Chương 25. Giấy ghi chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Vũ đã học hỏi kinh nghiệm từ con ma ranh mãnh kia, bổ sung thêm rất nhiều điều vào kế hoạch hẹn hò hoàn hảo của mình, chuẩn bị cùng Thuận Vinh thực hiện.

Tiếc rằng Thuận Vinh là người sống cần phải đi làm đúng giờ, đôi khi không thể tan sở đúng giờ, rất nhiều kế hoạch hoàn hảo của hắn đành phải gác lại.

Ví dụ như hôm nay Thuận Vinh lại phải tăng ca, mang cả công việc về nhà. Kế hoạch hoàn hảo của Nguyên Vũ lại một lần nữa tan thành bọt biển, hắn chỉ có thể vừa đau lòng vừa ở nhà cùng Thuận Vinh.

Tuy nhiên, ở nhà cùng nhau vẫn tốt hơn là chờ Thuận Vinh ở văn phòng, bởi vì ở nhà Thuận Vinh, Nguyên Vũ có thể làm được nhiều việc hơn.

Cho dù Thuận Vinh không có thời gian quan tâm đến hắn, hắn cũng có thể lượn lờ trong nhà Thuận Vinh, hoặc xem ảnh của Thuận Vinh.

Còn có tấm chứng chỉ sơ cứu mà hắn thèm muốn từ lâu, dù Thuận Vinh không chịu tặng cho hắn, hắn cũng có thể xem nhiều lần, coi như là đã sở hữu rồi.

Thuận Vinh ngồi trước máy tính gõ gõ, có vẻ hơi mệt mỏi, thỉnh thoảng lại xoa xoa mi tâm.

Nguyên Vũ vào bếp rót cho Thuận Vinh một cốc trà dưỡng sinh, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Thuận Vinh, cùng xem giúp, thỉnh thoảng đưa ra một vài lời khuyên.

Dù sao bọn họ cũng quen biết nhiều năm, lại là đồng nghiệp nhiều năm, ăn ý hơn người thường rất nhiều, kết hợp như vậy, hiệu quả công việc lại cao hơn cả lúc hai người đấu đá nhau.

Dần dần, Nguyên Vũ cũng quên mất kế hoạch hoàn hảo của mình, chỉ cảm thấy ở bên nhau như thế này cũng không tệ.

Nếu là ở bên Thuận Vinh, cho dù là cùng làm việc cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Bức tranh yên bình vốn đang tốt đẹp bỗng bị tiếng gõ cửa phá vỡ.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài: “Thuận Vinh, cậu có nhà không?”

Thuận Vinh quay đầu lại, nhìn Nguyên Vũ.

“Thuận Vinh!” Người bên ngoài lại gọi một tiếng.

Thuận Vinh nói với Nguyên Vũ: “Cậu trốn đi.”

Nguyên Vũ bây giờ là ma, đương nhiên sẽ không dọa đến anh, nhưng người khác thì chưa chắc.

“Không phải—”

Nguyên Vũ còn chưa kịp nói đã bị Thuận Vinh nhét vào tủ quần áo.

Còn bị cảnh cáo một câu: “Đừng lên tiếng.”

Nguyên Vũ tức giận đến bốc khói trong tủ quần áo.

Tại sao hắn phải ở trong tủ chứ? Giống như đang vụng trộm vậy, rõ ràng hắn là đối tượng hẹn hò hợp pháp mà.

Nguyên Vũ trốn trong tủ, muốn đập cửa tủ để bày tỏ sự tức giận nhưng như vậy sẽ phát ra tiếng động, nghĩ lại thôi vậy.

… Dù sao thì bộ dạng ma quỷ của hắn đúng là có hơi kích thích.

Nghĩ vậy, Nguyên Vũ miễn cưỡng tha thứ cho Thuận Vinh.

Điều chỉnh tâm trạng xong, Nguyên Vũ lặng lẽ đẩy cửa tủ ra một khe hở nhỏ, muốn xem xem tên đàn ông hoang dã nào đến đây.

Sau khi vội vàng giấu Nguyên Vũ đi, Thuận Vinh mới đi tới mở cửa.

Người đến là Văn Tuấn Huy, thấy Thuận Vinh ra mở cửa hơi vội vàng, anh không khỏi thắc mắc: “Sao thế, cậu vừa ngủ à? Giờ này rồi mà.”

“Không, vừa nãy ở trong phòng, không nghe thấy tiếng cậu.” Thuận Vinh mời Văn Tuấn Huy vào ngồi, rót cho anh một cốc nước.

Văn Tuấn Huy ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Thuận Vinh vài câu.

Thuận Vinh đều đáp lại từng câu một, vẻ mặt rất bình thường, thần thái giống như lúc Nguyên Vũ chưa chết.

Không biết có phải anh tự tìm phiền phức hay không, Thuận Vinh biểu hiện bình thường như vậy, Văn Tuấn Huy ngược lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó. Hôm nay Thuận Vinh sao không nhắc đến chuyện Nguyên Vũ ngồi dậy trong quan tài nữa?

Thế là Văn Tuấn Huy mở lời thay anh: “Cái đó, Nguyên Vũ…”

Ai ngờ Thuận Vinh sắc mặt hơi thay đổi: “Cậu nhìn thấy Nguyên Vũ à?”

Câu nói này thực sự quá mức lạnh lùng, Văn Tuấn Huy sởn tóc gáy, toàn thân nổi da gà, anh run rẩy nói: “ Thuận, Thuận Vinh, cậu… cậu đừng dọa tôi.”

Nhìn phản ứng của anh, Thuận Vinh đã hiểu, liền đổi giọng nói: “Đùa thôi.”

“Đùa kiểu này sao?” Văn Tuấn Huy thở phào nhẹ nhõm, “Dọa chết tôi rồi, tôi cứ tưởng cậu thật sự bị ma ám đấy.”

Thuận Vinh liếc mắt nhìn tủ quần áo, nơi đó có một khe hở nhỏ, con ma nào đó đang lén lút nhìn trộm.

“Không, tôi vẫn thấy có gì đó không ổn.” Văn Tuấn Huy suy nghĩ một lúc tại chỗ, trực giác mách bảo anh rằng nơi này vẫn còn điều gì đó không đúng.

“Không có gì không ổn cả.” Thuận Vinh cứng nhắc chuyển chủ đề, “Cậu đến đây làm gì?”

Văn Tuấn Huy đột nhiên hỏi: “Cậu giấu người à?”

“Không,” Thuận Vinh nói, “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Anh không giấu người, ma thì đúng là giấu một con.

Văn Tuấn Huy nghi ngờ nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên tủ quần áo.

Thuận Vinh cũng theo đó nhìn sang, nhìn về phía khe hở kia.

Một người một ma nhìn nhau từ xa, khe hở tủ quần áo im lặng đóng lại.

Đây chắc chắn không phải do gió gây ra, Văn Tuấn Huy sải bước tiến lên, nắm lấy tay nắm cửa tủ.

Thuận Vinh nhíu mày, Văn Tuấn Huy không giống anh, nếu nhìn thấy Nguyên Vũ biến thành ma, có lẽ sẽ sợ đến ngất xỉu.

“Đừng—”

Đã muộn, Văn Tuấn Huy đã mở cửa tủ quần áo.

Ngay sau đó, một sinh vật lông xù màu đen trắng lao ra, đạp một phát lên cánh tay Văn Tuấn Huy, lấy cánh tay anh làm điểm tựa, vững vàng tiếp đất.

Trái tim Thuận Vinh buông xuống.

“Khi nào cậu nuôi mèo thế?” Văn Tuấn Huy ngẩn người, ngồi xổm xuống quan sát con mèo tam thể này  Vẻ mặt rất ngạo mạn, như thể người khác nợ nó tám trăm vạn vậy.

Thuận Vinh trả lời ậm ờ: “Mấy ngày nay thôi.”

Văn Tuấn Huy tỏ ra thích thú, “Đực hay cái?”

Thuận Vinh nói: “Đực.”

Dám hỏi câu hỏi như vậy, con mèo tam thể nhe răng với Văn Tuấn Huy.

Biểu cảm của một con mèo lại có thể sinh động như vậy, Văn Tuấn Huy tò mò hỏi: “Có thể sờ không?”

Anh vừa hỏi câu này, con mèo tam thể đã nhanh chóng lùi về sau ba bước, hai chữ “Từ chối” như viết rõ trên mặt. Không chỉ vậy, con mèo tam thể còn giơ móng vuốt ra, sẵn sàng tung một bộ quyền cước vào tên loài người đáng ghét này bất cứ lúc nào.

Nhưng Thuận Vinh liếc mắt nhìn nó một cái, nó lại rụt móng vuốt về.

“Nó không thích người khác chạm vào.” Thuận Vinh giải thích với Văn Tuấn Huy một câu, cúi người bế con mèo tam thể lên, đưa nó sang một bên khác cách xa Văn Tuấn Huy.

Sau khi biến thành mèo tam thể, Nguyên Vũ đã có quyền xuất hiện bình thường, không cần trốn trong tủ quần áo nữa.

Văn Tuấn Huy cũng không ép buộc, quay sang nói với Thuận Vinh: “Thật tốt, cậu còn có tâm trạng nuôi mèo, xem ra trạng thái cũng ổn rồi, không còn nghĩ đến chuyện của Nguyên Vũ nữa chứ?  À phải rồi, con mèo này tên gì?”

“Ô—” Thuận Vinh suy nghĩ một chút, rồi đổi ý, “ Hựu.”

“Ô Hựu à,” Văn Tuấn Huy thuận miệng nhận xét một câu, “Khá dễ thương.”

“Cũng được,” Anh thở phào nhẹ nhõm, “Suýt nữa thì tưởng cậu lại nhắc đến Nguyên Vũ.”

Lúc họ nói chuyện về “Nguyên Vũ”, con mèo tam thể khẽ động tai, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh họ.

“Dạo trước cậu cứ như muốn chết muốn sống ấy,” Văn Tuấn Huy quan sát thần sắc của Thuận Vinh, “Bây giờ cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi.”

Thuận Vinh cảm thấy rõ ràng con mèo tam thể dưới đất đã thẳng người dậy, đang chăm chú nghe lén. Anh nói với Văn Tuấn Huy: “Khi nào thì tôi muốn chết muốn sống chứ?”

“Còn nói nữa, trước đây mỗi lần chúng ta gặp nhau cậu đều nhắc đến Nguyên Vũ, bà Tường Lâm cũng không hỏi nhiều như cậu. Cậu còn đi bar uống rượu say, hỏi làm sao thì lại bắt đầu nói về Nguyên Vũ,” Văn Tuấn Huy nói, “Nếu không biết quan hệ của cậu và Nguyên Vũ không tốt, tôi còn tưởng là người yêu cậu chết đấy.”

Nói đến đây, Văn Tuấn Huy lại hăng hái lên, “Tôi nói thật đấy, tôi chết chắc cậu cũng sẽ không khoa trương như vậy đâu.”

Thuận Vinh: “…”

“Thật sự không à?” Văn Tuấn Huy đau lòng nhức óc, “Cậu cũng nên giả vờ một chút chứ.”

Con mèo tam thể phía dưới đã nghe đến mức lâng lâng, giống như được khen ngợi vậy, ưỡn ngực ra.

Thuận Vinh ngắt lời anh, “Đừng nói chuyện này nữa.”

“Sao thế? Ở đây cũng không có người khác, còn không được nói à.” Văn Tuấn Huy nhìn trái nhìn phải, lời này của Thuận Vinh, giống như anh còn giấu thêm người thứ ba ở đây vậy.

Ngoại trừ… con mèo đang nghe lén phía dưới.

“Chậc, con mèo của cậu sao lại tò mò thế? Như thể nghe hiểu tiếng người vậy.” Văn Tuấn Huy ngừng nói, nó còn vươn móng vuốt cào cào chân anh, bảo anh tiếp tục nói.

Nhưng Văn Tuấn Huy không phải đến để lật lại những chuyện cũ này với Thuận Vinh, anh đến đây là có chuyện chính muốn nói.

“Dạo trước cậu không phải còn lo lắng Nguyên Vũ sống lại, nhờ tôi giúp tìm một vị đại sư làm phép à?” Văn Tuấn Huy nói, “Tôi tìm được cho cậu rồi. Nhưng vị đại sư đó không muốn xuống núi, nên đã cho tôi một chuỗi tràng hạt.”

Văn Tuấn Huy phải vất vả lắm mới liên lạc được với vị đại sư ẩn cư trong núi sâu này, tóc đã rụng hết cả. May mắn là công sức không phụ lòng người, vị đại sư nhiệt tình tiếp đón anh. Sau khi nghe anh thuật lại những gì Thuận Vinh đã trải qua còn tặng anh một chuỗi tràng hạt đã được khai quang.

“Đây là đồ tốt đấy,” Văn Tuấn Huy đưa chuỗi tràng hạt cho anh, “Đại sư nói chuỗi tràng hạt này rất mạnh, cho dù Nguyên Vũ thật sự xuất hiện hắn cũng không thể đến gần cậu. Mặc dù không biết thật giả ra sao, nhưng cậu cứ giữ lấy đi, cầu mong bình an. Cũng không cần đeo, đặt trong nhà trấn yểm là được.”

Nghe lời Văn Tuấn Huy nói, Thuận Vinh cúi đầu nhìn con mèo tam thể một cái.

—— Quả nhiên, con mèo tam thể lúc này đã cong người lên, chuẩn bị bày tỏ sự tức giận.

Thuận Vinh nhận lấy chuỗi tràng hạt của Văn Tuấn Huy, “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ.” Văn Tuấn Huy nói, “Dạo trước cậu như bị ma nhập vậy, đúng là khiến người ta lo lắng.”

“Nhưng tôi không có ý đó.”

“Ý gì?”

“Không phải lo lắng hắn sống lại.” Thuận Vinh giải thích với Văn Tuấn Huy, đồng thời cũng giải thích với con ma nào đó đang tức giận.

“Vậy thì mấy ngày trước cậu hỏi về chuyện sống lại là… Không lẽ là thật sự muốn hắn sống lại?” Văn Tuấn Huy dừng lại một chút, “Cậu không phải là không thích hắn sao?”

Thuận Vinh và Nguyên Vũ đã là đối thủ của nhau bao nhiêu năm nay, không thể nào là Nguyên Vũ chết rồi anh còn nhớ nhung muốn người ta sống lại chứ.

Nghe thấy ba chữ “không thích”, con mèo tam thể phía dưới lập tức xù lông.

Nguyên Vũ đột nhiên nghĩ đến, Thuận Vinh chưa bao giờ nói “thích” với hắn Hắn đã nói rồi! Chuyện như vậy chẳng phải nên có qua có lại sao?

Mặc dù Nguyên Vũ hiện tại không thể mở miệng nói tiếng người nhưng Thuận Vinh cũng đoán được hắn đang nói gì.

Chắc là kiểu “Thuận Vinh tôi cũng đã nói thích cậu rồi sao cậu có thể không thích tôi” gì đó.

Con mèo tam thể như nổi loạn nhảy lên nhảy xuống, đã bày ra tư thế phá nhà, quét sạch sẽ những thứ trong phạm vi một mét xung quanh.

Văn Tuấn Huy bị nó làm ầm ĩ đến mức quên mất mình vừa nói gì, anh ngơ ngác hỏi Thuận Vinh: “Nó sao thế? Tự nhiên lại…”

“Không sao.” Thuận Vinh không tiện giải thích, chỉ nói, “Nó đôi khi sẽ như vậy.”

Thuận Vinh lấy một tờ giấy ghi chú từ trên bàn bên cạnh, viết nguệch ngoạc vài chữ, sau đó dán tờ giấy ghi chú lên trán con mèo tam thể, “Đừng quậy nữa.”

Con mèo tam thể bị phong ấn, nhảy phắt lên bàn, sau đó lại nhảy từ trên bàn xuống sàn nhà bên kia, tìm một góc tự mình hờn dỗi.

Con mèo tam thể vừa rồi nhảy lên nhảy xuống suýt chút nữa thì tạo thành ảo ảnh, Văn Tuấn Huy căn bản không nhìn rõ, anh hỏi Thuận Vinh: “Cậu dán cái gì đấy?”

Thuận Vinh thản nhiên nói: “Quỷ phá phách.”

Con mèo tam thể như thể nghe hiểu tiếng người, nghe thấy ba chữ này liền trừng mắt, nhe răng gầm gừ “Gừ—— gừ——”, đuôi quất mạnh xuống đất, bày tỏ sự phản kháng.

Nó rất khó chịu lắc đầu, hất tờ giấy ghi chú dán trên trán xuống.

Tờ giấy ghi chú rơi xuống đất, con mèo tam thể tức giận vỗ một phát vào đó.

Nhưng khi nó nhìn rõ chữ viết trên tờ giấy ghi chú, nó lại lập tức dừng móng vuốt, vì mất thăng bằng mà trượt chân té ngã.

Sau đó, nó nằm úp sấp trước tờ giấy ghi chú, cẩn thận sờ sờ tờ giấy ghi chú đó.

Trên đó viết không phải là “Quỷ phá phách”, mà là hai chữ khác.

Thích cậu.

Sờ đủ rồi, con mèo tam thể lại cúi đầu, dùng đầu cọ cọ tờ giấy ghi chú.

Một lát sau, tờ giấy ghi chú lại dán lên trán nó.

Sau đó, nó đội tờ giấy ghi chú đó, vênh váo đi dạo quanh phòng khách như đang trình diễn thời trang.

Tiếc là tờ giấy ghi chú dính không chắc, rất nhanh lại rơi xuống trán nó.

Thế là nó ôm tờ giấy ghi chú vào lòng, không đi lung tung nữa.

Nó ôm tờ giấy ghi chú, hạnh phúc nằm vật ra đất.

“Con mèo của cậu thật sự không sao chứ?” Một lúc sau, Văn Tuấn Huy nhìn con mèo tam thể đang lăn lộn trên đất, lo lắng nói, “Có phải đến kỳ động dục rồi không?”

Văn Tuấn Huy cũng không hiểu về nuôi mèo, nhưng thường ngày lướt mạng cũng biết được một ít kiến thức cơ bản.

Vì vậy, anh nói với Thuận Vinh: “Nó đã triệt sản chưa? Nếu chưa thì nên đi cắt bỏ đi.”

Thuận Vinh quay đầu nhìn, con mèo tam thể lập tức bật dậy từ dưới đất, chạy như bay ra ban công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro