Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau

“ Cái gì? Thừa Hoan khiến cho công ty Nhảy Vọt suy sụp?”

Đột nhiên nghe được tin tức này, Châu Hiền thật tình không tin. Tổng giám đốc của công ty Nhảy Vọt ngày đó đối với cô giở trò. Nhưng mà Nhảy Vọt chỉ là một cái công ty nhỏ, bắt nó suy sụp đối với Thừa Hoan một chút lợi ích đều không có. Châu Hiền tuy rằng không phải thực hiểu biết phong cách làm việc của Thừa Hoan, nhưng mà cô biết, Thừa Hoan sẽ không tự nhiên khiến cho công ty đó suy sụp, trừ phi hắn muốn từ đấy đạt được lợi nhuận lớn hoặc là... Hoặc là người này chọc tới hắn.

“ Châu Hiền, cậu đang nghe mình nói sao?”

Bên cạnh một nữ sinh tóc ngắn tại bên người Châu Hiền ríu ra ríu rít nói. Cô và Châu Hiền là bạn cùng trường với nhau, cũng là người bạn thân nhất của Châu Hiền. Cô đối với Thừa Hoan gần như sùng bái như đối với thần.

“ Châu Hiền, cái kia công ty Nhảy Vọt kia như thế nào lại trêu chọc đến Thừa Hoan? Tính tình Thừa Hoan phát lớn như vậy, cũng không phải là chuyện tốt gì đâu.”

“ Này... Mình cũng không rõ lắm...” Cái này cô nói như thế nào đây, nói là bởi vì người đàn ông kia đối với cô động chân động tay sao.

“ A, phải không.” Cũng may Trân Ni không phải là người thận trọng, đối với việc này cũng không muốn biết cụ thể nội tình. Ngược lại, Trân Ni lại nói: “ Châu Hiền, cậu biết không? Học trưởng gần đây đã về nước. Cũng mở một cái công ty, nghe nói quy mô rất lớn.”

Bảo Kiếm, là học trưởng trước kia của Châu Hiền, bởi vì Thừa Hoan thường không ở trường học, Châu Hiền lại xinh xắn nên cũng là đối tượng theo đuổi của các nam sinh. Mà Bảo Kiếm cũng không ngoại lệ. Bùi Châu Hiền vừa nghe tin tức Bảo Kiếm trở về, đầu tiên là một trận vui sướng, ngay sau đó, một cỗ cảm xúc bất an dâng lên trong lòng.

“Châu Hiền, học trưởng vẫn còn rất thích cậu đó, thế nào? Bây giờ không phải nên tiếp thu tấm lòng của học trưởng sao?”

Trân Ni giựt giây. Lúc ấy trong trường học luôn khen ngợi cặp nam nữ xứng đôi nhất chính là Bảo Kiếm cùng Châu Hiền, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, Châu Hiền luôn chỉ coi học trưởng là bạn bè, một chút đều không có khả năng phát triển thành người yêu. Mà học trưởng đối với Châu Hiền lại một mảnh si tình. Vì thế, học trưởng cự tuyệt rất nhiều nữ sinh, vẫn luôn đối với Châu Hiền không thay đổi.

Cái đó gọi là nam kế hoạch lớn kết hôn, nữ kế hoạch lớn gả.

Hiện tại bọn họ chính là nam đơn thân nữ độc thân, Trân Ni rất muốn tác hợp chuyện này. Mà bên kia, Châu Hiền lại khẩn trương đang nghĩ nên đối mặt với học trưởng như thế nào.

Thời điểm trước kia, Châu Hiền bởi vì một lần được học trưởng đưa về nhà lọt vào tầm mắt của Thừa Hoan khiến cho cô bị Thừa Hoan trừng phạt. Mà bây giờ nghĩ lại, trừng phạt đó lại ngọt ngào như vậy, chỉ là bị Thừa Hoan hôn đến vô lực mà thôi. Thừa Hoan bá đạo cô so với ai khác đều rõ nhất, hiện tại, nếu như bị hắn phát hiện cô cùng học trưởng có liên hệ với nhau, hắn sẽ tức giận.

“Aiz...” Châu Hiền bất đắc dĩ thở dài.

“ Ai nha, cậu đi gặp học trưởng đi, anh ấy đã đợi cậu rất lâu đó.” Trân Ni vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đem Châu Hiền cùng học trưởng tác hợp cùng một chỗ.

“ Lại nói, cậu đi gặp học trưởng cũng không phải chuyện gì to tát, cậu còn do dự gì chứ.”

“ Trân Ni, cậu cũng không phải không biết tính tình của Thừa Hoan, mình...” Châu Hiền còn chưa nói hoàn, đã bị Trân Ni đánh gãy.

“ Rốt cuộc cậu là chị hay cậu ấy là anh, cậu như thế nào chuyện gì cũng đều phải nghe lời Thừa Hoan.”

Thời điểm Trân Ni nói lời này chính bản thân mình cũng thực chột dạ, cô cũng biết khí phách của Thừa Hoan, là người đàn ông cường hãn. Chỉ nhìn ánh mắt của cậu ta thôi, liền có loại cảm giác khiến cho người ta không rét mà run.

“ Mình...” Châu Hiền cúi đầu không nói. Có lúc, cô cũng thực hoài nghi rốt cuộc mình là chị hay là người vẫn luôn chăm sóc cho cô là anh trai.

“ Cậu cái gì, mặc kệ, mình đã đáp ứng học trưởng nhất định phải mang cậu đi theo, buổi tối hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm.” Vì không để cho mình về sau hối hận, Trân Ni hạ quyết tâm, coi như Thừa Hoan vĩnh viễn không biết đến việc này thì càng tốt.

“ Nhưng mà...” Châu Hiền khẩn trương.

“ Không nhưng mà gì cả, hiện tại mình liền gọi điện thông báo cho học trưởng, cậu cũng đừng từ chối. Đừng nói anh ấy là học trưởng của chúng ta, trên phương diện khác còn là bạn bè, chẳng lẽ cậu còn phải được phê chuẩn mới dám đi sao?” Để Thừa Hoan đồng ý, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn. Trân Ni không khỏi le lưỡi. Cầm lấy điện thoại bùm bùm bấm một chuỗi dãy số.

_

“ Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài muốn.”

Nữ thư kí cung kính đem một sấp tư liệu đặt lên trên bàn trước mặt Thừa Hoan, nhân cơ hội liếc đưa tình nhìn hắn. Thừa Hoan vẫn như trước nhìn tư liệu trong tay mình, không tính toán để ý tới cô ta. Đối với phụ nữ, Bùi Thừa Hoan cho rằng chỉ khi muốn thoả mãn yêu cầu sinh lí của chính mình mới có thể đi tìm họ. Mà cô... Khoé miệng Bùi Thừa Hoan không khỏi lộ ra nụ cười khó dò, với cô, có lẽ không giống. Không biết cô hiện tại đang làm cái gì. Vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ xinh hay e lệ của cô, lại khó có thể kháng cự được sức nặng run rẩy của hắn, Bùi Thừa Hoan liền cảm thấy thân thể của mình có chút khó chịu, dục vọng dường như muốn được phát tiết.

“ Tổng giám đốc, ngài còn có gì phân phó sao?” Ôn Khiết nhìn biểu tình trên mặt Bùi Thừa Hoan, cô thực xác định, Bùi Thừa Hoan sẽ dùng cô.

Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn Ôn Khiết lạnh nhạt nói: “ Tôi xem tư liệu trên tay trước, cô tự đem chính mình lộng ướt.”

Dứt lời, hắn liền cúi đầu xem tư liệu. Ôn Khiết vừa nghe xong, hưng phấn không thể tả, vội vàng khép cửa lại. Sau đó yểu điệu đi đến bên bàn làm việc đem váy ngắn xốc lên, bàn tay vói vào trong, xuyên qua quần lót, không ngừng vuốt ve u huyệt của chính mình, miệng còn phát ra thanh âm dâm đãng.

“ A. . . A. . . Ân”

Cô ta không ngừng đong đưa phần eo của chính mình, rên rỉ. Ôn Khiết không khỏi chờ mong Bùi Thừa Hoan tới chiếm đoạt thân thể của mình. Cô tại bên người Bùi Thừa Hoan làm việc không đến một năm, Bùi Thừa Hoan là con trai của chủ tịch, trong lúc vừa học đại học lại vừa làm việc, chủ tịch hữu ý đem sản nghiệp toàn bộ giao cho hắn xử lý, mà năng lực của Bùi Thừa Hoan cũng được công nhận rất giỏi.

Ôn Khiết tại ngày đầu tiên đi làm liền coi trọng hắn. Bùi Thừa Hoan bề ngoài anh tuấn liền đủ để mê đảo cô. Hơn nữa sau khi cô ở bên cạnh hắn công tác, cũng chậm rãi hiểu biết con người Bùi Thừa Hoan lãnh khốc, trầm tĩnh, hắn giơ tay nhấc chân đều biểu lộ khí chất làm cho cô sa vào trong đó, không thể thoát ra được.

Giống như hiện tại, chỉ nhìn tới nhìn hắn thôi đã khiến cho cô cảm giác hưng phấn không chịu được. Trước, hưởng thụ qua sự cuồng dã chiếm hữu của Bùi Thừa Hoan, Ôn Khiết chỉ biết hắn là người đàn ông duy nhất khiến cho cô rung động.

Bùi Thừa Hoan đối với Ôn Khiết ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý tới cô ta ở một bên phát ra thanh âm ái muội, thẳng đến khi đem văn kiện trong tay xem xong, mới lạnh như băng nhìn về phía Ôn Khiết, chỉ thấy cô ta đem hai chân mở lớn, chỗ riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mắt Bùi Thừa Hoan. Bùi Thừa Hoan nhíu mày, khinh thường đánh giá tư thế dâm đãng của Ôn Khiết.

“ Thừa Hoan...” Hai mắt Ôn Khiết chan chứa tình dục thẳng tắp nhìn Thừa Hoan dùng ánh mắt đi dụ dỗ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro