Oneshot 2: Nhật ký của mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 tháng Bảy, mẹ mười bảy tuổi

Gửi con yêu!
À! Thật ra... Bây giờ con chưa tồn tại trên thế gian này, vì mẹ muốn con biết, mẹ của thanh xuân là người như thế nào nên mới viết. Sau này, khi mẹ kiếm được một người đàn ông tử tế, sinh ra con, đợi con biết đọc rồi mẹ sẽ cho con xem cái này, con nhé!
Mẹ là chị cả trong nhà, dưới mẹ con có hai chú, chú Nhã Đức học lớp bảy và chú Nhã Quang học lớp chín. Các chú rất nghịch, chẳng nghe lời mẹ chút nào. Chú Đức con mới lớp bảy mà đã yêu với đương, bị mẹ bắt được, sợ mẹ mách ông con nên bây giờ nín thinh, ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Nhưng mẹ sẽ không bao giờ mách ông con đâu. Vì ai cũng có tình đầu mà, mẹ cũng có.
Mẹ cũng nên nói với con về ông bà chứ nhỉ? Ông con là giáo viên cũ ở trường mẹ đang học, còn bà là học sinh. Ông có tính rất nghiêm khắc, rập khuôn, một khi ông đã đưa ra nguyên tắc gì thì sẽ không bao giờ phá bỏ, như cái nguyên tắc "Thầy không được yêu trò" ấy. Nhưng mà, duyên số thế nào, ông vẫn có cảm tình với cô học trò giỏi giang xinh đẹp là bà, nên ông xin nghỉ việc, chính thức bám bà như sam. Tốt nghiệp, bà được ông cầu hôn, hai người làm đám cưới rất sớm, từ năm ông hai bảy và bà mới có hai mươi. Mẹ ngưỡng mộ chuyện tình của ông bà lắm!
À, mẹ nói mẹ cũng có tình đầu rồi mà, cũng phải kể cho con về người ta chứ. Đấy là chú Thuận, mẹ biết, người ta là hoàng tử, chẳng có lí do gì để đoái hoài đến mẹ cả. Hoạ chăng mà có ấy, thì cũng chỉ là do trò cá cược ấu trĩ của bọn con trai, chứ... Mẹ là nàng Lọ Lem không váy không giày, có cái gì để gây ấn tượng với người ta đâu?
Mà... Mẹ quên nữa. Mẹ sẽ đặt tên con là Thiên An, dù con là trai hay gái. Chỉ mong con được hưởng cái bình an của trời, được che chở, yêu thương.
Dù thấy thư chưa dài lắm, nhưng mẹ vẫn muốn dừng, vì mẹ muốn chính miệng kể con nghe nhiều thứ hơn, cũng muốn nghe tiếng con non nớt: "Tại sao hả mẹ?".
Vậy nhé con yêu Thiên An của mẹ.

Mẹ con: Lê Nhã Tâm

30 tháng Ba, con hai tuần tuổi, trong bụng mẹ

Mẹ thấy vui vì sự tồn tại của con, mẹ hạnh phúc dù con chỉ là một chấm đen nhỏ xíu trên ảnh siêu âm. Mẹ mới ở tuổi đôi tám, mẹ biết mẹ làm vậy là ngu muội, mẹ biết mẹ bị lừa gạt nhưng vẫn cứ lao vào. Ba con là chú Triết mà mẹ con ta gặp ở sân trường hồi sáng ấy. Vì cả hai còn chưa tốt nghiệp cấp trung học phổ thông nên ba nói mẹ bỏ con đi. Nhưng ba không biết rằng, người cha chỉ thực sự cảm nhận được tình phụ tử khi trông thấy con, chạm vào con. Còn người mẹ, từ những tuần đầu của thai kì, đã yêu con, thương con biết bao nhiêu, đã cam lòng đánh đổi cả thanh xuân, sinh mạng, vẻ đẹp, nụ cười vì sinh linh của mình. Mẹ không muốn bỏ con. Không đời nào mẹ lại bỏ con! Mẹ yêu con.

25 tháng Sáu, con được mười bốn tuần hai ngày tuổi trong bụng mẹ

Mẹ con mình vừa thi xong Đại học. Trút bỏ được gánh nặng ấy, mẹ về nói với ông bà con, về con. Ông rất tức giận, tưởng như muốn đánh mẹ con mình nhưng lại thôi, có lẽ ông cũng thương con lắm ấy! Ông bà nói, con thì có thể giữ, nhưng ba con thì phải kiện.
Mẹ thề, mẹ chưa từng hối hận về sự có mặt của con, mẹ thề đấy con! Mẹ cũng yêu ba nữa, yêu nhiều lắm kia! Dù ba đã lừa dối mẹ, mẹ cũng vẫn yêu ba. Nhưng ông con đã quyết rồi, mẹ không làm gì được. Thiên An của mẹ, đời này, mẹ nợ con một người cha...
Mẹ yêu con.

23 tháng Chín, còn được hai mươi bảy tuần tuổi trong bụng mẹ

Bé Thiên An của mẹ đã lớn rồi đấy! Mẹ nhìn con qua màn hình của máy siêu âm lòng cứ rộn ràng cả lên, mẹ có vài tin cho con đây:
Thứ nhất, mẹ có điểm thi Đại học rất cao, có thể là vào tháng Mười Hai, tức sau khi sinh con ra, mẹ sẽ nhập học. Vừa may, nhà lại gần trường, nên mẹ sẽ vừa lo cho tương lai của chúng ta, lại vừa ở cạnh con, con nhé!
Thứ hai, ngày mai là ngày ra Toà của ba mẹ. Mẹ xin con, đừng hận mẹ!
Thứ ba, mẹ yêu con, chỉ thế thôi.

30 tháng Chín, con được hai mươi tám tuần tuổi trong bụng mẹ

Con đang ở một nơi dơ dáy, cụ thể là ở trong nhà giam. Mẹ bị người ta vu oan là sử dụng ma tuý. Ha! Mẹ ngu dốt, mẹ làm khổ con rồi! Ba nói, tốt nghiệp đại học ba sẽ kết hôn, với một người khác. Nếu muốn ra tù thì phải bỏ con đi, hoặc là biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt của ba, mẹ đồng ý cách thứ hai. Mẹ bảo: "Anh đã không cần đứa con là nó, thì nó cũng không cần người cha là anh." Thấy mẹ ngầu không con? Mẹ không được khóc, con yêu vẫn ở trong bụng, mẹ không dám khóc. Nhưng, ngồi trong này đến mai, thì con sẽ bệnh mất, mẹ phải làm sao bây giờ? Mẹ yêu con.

30 tháng Mười Hai, ngày con chào đời

Con sẽ là một cậu bé ngoan, giữ đúng lời hẹn với mẹ chứ? Mẹ đang chờ trong phòng mổ, tại vì con nằm sai ngôi. Mẹ khao khát ở bên cạnh con đến điên cuồng, nên nếu mất con... Ôi! Mẹ lại nghĩ xa quá rồi! Dù sao, chúc hai ta bình an ở bên nhau. Chúc con sinh ra mạnh khoẻ và lớn lên như bao đứa trẻ ngoài kia. Mẹ đã đánh đổi cả thanh xuân để có được con, nên giờ chỉ biết đánh đổi bản thân để tìm cho con sinh mạng. Mẹ yêu con, thế nên, cho dù mẹ trước đây có là đứa nhóc yếu đuối thế nào, cũng đương nhiên vì con mà mạnh mẽ. Mẹ yêu con.

30 tháng Một, con đầy tháng

Con mẹ thật giỏi, thật ngoan ghê! Mẹ đi vắng mà vẫn ngoan thật là ngoan nằm im trong nôi. Mẹ vừa đi đăng ký khai sinh cho con đấy, con tên là Lê Thiên An, họ của mẹ con nhé!
Ôi! Tức là mẹ đã nhập học muộn sáu tháng lận, tốt nghiệp cũng sẽ chậm hơn. Nhưng không sao đâu con yêu, con bắt đầu biết nói thì mẹ tốt nghiệp, vừa hay có thể dạy con đánh vần, làm toán trước khi đi học, con nhé! Mẹ yêu con.


30 tháng Mười Hai, con một tuổi

Thiên An đã biết bò rồi. Bữa nay sinh nhật bò cả lên người chú Quang để ngồi. Chú phát mông con một cái, ông lại cầm roi quật chú mấy cái.
Mà... mẹ đã xin dạy thay ở một trường tiểu học, có thể tự lo tiền học phí cho mình, đỡ đần cho ông bà con chút gánh nặng rồi. Nhìn cái bánh to bằng nửa người con trai mẹ đang bị hai chú con đánh chén, chẳng để phần con chút nào, mẹ thấy thật bất công. Nhưng cũng đành chịu. Con đã có răng đâu? Mà quên mất, mẹ yêu con.

30 tháng Mười Hai, con sáu tuổi

Hôm nay, đi họp phụ huynh cho con, mẹ đã gặp lại ba, là thầy chủ nhiệm của con ấy. Trái đất thật nhỏ nhắn và tròn trịa quá đỗi, nên ba con dù đã chuyển nhà, chuyển trường từ bao năm nay, mà lại gặp phải người không muốn gặp, cũng không nên gặp nhất, đó là con. Ba hỏi mẹ đã kết hôn rồi hay sao, mẹ không trả lời. Ba nói, tốt nghiệp xong thì nhà ba cho người xây trường này, cốt để cô con gái của ba với người vợ bây giờ có được môi trường giáo dục tốt. Ba xin lỗi về chuyện ngày xưa. Nhưng ba yêu người ta, cho dù ở bên cạnh mẹ, cũng có giải quyết được gì đâu? Mẹ không kể cho ba biết về con, sợ ba lấy con đi mất. Tha thứ cho mẹ, nghe con! Mẹ yêu con.

30 tháng 12, con bảy tuổi

Con hỏi mẹ về ba. Mẹ kể lại với con toàn bộ kí ức của mình. An mày đậm mắt to như ba ấy, càng lớn càng đẹp trai. An cũng càng lớn càng yêu mẹ. Nhưng, mẹ không thích cái kiểu thù hằn ba con thế đâu. Sinh mạng của con là do ba mà có đấy!
Nhân tiện, mẹ sẽ đi du học và mang con theo. An là một phần ước mơ của mẹ. Nếu con lớn lên cũng đẹp trai như ba thì mẹ không cho con lấy vợ đâu, ở lại cả đời với mẹ. Mẹ yêu con.


30 tháng Mười Hai, con mười tuổi

Thôi chết rồi An ơi, có người tỏ tình với mẹ. Cơ mà mẹ yêu An đến thế, làm sao mà bỏ An đi lấy chồng được. Với lại, mẹ quên mất... Mẹ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Chết thật, yêu con đến quên cả năm sinh rồi.

30 tháng Mười Hai, sinh nhật con mười lăm tuổi

Con trai mẹ lớn thật nhanh, mẹ chẳng cần biết là con bao nhiêu tuổi, mẹ bao nhiêu tuổi, con vẫn là con trai dễ thương của mẹ.
Dạo này cười nhiều như thế, có bạn gái rồi chăng? Này, mẹ chẳng cấm đoán gì cả, nhưng đừng làm quá lên. Mẹ còn trẻ đẹp thế này mà lại có đứa con gái nào ôm bụng tới gọi mẹ là mẹ chồng là mẹ giận nhé! Mẹ yếu con, thế nên sẽ chẳng bao giờ nặng tay với con được.

30 tháng Mười Hai, sinh nhật con mười bảy tuổi

Năm nay An lớn gan thật, ở nhà có mình mẹ thôi thì không sao. Có mặt cả ông bà ngoại mà lại dám dắt bạn gái về sớm thế này... Có điều, cô bé này xinh xắn thật, còn ngoan, lễ phép nữa. Thoả thuận nhé, nhà mình giàu thế này, chỉ cần con thi đỗ đại học thì dù có là công chúa cũng cưới về cho con. Bởi mẹ yêu con mà, An!

02 tháng Một, con mười tám tuổi

An, mẹ xin lỗi, mẹ không biết gì cả, chẳng giải thích được với con. Cô bé mà con thích, là em gái con đó! Mẹ sống đến tận bây giờ, chưa từng dám tổn thương đến ai, chỉ có con trai mẹ sinh ra là khổ, lớn lên vẫn khổ, đến cả yêu cũng không được. Đều là mẹ làm khổ con. Mẹ xin lỗi, thế này có còn là yêu con không nhỉ?

__________________________________________________________

Cái kết ấy mà, vì bản thân lực bất tòng tâm, không đủ ngôn từ và cảm xúc để ghi lại nữa, nên chỉ đành để các bạn viết tiếp câu chuyện dở dang này.

Biển trời yêu thương
Kí tên
S
@HazyKatsu_Inu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro