì đã mua đống rượu kia được không, em đi theo chị sẽ được nhiều tiền boa, em nghĩ sao?"

Ngực Mẫn Đình bị đè, quần áo ôm trong ngực đã vò đến nhàu nhĩ, thì ra chị ta cũng là người xấu, chỉ nghĩ muốn chơi đùa nàng mà thôi.

Thấy cô bé như muốn khóc đến nơi cắn môi cúi đầu không nhìn cô, Trí Mẫn nâng cằm nàng lên, làm cho nàng ngẩng đầu nhìn mình, vẫn như trước cười nói.

"Em cần tiền, chị có thể cho em, chỉ cần em nghe lời chị giúp chị giải sầu cùng đáp ứng một số nhu cầu của chị. Em muốn có nhiều tiền nhưng em nghĩ xem, ngoại trừ nhan sắc cùng tuổi trẻ thì em còn có gì đặc biệt, chị so với đám đàn ông kia vẫn là tốt hơn." - Nhẹ nhàng hôn lên môi cô bé rồi tiếp tục nói.

"Chị sẽ không ép em làm chuyện em không muốn, hơn nữa chị không phải đồng tính, em đừng sợ chị."

Tuy rằng cô nói như vậy, nhưng Mẫn Đình hoàn toàn không bình tĩnh lại mà còn khẩn trương hơn, chị ấy nói những lời này ý muốn bao nuôi nàng? Thế nhưng chị ấy lại nói không phải đồng tính, vậy bao nuôi nàng làm gì?

Do dự hồi lâu, Mẫn Đình ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Chị ơi, em phải làm thế nào bây giờ?" - Trên đời không có miếng ăn miễn phí, đều cần có thứ để trao đổi, nếu như đối phương là một đàn ông, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng chị ấy là một cô gái, Mẫn Đình ngoại trừ bị tiền lại động tâm, còn thật hiếu kỳ không biết chị ấy muốn gì ở nàng.

Trí Mẫn buông lỏng cơ thể, nhìn qua quần áo của cô bé, ý bảo muốn giúp nàng thay quần áo.

"Chị còn chưa nghĩ ra, trước hết chị chỉ muốn thay quần áo cho em."

Mẫn Đình rất ngượng, cứ như vậy để một cô gái xa lạ nhìn hết thân thể, nàng không quen, tuy rằng chị ta cũng không phải chưa từng nhìn qua thân thể nàng.

Nhìn cô bé ngượng ngùng xoay người, đem áo ngoài cởi ra rồi đến nội y bên trong, hai bầu ngực lộ ra bên ngoài, làm tâm Trí Mẫn không thể không động, đại khái nếu được trở thành chủ sở hữu của hai tiểu vật phẩm xinh đẹp này, cô sẽ mừng rỡ đến mở tiệc mất.

Trí Mẫn thuận tay đem quần áo để thử ném ở trên ghế rồi đi qua dán hai tay vào ngực của nàng, ôm nàng qua mặt vào tấm gương.

"Em nhìn này, sao em lại gầy thế chứ."

Cảm giác trên tay thật thoải mái, bộ ngực thiếu nữ đúng là khiến người ta mê say, ngây thơ còn chưa từng bị ai khi dễ, nơi nào cũng đều toả ra mùi hương dịu mát.

Mẫn Đình đã bị cô ôm từ phía sau còn sờ ngực, trước mặt lại là tấm gương, phòng thay đồ rất sáng sủa, một màn thế này cứ như vậy hiện rõ trước mắt nàng.

"Chị ơi chị đừng như vậy...." - Mẫn Đình mặt đã đỏ hồng, cố gắng không nhìn vào gương, hai tay đặt lên tay Trí Mẫn.

Trí Mẫn từ trong gương nhìn thấy biểu tình của nàng, cô bé càng bày ra bộ dáng xấu hổ, càng làm cô kích thích muốn động dục.

"Nếu như chị là đàn ông, em ở chỗ này phải gào lên thật to có nghe không, vậy người ta mới biết mà cứu."

Trong tay hai vật mềm mại quá sức mê người, một bộ ngực không tính là quá lớn nhưng khe rãnh thật sâu, Trí Mẫn lưu luyến xoa nhẹ một lần nữa, sau đó giúp Mẫn Đình thử nội y.

"Em xem, size B cũng có thể mặc vừa."

Toàn bộ quá trình Mẫn Đình đều để yên cho cô muốn làm gì thì làm, nàng chưa từng cùng người khác thân mật động chạm đến vậy, Trí Mẫn lại nghĩ thế này là bình thường, hồi trước đi học cũng thường cùng bạn học trêu đùa thế này.

Để mặc Trí Mẫn giúp nàng chọn quần áo, Mẫn Đình không dám nhìn vào bản thân ở trong gương, mà Trí Mẫn còn từ đằng sau ôm chầm lấy nàng, cằm tựa lên vai nàng thủ thỉ.

"Mặc đồ đẹp một chút, quả thật liền biến đổi thành mỹ nhân rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro