Chương 37: Anh là đồ lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bắt đầu từ chương này mình chuyển "bảo mẫu lee" thành "thím lee" để nghe thuận tai hơn nha.

kim sohye ở trên gác mái cả một buổi
trưa, cho đến khi thím lee sắp xếp phòng xong, tắm cho mark, cơm
chiều cũng đã sắp chín thì kim sohye
mới từ gác mái đi xuống.

thím lee thấy lúc kim sohye xuống
lầu, vẻ mặt không đúng lắm, dường
như có chút nặng nề, lời nói đã tới bên miệng cũng không thể thốt ra.

"gâu gâu!" mark tủi thân cọ cọ đến
cạnh kim sohye, hình như đang lên án
việc ma ma hôm nay rõ ràng không đi ra ngoài mà cũng không chịu chơi với
nó.

kim sohye ngồi xổm xuống xoa đầu
mark, sắc mặt lúc này mới từ từ dịu
xuống.

"ngốc nghếch." kim sohye cười mắng
một câu, cũng không biết là đang mắng mark, hay là mắng nam nhân nào đó rất giống mark.

"gâu gâu!" mark được ma ma xoa nên cực kì thoải mái, vừa kêu vừa hưởng thụ híp mắt.

thím lee thấy tâm trạng kim sohye
bỗng dưng trở nên tốt lên, tâm trạng lo lắng lúc này mới thả lỏng, biệt thự này mới bình thường được chưa tới một ngày, hi vọng lại đừng xảy ra biến cố gì nữa.

thím lee tiếp tục đi chuẩn bị cơm chiều, kim sohye mang theo mark
ngồi trên sô pha đọc sách.

"ẳng!" mark vốn đang yên tĩnh nằm
trên thảm đột nhiên dỏng tai sủa một
tiếng.

"sao thế?" kim sohye giật mình, nghi
hoặc hỏi.

"gâu gâu!" mark đứng lên, huỳnh
huỵch chạy ra ngoài cửa.

nhìn thấy mark như vậy, kim sohye
đại khái cũng đoán được nguyên nhân.

quả nhiên, chỉ một lát sau, ngoài cửa
lập tức vang lên tiếng động cơ ô tô, woojin đã về.

kim sohye bỏ quyển sách đọc được một nửa trong tay xuống, khoác áo choàng đứng lên, cũng đi ra cửa.

park woojin đỗ xe xong, mở cửa xe, vừa muốn ngồi xổm xuống xoa đầu mark một phen, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng dáng mảnh mai vừa bước ra từ trong cửa.

động tác vuốt lông của nam nhân lập
tức cứng đờ, hắn vịn cửa xe, xoay
người nhìn sohye duyên dáng yêu
kiều ở phía cửa.

"đã về rồi?" kim sohye hơi mỉm cười,
tùy ý hỏi.

"đã về rồi!" park woojin ngơ ngác đáp một câu, lần đầu tiên cảm thấy ba chữ này khiến lòng người vô cùng vui sướng, bất tri bất giác lộ ra nụ cười ngây ngô.

"cười ngốc cái gì đó, sao vẫn chưa vào
nhà?" kim sohye tức giận nói.

"ừ ừ." nam nhân lúc này mới như
bừng tỉnh từ trong mơ, hoàn toàn mặc
kệ mark dưới chân đang điên cuồng
vẫy đuôi nửa ngày, đóng cửa xe, ba
bước gộp thành một nhanh chóng đi
lên bậc thang, đứng trước mặt sohye.

"làm sao vậy?" kim sohye thấy woojin
không vào nhà mà cứ đứng trước mặt
mình không nhúc nhích, nghĩ anh ấy có chuyện gì muốn nói với mình.

"anh đã về rồi." park woojin cười, nhẹ
giọng lặp lại một lần.

"em biết mà, anh mới vừa nói xong." kim sohye nghi hoặc hỏi.

"ừm." park woojin có chút xấu hổ cười cười, "chỉ là muốn nói lại lần nữa."

"gâu gâu!" mark mãi không được ba
ba chú ý bất mãn đứng chen giữa hai
người, bám riết không tha cầu quan
tâm.

park woojin hình như lúc này mới nhớ tới mark, cúi người xoa xoa đầu nó, cười nói: "mark, đi, chúng ta vào nhà."

kim sohye nhìn cái người đang dẫn mark vào phòng, cảm thấy hôm nay woojin hình như lại ngốc thêm một chút, có mỗi một câu đã về cũng nói hai ba lần.

kim sohye bật cười lắc lắc đầu, xoay
người đi vào phòng ăn, định đi xem
bữa tối thế nào rồi.

"phu nhân, tiên sinh đã về rồi phải
không?" thím lee nghe được động tĩnh, thấy kim sohye qua đây liền hỏi.

"vâng ạ." kim sohye gật đầu.

"từ khi hai người kết hôn, tiên sinh tan làm đúng giờ hơn nhiều, tôi cũng dễ suy xét thời gian chuẩn bị cơm chiều hơn." thím lee vừa sắp xếp chén
đũa vừa cười nói, "không như trước
kia, lúc tiên sinh còn ở một mình, tôi
chẳng biết ngài ấy khi nào thì về nhà."

cái tay đang giúp bày biện đũa của kim sohye lập tức cứng đờ, lời thím
lee nói giống như khai thông tâm trí, khiến kim sohye bỗng dưng hiểu được hành động ngây ngốc vừa rồi của
người kia.

một câu đã về đơn giản, đối với người
khác chỉ là câu thăm hỏi thường dùng
rất bình thường. hồi bé, mỗi lần cha
tan làm trở về nhà, kim sohye liền ngọt ngào nói: cha, cha đã về rồi. mỗi ngày đều nói, lời đối thoại thông
thường như thế, đối với cô thì chẳng có gì đặc biệt nhưng vớiwoojin là cô nhi từ nhỏ mà nói đây là ba chữ khó có thể nghe được nhất.

"phu nhân, nếu không có việc gì, hôm
nay tôi về trước nhé." thấy không còn chuyện gì khác, thím lee liền chuẩn bị tan làm.

"vâng." kim sohye gật gật đầu.

thím lee cởi tạp dề, cầm đồ của mình, lái xe đạp điện rời khỏi biệt thự.

mà park woojin lúc này, đang vô cùng ngốc nghếch đứng trong phòng chứa quần áo ở lầu hai, nhìn quần áo của mình đặt chung với sohye, dường như
vẫn có chút không thể tin được rằng
mình cứ thế dễ dàng được ở bên sohye.

cũng may lý trí park woojin còn chưa bay mất, biết sohye đang ở dưới lầu chờ hắn ăn cơm, cho nên cũng không chậm trễ mà nhanh chóng thay một bộ quần áo ở nhà rồi xuống lầu, đi thẳng đến phòng ăn.

lúc park woojin bước vào, kim sohye
đang ngồi nghịch bình hoa giữa bàn
ăn, trong bình cắm một bó hoa ngàn
sao đang xòe ra, những bông hoa nho nhỏ màu trắng tản ra như một cái ô, trông tươi mát mà tao nhã lịch sự. kim sohye khoác một chiếc áo choàng rất có phong cách dân tộc, mái tóc dài đen nhánh búi lên bằng một cây trâm cài, lộ ra cái cổ thon dài, thoạt nhìn còn tươi mát tao nhã lịch sự hơn cả hoa.

chỉ cách thời gian một buổi sáng và
một buổi chiều, không hiểu sao hắn
cảm thấy sohye hình như lại thay đổi.

"quay lại rồi?" kim sohye nghịch hoa
xong, lơ đãng nghiêng đầu nhìn về
phía nam nhân đang sững sờ đứng một bên.

"ừm, quay lại rồi." park woojin ngây ngốc trả lời.

"mừng anh về nhà." kim sohye nghiêng đầu cười, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng là ảnh chiếu của hắn.

park woojin sửng sốt, ngay sau đó trong mắt có ánh sáng dần lóe lên, vẻ mặt từ đờ đẫn, không thể tin nổi đến đầy ngạc nhiên và vui mừng, sự ấm áp trong lòng lặng lẽ lan rộng ra, khiến cả người hắn đều thả lỏng.

sohye đang đáp lại hắn ư? đáp lại câu nói lúc mới vào cửa của hắn? cô ấy
nghe hiểu sao?

đây là lần đầu tiên, không phải suy
đoán, cũng không phải ảo tưởng, park woojin cảm giác được rõ ràng sohye
cũng có chú ý đến hắn, cũng để tâm
đến lời hắn từng nói qua.

"đến đây ăn cơm đi." kim sohye không
nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch của nam nhân.

"a, được." khóe miệng park woojin nhếch lên, bước nhanh đến trước bàn, ngồi đối diện sohye.

kim sohye nhìn người nào đó miệng
nhếch đến nỗi không thể ăn cơm đàng
hoàng được, cố gắng nhẫn nhịn không
nói gì, cúi đầu mạnh ai nấy ăn. một bữa cơm chiều đầy ấm áp và vui vẻ, còn chứa chút ngốc nghếch.

ăn cơm chiều xong, cho dù park woojin có không muốn đến thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn phải đến thư phòng làm việc, có điều cũng may hôm nay hiệu suất ở công ty vô cùng cao, nếu không buổi tối lại phải tăng ca đến khuya.

nếu là trước kia, park woojin có lẽ sẽ cảm thấy không sao cả, nhưng bây giờ thì không được, nếu ngủ muộn, hắn sợ quấy rầy sohye đã ngủ từ sớm, mà
nếu tách ra ngủ riêng, hắn lại không
nỡ.

park woojin ngồi trong thư phòng, mở một lúc ba cái máy tính, còn đang gọi video với lee daehwi, nhìn khung cảnh bên kia, hiển nhiên vẫn còn ở công ty.

"boss, tôi vừa sửa sang lại bản báo cáo
đánh giá mới nhất, đã gửi đến hộp thư
của ngài rồi ạ." lee daehwi nói.

park woojin thuận tay click mở hộp thư bật báo cáo nhìn lướt qua, hỏi tiếp: "chỉ có báo cáo đánh giá? dự toán đâu, sao tôi không thấy?"

"còn đang sửa sang lại." lee daehwi chột dạ nói, "chắc là cần thêm hai
mươi phút nữa."

"thêm hai mươi phút, thời gian dài như vậy mấy người làm gì?" park woojin bất mãn, "nhiều nhất là mười phút cho tôi."

"vâng." lee daehwi giận mà không dám nói gì, lòng thầm oán trách, sao phu nhân không ăn tối với lão đại nhiều thêm nửa giờ, thế thì anh ta cũng sẽ không bị ai mắng.

có lẽ do oán niệm của lee daehwi quá
nặng, thật sự bị kim sohye cảm giác
được, cô bưng một ly trà hoa pha với
cẩu kỷ gõ cửa thư phòng.

"sohye!" giọng điệu dịu dàng của park woojin làm lee daehwi bên kia run rẩy.

"không quấy rầy anh chứ?" kim sohye
đi đến trước bàn làm việc hỏi.

"không có!" park woojin bụp một cái khép lại máy tính đang gọi video với lee daehwi.

"trong phòng bật máy sưởi nên không
khí rất khô, phải nhớ uống nhiều nước." kim sohye đặt trà hoa cẩu kỷ
trong tầm tay woojin.

"cảm ơn." park woojin lập tức bưng chén trà lên uống một ngụm, "vừa lúc khát."

kim sohye nhìn lướt qua cái bàn bày
đầy máy tính và văn kiện, biết công
việc của nam nhân chắc chắn rất bận
rộn, cũng không định quấy rầy hắn, chỉ dặn một câu đừng làm việc quá khuya rồi rời khỏi thư phòng.

đừng làm việc quá khuya, ý là muốn
hắn về phòng nghỉ ngơi sớm một chút
sao? park woojin ý thức được điểm này, càng thêm nóng lòng mở máy tính lên, trong khoảnh khắc video được kết nối lần nữa, lee daehwi liền nghe bên kia rống lên một câu: "dự toán đâu?"

"boss, mới có năm phút trôi qua thôi."
lee daehwi yếu ớt nhắc nhở.

"chậm chết đi được, nhanh lên cho tôi." park woojin ghét bỏ nói.

lee daehwi không dám phản bác, chỉ
còn cách nhanh hơn động tác trên tay,
cuối cùng cũng gửi dự toán qua, cứ
tưởng đêm nay thế là có thể về nhà, lại nghe ác ma không có nhân tính ở đầu bên kia thổi qua một câu.

"cậu đọc qua tư liệu của hội nghị sáng
mai một lần, viết những trọng điểm ra
cho tôi." park woojin nói.

"tư liệu hội nghị không phải đều do
ngài tự mình xem sao ạ?" hơn nữa hình như boss nhanh hơn anh ta nhiều, tư liệu mà người khác phải xem năm sáu tiếng đồng hồ, hắn chỉ cần một tiếng rưỡi là đã có thể đọc xong.

"sao, làm không được?" park woojin lạnh lùng hỏi.

"làm được ạ." lee daehwi nước mắt
lưng tròng nhìn đầu bên kia vô tình kết thúc cuộc gọi video, tự thương mình lại một đêm không ngủ.

park woojin xử lí xong những việc khẩn cấp, giơ tay nhìn đồng hồ, mười phút nữa là 9 giờ, hắn hài lòng gật gật đầu, thầm nghĩ daehwi theo mình nhiều năm như vậy, nên cho anh ta thêm nhiều cơ hội học tập.

lúc park woojin quay lại phòng, sohye
đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường
đọc sách, trái ngược với dáng vẻ hồi
hộp bất an của nam nhân, kim sohye
tự nhiên hơn nhiều, cô dù bận vẫn
ung dung nhìn hắn hai phút, cười hỏi:
"đứng ngốc làm gì? không đi tắm rửa?"

"a..." nam nhân lúc này mới bừng tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng tắm.

cho đến khi trong phòng tắm truyền
ra tiếng nước, kim sohye mới không
nhịn nổi phì một tiếng bật cười, bởi vì
cô bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng mới vừa rồi kia, rất ư là giống một phú bà có tiền đang dùng quy tắc ngầm với một tên trai bao nghèo túng.

lúc vừa bước vào phòng, park woojin vì quá kích động nên có vẻ hơi luống
cuống tay chân, cho đến khi tắm rửa
xong, ngửi thấy mùi sữa tắm giống
trên người sohye, hắn mới từ từ bình tĩnh lại. hạnh phúc đến quá bất ngờ, đối với park woojin, một người bất kì
chuyện gì cũng phải vật vã tranh giành mà nói, dường như rất không chân thật. park woojin bước ra khỏi phòng tắm, ngẩn ngơ nhìn căn phòng trống rỗng.

"sohye?" park woojin gọi một tiếng,
không có ai đáp lại, trong lòng hắn
không hiểu sao lại hoảng hốt. park woojin  mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đứng trên cầu thang sốt ruột nhìn xuống dưới lầu.

chỉ thấy sohye đang cầm một cái ly đi về phía phòng bếp.

thì ra là đi rót nước uống, park woojin
thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới xoay người quay về phòng, cầm khăn lông tiếp tục lau tóc, chỉ là khi tầm mắt chạm đến giường lớn thì vành tai hắn chợt từ từ đỏ lên.

hắn lại mở cửa phòng ngủ lần nữa,
nhìn xuống lầu xem xét, thấy sohye
vẫn chưa ra khỏi phòng bếp, lúc này
mới lại bước nhanh quay về phòng,
vào phòng chứa quần áo, móc một hộp áo mưa từ áo khoác mình vừa mới thay hôm nay ra.

khụ, không sai, chính là áo mưa, hôm
nay lúc tan làm, park woojin đặc biệt đi siêu thị mua, sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tư cách đi mua.

tranh thủ trong lúc sohye vẫn chưa đi lên, park woojin lén lút cầm hộp áo
mưa này trở về phòng ngủ, sau đó do
dự giữa hai cái tủ đầu giường, rốt cuộc nên để bên nào nhỉ?

để phía mình? như vậy đến lúc đó dễ lấy?

không đúng, nếu là muốn cái kia, hắn chắc chắn sẽ nhào lại cạnh sohye trước, có phải là đặt bên kia tiện hơn hay không?

ngay tại thời điểm park woojin đang ngây ngốc do dự giữa hai bên, kim sohye đã uống xong nước quay lại, vì cô mang dép lê, park woojin không nghe được tiếng bước chân nên lúc sohye bước vào, hắn không thể kịp thời phát hiện.

"anh đang làm gì đó?" kim sohye hoài
nghi hỏi.

"không có gì?" park woojin quay ngoắt lại, chắp tay sau lưng.

"anh đang giấu diếm cái gì?" động tác
rõ ràng như vậy, kim sohye có muốn giả vờ không thấy cũng khó.

park woojin lập tức cứng đờ.

"đưa em nhìn xem." kim sohye đi đến
trước mặt nam nhân, vươn tay.

park woojin hơi do dự, lỗ tai đỏ lựng, trong lòng lại mang theo một tia chờ mong nho nhỏ đặt đồ vật vào tay sohye.

kim sohye không ngờ người này lại cầm một hộp áo mưa trong tay, tức thì mặt còn đỏ hơn cả lỗ tai hắn.

"anh...anh...lưu manh." kim sohye ném cái thứ trong tay lên giường.

"không kết hôn mới là lưu manh" người nào đó nhỏ giọng phản bác một
câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro