2: dear Wonwoo's dearest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

can't see the end to the question that keeps on repeating

i ask myself again and again if i can endure through these things

of course

i act like it's nothing, why i wouldn't be able to?

but, actually no, it's really quite hard

at the thought of there's no one willing to listen to the secrets that i've been keeping to myself

this truth made me want to cry

and this reality made me want to cry even more.

thuở thiếu thời, cái thời mà pledis đang mấp mé phá sản, hai người họ như những con thiêu thân liều mình cố gắng. 4h sáng nhảy rồi lại nhảy, 12h khuya vẫn còn nhảy, mồ hôi tuôn ra như nước mắt rơi liên tục chẳng ngừng. rất nhiều lần gã thấy anh thu mình ở góc phòng tối cố gắng xoa dịu cơn đau nhức nhối mà cơ thể anh phải chịu đựng, chỉ có nụ cười đọng ở khoé môi anh là chưa bao giờ tắt. cái thời ấy, thời thực tập sinh ấy, là khoảng thời gian mông lung nhất, chỉ có những ánh nhìn kiên định trao nhau là bừng lên ngọn lửa hừng hực của tuổi trẻ. jeon wonwoo không hề quên, thậm chí còn nhớ rõ ngày gã hẹn anh bên nhau mãi, miễn là hai người nắm tay nhau cùng debute thôi.

.

jun không hoàn hảo như mọi người thường thấy. thỉnh thoảng anh sẽ nhõng nhẽo đòi cái nọ cái kia, sẽ giả bộ giận dỗi không nói chuyện với gã cả ngày, sẽ bỗng dưng lầm lỳ bỏ đi, sẽ thì thầm rằng wonwoo à, mình có thể dựa vào vai cậu mà ngủ thiếp đi không? ngày hôm nay mình mệt mỏi quá, chẳng hạn. những lúc như thế gã chẳng thể làm gì hơn ngoài kéo anh vào lòng, để anh ôm lấy mình.

anh của bây giờ, hay buồn bởi những điều nhỏ nhặt nhất. thỉnh thoảng anh lại nhìn vào khoảng không gian lặng thinh, ánh nhìn dạt theo mây trời, ánh nhìn mà gã mãi chẳng thể nào hiểu được. hoặc thỉnh thoảng anh lại nhìn theo những cánh hoa tàn rụng rơi nơi góc căn phòng, khoé môi trĩu xuống, nâng niu chúng hết mực trong lòng. có nhiều lúc, rất nhiều lúc gã hoài niệm chàng trai lạc quan suốt ngày ríu rít bên tai gã hồi còn trẻ. anh của hồi ấy thuần khiết tới nỗi mà gã muốn bảo bọc, muốn trân trọng anh cả đời. có lẽ gã sai rồi, bởi đã không thể che chắn con người ấy khỏi mưa bão giông tố, bởi đã không thể dành cho anh sự an toàn mà anh cần, để anh buồn thương đến nhường này.

.

ngoảnh đi ngoảnh lại, 17 năm thoáng qua như cái chớp mi.

ngày ra đi.

nắng vàng đượm phủ lên mái tóc anh màu buồn cũ kĩ, anh ngước mắt ngắm nhìn tán hoa anh đào lần cuối, tại thành phố thâm quyến tấp nập nào có chỗ cho cánh hoa đẹp đẽ nhường này? anh quay người, ngắm nhìn những người anh em cùng mình trải qua bao năm tháng tuổi trẻ gian khổ nhưng hạnh phúc. mỗi người lại mang tâm sự khác nhau, chỉ biết là chẳng ai thích khoảnh khắc này, bởi chia tay chưa bao giờ là dễ dàng cả. rồi lần lượt từng người bước lên ôm lấy anh, ôm lấy chàng trai mong manh mà dịu dàng quá đỗi bọn họ trân trọng suốt bấy lâu nay.

jeonghan bảo anh, rằng hãy yêu bản thân mình hơn, chăm sóc chính mình thật tốt.

mingyu thì, buồn nhiều lắm. nó nhét vào tay anh mảnh giấy: never eat alone.

dokyeom khóc, thằng bé khóc dữ nhất trong số các thành viên, ôm chặt không cho anh đi.

nhanh thôi, những cuộc điện thoại hối thúc kéo 11 người rời đi trong sự tiếc nuối. anh nhìn sang gã - người duy nhất còn ở lại, thấy sau lưng mảnh trời lặng thinh. không phải gã không có lịch trình riêng, chỉ là lòng gã muốn ở lại. những năm qua anh thật sự biết ơn gã. nếu không có gã bên cạnh, anh chẳng tưởng tượng nổi mình sẽ cô đơn đến chừng nào. lần cuối cùng, anh muốn gọi tên gã một cách thân thương nhất,

wonwoo à, cậu của mình.

gã chậm rãi bước lại gần, giơ tay nhặt đi cánh hoa tàn rơi trên mái tóc anh. cảnh tượng hệt như năm nào, hệt như yêu thương ở tuổi 23 mơn mởn xanh, dịu dàng trìu mến. anh chăm chú quan sát hành động của gã, ngay giây phút ấy, gã ngỡ ngàng. hoá ra ánh nhìn của người vẫn trong veo thuần khiết không chút thay đổi, có chăng là kẻ ích kỷ như gã không hề phát giác. chẳng nói chẳng rằng, gã ôm anh vào lòng, một lần sau tất cả.

- cậu vẫn luôn không rõ ràng như thế, wonwoo à. anh cười.

.

ngày kết hôn.

hôm nay jeon wonwoo chính thức lập gia đình. gã khoác lên mình bộ âu phục cắt may tỉ mỉ, lòng dâng trào cảm giác bâng khuâng khó tả. người bố mẹ gã lựa chọn là cô gái có học thức cao, ưa nhìn, hơn hết là cô ấy đã chờ gã 7 năm. gã nương theo ánh sáng mờ phát ra từ căn phòng trang điểm phía đối diện, mắt thấy bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái run lên hạnh phúc. sắp rồi, thời khắc thiêng liêng nhất, thời khắc mà gã trở thành người đàn ông của cô gái khác. gã cúi đầu cười nhạt, ngày trọng đại thế này nhưng lòng gã lại chẳng rõ là cảm giác chua xót gì. cũng đành thôi.

những người anh em thân thiết, vẫn là phong cách không thông báo mà lao thẳng vào phòng chờ ầm ầm chúc mừng gã, dù sao cái bọn này cũng là lần đầu tiên cùng nhau làm phù rể, háo hức là khó tránh khỏi.

soonyoung nói luyên thuyên vớ vẩn cái gì gì đấy, rồi dặn dò gã chăm sóc con gái nhà người ta cho tốt. gã bĩu môi, cái này còn phải nói à?

jihoon cười cười, vỗ vỗ bả vai gã.

thằng cu chan chạy sòng sọc vào ôm lấy gã, miệng mếu máo chúc gã tân hôn hạnh phúc. mắt rơm rớm thấy mà thương, thật không uổng công gã chiều nó nhất nhà tí nào.

còn seungcheol trầm ngâm nhìn gã, sải tay dài bắt lấy cánh tay gã, chỉ để lại hai câu: nếu đã lựa chọn thì hãy sống hạnh phúc. bởi cuộc đời không tồn tại phím undo.

gã hơi sững người, rồi cũng gật gù cho qua chuyện. ừ thì, cuộc đời không tồn tại phím undo, đáng buồn thay.

///

chuông nhà thờ kêu đinh đang, gã nhìn theo hướng người cha dắt tay con gái vào lễ đường, hạnh phúc thể hiện rõ qua nụ cười người con gái trẻ trung. như bao người bố khác, ông dặn dò gã đủ điều, rồi trao tay con gái mình cho gã nắm. gã khoác tay cô gái bước lên bậc thềm cao, chuẩn bị làm nghi thức hôn phối.

- tôi jeon wonwoo, hứa rằng sẽ giữ lòng chung thủy với em, dù là lúc thịnh vượng hay gian nan, dù là lúc bệnh hoạn hay mạnh khoẻ, luôn yêu thương, trân trọng em suốt những ngày tôi còn sống.

gã nói lưu loát đến nỗi, tưởng chừng như con robot lập trình sẵn, cứng ngắc không hơn không kém.

bỗng bên tai gã dần ù đi, ký ức nhiều năm như cuộn phim tua nhanh xé rách tâm trí gã, đưa gã trở lại chuyến hành trình dang dở năm nào. gã nhìn thấy mình cầm tay anh chạy băng qua cánh đồng thơm mùi cỏ dại, dưới chân là cỏ còn đỉnh đầu là mây trời. gã nhìn thấy mình sau hồi luyện nhảy cùng anh hít hà không khí mát lành của buổi tối khuya khoắt giăng đầy sao trời. gã nhìn thấy anh của thuở 20 ôm lấy mình mà bảo rằng gã chỉ cần anh thôi. gã nhìn thấy sân khấu ending sôi nổi của lễ trao giải năm 23 tuổi, pháo giấy bay ngập trời rơi trên mái tóc anh, gã thì nhẹ nhàng giơ tay nhặt từng cái. gã nhìn thấy dịu dàng trong ánh mắt của anh trao gã, chan chứa biết bao nhiêu nỗi niềm người nhớ mong.

có lẽ giữa anh với gã vẫn luôn mập mờ như thế. hai người thừa hiểu mình là ai của người kia, nhưng không ai đủ can đảm tiến tới. 17 năm bên nhau, giữa hai người luôn tồn tại bức tường không thể tháo dỡ, tựa như gần ngay trước mắt mà hoá ra cách tận chân trời. thứ anh cần là sự an toàn và chắc chắn, gã lại quá sợ hãi để dành cho anh. mối quan hệ của hai người cứ mãi lơ lửng như vậy, cho đến ngày cánh chim tha hương mỏi mệt, buông bỏ.

cánh chim nào rồi cuối cùng cũng sẽ quay lại với cội nguồn, với những gì thân thương nhất của mình. duy nhất khiến gã tiếc nuối, là đã không trở thành điều thân thương nhất ấy.

///

gã ngây người hồi lâu, rồi chậm rãi lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của người con gái, chính thức ràng buộc nhau mãi mãi. gã liếc nhìn những gương mặt tham dự hôn lễ, mọi người đều đang hân hoan thay cho hạnh phúc mới của gã, nhưng kẻ đáng lẽ ra phải hạnh phúc hơn ai hết, lại chẳng hề nở lấy một nụ cười. gã hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hôm nay bầu trời cao vời vợi màu xanh của hi vọng, thấy mây trắng nhẹ trôi lửng lờ, thấy làn gió hiu hiu lướt qua những nhành cây kẽ lá, và thấy người đã cách rất xa. âm thanh du dương của đàn piano nổi lên theo chiều gió, gã lại bỗng nhiên hoài niệm âm thanh từ phím đàn cơ anh thường hay chơi lúc rảnh rỗi, cảm giác sao mà dịu êm, sao mà ấm áp quá đỗi.

cầm bó hoa cưới trong tay, gã cười nhạt nhẽo tợn. hoá ra kết thúc gã lựa chọn cho hai người lại tàn nhẫn tới cùng cực như thế. phí hoài của nhau mười mấy năm tuổi trẻ, để rồi chia ly chẳng còn là gì hơn hai chữ tình bạn.

- jun của jeon wonwoo.

mình muốn một lần cuối cùng, gọi cậu của mình. cậu của mình, mình sẽ bình yên cả đời, như dịu dàng cậu đối xử với mình vậy.

tạm biệt.

.

chiếc lá ngoài thềm rơi nhẹ tênh, giọt nắng ấm áp của đời gã đã tan biến.

mãi mãi, sự chia ly.
_______

written by an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro