p l a n e t a r i u m.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

park woojin as ciel charlent augusté

fictional girl as laurence stexrosé aintonette

***

mạn phép tôi có thể hỏi về tên của nàng được chứ, hỡi đức aphrodite kính yêu ?

laurence, laurence stexrosé aintonette, thưa ngài.

laurence, mười tám tuổi trẻ , tóc màu hạt dẻ cùng đôi ba sợi ánh màu nắng, thứ màu xinh đẹp nhất trần đời. nàng không giống với các chị em của mình, đôi mắt nàng không màu đen và cũng không trong vắt, thay vào đó là màu xanh lục, hơi ngả một chút xám khói. nhưng laurence yêu nó, yêu chết đi được, chỉ bởi một lý do duy nhất, nó không giống bất kì ai cả, nó thuộc về riêng nàng.

laurence stexrosé aintonette, người ta gọi nàng là đóa hồng lai của thành phố luân đôn, một đóa hồng đầy gai nhọn nhưng lại rất khôn ngoan khi cất giấu nó đi như một vũ khí bí mật của riêng mình. dẫu là vậy, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản ham muốn được sở hữu đóa hồng ấy của biết bao người đàn ông ngoài kia. vì nàng, vì nàng là laurence.

người ta yêu cái cách nàng tự biến mình thành một quý cô thật sự ngay cả khi tuổi trăng tròn của nàng chỉ mới chớm nở, bằng cách hành xử đúng mực và bằng những chiếc váy rườm rà với chiếc cổ tròn kết ren trắng muốt cùng corset, thứ không thể thiếu cho một quý cô. nhưng đối với laurence, corset chưa bao giờ khiến nàng đẹp hơn mà ngược lại nó đang giết lấy tuổi trẻ của nàng. từ từ một chút một, để cái thuở lộng lẫy kia chết dần chết mòn theo năm tháng dông dài. mà tuổi trẻ chết thì laurence- thuở ấy cũng sẽ chết. và, cái cốt lõi còn sót lại, thật ra là cái trước giờ không một ai ham muốn được có nó, một laurence- già nua, xấu xí, một kẻ thiếu thốn, về tuổi trẻ, tình yêu và hoài bão.

suốt mười tám năm trẻ của laurence chưa bao giờ thiết tha với ước ao về những tòa cung điện hay những tước danh khiến bao người phụ nữ trong thành phố đều mong muốn. nàng mong ước rằng mình được một lần chạy trên cái vạt xanh mởn của những cánh đồng chốn thôn quê. chỉ đơn giản là được chạy, như một đứa con gái đích thực được sinh ra từ miền đất mẹ dấu yêu. dù laurence biết rõ cái ước mơ đó không hề lộng lẫy một tý nào, nhưng nàng vẫn cố chấp dành ra hàng giờ liền chỉ để ngồi đó vẽ nên khoảnh khắc ấy bằng những tia hy vọng cuối cùng còn sót lại.

laurence sẽ vứt đôi giày đắt tiền của mình ở một xó xỉnh nào đó càng tối càng tốt hoặc thậm chí ném phăng nó xuống sông, những đôi giày luôn làm nàng phát điên lên đi được. và, nàng sẽ chỉ mặc chiếc váy độc nhất một trắng, thuần khiết, không hoa văn, không corset, không ren và quan trọng là không phồng, đủ dài để lộ ra chiếc mắt cá chân của nàng. điều đó khiến nàng cảm thấy mình là một đứa con gái thực thụ thay vì một quý cô quy tắc. vì chúa ! laurence thề rằng, sẽ chẳng ai có thể bắt nàng búi tóc như cách nàng phải làm hàng ngày. nàng sẽ tự cho mình cái quyền biến bản thân thành một laurence của tuổi mười tám, trẻ thật sự. tất cả sẽ chẳng còn là một giấc mơ nếu laurence có thể thoát ra được khỏi đây.

thú thật thì laurence cũng không cần cần đến cái sắc đẹp này, nàng sẵn sàng tặng nó cho lily, người em kém tuổi, nếu được. nàng, người sở hữu cái sắc đẹp này hiểu rõ hơn bao giờ hết, bản chất của sắc đẹp chính là một lời nguyền thật sự, nó khiến con người ta dần đánh mất đi cái tôi thật sự để lao vào những trận chiến ngầm như một con thiêu thân dẫu cho phía trước có là bao nhiêu chông gai thử thách.

kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, vì lẽ đó laurence từ lâu đã được dạy cho cách để trở thành nữ hoàng, người thống trị cái trận chiến ấy và cuộc sống nàng được hình thành cũng bởi vì cái ước mơ đó, mà gọi là ước mơ cũng chẳng phải, vì đó không phải là của nàng.

laurence buộc phải tham gia một trận chiến tàn khốc nhất nàng từng biết, chỉ bởi phần thưởng dành cho người chiến thắng chính là ngôi vị nữ hoàng, nhưng nếu nàng muốn đoạt lấy phần thưởng ấy, nàng biết, nàng phải hy sinh rất nhiều thứ, thậm chí đó có thể là laurence tuổi mười tám, đang đấu tranh để được sống. laurence không còn lựa chọn nào khác, vì nàng là laurence stexrosé aintonette.

người ta thường bảo nàng là đứa con của chúa, nàng chưa bao giờ tin vào điều đó cho đến khi mười tám nghèo nàn cái trẻ của nàng may mắn gặp được gã. một người đàn ông trở về phương bắc ngàn vạn xa xôi, vô tình cướp đi trái tim của quý cô aintonette. nàng trở nên ngượng ngùng hơn khi bắt gặp ánh mắt của gã, như một cô thiếu nữ lần đầu biết yêu. laurence cũng như bao người, nàng cũng chẳng biết làm gì cho phải và thế là nàng trở nên lúng túng. đến nỗi nàng vô ý để lộ cái tình cảm non dại được kết tình những mảnh hồn tinh khiết nhất.

ciel charlent augusté

nàng vô thức viết tên gã hàng ngàn lần như thể nàng đã làm điều này từ rất lâu rồi.

điển trai, giàu có và kì lạ là những tính từ mà người khác thường nghĩ đến khi ai đó nhắc về đứa con út của nhà augusté . vừa trở về từ phương bắc xa xôi vạn dặm, mái đầu đỏ hăng hệt như ngọn lửa sống giữa tiết trời lạnh giá của tháng mười hai muộn màng và ủ dột. gã cũng không giống với các anh em của mình, màu tóc, nàng thầm vui mừng vì giữa cả hai đã có một điểm tương đồng, tuy rất nhỏ. laurence đã tò mò rằng liệu gã có yêu nó như cách nàng yêu màu mắt của mình không.

đôi mắt gã màu đen nhạt, rất nhạt, nó giống màu nâu hơn cả thảy, nhưng chẳng một ai suy nghĩ giống nàng, họ đinh ninh rằng mắt gã màu đen. và những đứa em, bà chị của laurence luôn phát cuồng lên khi chạm phải đôi mắt ấy, nhìn họ như thể sẽ bất chấp gào rú lên một cách điên dại nếu ở đó là một nơi hoang vắng.

nhưng nàng lại ước mình là họ, tuy rằng sẽ họ không có những thứ nàng đang có nhưng họ lại có thể yêu gã. còn đối với nàng, vốn là không thể, vì ciel không phải là đức vua, còn nàng thì vẫn còn nhớ như in, như khảm vào lồng ngực lời của mẹ nàng, phu nhân bá tước aintonette

' con sinh ra chỉ để trở thành nữ hoàng, vì con là laurence stexrosé aintonette, yêu dấu ạ '

" đến lúc rồi, tiểu thư laurence "

***

ciel ngả người lên chiếc sofa bọc nhung nằm ở góc phòng, một nơi có vẻ khuất ánh sáng và người, không một ai ở xung quanh đó cả.

gã bắt đầu cảm thấy luân đôn phiền phức hơn những gì gã nghĩ, những buổi tiệc, những bữa ăn với quý tộc và quý cô, cứ xoay quanh gã, lặp lại, lặp lại rồi lặp lại như một vòng tuần hoàn. đáng lý ciel không nên đồng ý trở về tham dự sinh nhật mười tám tuổi của cô em họ stephanie. gã chẳng thể ngờ chuyến trở về này lại vượt xa cái mục đích và tưởng tượng của gã và ciel chỉ mong kết thúc việc này càng sớm càng tốt. à, cả những quý cô nữa, gã biết họ muốn gì ở gã.

nhưng họ không biết gã muốn gì ở họ.

ciel charlent augusté, cậu con út nhà augusté. phải, là nhà augusté, gia tộc đứng đầu thành phố luân đôn với khối tài sản kếch xù làm biết bao người khao khát. ciel là một ngoại lệ của nhà augusté, gã chẳng những không giống anh em của mình ở màu tóc mà còn ở nhiều khía cạnh và phương diện khác. trong khi bọn họ mãi mê lấy lòng cha gã chỉ vì cái quyền sở hữu khối tài sản to lớn của nhà augusté sau khi ngài augusté mất, thì gã lại chẳng màng đến những điều đó, thậm chí ciel đã chọc tức ngài augusté vài lần khi nhất định không đồng ý cưới vợ ở độ này.

nhưng gã không thường xuyên có mặt tại luân đôn cũng chẳng hoàn toàn vì lý do ấy. nguyên nhân chính là bởi gã đã chán ngấy với việc nghe những câu từ mang nặng ý tứ tình cảm của các anh em. nhưng ciel phải thừa nhận rằng họ đã làm rất tốt khi dựng nên cái lốt tình cảm gia đình để che đậy cho cái ẩn ý không mấy tốt đẹp của mình. và, gã không nói ra không có nghĩa là gã không biết cái việc ấu trĩ mà bọn họ đang làm sau lưng gã. và họ thì ngược lại, anh em gọi cậu út nhà augusté là một thằng ngốc.

ciel lại nghe thấy những tiếng xì xầm vang lên khi gã chuẩn bị chợp mắt. xì xầm, xì xầm lại xì xầm, về những chuyện thị phi của giới quý tộc hay về những chuyện phi lý xuất phát từ lời đồn đại không rõ nguồn gốc. đôi khi họ sẽ nhắc đến gã, ciel charlent augusté, nhưng không một ai dám gọi gã là một tên ngốc, ít nhất là không nói ra ngoài miệng. vì họ đủ sáng suốt để hiểu rằng việc mình làm sẽ mang đến hậu quả gì. nhưng lần này thì khác, xì xầm không dành cho gã, mà dành cho một ai khác. là một cô gái đến muộn.

thướt tha trong chiếc váy màu da trời, hoàn hảo đến từng chi tiết, tưởng chừng như cái màu tự do và khát vọng ấy chỉ dành riêng cho nàng ta. mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn gàng phía sau gáy, lưa thưa vài sợi hai bên má, mềm mượt như nắng, phải là nắng. nhưng điều thu hút gã nhất ở người con gái kia, chẳng phải là làn da mịn màng như nhung hay sắc đỏ quyến rũ ở bờ môi nàng, mà là cái đang được chứa đựng ở cái hốc mắt kia. một đôi mắt trên cả tuyệt vời, chúng thậm chí còn đẹp hơn màu mắt của những người con gái gã đã gặp trong suốt quãng đời của mình. chúng có màu xanh lục, và đan thêm một vài giọt màu xám buồn bã. chúng long lanh, long lanh hệt như cả bầu trời đêm đều nằm trọn ở đôi mắt ấy.

rồi gã ngẫn người,

nàng chạm mắt gã.

nàng cười vội, xuề xòa và lúng túng. đôi gò má đỏ lựng ngượng ngùng phơi bày trước mắt gã. nhưng nàng nào hay biết nàng đã vô tình lấy mất vài nhịp tim đang thổn thức của gã, và chỉ để lại đôi ba vụn vặt nhớ thương.

nàng là ai ?

nàng đã thôi không nhìn gã, và gã cũng vậy. hoặc chỉ là họ đang giả vờ, gã vẫn tiếp tục với ly rượu vang trước mặt mình còn nàng thì bận bịu với việc tiếp chuyện cùng bọn quý tộc kia. và họ lại trở về với công việc của mình, sau vài giây vô tình để tâm hồn lệch ra khỏi quỷ đạo kiểm soát.

***

ôi stephanie, cô em họ của gã, chiếc váy màu hồng phấn hôm nay quả thật vô cùng hợp với con bé. gã âu yếm nhìn nụ cười tươi tắn chưa một phút nào buông xuống của stephanie. ciel luôn nghĩ, stephanie của gã chỉ nên nhận lấy những điều tốt đẹp nhất vì con bé xứng đáng với chúng.

stephanie everlyn augusté, là người duy nhất khiến gã quan tâm hơn những người anh em ruột thịt của mình, đơn giản chỉ vì con bé trái ngược hoàn toàn với anh em của gã, hoặc thậm chí là những người họ hàng trong gia tộc, stephanie chưa bao giờ toan tính điều gì cả và con bé đơn thuần chỉ sống đúng với tình cảm của mình. trong những giây phút khó khăn nhất của ciel, stephanie đã đến với gã như một thiên sứ được chúa trời ban xuống để rũ lòng thương lấy người phàm tục này. con bé một phần đã khiến gã trở nên trách nhiệm hơn, và gã sẵn sàng hy sinh mọi thứ chỉ để giữ lấy nụ cười kia.


ciel tiến đến chỗ con bé, stephanie quay lưng lại với gã, mái tóc vàng óng ánh được dấu sau cái nón cùng màu với chiếc váy, nghiên đến nghiên lui, xem ra con bé đang có một trò chuyện khá vui vẻ. và, gã sẽ không xen ngang nếu như gã không phải về vội thế này.

" ồ, anh họ.. ". con bé reo lên một cách đầy phấn khích

gã mỉm cười đáp lại và không quên chào hỏi quý cô bên cạnh cho đúng phép lịch sự của một quý ông. và ciel lại bắt gặp chiếc váy màu da trời, cùng đôi mắt màu xanh lục có pha chút xám khói, xinh đẹp. một tia vui mừng chợt hiện lên trong đôi mắt của cậu con út nhà augusté, cuối cùng gã đã có cơ hội được đến gần và ngắm nhìn đôi mắt của nàng ta.

trươac mắt gã hiện lên một bức tranh đơn giản với hai gam chính là màu xanh và xám, tưởng chừng đối lập nhưng thật ra chúng là một thể hoàn hảo, chỉ khi cùng nằm trong đôi mắt nàng. đồng cỏ xanh mởn trải dài bạt ngàn và bầu trời thì chỉ có một màu xám bất diệt, nhưng trời không đổ mưa, vì những gợn mây đã xếp chồng lên nhau như một toà thành kiên cố nhằm ngăn chặn những giọt mưa lạnh buốt.

" tôi là laurence, laurence stexrosé aintonette.. thưa.. ngài ". nàng cất giọng, cũng không lớn hơn lời thầm thì cho lắm, nhưng cũng đủ để gã nghe thấy

" ciel charlent augusté, hân hạnh được gặp, cô aintonette " ciel nhẹ nhàng nâng lấy bàn tay được chiếc găng tay trắng bao bọc, khẽ cúi đầu thấp xuống, gã nhẹ nhàng đặt lên bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ thay cho lời chào hỏi.

nhưng gã không biết rằng chỉ vì chiếc hôn đó, mà tiểu thư nhà aintonette phải thao thức suốt nhiều đêm liền.

-
chúc mừng sinh nhật muộn park woojin ♡

mình đã định sẽ gom lại thành oneshot :) nhưng chắc nó dài hơn onshot rồi :)

và tên của woojin trong fic, ciel theo tiếng pháp là bầu trời và céleste là thiên đường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro