Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tiếng "thầy Kwon" này làm cho đêm đó Soonyoung  mơ thấy mình trở thành thầy giáo dạy mỹ thuật.

Cũng may cậu còn chưa đau đầu vì học sinh bao lâu, thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Người gọi đến là Hyun Woo, Soonyoung  híp mắt nhìn đồng hồ, rạng sáng hai giờ, cậu vừa mới ngủ chưa được nửa tiếng nữa.

Soonyoung  hắng giọng xong mới nhận điện thoại: "Alo?"

Hyun Woo lo lắng hỏi một câu thừa thãi: "Soonyoung , cậu đang ngủ hả?"

Soonyoung  dụi dụi con mắt: "Không có, có chuyện gì không?"

"Có có có!" Hyun Woo nói, "Xe mới vừa rời đi thôi, cậu nhanh chóng sửa soạn đến bệnh viện xem một chút đi! Ngay trong bệnh viện thành phố!"

Soonyoung  như lọt vào trong sương mù hỏi: "Đi bệnh viện làm cái gì?"

"Cậu còn không biết sao?" Hyun Woo nói, "Wonwoo đánh nhau với Kang Seoyun đấy!!"

Hơn nửa đêm Jihoon còn đang mở livestream, Wonwoo gọi một cuộc điện thoại đến, ngay cả tạm biệt hắn cũng không thèm nói, trực tiếp tắt livestream luôn.

Huấn luyện viên cũng gấp đến mức không kịp gọi tài xế, tự mình ngồi lên ghế lái.

"Bệnh viện nào?" Huấn luyện viên hỏi.

"Bệnh viện thành phố, cách ba con phố từ chỗ này." Jihoon nói, "Anh à, trên đường ngay cả một con ruồi cũng không có, anh chạy nhanh lên chút đi."

"Tôi tăng tốc hết cỡ rồi!" Huấn luyện viên nói, đưa mắt nhìn lướt qua bên đường, đột ngột đạp phanh xe.

Soonyoung  đứng ở trạm xe buýt chờ xe, khoảng thời gian này taxi đều đang ngồi xổm ở mấy chỗ ăn chơi, rất khó để bắt được, phần mềm gọi xe còn đang tạm thời bảo trì, cậu đã chờ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy một chiếc xe nào hết.

Huấn luyện viên đoán cậu cũng đang muốn đến chỗ của Wonwoo, trực tiếp tắp xe vô lề, hạ cửa sổ xe xuống nói: "Kwon Bảo Bối, cậu..."

"Có thể đưa em đến bệnh viện thành phố không?" Soonyoung  cắt ngang hắn, "Làm phiền anh."

Huấn luyện viên sững sờ: "Tụi anh cũng đang định đến đó đây, nhưng ngày mai cậu còn phải lên lớp mà, hay là về nghỉ..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Soonyoung  đã mở cửa lên xe.

Huấn luyện viên: "..."

Trên đường đi, Soonyoung  vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Jihoon nhìn cậu vài lần, không nhịn được nói: "Kwon Bảo Bối, cậu đừng lo lắng, anh tui đánh nhau chưa từng thua ai đâu."

Soonyoung  hỏi: "Trước đây cậu ấy từng đánh nhau sao?"

"Đương nhiên!" Jihoon nghĩ tới chuyện năm đó là lập tức phấn khởi, "Năm đó có một tuyển thủ mới vô trộm đồ của anh tui, sau khi bị ảnh tóm được thì không cam lòng, lén lút làm hỏng bàn phím của ảnh, còn vì vị trí dự bị mà bỏ thuốc xổ vào nước của tụi tui, cuối cùng bị anh tui phát hiện, lập tức bị ảnh nện ngay tại chỗ!"

Huấn luyện viên từ gương chiếu hậu nhìn bọn họ một cái: "Đủ rồi, chuyện cũ rích hồi xưa còn nhắc lại làm gì."

Jihoon nhún nhún vai, quay đầu hỏi

"Đúng rồi Kwon Bảo Bối, làm sao cậu biết anh tui vào bệnh viện vậy? Ảnh gọi điện thoại cho cậu hả?"

"Bạn tôi nói cho tôi biết."

Jihoon gật gật đầu, xắn tay áo lên nói

"Lần này không biết anh tui đánh nhau với ai nữa, ảnh đã tu lâu như vậy rồi, là tên ngu ngốc nào có bản lĩnh như vậy, có thể làm phiền đến ổng động thủ thế không biết."

Soonyoung  im lặng một lúc lâu, nói

"Bạn cùng phòng của cậu ấy."

"Bạn cùng phòng của ảnh? Cái tên họ Kang kia sao?" Jihoon nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía người bên cạnh, "Tên đó không phải..."

Soonyoung  tiếp lời hắn, rất tự nhiên mà nói: "Ừm, là bạn trai cũ của tôi."

Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

Jihoon vừa tìm phòng cấp cứu vừa lo lắng lén nhìn Soonyoung , nghĩ thầm ôi thôi toang rồi, có lẽ Kwon Bảo Bối không phải là đến thăm anh hắn, mà là tới gặp bạn trai cũ của cậu cơ.

Soonyoung  mặc đồ rất phong phanh, một cái áo mỏng tay dài đơn giản cùng với quần jean, tóc tai có hơi loạn, khóe mắt đỏ lên, nhìn qua như mới vừa bị đánh thức.

Jihoon nuốt nước miếng, chút nữa bọn họ sẽ không ầm ĩ lên đâu nhỉ? Nếu vậy cũng quá khó coi rồi.

Hắn rất giỏi cãi nhau với người khác, nhưng lại không am hiểu cách khuyên can.

Jihoon giấu một bụng đầy tâm tư tìm được phòng cấp cứu.

Nửa đêm không có người nào, anh hắn đang ngồi một mình trên hàng ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tư thế lười nhác uể oải, cánh tay và trên mặt đều dán băng gạc, cúi đầu nhìn sàn nhà đến ngẩn người.

Nghe thấy tiếng bước chân, Wonwoo thoáng nghiêng đầu, đối diện tầm mắt với người mới đến.

Jihoon nhanh chóng xông tới, chắn ở trước mặt bọn họ.

"Anh, đậu mé làm sao anh lại bị thương thành như vậy?! Có đau lắm không, thằng cha kia... Tên kia đâu rồi? Chẳng lẽ anh đánh thua? Anh muốn đánh nhau sao không nói trước với em một tiếng chứ..."

Hắn lải nhải liên miên, Wonwoo nghe mà đau đầu.

Anh giơ tay lên quơ quơ về phía Jihoon.

Jihoon hít vào một hơi: "Là sao? Tay anh đau à? Để em đi gọi bác sĩ!"

Wonwoo khàn giọng nói: "Tránh ra một chút, cản trở tôi."

Jihoon: "..."

Cuối cùng Jihoon cũng tránh ra, ánh mắt cảnh giác đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, đã chuẩn bị sẵn tư thế để phi vô giải hòa.

Soonyoung  vẫn luôn cau mày, cúi đầu nhìn băng gạc gần cổ tay của Wonwoo.

Wonwoo cũng để cậu nhìn, một lúc sau mới có động tác.

Anh chen chân vào, trước ánh mắt căng thẳng của Jihoon, nhẹ nhàng đụng đụng giày chơi bóng của Soonyoung .

"Là tôi ra tay trước." Wonwoo thành khẩn nhận lỗi, hạ thấp giọng nói, "Đừng giận... thầy Kwon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro