Phiên ngoại 8. Phấn khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Rồi sao nữa?”

“Rồi sao nữa? Dĩ nhiên là chúng ta ở bên nhau rồi!” Nguyên Vũ sau khi trở về từ mười năm sau liền kể công với Thuận Vinh, còn thêm mắm thêm muối,

“Lúc đó anh chỉ nói ba chữ, em liền đồng ý ở bên anh.”

“Chậc,” Nguyên Vũ nói, “Thật là hời cho anh của mười năm trước!”

Sự thật có chút khác biệt so với những gì Nguyên Vũ nói, tình huống lúc đó không oai phong như hắn kể.

Thuận Vinh nói: “Tôi vừa mới hôn cậu đấy.”

Nguyên Vũ ngây ngốc gật đầu: “À.”

Thuận Vinh lại nói: “Cho nên, cậu không cần theo đuổi nữa, tôi đồng ý.”

Nguyên Vũ vẫn chưa phản ứng kịp: “À?”

“Hôm nay chính là ngày kỷ niệm của chúng ta.” Thuận Vinh lấy điện thoại ra xem giờ, “Bây giờ là 17 giờ 36 phút 42 giây, hãy nhớ kỹ thời gian này, từ giây này trở đi cậu là bạn trai của tôi.”

Sau một lúc lâu, Nguyên Vũ mới vừa kinh ngạc vừa vui mừng hét lên: “A!”



Trở về 10 năm trước, khi Nguyên Vũ quay lại từ mười năm sau, Nguyên Vũ trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Nguyên Vũ suy nghĩ một chút, quyết định hiện tại sẽ đi tỏ tình với Thuận Vinh. Hắn nhanh chóng chỉnh trang bản thân, chạy đến trước cửa ký túc xá của Thuận Vinh.

Hắn trịnh trọng gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, gương mặt Thuận Vinh xuất hiện trước mắt.

Kỳ lạ là, Thuận Vinh lại không lập tức đóng cửa hay đuổi hắn đi.

Mà lại kỳ lạ nói một câu: “Hôm nay sao sớm vậy?”

Nhưng Nguyên Vũ không để ý nhiều như vậy, hắn phải lập tức nói hết những lời muốn nói với Thuận Vinh.

“Thuận Vinh, cậu biết không,” Nguyên Vũ kích động nói, “Mười năm sau chúng ta sẽ kết hôn!”

Thuận Vinh: “…”

Một màn quen thuộc.

“Tuy rằng tôi nói ra cậu có thể không tin, nhưng tôi dạo trước kỳ lạ xuyên đến mười năm sau, sau đó cậu đoán tôi thấy gì?”

Thuận Vinh biết đáp án, nhưng cậu căn bản không cần trả lời câu hỏi này, bởi vì giây tiếp theo Nguyên Vũ sẽ nhịn không được mà tự trả lời.

Cậu đoán rất chính xác, tiếp theo Nguyên Vũ liền nhịn không được hô lên:

“— Mười năm sau chúng ta kết hôn rồi!”

Đây vẫn là ở hành lang ký túc xá, âm lượng của hắn có chút lớn, vô cùng thu hút sự chú ý. Thuận Vinh vội vàng che miệng hắn lại, “Cậu đừng nói to như vậy.”

Nguyên Vũ gật đầu, Thuận Vinh mới buông hắn ra.

Lấy lại được tự do, Nguyên Vũ hít thở hai ngụm không khí trong lành, sau đó nghi ngờ hỏi: “Thuận Vinh, phản ứng của cậu sao lại bình tĩnh như vậy?”

Như thể đã biết từ trước rằng sau này bọn họ sẽ kết hôn vậy.

“Biết rồi, sau này chúng ta sẽ kết hôn.” Thuận Vinh nói, “Bây giờ đi thôi.”

Tất cả những điều này có chút lệch khỏi dự tính của hắn, Nguyên Vũ khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”

“Đi học.”

“Tôi và cậu??” Nguyên Vũ không còn tâm trí để ý đến phản ứng của Thuận Vinh nữa, hắn nhất thời không xoay chuyển kịp, “Cậu nói là, chúng ta cùng nhau đi học?”

“Đúng vậy.”

Nguyên Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, hắn mơ mơ màng màng đi theo Thuận Vinh đến lớp học.

Thuận Vinh ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên thấy Nguyên Vũ vẫn còn do dự ở cửa, dường như không biết mình nên ngồi ở đâu.

Thuận Vinh chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, “Ở đây.”

Nguyên Vũ ngồi xuống, vừa nghi ngờ vừa vui mừng, hắn lại ngồi bên cạnh Thuận Vinh, cùng Thuận Vinh đi học…

Trong khoảng thời gian hắn đi đến mười năm sau đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng đây chưa phải là điều thú vị nhất, tan học, Thuận Vinh còn cùng hắn đi đến căn tin. Hắn và Thuận Vinh ngồi đối diện nhau ăn cơm, giống như một buổi trưa yên bình nào đó của mười năm sau.

Cùng nhau đi căn tin cũng thôi đi, ăn xong, Thuận Vinh lại còn dẫn hắn đến thánh địa của các cặp đôi trong trường — dạo quanh sân vận động.

Cùng Thuận Vinh đi giữa những cặp đôi tay trong tay, Nguyên Vũ trong lòng thầm sướng, đồng thời cũng có chút khó hiểu.

— Thuận Vinh rốt cuộc là có ý gì?

Cả một ngày, hắn đều ở bên cạnh Thuận Vinh, hơn nữa Thuận Vinh một chữ “Cút” cũng chưa nói.

Điều này nếu ở mười năm sau thì rất bình thường, nhưng bây giờ… Hắn và Thuận Vinh còn chưa kết hôn mà.

Buổi tối, Nguyên Vũ cùng Thuận Vinh trở về dưới lầu ký túc xá.

Hắn đang định quay về, lại bị Thuận Vinh kéo lại.

Thuận Vinh với vẻ mặt phức tạp đánh giá hắn, hắn không hiểu chuyện gì, hỏi: “Sao vậy?”

“Đã một ngày rồi, sao cậu vẫn chưa phản ứng lại?”

Thuận Vinh nhíu mày, chẳng lẽ việc hắn xuyên không còn có tác dụng phụ, sẽ làm tổn thương não bộ?

Nguyên Vũ hỏi: “Cái gì?”

Thuận Vinh tiến lại gần hai bước, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.

Nguyên Vũ nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Thuận Vinh, cậu nắm tay tôi?”

Thuận Vinh không chỉ nắm tay hắn, mà còn kéo cổ áo hắn lại gần, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn.

Nguyên Vũ đã bị hàng loạt bất ngờ hôm nay làm cho choáng váng, hắn như trúng liên tiếp giải độc đắc, nhất thời không kịp phản ứng: “Cậu hôn tôi?”

“Tại sao?” Nguyên Vũ nghi ngờ, sau đó lại hoảng sợ nói, “Chẳng lẽ tôi mắc bệnh nan y sắp chết rồi?”

Không thể nào, hắn là Diêm Vương mệnh cứng, bệnh nan y nào có thể làm gì được hắn?

“…”

“Bởi vì chúng ta đang hẹn hò.”

Câu nói này chứa đựng lượng thông tin hơi lớn, Nguyên Vũ trợn tròn mắt, phản ứng một hồi lâu.

“Thuận Vinh, cậu nói chúng ta đang hẹn hò?!”

“… Phải.”

Nguyên Vũ buột miệng nói: “Còn có chuyện tốt như vậy… Từ lúc nào?”

“Hôm qua.”

Hôm qua!

Nguyên Vũ kinh ngạc nhìn cậu.

“Thuận Vinh, chúng ta thật sự đang ở bên nhau?” Nguyên Vũ cẩn thận xác nhận lại một lần nữa.

Thuận Vinh cũng trả lời lại một lần nữa: “Đúng vậy.”

Vài giây sau, Nguyên Vũ đột nhiên hiểu ra, tiếp đó khóe miệng liền kéo đến tận mang tai.

“Trời ạ, Thuận Vinh,” Nguyên Vũ nắm chặt tay cậu, phấn khích hô lên, “Chúng ta đang ở bên nhau!”

Màng nhĩ của Thuận Vinh suýt chút nữa bị hắn làm cho thủng, nếu còn hô nữa, chắc mái nhà cũng bị hắn lật tung mất.

Tuy nhiên, cậu vẫn trả lời Nguyên Vũ: “Ừ, chúng ta đang ở bên nhau.”

Cậu nắm tay Nguyên Vũ, nói với hắn: “Được rồi, tôi phải về đây. Ngày mai cậu nhớ đến nhé.”

Nguyên Vũ vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, như gà con mổ thóc gật đầu liên tục, “Cậu về đi.”

Sau đó hắn loạng choạng đi về ký túc xá của mình, trên đường còn len lén véo mình ba cái — hắn sợ hiện tại mình không tỉnh táo, một cái không đủ để kiểm tra xem đây có phải là mơ hay không.

Hắn dùng sức rất mạnh, ba cái véo đó làm hắn nhăn nhó, nhưng hắn lại cười ra tiếng.

— Là thật, hắn thật sự đang ở bên Thuận Vinh!

Về đến ký túc xá, Thuận Vinh lại nhận được một tin nhắn.

Nguyên Vũ: [Thuận Vinh, chúng ta đang hẹn hò!!!!!!]

Thuận Vinh mỉm cười, trả lời hắn: [Ừ, chúng ta đang hẹn hò.]

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro