Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy rất thích dựa vào người tôi đọc sách, thích lén nắm tay tôi trong giờ học, thích dùng chung tai nghe nghe nhạc với tôi trong tiết tự học buổi tối. Cậu ấy cũng thích chụp bóng hình bọn tôi đứng chung một chỗ, khi hai đứa kề vai nhau dưới dáng chiều hoàng hôn."

"Chúng tôi gặp gỡ nhau vào năm 15 tuổi, yêu nhau khi mới 16, 17 tuổi đứng hôn nhau nơi góc đường đầu hẻm, làm tình lần đầu lúc tròn 18. Vào năm 19 tuổi, chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rằng sau này sẽ tới New Zealand để kết hôn. Đến năm 22 tuổi, cái chết đã chia cắt chúng tôi âm dương cách biệt mãi mãi."

"Cậu ấy được an táng tại ngôi mộ thứ 84 ở nghĩa trang Vĩnh An. Lúc sinh thời, cậu cao 1 mét 78, rất thông minh và vô cùng lương thiện, nhưng giờ đây cũng chỉ hóa thành một nắm tro tàn mà thôi."

-

Sương tuyết rơi đầy trên mái đầu của tôi và Thuận Vinh, trong khoảnh khắc đó, cứ như thể bọn tôi đã bạc đầu cùng nhau thật.

Hai người rất yêu nhau, không hiểu lầm, không máu chó, ra đi ngoài ý muốn, ngôi thứ nhất.

-

Ngày đó Văn Tuấn Huy hỏi tôi rằng, vì sao tôi chẳng thể quên được Thuận Vinh.

Tôi đáp, trong hai mươi năm thanh xuân ngây ngô vô lo vô nghĩ, tôi đã đi cùng cậu ấy năm năm. Nếu đến Thuận Vinh mà tôi cũng có thể quên thì rốt cuộc cả cuộc đời này của tôi còn ý nghĩa gì nữa chứ.

-

"Thật ra muốn thoát khỏi thì vẫn được đấy, chỉ là tôi không muốn mà thôi."

Tôi muốn... Ừm, trông giữ mùa hè của bọn tôi cả đời.

_______

Tóm tắt trong một câu: "Anh rất muốn, rất muốn đi cùng em cho đến khi bạc đầu."

________

@Horawon: Bộ này thực sự rất hay, tớ đọc không dám bỏ sót chữ nào, bởi vì tất cả từng câu từng chữ mà nhân vật 'tôi' nói ra đều rất 'tình', đều rất 'yêu' và cũng rất 'đau'. Tuy tớ là người đọc với gu truyện là BE, mà đọc bộ này không chương nào tớ không khóc, nhưng mà cũng tùy theo cảm nhận mỗi người nữa. Nên là cảnh báo trước với bạn nào trái tim mỏng manh nha. Đủ can đảm đọc mọi người sẽ không thất vọng đâu ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro