Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thiếu chủ, đây là ngọ thiện của thiếu phu nhân đưa tới." Nói xong, người vừa tới chạy nhanh, buông giỏ trúc trên tay, liền nhanh chân rời khỏi. Một tháng trước, thiếu chủ mặt bình tĩnh trở về tiêu cục, đem đồ trong phòng đập phá toàn bộ, sau đó hé ra khuôn mặt lạnh, không bao giờ nở nụ cười nữa.

Hơn nữa, thường thường động bất động, liền phát giận, như là mãnh hổ táo bạo, ai chọc hắn cũng không hay ho, người trong tiêu cục không có người nào là không bị mắng quá, mọi người sợ tới mức không ai dám tiếp cận hắn.

Ngay từ đầu không biết nguyên nhân, sau lại thấy thiếu phu nhân hé ra khuôn mặt trắng bệch muốn gặp thiếu chủ, nhưng thiếu chủ như thế nào cũng không gặp. Thế mới biết, vợ chồng son cãi nhau, mà xem lại bộ dáng hung mãnh của thiếu chủ, thì họ liền thở dài, lần đầu tiên mới thấy thiếu chủ hỏa đại như vậy.

Hơn một tháng, thiếu phu nhân mỗi ngày đều chạy tới cửa, còn thiếu chủ không gặp chính là không gặp, hại bọn họ mỗi ngày đều bất đắc dĩ phải hướng tới mặt thiếu phu nhân giơ lên chút cười, sau đó mới dám nhắn lại lời của thiếu chủ.

Sau đó, thiếu phu nhân nhìn nhu nhược giơ lên một chút cười, lắc đầu nói không quan hệ, liền ly khai.

Ô...... Thiếu chủ nhà hắn nhìn không cảm thấy đau lòng, còn bọn họ nhìn tới đều cực kỳ đau lòng.

Nhưng là, không ai dám đi khuyên thiếu chủ, vì bọn họ còn muốn giữ cái mạng nhỏ!

Trừng mắt nhìn giỏ trúc, Thừa Hoan mím môi, tay giơ cao muốn ném đi giỏ trúc, nhưng tay cứ dừng lại giữa không trung, ném cũng không nỡ ném.

"Đáng chết!" Hắn tức giận đến thấp rủa, quyền đầu hướng tới bàn gỗ lim kế bên, phanh một tiếng, bàn gỗ cứng rắn lập tức bị cắt thành một nửa.

"Xú tiểu tử, nghe nói ngươi lại không muốn ra ngoài nhìn Hiền nhi!"

Tôn phu nhân đi vào cửa, còn chưa có đi vào, chợt nghe đến thanh âm bàn vỡ vụn. Nàng lắc đầu, nhịn không được mắng chửi người. "Ngươi tiểu tử này, muốn làm loạn tới bao lâu? Đều hơn một tháng, làm loạn còn chưa đủ sao?"

"Nương, đây là chuyện của chúng con, không cần ngươi lo." Thừa Hoan chịu không nổi, đối với mẫu thân rống to, hắn đã thực phiền, không cần người bên ngoài đến khuyên bảo.

"Cái gì không cần lo?" Tôn phu nhân tức giận trừng mắt con, "Ta mỗi ngày nhìn đến vợ ngươi mang thai tới cửa, lại thất vọng ôm thai trở về, ngươi làm trượng phu không đau lòng, ta –kẻ làm bà bà này đau lòng không được sao?"

Nghe được lời nói của mẫu thân, tâm Thừa Hoan biến trở nên căng thẳng, đau kịch liệt tới nhắm mắt lại.

Hắn từng xa xa xem qua nàng, rõ ràng mới qua một tháng, nhưng bụng của nàng trở nên thật lớn, người lại càng gầy, sắc mặt tái nhợt, cũng không giống như trước khi, sắc mặt hồng nhuận.

Nàng tuyệt không giống cái phụ nữ có thai, nhìn bộ dáng nàng chậm rãi đi trên đường, hắn sợ nàng sẽ đi không nổi thiếu chút sẽ xông lên trước đỡ lấy nàng.

Nhưng là hắn nhịn xuống, hắn còn chưa nguôi giận, còn chưa muốn tha thứ cho nàng.

Sau khi nhịn xuống xúc động muốn tiến lên, hắn lại hối hận, hơn một tháng, không ôm đến nàng, nhìn không được tươi cười của nàng, nghe không được thanh âm của nàng, hắn hảo tịch mịch.

Hắn rất nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ....

Nhưng là lòng tự tôn làm cho hắn không thể cúi thấp đầu, không thể tha thứ cho sự lừa gạt của nàng.

Nhìn đến bộ dáng thống khổ của con, Tôn phu nhân nhịn không được lắc đầu.

"Thật là, luyến tiếc phải đi gặp người ta sao? Chịu đựng như vậy, ngươi thống khổ, Châu Hiền cũng thống khổ?"

"Nương, ngươi không hiểu." Hắn chính là không thể tha thứ cho lừa gạt.

"Ta làm sao không hiểu?" Hai tay chống nạnh, Tôn phu nhân cũng phát hỏa. "Mọi chuyện của ngươi cùng Châu Hiền, ta nghe qua nàng ta nói, việc làm của nàng ta không tốt thế nào đi nữa, ngươi cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì gọi là không tốt! Bộ dáng Châu Hiền xinh đẹp, lại thông minh, lại là người quản lý việc làm ăn của Bùi gia, con dâu khôn khéo như vậy, nhà nào mà không muốn?

"Nương, trọng điểm không phải là việc này!" Thừa Hoan chịu không nổi trừng mắt mẫu thân.

"Bằng không trọng điểm là cái gì?" Tôn phu nhân nhất kiểm tức giận nói "Đó là Châu Hiền không hiểu võ công, đành phải sử dụng kế, ngẫm lại người mấy năm trước, nếu không phải ta đem cha ngươi đánh bất tỉnh, bá vương cứng rắn thượng cung, nào có ngươi thằng nhóc này chào đời?"

"Nương, nàng không nên dối gạt ta, hơn nữa, cho dù xung hỉ, còn muốn ta ở rể? Nàng biết rõ đây là một loại vũ nhục đối nam nhân......"

"Chuyện này ta cũng nghe Châu Hiền nói qua, nàng là vì hai lão Bùi gia, Bùi gia chỉ có một cái nữ nhi là nàng, bà thông gia vì nàng, chính là không chịu tái sinh (sinh nữa), chỉ sợ tạo áp lực cho nàng, ngươi cũng biết nàng từ nhỏ thể lực yếu ớt, làm cho thân gia gánh chịu không ít khổ tâm, cho nên nàng mới muốn ngươi ở rể, cũng như muốn lưu lại giúp cho Bùi gia"

Loại tâm tình này, Tôn phu nhân có thể thông cảm, dù sao hai nhà cũng gần nhau, muốn gặp con dâu, mỗi ngày đều có thể nhìn được, còn việc ở rể, nàng cùng lão nhân đều không sao cả.

Chỉ có cái xú tiểu tử nhà nàng thật sự để ý chuyện này!

Nghe xong lời nói của mẫu thân, Thừa Hoan trầm mặc, hắn chưa từng nghĩ tới chính là vì nguyên nhân này, mà nàng cũng chưa từng nói qua với hắn.

Không! Nàng không phải không nói với hắn, mà là do hắn không muốn nghe.

Ngay cả nàng đến trước cửa, cũng không gặp mặt, làm cho nàng không thể nào giải thích.

Gặp được bộ dáng của con mình chăm chú nghe, Tôn phu nhân còn nói thêm: "Ai, Châu Hiền mang thai đã bảy tháng, người lại gầy như vậy, ta thật lo lắng đến lúc đó sẽ khó sinh."

"Khó sinh?" Thừa Hoan chấn động, nhìn về phía mẫu thân.

"Đúng đó! Nếu đúng là khó sinh, Châu Hiền gầy yếu như vậy, không biết có thể chống đỡ hay không? Nếu chống đỡ không được, từ nay về sau, cho dù ngươi muốn gặp cũng không thấy được!"

Muốn gặp cũng không thấy được...... Không!

Đứng lên, Thừa Hoan nhanh chóng phóng đi.

Hắn muốn gặp nàng, tuy rằng vẫn giận nàng, nhưng là, hắn rất nhớ nàng......

Hắn không nghĩ sẽ không còn được thấy nàng nữa......

Miễn cưỡng giơ lên cười, Châu Hiền đưa tay cầm giỏ trúc đưa về phía trước. "Lão Lôi, phiền toái ông đem cái này đưa cho chàng."

"Nga, hảo." Lão Lôi xấu hổ gãi đầu, thân thủ tiếp nhận giỏ trúc.

"Phiền toái ngươi." Châu Hiền mỉm cười, xoay người đi ra tiêu cục, mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng khẽ kêu.

"Đứng lại!

Nàng dừng lại cước bộ, xoay người nhìn về phía người tới. "Tú Anh, có việc sao?" Nàng hỏi, đồng thời thở dài ở trong lòng.

Mỗi một lần đi vào tiêu cục, sẽ gặp Tú Anh, cái này sẽ không sao đi, nhưng chính là Tú Anh vừa mở miệng luôn thốt ra những lời nói khó nghe, làm cho nàng thật sự mệt mỏi, vô tâm ứng phó.

"Ngươi nữ nhân này, sư huynh cũng không muốn gặp ngươi, ngươi còn mỗi ngày đến tiêu cục làm gì?" Tú Anh trừng mắt Châu Hiền, trong mắt tràn đầy địch ý.

"Ta đã nói rồi, đây là chuyện của ta cùng Hoan, không liên quan tới ngươi" Không nghĩ sẽ để ý nàng nữa, Châu Hiền xoay người muốn rời đi.

"Đứng lại, ta nói còn chưa nói xong." Thấy thái độ nàng lạnh nhạt, Tú Anh càng giận. "Nói cho ngươi, ngươi về sau không cần đến tìm sư huynh nữa, hắn cũng sẽ không tái kiến ngươi, bởi vì ta sẽ gả cho hắn."

Châu Hiền ngẩn ra, nhíu mày lại. "Ngươi đây là ý tứ gì?" Nàng hỏi, đầu ngón tay bấu chặt lại với nhau

"Nhạ, đây là sư huynh muốn ta giao cho của ngươi." Tú Anh xuất ra tấm giấy, bộ dáng tươi cười đắc ý.

Hừ! Nàng nhất định phải cưỡng chế nữ nhân này di dời đi. Sư huynh là của nàng, nàng mới không được này tiện nữ nhân cướp hắn đi!

Trừng mắt nhìn tờ giấy kia, Châu Hiền sắc mặt càng trắng, "Không, ta không tin......" Hắn sẽ không hưu nàng, hắn sẽ không......

"Ta muốn đi hỏi chàng." Bước đi của nàng lập tức hướng tới tiêu cục.

"Sư huynh không nghĩ muốn gặp ngươi." Tú Anh ngăn cản nàng, tay cầm hưu thư quăng cho nàng "Ngươi nữ nhân này, không cần mặt dày quấn lấy sư huynh ta, về sau, hắn có ta, không cần ngươi!"

"Tránh ra!" Mặt bình tĩnh, Châu Hiền không để ý tới Tú Anh, vòng một vòng qua người nàng, hướng tới tiêu cục đi.

"Ngươi nữ nhân này thực phiền nha, đã nói sư huynh không muốn gặp ngươi." Tú Anh gào thét, thân thủ dùng sức hướng Châu Hiền đẩy.

"A!" Đột nhiên bị đẩy làm cho chân Châu Hiền mất trọng tâm, cả người lao ra đường. Lúc này một bên truyền đến tiếng hí thanh của con ngựa cùng người qua đường rống to —

"Tránh mau a, con ngựa này nổi điên rồi!"

Châu Hiền cả kinh, vừa quay đầu, một con ngựa điên cuồng hướng tới nàng mà đi. Nàng trợn to mắt, bụng nặng làm cho nàng không thể né tránh. Người qua đường thét chói tai, mà nàng chỉ cảm thấy một trận đau đớn hướng tới nàng, mắt nhắm lại, thân mình tung bay trên không trung...

"Không! Hiền nhi –"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro