yêu đấy, làm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Yoshi chấp nhận yêu cầu kết bạn của Asahi và cảnh báo cậu không được cho Park Jeongwoo mượn điện thoại nữa, anh điều chỉnh lại tâm trạng chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp cá nhân.

Chủ đề mukbang nhé, chẳng phải gì to tác đâu, là do lịch trình quá dày đặc nên con mèo Park Jeongwoo chăm bẵm bị tuột mất vài cân. Phần vì không muốn fan nghĩ ngợi, lo lắng anh biếng ăn. Phần vì sĩ diện nên công ty mới lập ra buổi phát sóng này. Quá tốt rồi, Yoshi rất thích.

Dù trong lòng vẫn còn rất tức giận, nhưng chủ nghĩa tôn thờ "không thể sống thiếu đồ ăn và tình yêu", tình yêu thì đã không có rồi, giờ đến thức ăn cũng không thể mất nữa đi, nhìn nồi lẩu với lớp dầu đỏ hấp dẫn đang sôi lăn tăn trước mặt, nước miếng trong miệng anh đều muốn nhỏ xuống rồi.

Buổi phát sóng trực tiếp diễn ra rất suôn sẻ, lâu lắm rồi anh mới có một bữa ăn vui vẻ như vậy. Dù Park Jeongwoo luôn lo sợ anh ăn không đủ no, thường lén lút dẫn anh đến ăn thêm những quán ăn ngon ở Seoul. Nhưng dù sao người quản lý và công ty cũng đã nhìn ra, cái giá phải trả cho việc lén lút ăn chính là dùng 1 tuần liền ăn rau đổi lấy một hai suất thịt. Không phải là Yoshi, mà Jeongwoo mới chính là người công ty muốn ép cân, dù cậu trông không béo múp gì! Chỉ là Park Jeongwoo tập Gym, không thể ăn các loại thức ăn ngoài chế độ được. Nhưng tuổi ăn tuổi lớn mà, lại còn yêu đương nhăng nhít. Sao mà quản được!

.

Tối hôm qua sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp trở về nhà thì cũng không còn sớm nữa, nhưng không biết là do đột nhiên ăn quá nhiều vào buổi tối, hay là do trong lòng có chuyện vướng mắc, Yoshi trằn trọc lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được hại anh không thể đến buổi ghi hình của Jeongwoo.

Vì vậy, khi xuất hiện trước mặt đồng đội, anh chỉ cúi gằm mặt với đôi mắt đỏ hoe.

"Yoshi, anh sao vậy?"

"Hả? Không có chuyện gì đâu, có lẽ là do anh nghỉ ngơi không đủ, nên có chút thất thần."

Đối mặt với đứa em trai đã gắn bó với mình từ khi ở Nhật Bản này, giọng điệu của Yoshi luôn vô tình mà mềm mại hơn đôi chút.

"Vậy anh không đến buổi ghi của Jeongwoo?"

"Chắc là vậy rồi!"

Sau khi Asahi rời đi, Yoshi liền ngã ra giường. Không biết trải qua bao lâu anh chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn vào đồng hồ đã gần 10h đêm, Yoshi tìm điện thoại muốn lướt mạng một chút, nhưng điện thoại vừa cầm, thậm còn chưa kịp lướt qua một video, Yoshi đã nghe thấy hai tiếng gõ cửa, anh thực sự không muốn rời khỏi chiếc giường tí nào, bèn nằm trong chăn nói chuyện với người ngoài cửa, hy vọng người kia không có vấn đề gì lớn phải gặp trực tiếp mới giải quyết được.

"Ai đó?"

Người ngoài cửa không đáp lại.

"Là Sahi sao? Sao lại không nói gì, anh phải đi ngủ rồi, có chuyện gì mai nói sau nha!"

Thấy ngoài của vẫn không có động tĩnh gì. Yoshi còn tưởng rằng người kia đã rời đi, ai ngờ anh vừa mới mở điện thoại di động lên, đang định xem đoạn video hài hước thì lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài ngắt quãng, có vẻ như đang ra hiệu nếu anh không mở cửa, tôi sẽ không rời đi.

Không còn cách nào khác, trời cũng đã muộn, để không làm phiền việc nghỉ ngơi của thành viên khác, Yoshi phải quấn chân đi xuống mở cửa, vốn cho rằng người ngoài cửa nhất định là Asahi. Ai biết được rằng khi cánh cửa vừa mở ra, anh đã bị cuốn vào vòng tay của đối phương trước khi có thể nhìn thấy mặt họ.

"Sahi, có chuyện gì mà không thể....aya!"

Bóng dáng cao lớn trước mặt đã ôm chật Yoshi vào vòng tay mình ngay khi vừa nhìn thấy anh, hành động hung hãng tới nổi ngay cả chiếc chăn cuốn trên người Yoshi cũng rơi xuống đất, vừa ôm vừa di chuyển vào trong phòng, nam nhân bá đạo sau đó đã đóng cửa và lặng lẽ khóa nó lại.

Seoul vào cuối thu buổi sáng và tối vẫn rất lạnh, mặc dù người đang quấn chặt lấy Yoshi trong một chiếc áo khoác bông dày, nhưng sự luân phiên nóng lạnh vẫn khiến anh bị kích thích và hắt xì hơi trong vòng tay của người kia.

Yoshi đã cảm nhận được cái người không ngại thời gian không gian mà mang anh ôm vào trong lòng là ai rồi. Chiều cao vượt trội cùng thân hình này đã hoàn hảo giam giữ anh trong lòng ngực, cộng thêm hương thơm độc đáo và vòng eo thon nhỏ trên người người này......

Chết tiệt, Yoshi hận chết phản xạ có điều kiện, chính là cái loại mà nếu không cách xa cậu ấy một chút liên không có cách nào phản ứng lại được

Chết tiệt, Yoshi hận chết cái não heo nhỏ của mình, sao có thể quên rằng chỉ có người này mới đi tìm anh vào cái giờ này thôi chứ!

"Jeongwoo, anh anh anh... Anh buông em ra!"

"Không buông."

Được lắm.

Khẩu khí của người này nghe qua bình tĩnh mà bá đạo, giống như Yoshi có thể nói ngàn ngàn vạn vạn câu tranh cãi, thậm chí còn muốn cắn cậu ấy một chút qua lớp áo len mỏng, khiến cậu ấy đau mà buông tay, nhưng trước 2 chữ "không buông" đơn giản sơ sài mà nặng tựa Thái Sơn, anh chỉ có thể dùng sức lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không hài lòng.

"Ngoan, đừng làm loạn, hôm nay đã rất mệt rồi, anh không muốn dày vò em, nhưng nếu em vẫn còn muốn như vậy, anh không dám đảm bảo là anh có thể khống chế được bản thân đâu."

Lúc này, Yoshi vốn dĩ chỉ muốn lao nhanh vào chiếc giường nhỏ ấm áp của mình, nghe thấy lời đe dọa của Jeongwoo liền ngoan ngoãn ngừng giãy dụa, trong khi cậu đã nâng mông nhỏ của người kia lên, mang anh tiến đến giường.

Nếu như lúc này Yoshi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của Park Jeongwoo thì xong rồi, nụ cười nhếch mép đều cáng khi thành công trong mưu kế xảo quyệt đó của mình.

Cũng là trách Yoshi, ai đã khiến anh quên mất rằng làm thế nào mà con sói thích giả làm lợn ham ăn lại có thể biến thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn được cơ chứ?

Park Jeongwoo ôm lấy Yoshi trong vòng tay của cậu đến bên giường ngồi xuống, nâng tay như có như không vuốt ve tấm lưng và chiếc đầu nhỏ nhắn với mái tóc có chút lượn sóng của anh.

"Tại sao em vẫn còn chặn anh?"

Jeongwoo dừng động tác của mình, cứ thế mà lặng lẽ ôm lấy Yoshi.

"Em thích thế!"

"Em đó, mỗi ngày một thủ đoạn tức chết anh rồi!"

"Cho vừa."

Lời vừa vứt liền bị Jeongwoo cốc yêu vào đầu.

"Á, sao anh lại dánh em?" - Yoshi dùng tay đấm mạnh vào vai Park Jeongwoo.

"Park Jeongwoo xấu xa, em mới là người cần tức giận đây nè! Chẳng phải anh có ý nói em là người không đứng đắn còn gì?"

"Yoshi." - Jeongwoo nắm lấy bàn tay đang đánh loạn của anh, bất chợt nhìn chằm chằm vào mắt anh.

"Bởi vì người yêu của anh quá xinh đẹp cho nên anh mới..."

Nhưng thật đáng tiếc, Yoshi dường như không nguyện ý cho Jeongwoo cơ hội giải bày. Cậu bị anh đuổi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại trước khi cậu kịp hành động.

Park Jeongwoo từ trước tới giờ không phải là người thuộc tiếp thích hành động, nhưng lần này cậu cần tiếp cận Yoshi nhiều nhất có thể. Vậy nên khi trở về ktx sau lịch trình nhóm, Yoshi đáng thương đến xe còn kịp xuống đã bị Jeongwoo đang ngồi ở ghế sau đột nhiên nhảy lên bắt lấy, một tay đấy ngược anh về chỗ ngồi.

"A... Anh làm gì thế!"

Jeongwoo ỷ vào các thành viên và tài xế đã đi lên lầu, không kiêng nể gì đem Yoshi áp chế ở lại trong xe, cậu ở hàng ghế sau nhẹ nhàng dùng cánh tay cố định vị trí của anh, không cần dùng quá nhiều lực, chỉ riêng chênh lệch dáng người đã có thể khiến anh không thể cựa quậy.

"Là anh hỏi em làm gì mới đúng...."

Jeongwoo hậm hực áp miệng tới bên tai anh, phàn nàn về hành vi của Yoshi mấy ngày nay.

"Tại sao em cùng mọi người nói nói cười cười nhưng lại phớt lờ mỗi mình anh? Rốt cuộc không phải là có camera, em nhìn thấy anh là bỏ chạy! Thế nào, người anh rất hôi sao? Rõ ràng ngày nào cũng đều tầm rửa, hôm qua còn lấy nhầm cả sữa tắm đế gội đầu, đều là vì ai?!"

"Park Jeongwoo!" - Yoshi nổi giận thật rồi.

"Dù anh có muốn cần quấy thì cũng cần phân biệt thời gian và địa điểm, anh nhìn xem hiện tại là đang ở chỗ nào, ở đây là nơi anh có thể nói năng xằng bậy sao? Nếu có người nhìn thấy chúng ta là tiêu đó!"

"Vậy được, chúng ta về phòng rồi nói tiếp, nhưng em đừng hòng trốn anh, nếu em còn trốn anh lần nữa, anh không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Yoshi gật đầu như một sự bảo đảm, Jeongwoo lập tức thả cánh tay đang giữ anh, theo sát anh trong thang máy trở về phòng.

Trên thực tế, nếu không phải vì sợ rằng Jeongwoo thực sự sẽ làm điều gì đó không thể vẫn hồi, chẳng hạn như la hét gì gì đó vào trước cửa ktx, Yoshi thực sự sẽ nói một đằng làm một nẻo, ngay khi anh bước vào phòng liền sẽ nhốt cậu ở ngoài cửa, sau đó khóa cửa, bịt tai lại, ngủ thật ngon. Mấy cái quan hệ truyền thông gì gì đó cứ đế Y Ghẻ tự mình sầu não đi.

Nhưng thực tế là Yoshi chỉ là một idol nhỏ bé có một chút danh tiếng, dù cho có ăn tim gấu anh cũng không có đủ dũng khí để làm ra một vụ xích mích qua lại với thành viên nhóm, vì vậy tất cả những gì anh có thể làm chỉ là sau khi để Jeongwoo vào phòng liên giả vờ không thấy bộ dạng của cậu, mặc dù mắt không thấy thì tâm liền tịnh, nhưng...

"Này, anh một thân to lớn cứ dính lấy em, em làm gì đều vô cùng bất tiện, anh tránh ra một chút được không!"

"Anh tránh ra? Anh tránh ra để cho em có cơ hội phóng túng với người khác sao?" - Jeongwoo lại vậy rồi!

"Jeongwoo, anh đang nói cái gì! Anh anh anh ....anh nói hươu nói vượn! Anh ngậm máu phun người! Anh được đằng chân lên đằng đầu! Anh...anh .... anh là cái đồ nít ranh."

"Yoshi, ai dạy em nói thế?"

"Sao? Em lớn tuổi hơn anh đấy! Vì ai, ai bắt phải gọi 1 thằng nhóc là anh? Đúng là cái đồ bốc mùi không biết xấu hổ mà."

Yoshi thề rằng mình đã nói ra tất cả những thành ngữ dùng để chỉ trích bằng tiếng Hàn mà anh biết, ngoài trừ câu bốc mùi không biết xấu hổ là do Park Jihoon dạy.

"Anh không biết xấu hổ? Được, để anh cho em nhìn một bộ dạng không biết xấu hố sẽ như thế nào!"

"Anh muốn làm gì? Park Jeongwoo.... Anh buông ra... Anh làm em đau đó."

Jeongwoo mang Yoshi ném lên giường, cảnh tượng so với đêm hôm đó có chút tương tự, khác biệt là Jeongwoo ngày đó thực sự ôm ấp mong muốn cùng Yoshi ần hảo hảo dây dưa, còn Jeongwoo của lúc này mỗi một tế bào mỗi mao mạch trên dưới toàn thân đều đang kêu gào muốn mang bộ quần áo chết tiết trên người anh lột sạch sẽ, sau đó liền như thế này mà xâm nhập vào bên trong cơ thể anh, hung hăng mà tiến vào, đặt anh dưới thân làm đến một câu cũng không thể nói, khóc lóc van xin cậu tha thứ.

Trên thực tế Jeongwoo vẫn còn lại một tia lý trí, tia lý trí này đến từ sự đau đớn của Yoshi, cậu chán ghét cái bệnh mềm lòng không cần lý do khi đối mặt với Yoshi của chính mình, kiên nhẫn cúi xuống liếm láp từng tấc da thịt trần trụi trắng mịn của anh, cố gắng dùng đầu lưỡi mang đến khoái cảm cho anh, kích thích hậu huyệt của anh tiết ra chất nhờn, như vậy sẽ không quá đau đớn khi cậu tiến vào trong.

"Hức hức.....Jeongwoo thối tha bại hoại...."

Yoshi vẫn khóc, chưa nói đến đau đớn trên người, anh bị dọa sợ trước hành động đột ngột bạo lực của cậu, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Jeongwoo lại ép anh làm loại chuyện này, lại còn bá đạo lột sạch quần áo của anh, điều này đối với anh xem ra chắc chắn là một sự sỉ nhục rất lớn.

"Em chỉ biết khóc. Em biết thừa mỗi lần em khóc anh đều không có cách nào chống đỡ. Lần sau khóc là phạm quy không được phép dùng nó nữa!"

"Phạm quy gì chứ! Là anh bắt nạt em... hức hức hức...."

Lớp trang điểm còn chưa kịp tấy đều muốn bị nước mắt rửa trôi rồi.

"Anh ép em, em không muốn. Anh không thương em nữa!"

"Anh thương em mà. Anh chỉ là ghen tị, nhìn thấy em cùng người khác cười đùa vui vẻ đến như vậy, sự ghen tuông trong lòng muốn giày vò anh tới chết mất, anh sợ em thật sự sẽ đi cùng người khác..... Mẹ nó! Nghĩ thôi anh cũng không chịu được...."

"Woo à!"

"Anh yêu em nhất!"

"Bớt nói đi!"

Yoshi nắm lấy cổ Jeongwoo dùng sức hung hăng hôn lên môi cậu.
Hai hai cánh mỗi mỏng vốn đã mười phần quen thuộc, dần dần Jeongwoo cảm thấy đơn giản hôn môi không thỏa mãn, lưỡi cậu bắt đầu không an phận cạy mở hàm răng của anh, tham lam muốn tiến vào sâu hơn khám phá mọi ngóc ngách.

Tất nhiên, Yoshi sẽ cho cậu một cơ hội, hai chiếc lưỡi mềm mại câu dẫn quyện vào nhau, môi lưỡi quán quýt trao đối nước bọt cho nhau phát ra những âm thanh khiến người ta không khỏi đỏ mặt, nhưng Yoshi lại thích điều này, anh ngửa đầu lên đáp ứng lại nụ hôn của Jeongwoo, cho dù miệng đang bị chặn lại, cổ họng sẽ vẫn phát ra những thanh âm rên rỉ mềm mại.

Tranh thủ dứt ra tìm chút không khí, Jeongwoo hôn lên trán anh, đưa tay khám phá từng điểm mẫn cảm trên cơ thế anh.

"Jeongwoo..."

"Ừ!"

"Sao anh lại muốn chúng ta xưng hô như thế?"

"Vì Yoshi là em bé của anh!"

"Em bé này lớn hơn anh nhiều tuổi nhắm."

"Không sao, có thứ khác lớn hơn thì vẫn là anh!"

"JEONGWOO XẤU XA."

Jeongwoo lần lượt cởi quần áo của Yoshi ra, tham luyến nhìn ngắm thân thế đỏ hồng của anh lộ ra trước mặt, thật ra trong ánh sáng lờ mờ đúng ra là cậu không thế nhìn rõ, thế nhưng kỳ lạ là cậu có thế nhìn thấy được, không phải chỉ có làn da hồng hào vì thẹn thùng mà cả hạ thân cũng hơi cương cứng vì bị kích thích, cùng với môi cắn chặt vì xấu hổ

"Woo à!"

"Ừ!"

"Nhẹ thôi nha anh!"

"Được."

Cậu nóng lòng muốn cúi xuống liếm láp cơ thể của anh. Jeongwoo biết nơi nhạy cảm nhất của Yoshi chính là hai hạt đậu trên ngực. Mỗi lần trong màn dạo đầu, chỉ cần cậu nhẹ nhàng cần vào đó, anh sẽ phát ra tiếng rên rỉ vì không thể chịu nổi kích thích, lần này cũng không ngoại lệ.

"Ha....Jeongwoo..."

Jeongwoo không đáp lời, cậu biết anh cần gì hơn vào lúc này, đầu lưỡi dần dần lướt xuống dọc theo kết cấu làn da của anh. Vẽ một vòng quanh rốn của người kia, cảm nhận người kia vì khoái cảm mà căng cứng cơ bụng, cuối cùng, cũng tiến đến nơi mẫn cảm nhất.....

Hạ bộ nửa cương cứng của Yoshi cũng giống như chính bản thân anh. Jeongwoo dùng từ dễ thương để miêu tả nó. Cậu thường cảm thấy Yoshi dễ thương đến mức khiến người ta chỉ muốn một miếng ăn sạch, vì vậy khi cậu nhìn thấy dị vật của Yoshi, nhịn không được liền ngậm lấy, hành động này khiến người kia kêu lên một tiếng.

"Á, Woo , cái đó ... cái đó bẩn ..."

"Không bấn, mọi thứ của Yoshi đều vô cùng sạch sẽ... Hơn nữa, không có bôi trơn, em ngoan một chút, đừng loạn động....."

"Gì cơ.....um..ha...."

Mặc dù điều này sẽ khiến Yoshi vùi mặt vào gối vì quá xấu hổ, nhưng Jeongwoo lại thích nhìn thấy anh trong bộ dạng thế này.

"Yoshi... Anh vào nhé!"

Nói xong, Jeongwoo chậm chậm tiến vào bên trong Yoshi. Đau đớn qua đi chính là cảm giác thoải mái tê dại lấp đầy, Yoshi không thể không vặn vẹo thắt lưng của mình, hành động này càng khơi dậy ham muốn thú tính của Jeongwoo, cậu bóp lấy chiếc eo nhỏ mềm mại của người kia nhanh chóng đưa dị vật tiến vào sau bên trong hậu huyệt.

"A, Jeongwoo.... Đừng đột nhiên nhanh như vậy."

"Nhanh?"

Cảm nhận được sự co rút nhanh chóng của hoa huyệt của người kia, cậu biết đây là cảnh tượng Yoshi sắp đạt đến cao trào, nhưng cậu không muốn dễ dàng bỏ qua cho con mều khiến cậu lao tâm khổ sở này.

Khi Jeongwoo xuất vào bên trong, cậu cảm thấy cơ thể Yoshi kịch liệt run rẩy, cảm giác nhớp nháp ruyền đến từ khớp xương bụng dưới của hai người, Jeongwoo mỉm cười, cứ thế mà ôm lấy người yêu đang nằm dưới thân cậu, để hạ thân của cậu ở lại trong hậu huyệt ấm áp của người kia lâu hơn một chút.

"Yoshi."

"Yoshi à!"

"Yoshi ơi."

"Làm sao?"

"Nhìn anh."

Dù là mệt lã nhưng anh vẫn cố mở mắt nhìn vào con sói gian tà trước mặt.

"Yêu anh không?"

"Hôm nay làm sao thế?"

"Yêu anh không?"

"Ghét anh."

"Aigoo, sao Yoshi lại đáng eo như thế!"

Xem như làm hòa rồi, cả nhóm lại được dịp thấy cảnh Jeongwoo bám dính Yoshi 24/7.... Đến cả buổi live cá nhân của Yoshi, Jeongwoo vẫn bí mật đến.

"Yoshi, em đâu rồi! Anh có mua sushi này!"

"Yah, Park Jeongwoo."

Yoshi dù có phản ứng nhanh cách mấy cũng không kịp bịt được miệng Jeongwoo. Thật không biết phải giải thích làm sao!

"Jeongwoo gọi Yoshi là em á?"

"Jeongwoo vừa xưng anh với Yoshi sao?"

"Tôi nghe nhầm à?"

"Jeongwoo đùa đấy mọi người ơi!"

Yoshi vội giải thích nhưng bình luận thì cứ chạy, không ai chú ý đến lời giải thích vô hiệu hóa của anh cả.

"Thôi thì công khai cho rồi!"

Jeongwoo nói nhỏ với Yoshi, lại bị Yoshi bí mật lườm đến phỏng mặt.

"Ahaha, coi như anh chưa nói gì đi."

Jeongwoo bất lực nhìn Yoshi. Quả nhiên, bất luận là làm gì thì việc giấm ăn không hết đều là thách thức lớn mà Jeongwoo. phải đối mặt. Nhưng cậu lại thích nhây, nhây vl

"Đấy lại xưng anh kìa!"

"Hẹn hò sao?"

"Đùa."

"Tớ và Yoshi đang hẹn hò đấy, làm sao nào?"

"PARK JEONGWOO."

"WOWWW"

"OTP REAL GÒI!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro