người suy vui nhộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm ấy trời mưa rất to, em đứng từ xa nhìn thấy anh che ô cho cô ấy, nhưng em không buồn vì em không biết anh là ai.

tôi thật lòng khuyên các bạn không nên chia tay vào những ngày trời mưa để tránh sinh ra những ảo giác không đáng có như tôi. để mà kể về cái ngày chia tay định mệnh của tôi và anh vũ thì quá khó để nói thành lời.

cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy ai ấy như anh vũ, anh vũ trốn tôi triệt để từ ngoài đời cho đến mạng xã hội. tôi có nhắn tin gọi điện anh cũng mặc kệ. quá cay cú tôi phải up status lên facebook để chế độ chỉ tôi và anh thấy, đại loại là tôi sướt mướt hỏi tại sao anh tránh mặt tôi mà không cho tôi một câu trả lời chính xác? rằng tôi là gì của anh? tôi có quan trọng với anh không? đ.m tôi nhận được một cái like, đánh dấu là đã đọc hay gì hả thằng chó? chịu rồi, tôi đành phải bó tay và chấp nhận rằng tôi bị thằng vũ ghost.

chưa lần nào tôi thất tình mà lại để lại di chứng dai dẳng như lần này cả.

ngày đầu tiên sau chia tay, tôi đến trường với gương mặt (tất nhiên là) sáng bừng nhờ cả đêm chườm mắt bằng thìa đá cùng cả tấn che khuyết điểm dùng trộm của mẹ. tôi dõng dạc nói cho bất cứ ai tới chào hỏi tôi rằng "tao đá thằng vũ rồi, người đâu mà nhạt nhẽo, thua cả con chó nhà tao nữa." dù họ không hề hỏi. ai cũng cười hùa theo tôi, nói rằng thằng trap boy như tôi yêu thằng vũ lâu vậy là giỏi rồi.

một tuần sau chia tay, tôi xếp cho mình cái thời gian biểu dày tới mức không có khoảng trống để thở, tôi ép bản thân học tới khi cơ thể mệt nhoài, một tuần 7 ngày tôi đi học vẽ đủ 7 ngày. bố mẹ nói tôi thay đổi rồi, không còn ham chơi nữa, khen tôi đã trưởng thành và biết nghĩ hơn nhiều, tôi cười khà khà cho qua rồi bảo con quyết tâm thi vào cái trường này rồi. tôi cố gắng ăn diện nhất có thể để lỡ có vô tình gặp anh ở đâu đó thì đều có thể vênh mặt lên mà đi qua. tôi cũng bắt đầu bỏ bê câu lạc bộ nhảy mà mình đã từng rất tâm huyết chỉ bằng lí do: lên 12 không còn thời gian để đi tập với anh em nữa.

một tháng sau chia tay, anh vũ chính thức bước chân ra khỏi cuộc đời tôi. tôi không còn có thể "vô tình" mà gặp anh trên đường đi học, hay "vô tình" gặp anh trên hội trường mỗi lần đi họp đoàn đội nữa. bạn bè bảo tôi rằng anh đi du học rồi, tôi đáp: ừ, bọn tao chia tay 1 tháng mẹ rồi, nó đi đâu kệ bố nó. lời nói ra nhẹ tênh nhưng lòng tôi thì nặng trĩu, từ giờ tôi mặc đẹp cho ai xem? tươi tắn cho ai xem? người tôi mong chờ nhìn thấy nhất biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi.

ngày chủ nhật hôm ấy trời lại mưa, tôi thức dậy cùng cơ thể nóng bừng, tôi bị sốt. nếu là ngày trước thì chắc anh vũ đang rối rít chạy đi mua thuốc để chạy qua nhà hỏi thăm tôi nhỉ.

thật ra trời đã mưa từ tối hôm qua, tôi dầm mưa từ lớp học vẽ về tới nhà, tôi nghĩ mình đã quen với những cơn mưa rồi. nhưng không, về tới nhà tôi không nuốt nổi một hạt cơm nào, trở lại căn phòng với 4 bức tường quen thuộc mà lạnh lẽo của mình rồi ngồi bần thần tới 2 giờ sáng, hình như lúc đấy tôi mới cảm thấy đói, tôi nhớ bát cháo ai đó nấu vội rồi mang qua nhà cho tôi vô cùng, giờ có bát cháo ấm vào bụng thì chắc cơn đau dạ dày sẽ không hành hạ tôi nữa.

ừ tôi nhớ anh vũ,

tôi tự hỏi rằng sau khi biến mất khỏi cuộc đời tôi, liệu anh có thể bắt đầu ngay một cuộc sống mới mà không vướng bận gì hay không? tôi cũng tự hỏi rằng những ngày anh cắt đứt liên lạc với tôi, anh sẽ chia sẻ những thứ anh thấy ở một thành phố mới, những con người mới với ai đây? thành phố mới nơi anh ở có bánh quy rau anh thường trữ sẵn trong túi để dí vào tay tôi phòng khi mỗi khi tôi kêu đói hay không? nếu có thì vị bánh quy rau thường ngày anh vẫn cho tôi ăn ấy có khác không?

hình như đã lâu rồi tôi không viết một thứ gì đó gửi anh. loay hoay tìm điện thoại vào facebook chỉnh setting 2 người xem như mọi khi, tôi cá rằng anh đã bỏ lại tôi thì cái nick facebook đấy đã là gì, chắc anh cũng vứt rồi vì cả tỉ năm tôi chẳng thấy chấm xanh cạnh tên anh. tôi bắt đầu viết tâm thư gửi anh, như một kẻ đa nhân cách.

đ*t mẹ thằng già vũ, mày đừng hòng đặt chân lại về cái đất hà nội này, mày có biết hồ tây vừa thả 8 tấn cá koi không? tao mà gặp mày thì tao đá mày xuống hồ cho cá koi rỉa, mày nhớ trốn cho kĩ vào.

trời lại mưa rồi, làm tao nhớ những ngày còn yêu nhau anh vũ ghé tai tao nói trời mưa em đừng về một mình, thế mà giờ không những tao phải về một mình mà còn một mình dầm mưa nữa. đúng đời.

không biết ở bên bển anh vũ đã phải dầm mưa phát nào chưa? hay có mấy em gái che ô dùm nhỉ?

không biết anh vũ đã bao giờ nghe câu người gian dối sẽ gặp cục cức thối chưa? hẳn là chưa rồi vì ngoài tao ra sẽ chẳng ai dám nói mấy lời như vậy với anh vũ cả. tao ước gì thời gian quay trở lại, để tao được nghe lí do của anh vũ, để tao không phải nằm đây mà hiểu nhầm, rồi chửi rủa anh vũ như thế này.

tao vẫn luôn mong nếu có một ngày gặp lại, thì anh vũ sẽ hết đẹp trai, còn tao thì lên hương, dù bây giờ tao vẫn đẹp trai nhưng tới lúc đó tao phải đẹp trai hơn anh vũ, hai bên kẹp hai thằng đẹp trai nữa càng tốt, khi đấy anh vũ sẽ phải hối hận vì đã ghost tao, để thằng già mày tiếc tao cả đời.

thật sự em đã rất muốn anh đau khổ vì biến mất không lời từ biệt, nhưng nếu có thể, em mong anh ở thành phố mới không bị mưa rơi ướt vai. hãy sống thật tốt và gặp lại nhau vào một ngày đẹp trời nhé.

nhấn đăng bài xong lập tức tôi chìm vào giấc ngủ, mặc kệ người ấy có đọc được hay không, tôi vẫn phải ngủ để sống tiếp, để ngày hôm nay đẹp trai hơn ngày hôm qua.

hoá ra tôi vẫn cứ thích tự lừa dối bản thân mình như vậy. ngày chủ nhật hôm sau trời không ngớt mưa, còn tôi thì vừa sốt, vừa mắt nhắm mắt mở như thằng ất ơ, vừa mê man cùng hàng vạn câu hỏi về anh vũ. tôi trách cuộc đời rằng tại sao tôi có hàng vạn câu hỏi vì sao như vậy mà chẳng có tổng đài chị thỏ ngọc nào giúp tôi giải đáp.

tổng đài anh vũ ơi, nếu có thấy tôi đáng thương quá cũng xin đừng trả lời tôi, xin đừng gieo cho tôi hy vọng để rồi đánh gục tôi bởi hàng đống những thất vọng.

một khi thất vọng hành hạ tôi không thể đứng dậy được nữa, mong tổng đài nể tình xưa mà phát lại câu chuyện tôi và anh vũ từng hôn nhau ở hội trường cho tôi nghe, để tôi nhớ rằng anh vũ cũng đã chủ động với tôi rất nhiều lần, rằng khi đó anh vũ đã yêu tôi rất nhiều.


.

một năm sau chia tay, tôi vào được trường đại học mình mong muốn, tin tức về anh cũng ít đi. tôi bắt đầu tiếp tục niềm đam mê nhảy nhót của mình bằng cách đi casting vào câu lạc bộ nhảy trong trường. rồi dần dà tôi vỡ mộng toàn tập, trường đại học yêu thích của tôi như một mớ hỗn độn, bạn bè trong lớp quá khó để chơi. tôi bị xoay vần trong deadline, bài tập nhóm, rồi đi quân sự. câu lạc bộ nhảy cũng chìm đắm trong vòng xoáy drama, chia bè kéo cánh, đi thi VUG* thua lại đổ lỗi cho nhau.

tôi cũng mở lòng hơn để yêu đương thêm vài ba người nhưng rồi vẫn dẫn chung đến một kết quả: tôi chán, chia tay.

tất cả dồn nén vào một thời điểm khiến tôi ngộp thở. tôi không thể chịu nổi nữa.

sau kì học quân sự về, tôi kết thúc chuỗi ngày làm sinh viên năng động của mình, thu hẹp vòng bạn bè, tôi khép kín hơn, trầm tính hơn, lại thỉnh thoảng nhớ anh vũ nhiều hơn.

ước gì những lúc như thế này có người đưa tôi đi ăn kem ốc quế hồ tây thì tốt, chắc tôi sẽ không đá người ta xuống hồ để cá koi rỉa đâu.



*VUG: Vietnam University Games.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro