Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc nhạc dạo của trận hoan ái kéo dài hơn một giờ, Châu Hiền hai mắt mê loạn nhìn nữ nhân nằm nhoài trên người mình, cơ thể tuy uể oải nhưng thần trí vẫn còn rất tỉnh táo.

Nữ nhân chiếm giữ lấy thân thể cùng trái tim của nàng, có thể giờ khắc này, trong lòng đang nghĩ tới người phụ nữ kia đi.

Là cái người được gọi là "tỷ tỷ" Tôn Thái Anh.

Tôn Thái Anh...

Ý thức của Châu Hiền đột nhiên bừng dậy lên, nàng nhớ lại tờ giấy ghi chép được bảo tồn rất tốt ở trong thư phòng của Thừa Hoan.

Nét chữ thanh tú của Thừa Hoan ở mặt trên tờ giấy ghi chép lại lời yêu thương của cô đối với Tôn Thái Anh:

Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu. Đông phong ác, hoan tình bạc, nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly sách, thác, thác, thác! Xuân như cựu, nhân không sấu. Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu. Đào hoa lạc, nhàn trì các, sơn mình tuy tịa, cẩm thư nan thác, mạc, mạc, mạc!

(Tay trắng muốt, rượu vàng rót, cây liễu cung sân xuân cách bức. Gió đông dữ, tình thắm lỡ, một mối tơ sầu, bao năm tan vỡ. Dở, dở, dở! Xuân như trước, người gầy rạc, ngấn lệ đỏ ngầu khăn lụa ướt. Hoa đào rữa, lầu gác trở. Non thề còn kia. Chớ, chớ, chớ!

- Thơ • Tống, Lục Du, "Thoa Đầu Phượng"• - Dịch: Nguyễn Xuân Tảo.)

Mà nữ nhân tên Tôn Thái Anh kia, đối diện với những dòng chữ của Thừa Hoan đều đưa ra lời giải thích:

"Thế tình bạc, nhân tình ác, vũ tống hoàng hôn hoa dịch lạc. Hiểu phong can, lệ ngân tàn, dục tiên tâm sự, độc ngữ tà lan. Nan, nan, nan! Nhân thành các, kim phi tạc, bệnh hồn thường tự thu thiên tác. Giốc thanh hàn, dạ lan san, phạ nhân tầm vấn, yên lệ trang hoan. Man, man, man!"

(Tình đời bạc, tình người ác, mưa tiễn hoàng hôn hoa tan tác. Gió mai lan, lệ hoen tàn, muốn thư tâm sự, rặt ý lan man. Nan, nan, nan! Người đơn bạc, nay mai khác, bệnh lòng như thể ngàn thu tạc. Tiếng tù vang, bóng đêm tan, sợ người tra hỏi, nuốt lệ tân trang. Gian, gian, gian!

- Thơ • Tống, Đường Uyển, "Thoa Đầu Phượng"• - Dịch: Đông A. )

Thừa Hoan chỉ là không muốn nhìn tới nó.

Nàng yêu Thừa Hoan, Thừa Hoan yêu Tôn Tháu Anh , mà Ton Thái Anh...

Tôn Thái Anh... Vì sao lại không muốn yêu Thừa Hoan?

Thừa Hoan, Thừa Hoan —— người được Tôn Thái Anh chọn.

Như vậy, nàng Châu Hiền , là ai?

"Làm sao vậy?" Thùa Hoan thấy Châu Hiền mất tập trung, cho nên dừng hoạt động hỏi thê tử của mình.

"Lão công..." Châu Hiền ngơ ngác nhìn Thừa Hoan.

"Hả?"

"..." Châu Hiền trầm mặc.

"Sao lại khóc?" Thừa Hian đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Châu Hiền, nhẹ giọng hỏi.

Châu Hiền không trả lời, nhưng lại gắt gao ôm lấy Thùa Hoan.

Thùa Hoan hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

"Sao thế? Không có việc gì."

"Em ngày mai... Phải đi công tác..." Châu Hiền nói dối.

"Đi công tác?" Thùa Hoan sững sờ trong chốc lát, có chút kỳ quái, "Sao chưa từng nghe em nhắc đến?"

"Sáng hôm nay mới nhận được điện thoại của bộ trưởng."

"..." Thừa Hoan thở dài, sau đó đứng dậy đi tới phòng tắm, không lâu sau quay trở lại ôm ngang người Châu Hiền còn đang đờ ra đi đến phòng tắm.

Tiến vào phòng tắm, Thùa Hoan thả Châu Hiền  vào bồn tắm đầy nước bên trong, rồi đem những sợi tóc phân tán của Châu Hiền  bỏ sang một bên, dịu dàng nói với nàng:

"Đi tắm đi, tôi chuẩn bị hành lý cho em."

"Dạ..."

"Đi công tác ở đâu?"

"Ở Hắc Long Giang."

Thừa Hoan dừng một chút:

"Biết rồi, em tắm trước đi."

"Dạ..."

Chờ Châu Hiền tắm xong, Thừa Hoan đã giúp Châu Hiền chuẩn bị hành lý xong xuôi, thấy Châu Hiền đi ra, Thùa Hoan tiến lên trước một bước cầm lấy cái khăn mặt trong tay Châu Hiền , vừa nhẹ nhàng lau khô tóc Châu Hiền vừa nói:

"Lát nữa tôi đi thư phòng lấy tài liệu. Em thay quần áo xong nhớ nghỉ ngơi, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn thuận tiện mua cho em mấy bộ áo quần mới, thời tiết ở bên Hắc Long Giang khá lạnh."

"Không... Không cần đâu... Em chỉ đi có một tuần thôi." Châu Hiền có chút hoảng hốt, bởi vì nàng nói dối với Thừa Hoan.

Động tác trên tay Thùa Hoan ngừng lại, cô để khăn mặt qua một bên, xoay người đi lấy máy sấy, còn nói với Châu Hiền:

"Em có thể không cần mặc nhiều quần áo bên đó, nhưng mà những bộ em đang có đều là năm ngoái, và nó đã lỗi thời rồi."

"..."

Thừa Hoan đứng ở trước mặt Châu Hiền, cầm máy sấy sấy tóc giúp nàng.

Âm thanh ồ ồ của máy sấy làm cho đại não của Châu Hiền bắt đầu chạy xe không:

Đi công tác...

Viện cớ thôi.

Nàng chỉ muốn bỏ chạy, muốn chạy trốn khỏi Tjuawf Hoan.

Tôn Thái Anh đã trở lại, nàng nên rời khỏi sàn diễn, không phải sao?

Vai phụ, sao có thể bù đắp được cho vai chính cơ chứ?

Đúng là tự làm khổ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro