C17: Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Wonwoo lại đi rồi.

Thùy Lĩnh bị một tổ chức tội phạm chuyên buôn bán súng ống đạn dược chiếm cứ, Thiếu tướng trẻ tuổi phải lập chiến công, tức tốc chạy đến nơi cần có hắn.
Sau khi Jeon Wonwoo rời đi được mấy ngày, sức ăn của Moon Junhui bỗng tăng lên khá nhiều.

Nghĩ trời lạnh khiến nhu cần dinh dưỡng của con người tăng lên, y cũng không để ý lắm.
Cho đến lúc y bắt đầu nôn khan thường xuyên.
Lòng Moon Junhui trầm xuống.

Y lấy lọ thuốc tránh thai giấu trong tủ đầu giường, đi tới bệnh viện Đế quốc.
"Bác sĩ Moon?" Đồng nghiệp ở bệnh viện trông thấy y, lên tiếng hỏi thăm: "Hôm nay anh được nghỉ cơ mà?"
Moon Junhui cố cong khóe miệng: "Đến lấy số."
"Khoa sản à?" Đồng nghiệp không để ý lắm: "Thế anh nhanh chân lên, bên kia ngừng tiếp bệnh nhân đến nơi rồi, chắc có cậu ấm nhà nào tới khám."
Đến khi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khám sản, Moon Junhui mới phát hiện tay chân mình đã lạnh toát, linh cảm trong lòng như càng thêm rõ ràng.
"Tôi nghi mình đã có thai." Y nói: "Giúp tôi kiểm tra một chút."
"Cậu đã dùng que thử thai chưa?" Bác sĩ hỏi thăm như thường lệ.
"Chưa, làm ơn giúp tôi kiểm tra tất cả các hạng mục."
Lúc tiến hành siêu âm, tay Moon Junhui bắt đầu run lên.

Đầu dò lạnh lẽo được đưa vào cửa sau của y, xuyên qua hang động bằng da thịt, tiến đến trước khoang sinh sản.
Bác sĩ rất chuyên nghiệp, các hạng mục kiểm tra cũng rất bình thường.

Nhưng khi nằm trên giường bệnh, dạng chân để bác sĩ đưa dụng cụ thăm khám vào, Moon Junhui đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ mình cố gắng che giấu đều bị phơi bày, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Y quá căng thẳng, bác sĩ hơi dừng động tác trên tay.

"Người nhà cậu đâu?" Hắn mở miệng nói chuyện, hòng phân tán sự chú ý của Moon Junhui.

"Bận rồi."
"Có đi cùng bạn tới đây không?"
"Không."
Bác sĩ ngừng một lát, câu chuyện dường như không thể tiếp tục được.

Kiểm tra gần xong, hắn chuẩn bị rút dụng cụ ra: "Cậu kết hôn bao lâu rồi?"
"Đừng hỏi."
Moon Junhui nắm chặt một góc ga giường, không muốn nói thêm gì nữa.
Nửa tiếng sau, bác sĩ mang kết quả kiểm tra ra.

Hắn nở nụ cười hiền lành như muốn trấn an Moon Junhui, nói: "Cậu có thai mười hai tuần rồi, tất cả đều bình thường."
Thái dương Moon Junhui đột nhiên chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, linh cảm của y đã trở thành sự thật, song y lại không muốn tin.

Y lắc đầu: "Không thể nào, tôi cũng là bác sĩ, tôi vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn mà."
"Thuốc của cậu đâu, tôi xem." Bác sĩ khoa sản vươn tay.

Moon Junhui đưa lọ thuốc cho hắn.
"Cậu không phải bác sĩ khoa sản đúng không?" Đối phương nói: "Cũng khó trách, loại vitamin này giống thuốc tránh thai quá."
Khi Moon Junhui ngồi xuống chiếc ghế chờ ở ngoài hành lang, quần áo trên người y gần như ướt đẫm.

Y vùi đầu vào lòng bàn tay, nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Quá sớm, quá nhanh.

Đứa bé này không nên tồn tại.

Đúng vào lúc ấy, cuối hành lang đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Moon Junhui ngẩng đầu nhìn qua, thì ra là Lee Minhee.
Cách đây một thời gian, cậu ta đã rời khỏi khu trọ của Moon Junhui.

Đúng như cậu ta đã nói, bà Lee thương cậu ta, cuối cùng vẫn đón cậu ta về nhà.
Nhưng hôm nay, bà Lee không có mặt ở đây, ông Lee hung hăng đạp Beta của Lee Minhee một phát, lại cho Lý Minh một cái bạt tai trước khi cậu ta xông ra can ngăn.

Tay Moon Junhui run bần bật.

Y lấy điện thoại di động, mở lịch sử cuộc gọi ra.

Y nhớ, Lee Minhee đã từng mượn điện thoại của mình để gọi cho mẹ của cậu ấy.
Gương mặt trắng nõn của Lee Minhee sưng đỏ lên trong nháy mắt.

Ông Lee lớn tiếng quát mắng: "Thứ súc sinh làm mất mặt cả gia đình! Mày nghĩ tao không giết thằng Beta này là tao ngầm đồng ý cho chúng mày ở với nhau sao? Tao chỉ không muốn bẩn tay thôi!"
"Thế mà mày còn dám có thai!" Ông Lee lôi Beta kia tới, giáng một đấm vào bụng hắn.

Beta đau đến cong cả sống lưng.

Ông ta lại kéo tóc Beta, chỉ vào hắn, nói với Lee Minhee: "Thấy không? Gen hạ đẳng, máu đê tiện, loại Beta hèn hạ này ngoài đường có cả đống, vậy mà mày dám sinh con cho nó!"
Lee Minhee ôm mặt, không ngăn được nước mắt: "Nhưng con bằng lòng, con bằng lòng..."
"Mày nói thêm câu nữa!" Ông Lee lại tát cho Lee Minhee một cái, Beta muốn ngăn cản nhưng không có tác dụng, còn bị ông Lee vật ngã, giẫm dưới chân.
"Nếu mày sinh đứa bé kia ra, nhà họ Lý chúng ta sẽ có một Beta đê tiện, thật buồn cười đấy Lee Minhee, mày lại sinh Beta cho nhà họ Lee!"

"Cũng có thể là Omega mà!" Lee Minhee khóc lóc: "Cũng có thể là Omega, chờ con sinh xong, chờ đứa bé phân hoá, chờ đứa bé phân hoá..."
"Rồi sao?" Ông Lee nổi giận: "Mày nghĩ là Omega thì tao không truy cứu nữa à?"
"Một Omega tạp chủng có một nửa dòng máu Beta, tao cần nó để làm gì!" Ông Lee giẫm mạnh lên người Beta: "Chẳng lẽ mày muốn nhà chúng ta bắt đầu kết thông gia với đám Beta, cho gen đê tiện chen vào, cuối cùng cũng thấp hèn như bọn nó?"
"Mày bằng lòng làm kẻ tầm thường." Ông Lee nhả ra từng lời châu ngọc: "Nhưng con mày không hận mày sao, Lee Minhee!"
Moon Junhui siết chặt nắm tay, móng tay cứ thế đâm sâu vào da thịt.
"Tao cho mày hai lựa chọn!" Ông Lee nói: "Một là tao giết thằng Beta này, hai là mày phá bỏ dòng giống của nó đi."
Moon Junhui tựa lưng vào ghế, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Lee Minhee.

Beta của cậu ta đang ra sức giãy dụa, muốn tới ôm cậu ta, cho cậu ta sức mạnh.

Nhưng hắn quá nhỏ bé, bị đè đến không thể động đậy được, tất cả nỗ lực chỉ là phí công.
Lee Minhee khóc thật lâu, còn kéo góc áo ông Lee van xin ông thả Beta của cậu ra, xin ông tha cho con bọn họ.
"Không chọn đúng không?" Ông Lee cầm khẩu súng do thuộc hạ đưa tới: "Tao chọn giúp mày."
Không, đừng mà! Moon Junhui rơi lệ đầy mặt.
Vững lòng một chút, Lee Minhee.
Xin cậu, hãy vững lòng một chút.
"Cái thứ hai!" Lee Minhee khóc ầm lên, giọng nói tràn đầy đau xót và cuống quýt: "Con chọn cái thứ hai...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro