Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối chính là thời điểm ác ma rục rịch, như vậy khi bóng đêm bao phủ, ác ma có phải hay không sẽ đến đây?

Bùi Thừa Hoan một thân tây trang màu đen, thắt cà vạt màu trắng có ô vuông nhỏ, nhìn qua rất mê người, trên khuôn mặt rõ ràng từng góc cạnh, mang theo hương vị quen thuộc.

Hắn từ trên xe bước xuống, Châu Hiền ở phía sau lưng mặc bộ lễ phục màu trắng thanh lịch, trên cổ tay, đeo chiếc vòng sáng chói được thiết kế tỉ mỉ đó là chiếc vòng được nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên. Châu Hiền lúc này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thẹn thùng tiêu sái đi đến bên cạnh Thừa Hoan.

" Khoác lấy cánh tay tôi." Thừa Hoan không lộ vẻ gì hạ đạt mệnh lệnh.

" Ừ "

Châu Hiền nhẹ nhàng trả lời, đem cánh tay trắng nõn mảnh khảnh khoác lấy cánh tay rắn chắc của Thừa Hoan.

" Bùi thiếu gia, hoan nghênh quang lâm, chỉ sợ ngài không nể tình, không chịu đến đây." Một người đàn ông trung niên tuổi so với bọn họ còn lớn hơn, cười hì hì đứng ở trước mặt hai người

" Hứa quản gia, Lưu tiên sinh mời, tôi như thế nào lại không đến"

Thừa Hoan khinh miệt trả lời. Trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Hứa quản gia là người mà Lưu tiên sinh tín nhiệm nhất, hôm nay là sinh nhật của Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh là nhà kinh doanh lỗi thời hành gia, người quen cũng không thiếu, hôm nay đến tham gia sinh nhật, người tới chúc mừng tự nhiên cũng sẽ không thiếu. Chỉ nhìn phía trước cửa đầy phô trương, có thể thấy hôm nay mọi người đều tập hợp tại đây.

" Vị này là Bùi tiểu thư sao, bình thường thật sự không thấy nhiều lắm, hôm nay thật may mắn có thể nhìn thấy a."

Hứa quản gia híp híp mắt, háo sắc nhìn Bùi Châu Hiền " Bùi tiểu thư thật sự là mỹ nữ a, ngài chính là cô gái mà tôi thấy đẹp nhất."

" Ngài quá khen."

Châu Hiền mỉm cười trả lời. Kia mỉm cười, khiến cho Hứa quản gia càng thêm làm càn tiến tới

" Không biết tiểu thư Châu Hiền bình thường có thể cùng tôi đi ăn một bữa cơm hay không?" Hứa quản gia cười xoa xoa tay.

" Tôi..."

Lời còn chưa nói ra, Bùi Thừa Hoan liền mở miệng đánh gãy

" Châu Hiền bình thường sẽ không cùng người xa lạ đi ra ngoài, chúng tôi đi vào trước."

Không nói hai lời, Bùi Thừa Hoan lạnh mặt, lôi kéo Châu Hiền đi theo phía sau mình, bước nhanh vào trong. Đáng chết! Bùi Thừa Hoan chưa từng cho rằng quyết định của chính mình là sai lầm. Vốn hôm nay định mang Châu Hiền tới tham gia bữa tiệc sinh nhật, muốn cho cô không cần vì chuyện của ba ba mà thương tâm.

Nhưng mà, từ khi nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục dạ hội thanh lịch kia, thời điểm đó tâm tình của hắn hết sức buồn bực. Vốn tưởng rằng không cho cô mặc quần áo diễm lệ thì có thể che khuất phong thái ngạo nhân của cô, không nghĩ tới màu trắng thanh lịch lại càng bày ra vẻ xinh đẹp đó.

Vừa rồi thấy Hứa quản gia đối với cô một bộ dáng háo sắc, đã nghĩ cho hắn một quyền. Cô rõ ràng tựa như con mèo nhỏ chỉ có thể rúc vào trong lòng của mình, thế nhưng còn có người dám đánh chủ ý lên người cô? Hừ, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cô Bùi Châu Hiền đời này, chỉ có thể là món đồ chơi của Bùi Thừa Hoan hắn.

" Thừa Hoan, đi chậm một chút được không?"

Châu Hiền ở phía sau hắn cố hết sức đi theo, mang giày cao gót vốn dĩ không thể đi quá nhanh, chỉ là hắn như vậy vẫn luôn kéo cánh tay của cô đi về phía trước. Hắn là người cao mã, chân lại dài, bước đi tự nhiên nhanh. Khổ cho chính mình chỉ có thể liều mạng đi theo.

" A --!"

Không để ý tới phía dưới chân. Giày cao gót một chút liền khiến cho chân cô bị thương.

" Đau."

Châu Hiền thấp giọng la lên, đột nhiên đau đớn truyền tới khiến cho cô không tự giác rớt nước mắt. Cô thuận thế ngồi xuống dưới đất.

" Đứng lên."

Thanh âm của Bùi Thừa Hoan đầy lạnh nhạt từ đỉnh đầu truyền đến. Bùi Châu Hiền ngẩng đầu dùng ánh mắt long lanh còn thấm lệ nhìn hắn. Hắn ngồi xổm xuống dưới chặn ngang eo ôm lấy cô.

" Em... Làm gì, người khác đang nhìn, thả chị xuống dưới." Bùi Châu Hiền dùng tay đánh xuống bả vai Bùi Thừa Hoan.

" Tự cô còn có thể đi được sao? Đừng lộn xộn, có người nhìn, còn không an tĩnh."

Bùi Thừa Hoan nện bước trầm ổn ôm Bùi Châu Hiền đi đến khu vực nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đem cô đặt xuống ghế sa lông. Nâng mắt cá chân của cô lên, nhìn chỗ sưng đỏ, nói

" Đi giày cao gót còn có thể đem chân thành ra như thế này, cô bị bao nhiêu lần rồi? Là đứa nhỏ mấy tuổi?" Bùi Thừa Hoan trào phúng nói.

" Là em đi quá nhanh, chị theo không kịp. A --!"

Châu Hiền phản kháng, Thừa Hoan lại đột nhiên tăng thêm lực đạo.

" Tốt lắm, cô ngồi ở đây nghỉ ngơi, không cho lộn xộn." Bùi Thừa Hoan đem mắt cá chân bị tụ huyết của Châu Hiền nhẹ nhàng đặt xuống " Tôi đi cùng bọn họ xã giao."

Bùi Thừa Hoan biến mất trong biển người đông đúc ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Trên đường cô có nghe quản gia nói hôm nay nếu không bởi vì có chuyện trọng yếu yêu cầu Thừa Hoan tự mình hiệp đàm, nếu không Thừa Hoan tuyệt đối sẽ không tự mình đến đây. Châu Hiền biết Thừa Hoan không thích tự mình đến tham gia những loại hoạt động như thế này. Thời điểm mỗi lần không thể không đi, đều sẽ hơn nửa đêm mới trở về, mùi rượu đầy người.

Chỉ là, Châu Hiền lại nhịn không được nhớ tới mỗi đêm sau khi Thừa Hoan say rượu trở về, vội vàng đẩy cửa phòng của cô, mặc kệ có phải cô đang ngủ hay không, thô bạo ôm lấy cô, thật sâu cùng cô môi lưỡi dây dưa lẫn nhau.

Nhưng mà, Thừa Hoan cũng chỉ có thể ở phía sau ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bất luận hắn đối với cô có bao nhiêu thô bạo, mặc kệ quan hệ không thể tha thứ cỡ nào, cũng chỉ có ở phía sau, Châu Hiền mới có thể phối hợp cùng hắn, giống như cô gái nhỏ nhất dạng ở trong lồng ngực hắn. Bởi vì một khắc này, khi Thừa Hoan ôm lấy cô, cô mới cảm nhận được sự bất an cùng khủng hoảng trong lòng mình. Không thể nói rõ vì cái gì cô lại có loại cảm giác này. Nhưng mà, sự bối rối ấy lại chưa bao giờ xuất hiện trên người Thừa Hoan.

Châu Hiền xoa xoa mắt cá chân sưng đỏ, thân thể mềm mại hơi nghiêng sang một bên, tóc dài giống như thác nước rơi xuống bờ vai thon gầy, tựa như tiên nữ từ trên trời giáng xuống. Châu Hiền vuốt nhẹ chỗ bị thương, nơi ấy dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của Thừa Hoan.

Trong lúc vô tình Thừa Hoan luôn toát ra sự chững chạc cẩn thận khiến cho người chị gái như cô không khỏi mặc cảm. Hắn thật là em trai sao? Bùi Châu Hiền ảo não nghĩ, như thế nào lại tổng cảm thấy hắn lớn hơn mình, ổn trọng lại thành thục, mà chính mình lại ngây thơ giống như đứa nhỏ.

" Ai, mình thật không phải là một người chị tốt." Châu Hiền lầm bầm lầu bầu giận dữ nói.

Một người đàn ông mặc tây trang nhìn chằm chằm vào Châu Hiền, cả người thịt béo nhúng nhính kèm theo nụ cười đầy dâm đãng, nhìn càng khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm. Hắn bước nhanh về phía Châu Hiền.

Nhưng mà, Châu Hiền lại đang chìm vào trong hồi tưởng một chút cũng không có cảm giác nguy hiểm đang hướng chính mình tới gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro