Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng chạp, màu đông tuyết trắng, phấp phơi bay xuống.

Hoan Hỉ thành tràn ngập một tầng tuyết trắng, gió lạnh thổi qua, bông tuyết nhè nhẹ rớt xuống.

"Ắt xì!"

Một cái thanh âm hắt xì nho nhỏ theo lầu các, truyền ra.

Chỉ thấy một tiểu cô gầy yếu mặc chiếc áo hồ cừu màu trắng, trong ngực ôm ấm lô ( lò sưởi nhỏ ), bốn phía cũng đều bày  lò sười, đem lầu các sưởi ấm lên. Nhưng lại mở toang cửa sổ, làm cho tuyết trắng thổi vào trong phòng, đuổi đi cái ấm áp.

Hấp hấp cái mũi, cô gái đem  cái ấm lô ôm trong lòng càng chặt, tiếp tục ngồi ở cửa sổ, không tính đem cửa sổ đóng lại.

Khuôn mặt thanh lệ, ngũ quan tỉ mỉ, làn da bạch gần như trong suốt, cánh môi đông lạnh mang theo một tia trắng xanh, không có nửa điểm huyết sắc, chỉ có cặp mắt đồng tử xinh đẹp, đen huyền lại trong trẻo, lóe lên tia tức giận.

Lúc này, cặp mắt xinh đẹp kia chớp cũng không chớp nhìn chăm chú vào lầu các ở phía cận, cách một đạo tường, là hàng xóm của chính mình.

Loại thời tiết này, mỗi người đều ăn mặc khá chặt chẽ, giấu giếm đi da thịt, nhưng nam hài cách vách lại chỉ mặc quần áo thô mỏng manh, đứng trong sân viện luyện quyền.

Ánh mắt của nàng, đều dán chặt trên người nam hài kia.

Thấy hắn không sợ lạnh luyện quyền, thậm trí trên thái dương còn đổ mồ hôi, nếu không có tuyết rơi, thì sẽ nghĩ đến, hiện tại là mùa hè.

Khẽ mím môi, nàng lạnh lùng nhìn.

Theo cách vách đưa tới đây một hộ hàng sớm mới, mấy tháng này, nàng luôn nhìn như vậy.

Hàng xóm họ Tôn, nghe nói là một tiêu cục có danh tiếng trên giang hồ, hơn nữa Tôn gia chủ nhân hơn mười năm trước từng chịu qua ân huệ của phụ thân nàng, tuy rằng nhiều năm không gặp mặt, nhưng đều có thư từ qua lại, cảm tình rất tốt.

Cho nên, khi Tôn gia vừa chuyển tới đây, cha nàng rất vui mừng, còn thiết đãi yến tiệc hảo hảo gặp nhau một phen.

Thân thể của nàng yếu kém, mà yến tiệc kia, nàng không tham dự, cũng không có cơ hội cùng Tôn gia nhân nhận thức, bất quá trải qua mấy tháng quan sát, đối với Tôn gia, nàng đại khái cũng bắt đầu quen thuộc từng người một.

Thí dụ như cái nam hài đang luyện quyền kia, chính là con một của Tôn gia, lớn hơn nàng mấy tuổi, dáng người cường tráng, nhìn theo quần áo, mơ hồ có thể thấy được phập phồng tinh tráng khí lực.

Vừa thấy đã biết, người khỏe mạnh như vậy sẽ không sinh bệnh.

Thực làm cho người ta ghen tị!

Mắt thâm lại nàng nghĩ, từ nhỏ thân thể đã nhiều bệnh, chỉ muốn có một thân thể khỏe mạnh.

Nếu là có thể, thật muốn cùng hắn trao đổi.

Mâu nhi lạnh lùng, một tia ghen tỵ hiện lên, nhưng một tiếng thét kinh hãi đánh gãy suy nghĩ cùng nhìn chăm chú của nàng.

"Ông trời của ta! Tiểu thư, ngươi như thế nào đem cửa sổ mở ra, gió đều thổi vào......" Một nha hoàn, như một tiểu cô nương tra hô, khẩn trương hề hề xông lên trước.

"Câm miệng." Cô gái tức giận đi qua, rồi nhìn tới chén thuốc trong tay nha hoàn "Không cho phép đem cửa sổ đóng lại, bằng không ta với ngươi trở mặt."

"Nhưng là......" Sáp Kì chần chờ, nhưng khi thấy tiểu thư nhìn chằm chằm, chỉ có thể nột nột ngậm miệng, ủy khuất trình lên bát trong tay. "Tiểu thư, uống thuốc"

Nhìn chén thuốc đen kịt kia, theo bản năng, cô gái nhăn mặt, không cần uống, chỉ cần ngửi được hương vị kia, cũng có thể tưởng tượng nếu uống vào sẽ có bao nhiêu đau khổ.

Nàng uống đã nhiều năm, đối với hương vị kia như thế nào cũng miễn cưỡng nuốt được.

Hơi nhếch môi, nàng chán ghét tiếp nhận chén thuốc, thở sâu, một ngụm một ngụm uống, mày nho nhỏ cũng nhăn càng nhanh.

Mà bên tai, lại nghe đến thanh âm của cô gái kiều kiều truyền tới.

"Đoạn huynh, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ngươi dẫn ta đi mua!"

"Kẹo hồ lô? Lại là thứ này, ngươi như thế nào ăn không ngán?" Giọng của nam hài có chút oán giận, nhưng lại chứa chan một tia sủng

"Người ta chính là thích! Hảo thôi hảo thôi, mang ta đi mua !" Cô gái liền làm nũng.

Dời tầm mắt về hướng họ, chỉ thấy cô gái đang dắt quần áo của tiểu nam hài, ôn nhu khẩn cầu, mà vẻ mặt của tiểu nam hài bất đắc dĩ nhìn nàng ta.

Uống ngụm thuốc, nàng lẳng lặng nhìn, không nói một câu.

"Tiểu thư, ngươi lại đang nhìn thiếu gia Tôn gia?" Sáp Kì giơ lên thanh âm thanh thúy "Mấy tháng nay chỉ thấy người thường thường nhìn thiếu gia Tôn gia, không phải ngươi thích thiếu gia Tôn gia chứ?"

Lời nói của nha hoàn làm nàng thu hồi tầm mắt, nhướng mày, như là cảm thấy thú vị hỏi, "Thích Tôn gia thiếu gia?"

"Phải a!" Sáp Kì gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tò mò. "Bằng không mấy tháng nay, ngươi ngày nào cũng vụng trộm nhìn Tôn thiếu gia?"

"Bởi vì ghen tị." Nha hoàn ngốc nghếch! Ngay cả ghen tị cũng nhìn không ra.

"A?" Ghen tị?

"Bộ dáng khỏe mạnh như vậy, mỗi một lần xem, ta cũng không thích, hơn nữa, ngày gió lớn, còn ăn mặc mỏng manh, như là bán thịt cho người ta xem"

Nhìn xem, nàng cảm thấy rất chói mắt.

"Ách ách......" Nột nột, Sáp Kì không biết nói gì hơn, bộ dáng tiểu thơ rất khủng bố, nghiến răng nghiến lợi, cứ như là hận không thể cắn đối phương một miếng thịt

"Hừ! Cầm." hừ lạnh, nàng đem bát đã uống hết đưa cho Sáp Kì "Đi xuống, ta muốn ngủ một chút." Bên ngoài không gì để xem.

"Nga, hảo." Thừa Hoan ngoan ngoãn tiếp nhận bát, rời khỏi cửa phòng.

Cảm thấy đắng họng, nên đổ ly trà, nhưng ngay cả nước trà thanh cam (hương cam) cũng không địch nổi vị thuốc đắng kia, ngược lại khiến miệng nàng cảm thấy khó chịu, làm cho nàng cảm thấy càng khổ

Mắt nhăn lại, miễn cưỡng nuốt vào, buông bát trà, không muốn uống tiếp.

"Này!"

Thanh âm đột nhiên tới, dọa nàng nhảy dựng, xoay người lại, đã thấy Tôn gia thiếu gia đứng ở trên cửa sổ, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô.

"Ngươi......" Mở lớn miệng, nàng ngẩn cả người.

"Ngươi vừa uống xong thuốc đi? Kẹo hồ lô này giúp cho ngươi bớt đi đắng" Nói xong, nam hài có điểm xấu hổ.

Mấy tháng này, hắn biết chính mình vẫn bị một người nhìn chăm chú, hắn cũng không phải người chết, đương nhiên cảm nhận được.

Hơn nữa nàng là con người, một chút cũng không che giấu được, làm cho hắn càng tò mò.

Sau khi hỏi thăm mới biết được, Bùi gia tiểu thư vừa sinh ra đã ốm yếu, từ nhỏ thân thể sẽ không được hảo, rất ít ra khỏi phòng.

Tuy rằng cách một bức tường, nhưng vị thuốc nồng đậm vẫn phả ra, hương vị kia thật sự không thể làm cho người ta thích.

Mới nãy, hắn lại ngửi được hương vị kia, mà Lâm muội lại ầm ỹ muốn ăn kẹo hồ lô, khi cầm lên xâu kẹo, hắn không biết vì sao lại nghĩ tới vị thuốc kia, trước sự xúc động, hắn liền mua cây kẹo hồ lô, rồi đưa đến đây.

Từ trước, hắn đều ngắm tới nàng từ xa, đối với diện mạo của nàng, tới bây giờ cũng chưa từng thấy rõ, lần đầu tiên xem gần như vậy, mới biết được Bùi gia tiểu thư này mĩ quá mức, làm cho người ta không dám nhìn gần.

"Kẹo hồ lô?" trừng mắt nhìn kẹo hồ lô trong tay hắn, lại nhìn tới bộ dáng không tự nhiên của hắn, nàng không khỏi cảm thấy thú vị.

"Ân...... Cho ngươi ăn." Đối loại xấu hổ cùng không khí không tự nhiên, hắn vội nhảy vào phòng nàng, thô lỗ đem kẹo hồ lô nhét vào tay nàng, nói cũng không nói một tiếng, liền chạy nhanh tránh người.

"Sư huynh, ngươi chạy đi đâu?" Bên ngoài truyền đến hờn dỗi.

"Ách...... Đi dạo."

"Đi đâu dạo?"

"Ách...... Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Cầm kẹo hồ lô, nàng đi đến cửa sổ, nhìn hai bóng dáng cãi nhau ầm ĩ đi xa, lại cúi đầu nhìn đường phiếm trên kẹo hồ lô

Cắn một ngụm, đường ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, loại bỏ vị đắng của thuốc, lòng ghen tị của nàng đối với hắn, dần tiêu tán.

Nàng nhớ rõ hình như hắn kêu......

"Tôn Thừa Hoan."

Đúng rồi, là tên này. Giơ lên cánh môi, nàng khẽ cười.

Đúng là một người thú vị....

****

"Hu —"

Một gã nam nhân khẽ kéo dây cương, tuấn mã dưới thân kêu lên "hí...hí...", ở tại chỗ đạp vài cái, liền an ổn dừng lại.

Tôn Thừa Hoan vỗ nhẹ tuấn mã vài cái, rồi nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho gã sai vặt ở kế bên "Trước cấp Tật Phong uống nước, lần này chắc nó khá mệt" Nhếch môi cười, hắn cao giọng phân phó.

"Thiếu chủ, ta biết, ngay cả lương thảo ta đều đã chuẩn bị hảo" A Hành trước hì hì cười, tiếp nhận dây cương, cung kính trả lời.

"Tốt lắm." Tôn Thừa Hoan cười gật đầu, vỗ nhẹ bả vai A Hành, mới chuyển hướng về phía sau tiêu sư "Các ngươi đã vất vả, mấy ngày nay các ngươi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, trở về ôm vợ con của các ngươi đi"

"Ha ha, hơn nửa tháng không thấy, ta nhớ lão bà chết đi được" một gã tiêu sư cười. Lời nói của gã khiến cho các tiêu sư còn lại cũng cười vang lên.

"Lão Lôi, ngươi tưởng niệm đến nắm đấm lão bà nhà ngươi đi? Người phụ nữ kia thật hung dữ" một danh tiêu sư nói, trêu tức lão Lôi Kiên.

"Oa, hung thì hung, nhưng nàng đối với ta thực ôn nhu, ngươi ghen tị ta phải không?" Lão Lôi tức giận trừng mắt, đi qua.

"Không không không, nữ nhân hung dữ như vậy, ta vô pháp chống đỗ, ta vẫn là ngoan ngoãn ôm nữ nhân ôn nhu nhà ta là tốt nhất" Hắn sợ tới mức nhanh chóng chạy nhanh, rồi quay đầu xua tay, bộ dáng uất ức kia, rước lấy mọi người cười to.

Đứng ở một bên Tôn Thừa Hoan cũng nở nụ cười theo, con ngươi đen khôn khéo hướng tới cách vách lầu các mà nhìn.

Giống như mọi khi, đều có một bóng dáng mảnh khảng đứng ở cửa sổ, không một chút che lấp hướng tới bọn họ mà xem.

Mày rậm ngả ngớn, hắn khẽ bĩu môi, thật sự không hiểu tiểu thư Bùi gia kia, như thế nào lại luôn yêu thích hướng tới nhà hắn mà xem?

Tuy nói, vài năm này, hắn sớm đã thành thói quen, hay nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong óc bất chợt ẩn hiện lên bộ dáng lần đầu tiên gặp nàng —

Năm đó tuy nhỏ, nhưng khuôn mặt vừa trắng noãn lại mỹ. Mang theo một tia ốm yếu, nhưng lại không tổn hao tới nét đẹp của nàng, nhu nhược bộ dáng ngược lại càng chọc cho người ta muốn yêu thương.

Đôi mắt hướng tới bộ dáng thô lỗ của hắn, cũng không được tự nhiên.

Cái bộ dáng thiên kim, tuy lần đầu thấy, như lại không cùng thuộc một thế giới, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên

Cho nên, hắn chỉ đi qua kia một lần, sau này, hắn sẽ không tái kiến (gặp lại) nàng.

Cũng thật kỳ quái, rõ ràng là chuyện năm năm về trước, như thế nào khuôn mặt kia hắn muốn quên cũng không quên được, hơn nữa, mỗi lần hồi tưởng, cũng hiện lên rất rõ ràng.

Xem ra, nam nhân quả thực đánh không lại sắc đẹp.

Khóe môi gợi lên một chút đùa cợt, lại ngắm tới bóng dáng kia, mày không tự giác nhíu lại .

Nàng là cũng chưa ăn cơm sao? Như thế nào năm năm nay, mỗi lần xem, nàng đều gầy giống nhau, giống như không hề mập lên.

Rõ ràng, hắn đã rất lâu không ngửi được vị thuốc nồng đậm kia...

"Sư huynh, ngươi đã về rồi!" thanh âm nho nhỏ từ cửa truyền đến, lập tức mang theo một bóng dáng nhào vào trong lòng hắn.

"Phác muội, đã mấy tuổi rồi, ngươi vẫn không có bộ dạng giống các cô nương" hoàn hồn, Thừa Hoan cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, gõ nhẹ đỉnh đầu nàng.

"Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn ta học giống như các thiên kim tiểu thơ, nhỏ nhẹ, yếu ớt?" Phác Tú Anh chu miệng lên, hờn dỗi trừng mắt hắn.

"Ân......" Thừa Hoan suy nghĩ lại, nhớ đến bộ dáng tôn quý nhu nhược của Bùi gia tiểu thư, mày rậm cau lại "Vẫn là không cần, ngươi mà đổi thành như vậy, ta nhìn không quen, vẫn là bộ dáng này tốt"

Hắn cũng có vẻ tự tại. (Thoải mái)

"Đúng a! Ta như vậy, sư huynh thích nhất, đúng không?" cười tục, khẽ dùng tay chải tóc, Tú Anh ôm lấy Thừa Hoan, nhẹ giọng làm nũng.

"Đúng, đúng, đúng" Thừa Hoan cười lắc đầu, thân thủ tức giận, gõ nhẹ cái trán của nàng "Tốt lắm, lớn như vậy, đừng vẫn như tiểu hài, dán theo ta"

"Đúng a, Anh nhi, trong mắt ngươi lúc nào cũng có thiếu chủ, chưa bao giờ ngó đến chúng ta" Một bên tiêu sư cười đùa.

"Ta nào có?" mặt đỏ bừng, Tú Anh hờn dỗi khẽ dậm chân, bĩu môi, trừng mắt nhìn mấy tiêu sư dám cười nàng.

"Thế nào không có? Vừa xuất hiện liền kêu: sư huynh, sư huynh, còn ôm thiếu chủ nhanh như vậy, thiếu chủ ngài thật tốt a! Không dùng chủ động ôm, còn có cô nương tự động nhào vào lòng." Một gã tiêu sư ái muội nháy mắt, mọi người đều nở nụ cười.

"Chán ghét!" Tú Anh hờn dỗi thẳng dậm chân, mắt đẹp thẹn thùng hướng Thừa Hoan xem thử, chỉ thấy hắn lơ đễnh cười theo.

"Hừ! Không để ý tới các ngươi." Tú Anh hừ nhẹ một tiếng, kéo nhẹ Thừa Hoan, "Sư huynh, các ngươi lần này đi lâu như vậy, nhất định mệt chết, sư phụ, sư nương đang ở đại sảnh chờ ngươi, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong" Nói xong, nàng lôi kéo hắn hướng đại môn mà đi.

Vào cửa trước, theo bản năng, Thừa Hoan liếc mắt nhìn lầu các một lần, nhưng trên cửa sổ sớm đã không còn bóng dáng ôn nhu kia.

Thừa Hoan nhíu mi khẽ khinh thường, ngực như là thiếu cái gì, cảm giác có điểm là lạ, nhưng lại không hiểu.

Không kịp suy tư, hắn đã bị kéo vào môn. Tầm mắt cũng thu hồi, cảm giác quái dị kia lập tức bị hắn lãng quên đi.

Dù sao, ngày mai cũng sẽ được nhìn nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro