Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiền nhi, thực xin lỗi, ta về trễ."

Thừa Hoan bước vào cửa phòng, nhìn đồ ăn trên bàn, hơi nhíu mày. "Nàng chưa ăn, vì sao lại không ăn?" Hiện tại cách bữa tối đã qua một đoạn thời gian.

"Ân!" Khép lại sách vở, Châu Hiền mỉm cười. "Dù sao thiếp cũng không đói, chàng đã ăn chưa?"

"Chưa" Hắn sớm đã đói, bất quá biết nàng nhất định sẽ chờ hắn dùng bữa, cho nên hắn ở bên ngoài chính là không chạm vào thức ăn, biết nàng ở nhà đang chờ hắn về ăn.

"Sau này, nàng đói bụng thì ăn trước, không cần chờ ta." Hắn giúp nàng bới một chén cơm, giúp nàng gắp đầy đồ ăn.

Tiếp nhận bát cơm, Châu Hiền lông mày sụt xuống. "Chàng không phải cùng Tú Anh đi ra ngoài sao, như thế nào lại chưa dùng bữa?" Mấy ngày nay hắn đều bị Tú Anh quấn quít lấy, mỗi lần trở về đều đã khuya.

"Ân......" Thừa Hoan mồm to đang ăn cơm, có điểm hàm hồ nói: "Không thấy đói thì không ăn"

Trên thực tế Tú Anh vẫn kéo hắn dùng bữa tối, nhưng hắn vẫn nghĩ đến Hiền nhi, nên vội vàng về, dù chịu đựng đói khát, cũng muốn trở về bồi nàng dùng bữa.

Bất quá mấy ngày nay Tú Anh thật sự dính lấy hắn thật chặt, một tấc cũng không rời, hắn đến đâu liền đi theo đó, vẫn quấn quít lấy hắn, không cho hắn trở về

Loại dây dưa quấy rối này thật sự làm cho hắn có điểm thở không nổi, cũng dần dần phiền lên.

Tuy rằng trước kia Tú Anh muội rất yêu dính lấy hắn, nhưng chưa từng dính thành như vậy, hơn nữa nàng ta đối với Hiền nhi hay nói ra lời không dễ nghe, luôn muốn hắn phải trầm mặt hung lên, mới có thể ấp úng câm miệng.

Ai! Trước kia Tú Anh muội rõ ràng không tùy hứng như vậy, như thế nào gần đây tính tình lại có thể thay đổi?

Ngu ngốc, bởi vì nàng thích ngươi nha!

Nghe được Thừa Hoan lầm bầm lầu bầu, Châu Hiền tức giận ở trong lòng, hừ lạnh, Tú Anh tình ý rõ ràng như vậy, mọi người đều nhìn ra được đến, chỉ có hắn đầu gỗ trì độn này mãi vẫn không hiểu.

Kỳ quái, rõ ràng không ngu ngốc, thậm chí khôn khéo luôn luôn thử nàng, nhưng là như thế nào lại đối với tình yêu chính trì độn tới mức này? Thật sự là đầu gỗ!

Nhìn hắn, Châu Hiền thử hỏi: "Tướng công, chàng cảm thấy Tú Anh nhi như thế nào?"

"Cái gì, như thế nào là như thế nào?" Thừa Hoan nhíu mày.

"Ân......" Nàng suy nghĩ một chút. "Chàng sẽ không muốn kết hôn với nàng rồi thú làm vợ sao?"

"Phốc — khụ khụ!" Thừa Hoan nghẹn cơm, chạy nhanh uống miếng nước, "Làm ơn, ta cũng không phải điên, thú muội muội của chính mình làm vợ làm sao?"

"Nàng cũng không phải là muội muội thân sinh của chàng" Châu Hiền hừ lạnh, trong lời lẽ mang theo một chút bực tức

"Đối với ta, từ nhỏ liền đem nàng làm muội muội mà đối đãi......" Thừa Hoan giải thích, nhưng nói đến một nửa lại cảm thấy không đúng, con ngươi đen nhìn về phía Châu Hiền.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, cánh môi coi như không hờn giận, hắn nhịn không được nở nụ cười. "Ta nói Hiền nhi, nàng đang ghen sao?" A! Nàng ăn dấm chua thật đáng yêu.

"Đúng vậy, thiếp chính là ghen." Châu Hiền đỏ mặt nói, rộng rãi thừa nhận. "Chàng mấy ngày nay đều cùng nàng chung một chỗ, hơn nữa các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chàng thật sự xem nàng làm muội muội sao?"

Nàng không phải không  hề thấy, nàng luôn nhìn đến hắn cùng Tú Anh thân mật cùng một chỗ, bộ dạng hai người ở chung làm cho người ta không chút nghi ngờ bọn họ là có cảm tình.

Thậm chí, khi ngẫu nhiên nàng đi tiêu cục tìm hắn, cũng nghe đến nhóm tiêu sư khe khẽ nói nhỏ

Bọn họ nói, nguyên tưởng rằng Thừa Hoan sẽ cùng Tú Anh thành thân, không nghĩ tới nửa đường lại sát ra là nàng.

Những lời này, tổng làm cho nàng thấy rất bất an. Hơn nữa mấy ngày nay, nhìn đến bộ dáng tình tứ của hắn cùng Tú Anh, càng làm cho nàng ghen tị không thôi, sợ hắn sẽ thích Tú Anh.

Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Châu Hiền vành mắt không tự chủ được đỏ lên, nước mắt dồn hết trong hốc mắt, chính là không sao rớt xuống được.

Thấy nàng hốc mắt đỏ, Thừa Hoan liền hoảng, vội đứng dậy ôm nàng, bối rối nói: "Làm ơn, nàng đừng suy nghĩ quẩn được không? Ta cùng Tú Anh muội chính là tình nghĩa huynh muội, nàng vốn thích bám lấy ta, mấy ngày nay dù bám có hơi quá đáng, có thể là sợ ta cưới nàng, nên sẽ không còn thương yêu nàng ta, cho nên mới làm như vậy, qua vài ngày sẽ ổn thôi."

"Tình nghĩa huynh muội?" Châu Hiền nói, tức giận nhìn Thừa Hoan. "Tốt nhất là huynh muội tình nghĩa." Đồ đầu gỗ!

"Đương nhiên phải!" Thừa Hoan thiếu chút nữa thề với trời. "Ta cùng Tú Anh muội không phải là cái quan hệ tình yêu, nàng đừng suy nghĩ quẩn, cũng không cần ăn dấm chua bậy bạ"

"Ta mới không cần ăn dấm chua bậy bạ" Châu Hiền cắn môi, thấp giọng nói "Chính là các ngươi mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, lại thân mật như vậy, đương nhiên sẽ làm người khác nghĩ như vậy."

Lời của nàng làm cho hắn nở nụ cười, còn nói không ăn dấm chua? Nữ nhân nha!

"Chỉ có bọn người nhàm chán mới nghĩ ra sự việc này, chẳng lẽ nàng cũng như họ" Hắn khinh niết tiểu chóp mũi của nàng, "Thùng dấm nhỏ, không cần nghe những người bên ngoài ăn nói bậy bạ"

Gặp bộ dáng không lo lắng của Thừa Hoan, Châu Hiền nheo mắt lại, hắn nói nàng nhàm chán?

Hơi nhếch môi, nàng nhịn xuống, vờ như không hờn giận, khẽ cười, thuận theo gật đầu. "Ân, thiếp đã biết."

"Thế này mới ngoan." Không nhận thấy được sự hờn giận của nàng, cũng đã quên đi nương tử chính mình thuận theo hắn, chính là biểu hiện giả dối, Thừa Hoan vừa lòng gật đầu, cúi đầu hôn nàng một cái.

Châu Hiền cũng ngoan ngoãn cho hắn hôn, chính là mắt đẹp nhanh chóng hiện lên một chút phẫn giận.

Đáng chết! Đồ nam nhân chết tiệt này, nàng sẽ làm hắn nếm thử cảm thụ hiện tại của nàng.

"Nghệ Lâm, tiểu thư đâu?"

Thừa Hoan bắt lấy tỳ nữ, xuất khẩu liền hỏi.

Mấy ngày nay hắn thường thường tìm không thấy Châu Hiền, mỗi lần hỏi, thường thường đều là —

"Tiểu thư? Nàng cùng Phác thiếu gia đi ra ngoài." Đúng, chính là câu này.

Mấy ngày nay không có việc gì liền toát ra cái 'biểu thiếu gia', sau đó Hiền nhi cơ hồ đều cùng cái biểu thiếu gia kia ở cùng một chỗ, làm cho hắn lúc nào cũng tìm không thấy người

Cái này là cố tình! Cái Phác thiếu gia kia, hắn ngay cả bóng dáng cũng chưa từng gặp qua!

Buổi tối khi hỏi Hiền nhi, nàng cũng chỉ là cười cười nói, là biểu ca lớn hơn nàng mấy tuổi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt lắm, nàng mới trước đây còn thường thường hô phải gả cho hắn!

Câu cuối cùng, nghe phi thường chói tai, làm cho hắn nghe xong uất ức tới hiện tại

"Lại cùng biểu thiếu gia đi ra ngoài?" Thừa Hoan nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống, hung mãnh khí thế làm cho Nghệ Lâm sợ hãi lui thân mình.

"Ách, ta, ta nhớ rõ bọn họ vừa mới đã trở lại, hiện tại, hình như ở phía sau sân nhà......" chưa nói xong, Thừa Hoan liền nhanh chóng hướng sân nhà mà đi.

Còn chưa tới sân nhà, hắn chợt nghe đến tiếng cười từ đằng trước truyền tới. Tiếng cười dễ nghe làm cho mặt hắn nhăn càng nhanh, khuôn mặt anh tuấn càng trầm.

Vừa tiến vào sân nhà, chỉ thấy Châu Hiền cùng một gã nam tử tuấn tú mặc nho sam đứng chung một chỗ, hai người nói chuyện rất thân mật.

Nam nhân kia không biết nói gì đó, làm cho Châu Hiền vừa cười. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khinh dương lên, mắt đẹp xem xét nam nhân, đuôi lông mày mang theo ý cười, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, giống như đang cùng nam nhân nói cái gì đó.

Gió vừa thổi nhạ, làm loạn mái tóc của nàng, nam nhân vươn tay giúp nàng đem hai má sợi tóc đang làm loạn trên mặt nàng, mà nàng ngửa đầu, cánh môi khẽ nhếch.

Hình ảnh kia làm cho Thừa Hoan nhìn đến nóng máu lên, lửa giận nhanh chóng giơ lên.

Hắn không thể chịu đựng được nàng cùng nam nhân khác đứng như vậy gần, hai người thái độ thân mật như vậy, hơn nữa bọn họ đứng chung một chỗ nhìn hảo xứng đôi.

Hai người khí chất gần giống nhau, trai tài gái sắc. Mà hắn...... Đứng ở bên người nàng, cũng là hoàn toàn không xứng chút nào.

Hắn là cái mãng phu (tức là người thô lỗ), trong thành mọi người đều nói Bùi gia tiểu thư gả cho hắn thật sự là đáng tiếc, dĩ vãng hắn nghe xong cũng không để ý, nhưng hiện tại nhìn cảnh này, hắn ghen tị.

Bạc môi nhếch, con ngươi đen nheo lại, hắn nắm chặt quyền trừng mắt hai người.

Không xứng thì như thế nào? Nàng là của hắn! Trừ bỏ hắn. Nam nhân khác mơ tưởng nhúng chàm!

Nhìn đến kia nam nhân vừa muốn thân thủ chạm vào nữ nhân của hắn khi, Thừa Hoan rốt cuộc khắc chế không được đố kị cùng lửa giận trong lòng, nhanh chóng hướng hai người đi đến —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro