Chương 1: Từ Tân Thế Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xin hãy hẹn hò với tớ!"

Niverve dồn hết cam đảm rồi thốt lên câu tỏ tình của mình. Trên sân thượng vắng người, chỉ có cậu và cô bạn cùng lớp. Bầu trời trong xanh cùng những áng mây trôi nhẹ nhàng, một thời điểm không thể nào phù hợp hơn để tỏ tình được!

"Híc híc..."

Tiếng khóc thút thít bỗng vang lên, con tim Niverve như nhảy khỏi lồng ngực. Cậu hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.

M-mình đã làm gì sai ư? Lẽ nào mình đã vô tình tổn thương cô? Jeane có một quá khứ bất hạnh hay kí ức không tốt đẹp với mấy câu tỏ tình à? AAAA, chết rồi, hỏng bét rồi, làm sao bây giờ?

Suy nghĩ lo lắng tràn ngập trong tâm trí, cậu khá hối hận khi đã không tìm hiểu kỹ trước về việc này.

"Ahhhh, không, không, không! T-tớ xin lỗi, tớ không nghĩ cậu lại ghét được tỏ tình đến thế. Xin lỗi, xin lỗi vô cùng!!!"

Jeane lặng lẽ lắc đầu, "Không phải?"

"Ý của cậu là...?"

Jeane nhẹ nhẹ lắc đầu, cô lấy mu bàn tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn tròn trên má rồi đáp.

"K-không có gì... chỉ là tớ... tớ mong đợi khoảnh khắc này từ lâu rồi... tớ mừng quá... cảm ơn cậu."

Khoan, cô ấy nói là chờ đợi khoảnh khắc này... Đó rõ ràng là minh chứng tình yêu của cậu nhận được hồi đáp rồi!

Niverve cuống quýt mừng rỡ, cậu siết nắm tay tạo thành tư thế ăn mừng "YEAH" rồi giương lên trời.

Ai bảo rom-com không có thật ngoài đời thật cơ chứ!

Chụt!

"HẢẢẢẢẢ?!!"

Niverve ngỡ ngàng trước nụ hôn nhẹ trên môi. Dù nó chỉ thoáng qua có vài giây, nhưng ký ức quý giá này sẽ được cậu lưu giữ đến hàng thập kỷ sau đó. Không thể nào quên được!!!

Bạo quá, Jeane bạo thật!

"Hihi, coi như thay lời cảm ơn đã tỏ tình với tớ."

Cô nở cười lém lỉnh đáp còn Niverve thì vẫn đang đứng hình sau nụ hôn vừa rồi. Vị ngọt của đôi môi, mùi hương êm dịu từ người bạn gái (mới quen), tất cả cùng hòa trộn tạo nên cơ bão cảm xúc bùng nổ trong tâm trí cậu. Cậu chỉ muốn thét lên "AAAA" thật to với cả thế giới này.

Crak!

Âm thanh kì lạ vang bên tai.

"Hửm? Cái gì mà nghe như thủy tinh vỡ thế, cậu có nghe thấy không, Jeane?"

"..."

"Jeane?"

Niverve ngơ ngác nhìn sang cô bạn gái của mình, mọi thứ vẫn y như cũ, cô đang trong bước đến với nụ cười xinh xắn trên môi.

Thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế thì không hề. Jeane đã ở trong tư thế nhấc chân bước đi đó đã hơn vài phút, toàn thân cô bất động chẳng khác nào tượng thạch cao. Vài con chim lơ lửng một chổ trong không trung, ngay những chiếc lá đang rơi xuống đất cũng trong tình trạng tương tự.

Bốn bề chìm trong sự câm lặng dị thường, chỉ còn mỗi âm thanh răng rắc của thủy tinh vỡ đột ngột vang lên.

Crak! 

"Tiếng gì thế?"

Crak! Crak!

Âm thanh răng rắc vẫn không dừng, ngược lại, nó đang ngày một to hơn và chói tai hơn trước! Tiếng răng rắc kinh khủng như thể có loài côn trùng quái dị nào đó vừa chui vào bên tai rồi dùng hàng trăm chiếc càng sắc bén mà xâu xé màng nhĩ.

"D-dừng lại mau, khó chịu quá đi mất!!!!"

Tôi bịt chặt hai tai mà thét lên. Cơn đau nhức từ âm thanh quỷ dị len lỏi vào sâu trong não bộ, mặc sức tàn phá tâm trí và không chịu dừng lại dù cho tôi van xin hay dùng mọi cách để kháng cự.

Crak! Crak! Crak! Crak! Crak! Crak!

"Không, không, không, không, không.... KHÔNG!!!!"

CHOANG!!!

Cảnh vật bắt đầu rạn nứt rồi đổ sập thành hàng trăm mảnh gương lấp lánh vỡ tung tóe. Thay vì rơi xuống mặt đất, chúng lại bay ngược lên không trung, nhường chổ cho bóng tối đậm đặc dần bao trùm cả đất trời.

"Chuyện quái gì vậ... Á Á Á!!!"

Một cái lỗ sâu hoắm đột ngột xuất hiện dưới chân cậu, Niverve lập tức bị rơi xuống đường hầm tăm tối. Cậu hoảng hốt sợ hãi, nỗi sợ lại ngày một tăng lên khi hành trình rơi tự do trong bóng tối thăm thẳm kéo dài tưởng chừng như vô tận! Nếu buộc phải so sánh, cảm giác không khác gì đột ngột bị ném xuống một vực thẳm tối om. Cứ rơi và rơi, thẳng vào bóng đêm của tuyệt vọng và sợ hãi đang bủa vây bên dưới.

"A a a a!!!!"

Cạch!

Một cánh cửa xuất hiện, ánh sáng gay gắt đập vào mắt cậu chói lòa cả thị giác. Cậu rơi thẳng qua cánh cửa, hạ đáp trên một cái ghế đệm nhỏ trong căn phòng tối om không khác gì đường hầm ban nãy.

"Hả, đ-đây là đâu?"

Niverve ngơ ngác nhìn quanh rồi tự hỏi. Cậu vừa trải qua một chuỗi các cung bậc cảm xúc từ lo lắng, sợ hãi đến bất an, khó hiểu chỉ trong vài phút. 

Phụt!

Những tia nến xanh nhạt lần lượt được thắp lên hai bên, bóng tối bị xua đi, nhường chổ cho khung cảnh kì vĩ và có phần quái dị xuất hiện.

Trước mặt Niverve là một cái bục cao khổng lồ, trên đó thấp thoáng vài bóng người đang ngồi và nhìn xuống bên dưới. Bức tượng của một lão già khụ cầm trên tay cán cân vàng, lớn không khác gì một tòa nhà ba tầng sừng sững ở hai bên. Ánh nến, ánh lửa xanh dương phập phùng hòa cùng bầu không khí trang trọng khiến mọi thứ trông vô cùng ngột ngạt.

Một giọng nói vĩ đại vang lên như sấm rền.

"NIVERVE ALBERICK!"

Theo lẽ thông thường, chắc hẳn cậu đã phải giật mình khiếp vía và cảnh giác khi bị ai đó gọi cả họ lẫn tên của mình ra bằng chất giọng to đến thế. Nhất là sau một loạt các trải nghiệm kinh khủng và kì lạ vừa rồi. 

Ấy vậy mà một suy nghĩ khác thường (kết tinh của nhiều năm trời cày phim và đọc truyện) đã nảy lên trong tâm trí cậu. 

K-khoan đã, tình huống này là sao? Lẽ nào mình vừa...

VỪA ĐƯỢC CHUYỂN SINH NHƯ TRONG ANIME? Rất có thể đó là giọng nói của Chúa đang định ban cho mình một năng lực phi thường nào đó đển giúp đỡ thế giới khác? Ahahahaha, cái cứ tưởng là viễn vông không ngờ lại trở thành hiện thật rồi!!!

Niverve hớn hở vẫy tay chào, miệng cậu nở thành nụ cười thật tươi rồi đáp lại một cách phấn kích.

"Vàng, ông gọi tôi à? Đúng rồi, là tôi đây, Niverve Alberick!"

"CẬU BỊ KẾT ÁN TỬ HÌNH VÌ TỘI DANH 'MỐI ĐE DỌA CẤP SSS CHO SỰ TỒN TẠI BỀN VỮNG CỦA BẢY VŨ TRỤ'. Có lời trăn trối nào không?"

"Chết mẹ rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro