CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết dạng này có tính là chiến tranh lạnh?

Joohyun nằm ở trong chăn, lười biếng không nhúc nhích.

Bọn họ ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, nghĩ tới đây, nước mắt lại dâng lên. Buồn nôn, thật là buồn nôn. Gần đây cô trở nên rất vô dụng, trở nên thật ham khóc, cô rõ ràng không phải như thế, tất cả đều do cái tên Seung Wan đó!

Rõ ràng là lỗi của em, tại sao em lại nói tất cả như đều là lỗi của cô? Là em giăng bẫy cô, phá hủy tình cảm của cô, ít nhất em cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? Nhưng sau khi cô tức giận bỏ về nhà cha mẹ xong, em còn không thèm quan tâm tới cô, có người nào đáng ghét như vậy không?

"Joohyun, cái tính thối của con bao giờ mới sửa đổi? Con bé Sooyoung kia là em họ của Seung Wan, chúng ta đều biết, ăm giấm chua cái gì" Bà Bae gõ đánh thọc sườn mới hỏi ra nguyên nhân gây gổ, sau đó trực tiếp giáo huấn cô.

Thật sao, đúng là cô không đúng khi không hỏi rõ ràng, thế nhưng em không thể bao che được việc Wanie và em họ mình hợp tác lừa gạt cô.

"Chị, chuyện này không thể trách anh rể được, thật ra thì trước đó ở nước Mỹ, anh ấy đã thấy Bogum bắt cá hai tay hôn nóng bỏng nữ sinh khác, có hình làm chứng đây, sau đó anh ấy điều tra ra, thì ra Bogum vẫn luôn lén lút với bạn gái trước, cho nên mới gài bẫy Bogum, vạch trần hắn." Yeri gọi điện tới tỉ mỉ giải thích rõ ngọn nguồn.

"Hôm đó em và anh ấy cùng thương lượng, mượn cớ chị đến bưu điện lấy quà, thật ra là muốn dẫn chị đến khách sạn kia nhìn thấy màn anh ấy sắp xếp em họ đi câu dẫn Bogum, vì anh ấy điều tra ra được Bogum không có sức miễn dịch với những cô gái thanh thuần nhất."

Một vòng một vòng đan xen chặt chẽ, từ nước Mỹ phát hiện sự thật về Bogum cho đến khi để Joohyun biết đều do Seung Wan bày ra. Anh rể đúng là có đủ phúc hắc, về sau hắn phải khắc trên ót để nhắc nhở mình, đắc tội ai thì được chứ chớ nên đắc tội Seung Wan, phát hiện Bogum bắt cá hai tay nhưng vẫn ẩn nhẫn, ra tay một phát là trúng, quả là đáng sợ.

Được rồi, coi như chuyện của Bogum không trách hắn, dù sao đối với chuyện này cô không tức giận nhiều, nhưng vấn đề ở đây là Seung Wan giống như đang giận ngược lại cô, ngày đó hắn vô cùng thất vọng, cô có thể không được tức giận sao?

"Đáng đời con!" Bà Bae dí dí vào trán cô, thật sự không nhịn được mắng to, "Con thì có cái gì tốt đẹp, trừ cái khuôn mặt dễ coi một chút thì có cái gì đáng giá để Seung Wan tốt với con như vậy? Mà con còn ra mặt vì tên đàn ông khác, Wannie không thể không tức giận sao?"

"Mẹ, mẹ rốt cục là mẹ của ai?" Joohyun bất mãn xoa trán mình, "Em ấy sao có thể dễ giận như vậy?"

"Ai thì không được tức giận, đàn ông đáng bị con chọc tức chắc?" Cái đứa trẻ chết tiệt này rốt cục giống ai? Thật là gỗ mục không thể chạm trổ. Mặc kệ, lão nương đi nấu cơm!

Joohyun bĩu môi vùi đầu vào giường. Cô sống với em tổng cộng hai trăm bảy mươi sáu ngày. Có lẽ ban đầu là vì giận dỗi mà lấy em, nhưng dần dần vì hắn đối xử với cô quá tốt khiến cho cô yêu hắn. Thứ tình cảm này quá sâu, cô căn bản không thể cảm thấy được. Mãi cho đến ngày đó nhìn thấy hắn và Sooyuong ở chung, lòng cô mới dâng lên cảm giác đau, mới cho cô cảm nhận được, thì ra trong lúc vô tình Seung Wan đã chiếm địa vị quan trọng như vậy trong lòng cô.

Cho là em phản bội thì sẽ đau và tức giận, cô chưa dạy dỗ đánh cho hắn một trận giống như với Bogum mà em đã xoay người quyết tuyệt rời đi. Đứng trên vỉa hè, người qua lại không dứt mà nước mắt cô rơi không ngừng, một khắc kia cô mới hiểu được cô đã thật sự yêu em sâu đậm, yêu đến mức vừa nghĩ tới rời khỏi em trái tim cô sẽ giống như bị đao khảm vào, đau triệt để.

Hiểu tình cảm của mình, nhưng tình cảm của em đối với cô thì sao? Cô tuyệt đối không thể biết được em đối xử tốt với cô như vậy vì cô là vợ em hay là vì em yêu cô? Có phải bất kỳ cô gái nào kết hôn với em, em cũng sẽ đối xử tốt như vậy? Vừa nghĩ tới có một cô gái khác được em cưng chiều như vậy cô liền ghen tị không thở nổi. Cô không thể quên lúc ban đầu khi em đề nghị kết hôn với cô chỉ vì em đã đến tuổi kết hôn, còn tình cảm em một chữ cũng không nói. Cho nên cô không dám tìm em, cô hiểu mình đã thương em nhiều thế nào nhưng không dám khẳng định tình cảm của em đối với cô, cô không dám đối mặt, nếu như hắn không yêu cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi. Không thấy hắn thì tương tư đến tận xương tủy, đi gặp thì lại không có dũng khí. Mỗi ngày giằng xé như vậy khiến cho cô không còn là Joohyun lớn mật nữa rồi.

Còn em thì vẫn sống tốt, đáng chết là quá tốt! Trên tivi cô nhìn thấy em vẫn cao ngất, mặc quân trang đứng cùng Kang Seulgi, bọn họ vừa bắt được tên trùm ma túy Đông Nam Á, được khen thưởng. Trừ nghiêm túc hơn, em giống như một chút cũng không thay đổi, hình như chỉ có mình cô bị ảnh hưởng.

Đột nhiên nghe tiếng đỗ xe bên ngoài nhà, tim cô bỗng đập mạnh, bỏ gối ôm ra, ngay cả giày cũng không đi, vội chạy tới cửa sổ núp sau rèm cửa ngó ra ngoài.

Ba ở nhà, mẹ không biết lái xe, Yeri không thể về nhà, như vậy...

Xe Hummer quen thuộc dừng lại bên tường bao thấp của nhà cô, là em, đó là xe của em.

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cô dùng sức che miệng, sợ mình hét to lên, nhưng tâm tình chỉ kích động mấy giây, cửa xe mở ra khiến cho nhiệt độ của cô hạ xuống, phụ tá của em.

Không phải em, không phải em!

Cô thất vọng lui về giường, kéo qua chăn trùm kín đầu, trong lòng một mảnh hoang vu.

Chỉ ngăn cách bằng cánh cửa, nên đối thoại trong phòng khách nghe khá rõ ràng.

Jungkook thay mặt Seung Wan đưa văn kiện cho ông Bae, "Cái này lần sau đưa cho tôi là được rồi, cậu còn đặc biệt đến một chuyến làm gì."

"Shon tiên sinh bảo phải mau đưa cho ngài."

"Gần đây Seung Wan rất bận sao?"

"Vâng, gần đây mới vừa phá một vụ án lớn, mỗi ngày loay hoay đều ngủ trong phòng làm việc."

"Vậy cậu nhớ phải nhắc nhở Seung Wa chú ý sức khỏe."

"Bae tiên sinh yên tâm."

"Mới vừa thấy xe, tôi còn tưởng rằng là Seung wan tới đấy."

"Hôm nay không may xe của cháu đột nhiên hư, Shon tiên sinh cho cháu mượn."

"Jungkoo à, cậu bảo Seungwan đừng mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ phép nhiều để lại cũng lãng phí, nên đi đâu đó thư giãn một chút." Rõ ràng đây là tiếng Bà Bae.

"Shon tiên sinh không bỏ phí ngày nghỉ đâu, hằng năm đều dùng."

"A, vậy là thế nào?"

"Anh ấy hàng năm đều nghỉ ngơi 1-2 tuần, à, cháu nhớ năm ngoái chính là nghỉ phép vào dịp lễ Noel." Lễ Noel? Hô hấp Joohyun đột nhiên cứng lại.

"Joohyun, em tới đi công tác, thuận tiện ghé thăm chị một chút."

"Wannie, em hàng năm đều tới Newyork công tác, như vậy có thấy chán không?"

Nước mắt, lần nữa từ trong hốc mắt nhỏ xuống, ai đang nói cái gì bên ngoài gian phòng, cô không còn nghe rõ nữa rồi.

Bao nhiêu lần? Toàn bộ bảy lần, từ khi bọn họ quen biết, hàng năm, em đều đi Newyork thăm cô. Cùng cô đi qua phố lớn ngõ nhỏ của Newyork, nhìn cô ăn thức ăn ngon mà thỏa mãn, ánh mắt của em thật dịu dàng.

Thật khờ, thật là khờ, sao cô cho rằng không nói ra chính là không thương?

Em dùng tròn bảy năm thời gian để yêu cô như vậy, nhìn cô lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn cô lần lượt cười trong lòng người khác, cảm giác lúc đó của em sẽ như thế nào? Khó trách em tức giận đối với chất vấn của cô như vậy, bởi vì cô đã làm thương tổn hắn.

Đều là lỗi của cô!

Em còn có thể tha thứ cho cô không?

Joohyun đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, kéo cửa phòng ra vọt tới trước mặt Jung kok, xốc cổ hắn lên hỏi: " Wannie em ấy đang ở đâu?"

"Ai? Người nào?" Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của nữ vương bệ hạ thật là kinh người.

"Chồng tôi, Shon Seung Wan, bây giờ em ấy đang ở nơi nào?"

"Phòng... Phòng làm việc!" Hô hấp của hắn quá khó khăn, có thể buông hắn ra được không?

Joohyun buông tay, lao nhanh ra như một cơn gió.

"Anh...anh à..." Thanh âm bà Bae run rẩy.

"... Ừ." Lão luyện thành thục như ông Bae cũng hơi giật mình.

"Chúng ta, con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!"

Joohyun từ trong thang máy đi ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quan sát của người xung quanh, mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là phòng làm việc của Seung Wan.

"Rầm" một tiếng đẩy cửa phát ra, cánh cửa đập vào tường thành một tiếng vang lớn.

Kang Seulgi cợt nhã huýt sáo: "Chị dâu, quần áo chị mặc quả không tệ."Mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, dù có mặc đồ ngủ cũng khiến cho người ta kinh ngạc.

"Toàn bộ các anh đi ra ngoài cho tôi!" Ngón tay Joohyun chỉ ra ngoài khí thế mười phần, "Tôi có chuyện muốn nói với em ấy!"

Tiếp tục chỉ vào Seung Wan, cường điệu nói, "Wan em ở lại!"

Sáu bảy người đàn ông cao lớn uy mãnh trong phòng đều ngoan ngoãn buông văn kiện trong tay không dị nghị đi ra ngoài.

Chỉ có Kang Seulgi vẫn nguyên một chỗ không sợ sống chết, mãnh mẽ đôi co với cô: "Chị dâu, chị ăn mặc như vậy ở cùng Wannie không tốt đâu, có cần tôi canh chừng ngoài cửa?"

"Kang Seulgi, tôi nghĩ, Sooyoung nên được nghe công tích vĩ đại của anh đúng không?" Joohyun hếch mày, nhìn về tên đàn ông không biết sống chết kia. Thành công khiến nụ cười hắn ảm đạm không ít.

Thật không thể tin được, hai tháng này mặc dù cô và Seung Wan không gặp nhau nhưng lại trở thành bạn tốt với Sooyoung. Ít nhất cũng biết cô ấy và Sooyoung đang dây dưa tình cảm, tóm lại là cũng nắm được điểm yếu của hắn.

"OK, OK! Tôi đi, tôi đi." Kang Seulgi giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi ra ngoài.

Rất tốt, thuận lợi dọn dẹp xong! "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Xoay người đối mặt với người từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng, mặt em lạnh lùng, cúi đầu xem văn kiện, tựa hồ không hề phát giác những chuyện đang xảy ra.

Nhưng mà cô lại phát hiện, ngón tay em đang bóp chặt văn kiện, người này khiến lòng cô rối tinh rối mù. Cất bước đi tới bên cạnh em, đưa tay muốn lấy văn kiện ra khỏi em, nhưng em lại không chịu buông tay, cau mày trừng cô.

Cô cười ngọt ngào, mặt lấy lòng.

"Chồng à..." Cố ý sử dụng giọng nói khiến em không thể kháng cự nhất.

Em vẫn nghiêm túc lạnh lùng, không chịu buông tay.

Được rồi, cô có thể đi đường vòng. Joohyun buông tờ giấy ra, vòng qua cái bàn, ngồi lên đùi hắn, ôm cổ em, "Chồng à."
"..."

Tên này cứng nhắc này, cô vùi gương mặt vào trong ngực của em, ngửi hương vị quen thuộc của hắn khiến cô chợt thấy hạnh phúc, "Thật ra thì hôm đó, em không phải tức giận vì Bogum đâu."

Cảm thấy thân thể của em trở nên cứng ngắc khi nghe tên của Bogum, khóe miệng cô mỉm cười, "Em tức giận vì bắt gặp Wanie với cô gái khác đứng chung một chỗ." Bắp thịt hơi buông lỏng.

"Rành mạch, nhẹ nhàng, vui vẻ như Seung Wan, chỉ là của một mình Joohyun, nhưng em đối xử với cô gái khác cũng với khuôn mặt như vậy khiến em thật sự ghen."

Nói rõ suy nghĩ trong lòng cho em nghe, "Càng tức giận, càng quan tâm, em ngược lại càng không hỏi được, Wan thật hiểu em, sao lại không rõ tính tình của em, nếu như không phải là quan tâm đến mức tận cùng, em làm sao có thể bỏ qua cho Wan với tình huống cứ như vậy. Wan suy nghĩ một chút, ban đầu em đối phó Bogum như thế nào." Bogum đã bị cô đánh cho bị thương, sợ tới mức trực tiếp bay trở về Mĩ.

Nhưng cô lại không động đến một ngón tay em, có lẽ nói không ai tin, nữ vương như Joohyun, phát hiện chồng... là hiểu lầm chồng mình phản bội mà không động thủ, nói ra chắc chắn sẽ thành đề tài buôn chuyện mất.

"Wan biết em từ nhỏ đã ra nước ngoài rồi, muốn tự lập được thì phải kiên cường, dù có thống khổ thì cũng không thể kêu ai được, chịu đựng một mình, dần đà thì tình cảm sẽ bị che dấu hết."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen thân thương, phần lạnh lùng trong đó đã mất đi ít nhiều, nhiều đủ để cho cô động lòng, "Tin em không? Nếu như so sánh việc che dấu tình cảm thì em thua Wan đó."

Nói đến phúc hắc, cô không sánh bằng em, tới hôm nay, mới hoàn toàn hiểu tâm cơ người này sâu đến bao nhiêu, nhưng mà tình cảm khiến người ta thật đau lòng.

"Em càng quan tâm, lại càng không dám để Wan phát hiện, nhất là khi em lầm tưởng wan và nữ sinh khác chơi trò mập mờ thì lại càng không muốn cho Wan có cơ hội là tổn thương em, khi đó em chỉ còn cách anh toàn duy nhất là trốn tránh."

"Là muốn cho Wan biết, Bogum không còn quan trọng với em sao?" Em rốt cuộc mở miệng, thanh âm trầm thấp, thật dễ nghe.

"Thật thông minh!"

Cô vui vẻ cho Wan một cái hôn làm phần thưởng, không thích nhìn hắn cau mày.

"Bogum đối với em mà nói, đã là một người không bao giờ quan trọng nữa rồi, hiện tại yêu, là người khác."

"..." Em không có mở miệng hỏi, nhưng tay nắm eo cô thật chặt.

Haiz, thật là, vẫn im lặng giấu như vậy sao?

"Muốn biết hiện tại em yêu người nào không?"

Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Hôn em, em liền nói cho Wan biết."

Phản ứng của hem là trực tiếp muốn nhảy dựng lên.

"Thật sao, thật sao."

Hắc, thật là không đùa được, vội vàng ôm lấy hắn, "Em yêu anh, Seung Wan à!"

Em ngây ngẩn cả người, thật ngây ngẩn cả người luôn.

Đời này không biết có còn cơ hội nhìn đến vẻ mặt như thế của hắn không? Joohyun suy tính, nên lấy điện thoại chụp làm bằng chứng không?

Cố gắng bình tĩnh lại, em hàm hồ nói: "Em lại đang trêu chọc Wan, có đúng không?"

Joohyun lắc đầu một cái, kéo tay của em, đặt lên trên ngực chính mình.

Lần này không có bất kỳ vẻ cười giỡn đắc ý, nghiêm túc nói: "Chồng à, anh biết không? Ngày đó thấy Wan và Sooyoung đứng chung một chỗ, nhìn Wan cười như vậy, nơi này của em đau thật là đau, đau đến nước mắt chảy ra, Wan biết bao nhiêu năm rồi em chưa khóc không?"

Thì ra là, nước mắt ngày đó là chảy vì em, trong tròng mắt đen thoáng qua ánh sáng.

"Từ khi em hiểu chuyện, em đã không khóc. Nhưng mà gần đây chỉ vì Wan, mỗi ngày em đều sẽ khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới những lời nói kia là lòng em lại đau, không thể thở nổi, buồn sắp chết rồi, nước mắt cứ không chịu ngừng. Em vốn không phải người như vậy, đều do Wan làm hại!"

Thế giới của em, từ giờ phút này đã sáng lại rồi!

Sau hôm đó, em phải dùng công việc để làm tê liệt mình, làm cho mình mệt mỏi đến hơi sức cũng không còn, chỉ có thể nằm vật xuống phòng lam việc để ngủ, nhưng trong mộng vẫn là dung nhan của cô, cười nháo, làm nũng, ăn vạ còn có phong tình vô hạn nữa.

Dù phá mấy án lớn, khiến cảnh sát trưởng cười không khép miệng, nhưng tim của Wan vẫn trống rỗng.

Không có Joohyun, cuộc đời của em, lại còn ý nghĩa gì?

Em muốn đi tìm cô, từ khi rời đi đã bắt đầu có ý nghĩ đó, không biết bao nhiêu lần hiện lên trong đầu nhưng nghĩ đến cô vì người đàn ông khác mà chất vấn em, nghĩ đến cô vẫn còn yêu Bogum thì tim hắn như muốn nứt ra. Đủ rồi, Wan tự nói với mình, thật đủ rồi, những gì hắn có thể làm cũng đã làm, một cô gái nếu như vậy cũng không thể yêu hắn, như vậy dù em có cố gắng như thế nào, tất cả đều là uổng công. Hơn nữa, hiện tại Bogum quay đầu lại, nếu như cô ấy còn yêu hắn ta, vậy Seung Wan em, có phải không còn lối thoát nữa hay không?

Ai bảo em không có cách nào làm cô yêu hắn? Em có tự tôn, có kiêu ngạo, em không thể chịu thương tổn nữa.

Nhưng mà cô tới, xông vào phòng làm việc của em như nữ vương, nói cho em biết cô thương em, dùng thanh âm ngọt ngào nói lời yêu, em thật hoài nghi, đây có phải là mộng?

"Seung Wan, em nói em yêu Wan, Wan tin không?" Cô đã nói nhiều như vậy mà người này vẫn cứ nhìn chằm chằm không nói một câu, rốt cuộc là sao vậy?

"... Wan tin tưởng." Em thật tin tưởng, nhìn Joohyun - rất coi trọng vẻ bề ngoài, bất kể lúc nào cũng phải xinh đẹp đến mê người, lại mặc đồ ngủ xông vào phòng làm việc của em chỉ vì thổ lộ với em. Hành động như vậy sao hắn không thể không tin?

"Rất tốt." Cô cười vui vẻ, người này coi như thức thời.

"Như vậy, Wanie thì sao?"

"... Cái gì?"

"Em biết Wan yêu em, nhưng mà nói cho em nghe một lần được không?"

"..." Em im lặng nhìn chằm chằm cô.

"Không cần xấu hổ, nói một chút coi." Cô yêu kiều ngọt ngào khích lệ.

"..."

"Nếu không, em dùng một bí mật tới trao đổi được không." Cô đến gần bên tai của em, nhẹ nhàng nói một câu nói.

Lần này Seung Wan vô cùng giật mình, không tự chủ nhìn về phía bụng cô.

"Wannie dám lộ ra vẻ mặt như thế?" Cô nặng nề gặm môi em một cái.

"Người này, tất cả, tất cả, không phải đều nằm trong kế hoạch của Wan sao? Suy nghĩ một chút, sao xe của Wan lại đỗ ở đó trong khi bên ngoài có chỗ đậu xe lại cố tình đỗ ở vị trí tận cùng bên trong? Wan có phải đã sớm ngờ tới em sẽ dụ dỗ Wan?"

"Hơn nữa, Wan biết rõ kỳ sinh lý của em chính xác hơn đồng hồ, ngày đó chúng ta không ngừa thai tất nhiên sẽ có em bé, Wan đã nghĩ tới?" Nghĩ lại một chút, cô gả cho ông chồng đáng sợ đến cỡ nào, khó trách cái tên trùm thuốc phiện, trùm súng ống gì căn bản cũng không phải là đối thủ của em, thì cô làm sao mà so với em được.

Em không lời nào để nói, cô thật không nói sai, tất cả tất cả, thật ra thì em đã nghĩ đến rồi. Biết cá tính của Joohyun, cho nên tại Night Club đó, em cũng có chuẩn bị.

"Nghĩ lại, em, Joohyun, còn chỗ nào để Wan tính toán nữa? Haizz, thôi Wan đừng nói yêu em nữa, để em suy nghĩ..."

"Wanie yêu em."

Cô dừng lại một hồi lâu.

"Wanie nói cái gì em không nghe thấy."

"... Wanie yêu em."

"E hèm, tiếng quá nhỏ."

"Joohyun, Wannie yêu em." Em nâng cằm của cô lên: "Chỉ yêu em."

Nước mắt lại dâng lên, gần đây cô trở nên rất thích khóc, đều là em làm hại, "Wanie là đồ ngốc, thầm mến người ta bảy năm mà không chịu thổ lộ sao?"

Nếu như, nếu như ban đầu không phải cô chủ động hôn em, mở ra cánh cửa kia của bon họ, có thể cuộc đời này của bọn họ sẽ bị em im lặng bỏ lỡ, suy nghĩ một chút thì cảm thấy điều đó thật đáng sợ, cuộc đời này không có Seung Wan làm bạn thì đời cô....

Trên khuôn mặt ngăm đen của hắn rõ ràng ửng đỏ, "Hyunnie, người nào nói với em?" Chuyện này không có ai biết mới đúng?

"Ừ, em suy nghĩ nào, có người cứ luôn lấy lý do công tác để đến thăm em, nhưng người của Wan nói cho em biết thật ra đó là thời gian nghỉ phép."

"Đáng chết, Jungkook thật là lắm mồm!"
"Wanie nên cảm ơn anh ta." Chính nhờ hắn nói ra sự thật mới khiến cô phát hiện ra tấm lòng của Seung Wan, và mới có dũng khí đi tìm em

"Về sau, nếu như gây gổ, không cho phép không để ý tới em."

"Được."

"Hửm, Wanie dám nói được sao, chính là muốn sau này vẫn gây gổ với em à?"

Lúc này, em lười nói với cô, trực tiếp sử dụng miệng chận lại ý muốn gây khó dễ của cô, bù lại hai tháng tương tư.

Joohyun cười rạng rỡ, ôm cổ của em, nhiệt liệt phối hợp. Thật tốt, giống như ban đầu mẹ từng nói, thật ra Joohyun cô tốt số vô cùng vì đã chọn được ông chồng hoàn hảo trăm phần trăm, cô không còn mong muốn gì hơn.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro