[COMPLETED COMMISSION] PHONG HOA TẤU KHÚC - HOA MIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


❤ Nhân vật và ý tưởng gốc thuộc về bạn Thuộcbảnghoátrị Rồitínhtiếp, chấp bút bởi Nyatymita
❤ Thể loại: Oneshot, bi kịch, tản văn theo vần
❤ Độ dài: 4.000 từ
❤ Đặt comm tại: https://nyatymita.carrd.co

Phong.

Hoa gió bay, tấu khúc điêu linh thấm đẫm màu sương sớm. Cung ca cao vút, theo men tình say toả ngát hương thơm. Hoa Miên, Hoa Miên. Ả đào phong lưu bậc nhất chốn kinh kỳ, nơi đài cao uốn người tựa thuỵ liên hồng, đung đưa dải tóc bềnh bồng theo tiếng nhạc miên man. Điệu vũ cuồng quay với nhịp đánh đàn tranh, dải lụa đỏ vung lên khoả lấp bầu trời, tựa sao băng rơi giữa màn đêm thinh lặng. Hoa Miên, Hoa Miên. Đoá hồng nhan rực rỡ dưới màn đêm rũ ánh trăng tàn, ngọc thủ mơn man trên đài hoa mềm mại, tiếng oanh vàng thánh thót lồng son.

Mày liễu xanh, môi tựa mẫu đơn đỏ. Tóc búi đen óng ánh như lụa như là, da màu sứ, giọng ca ngọt mật. Là Hoa Miên, những khách làng chơi nghiêng người bật thốt, là Hoa Miên, nhịp múa như sáo, tà áo tung bay. Nhạc trầm bổng, rượu men say, ai là người ngã giá cao nhất đêm nay, để được kề cận nàng kỹ nữ đến tận lúc tàn canh mờ sáng?

Hoa Miên chẳng biết, nàng cũng chẳng màng. Nàng quay cuồng trong nhịp nhạc đing đang, váy hoa tỏa bung, uốn lượn tựa sóng dữ, lắc chỉ vàng vang tiếng leng keng. Chân trần đạp trên hơi đá lạnh, tay miên man gõ nhịp phiến đàn. Hoa Miên liếc mắt, mi dài cong vút rèm châu, điểm son dưới mí tựa lệ trai rơi làm say lòng bao kẻ trượng phu.

Cười nói đi, say đắm nữa đi. Nàng nghiêng người tung dải lụa phủ đài sen. Tiếng cười của khách quan khiến nàng nhuốm sâu hơn vào đáy sông bĩ cực, mua vui cho người chỉ để giữ lấy niềm đau nhục nhã vào mình. Hoa Miên mấp máy môi, giọng thanh thoát vút cao như sáo diều buổi tà dương chốn đồng quê xưa cũ. Nơi nàng sống giữa đói nghèo khổ ải, nhưng lại hân hoan dẫm bước lên ngọn cỏ non mềm. Nàng đã bao lần khẩn cầu dưới ánh sao rơi, mong thời gian chảy ngược. Trái tim nơi lồng ngực rỉ máu mong chờ ngay cả trong mơ, Hoa Miên khao khát một lần được chạm vào khoảng trời tự do xa xăm ấy.

Phong linh uốn người theo gió, hoà cùng điệu vũ mơn man. Hoa Miên nàng tung cánh lụa sen hồng, khẽ nhắm đôi mi dài cong vút màu mây. Đêm hôm ấy trăng sáng tựa ngày rằm, Hoa Miên khi này vẫn còn trời xanh thơ ngây nơi đáy mắt. Nàng theo bước chân phụ mẫu, lần đầu tiên ngắm phố thị lên đèn. Hoa Miên, Hoa Miên, nàng nghe tiếng phụ thân khẽ gọi, đưa đôi chân vội vã đến gần. Trước mắt nàng, một ả đàn bà phấn xanh mỏ đỏ, khoé mắt nhìn nàng tựa đánh giá món hàng. Hoa Miên chẳng biết được, mà nàng cũng không ngờ, màn đêm hôm ấy đã nuốt chửng đời mình. Nỗi đau xa lìa cha mẹ nhuốm nàng trong sầu thảm từng ngày, nhưng nỗi đau bị ruồng rẫy còn khiến nàng chẳng hề thiết sống.

Cánh cửa gỗ nơi nhốt nàng bật mở, Hoa Miên thấy tú bà hùng hổ đi vào. Nàng rúm ró trong bộ xiêm y rách nát, co người nấp vào một góc chân bàn. "Mau ra đây!", tú bà gằn giọng, trong khoé mắt xanh toé lửa giận hờn. Bàn tay to lớn siết lấy lọn tóc đen, kéo Hoa Miên rời khỏi phòng giam mà nhấn nàng xuống bể nước. Tối hôm ấy, cái hôm định mệnh đó, Hoa Miên lần đầu oằn người dưới háng đàn ông. Nỗi đau tận cùng khiến nàng chẳng còn kịp rơi nước mắt, khi gã khách làng chơi giáng từng đòn mạnh bạo xuống má hồng. Hoa Miên cứng người khi gã ép uổng nàng, khi gã xé toạc lớp vải mềm bao bọc làn da non nớt ấy. Nàng khóc nghẹn, nhưng càng khóc, hắn càng điên tiết mà cưỡng bức nàng thô bạo hơn nhiều. Khoảnh khắc ấy Hoa Miên học được, nếu không muốn bị đánh mắng hay tổn thương, nàng phải biết cách chiều chuộng những gã đàn ông bẩn tưởi.

Tháng ngày chốn thanh lâu dạy cho nàng từ đứa trẻ ngây thơ chưa lấm sự đời, trở thành hoa nương vạn người khao khát. Hoa Miên khẽ chớp mắt, rũ quá khứ đọng lại nơi mi. Nàng kết thúc điệu vũ mượt mà dưới ánh trăng tàn, rồi ngả người vào lòng gã khách làng chơi đã bỏ tiền cao giá nhất đêm nay. "Hoa Miên, chao ôi, nàng đẹp quá. Con điếm đàng mà lại sở hữu sắc hồng nhan, nàng hẳn trách than số phận hẩm hiu, nhưng ta lại cảm tạ ngàn lần định mệnh.", gã khách chơi cười lớn, tay ôm chặt lấy nàng. Ánh mắt hắn nhìn nơi khe ngực sâu hồng phấn, khẽ liếm môi ngăn khao khát cưỡng nàng. Hoa Miên không đáp, nàng đã quen với những lời cợt nhả. Trong vòng tay của gã nam nhân, ả hoa nương chỉ mỉm cười khiêu khích.

Rèm phủ chốn khuê phòng, Hoa Miên uốn người trên thân gã khách làng chơi. Làn da trắng ngần sáng lên trong đêm tối, bầu ngực trần tròn trịa tựa đào tiên. Ngón tay nàng miết nhẹ, nghe thanh âm mờ ám dội vào tai. Gã khách nọ ôm siết lấy vòng hông nhỏ nhắn, vẻ mặt đê mê như đã trúng tình dược của nàng. Hoa Miên khẽ liếm môi, lệ son nơi khoé mắt càng khiến nàng trở nên sắc sảo tựa thiên tiên. Mành lụa rung động dưới không gian đượm mùi hoan ái, Hoa Miên rời khỏi phòng khi hành sự vừa xong. Nàng khoác lên tấm thân trần lớp vải mỏng, để lộ bờ vai trắng hồng khiêu khích ngọt ngào. Phía ngoài xa, mặt trời hừng sáng đằng Đông. Cánh chim khướu gọi bầy, sương đọng lại sau cuối màn mây. Hoa Miên phóng mắt kiếm tìm, đến khi nào nàng mới có được nơi mình gọi là "nhà"? Đến khi nào nàng có thể tự do?

Nắng rót mật vàng qua hiên cửa thanh lâu, Hoa Miên ngồi nơi đài cao ngắm phố phường qua lại. Khoé mắt lệ khẽ rung, nhìn theo dòng người bươn trải, trong thời chinh chiến dường này, dẫu có thành ca kỹ cũng tốt đẹp lắm thay. Nàng chợt thấy đứa trẻ con rách rưới đang cúi người xin chút tình thương, Hoa Miên tựa bầu ngực căng đầy nơi khung cửa, lắng tiếng nghe chuyện ở ven đường. Khách quan bực dọc hạ cẳng tay chẳng chút nương tình, Hoa Miên nhìn đứa bé ngã đau mà một giọt lệ cũng chẳng rơi dài, chỉ mím chặt đôi môi nứt nẻ, tiếp tục quỳ xin bố thí bữa ăn cho sống tạm qua ngày.

"Gọi đứa bé lên đây.", nàng thỏ thẻ với kẻ hầu đứng cạnh. "Thưa, tỷ tỷ muốn làm gì?", kẻ theo hầu cũng biết ý nghi ngờ, nhưng thanh lâu đâu phải chốn tịnh thanh mà làm phúc đức. Hoa Miên khẽ liếc, mắt sắc bén như dao. Nàng chỉ tay, không nói lời nào, kẻ hầu sợ hãi mà rời đi lắp tự. Đứa bé đó, Hoa Miên thầm nghĩ, như thể nàng vừa thấy bản thân mình. Bao năm qua rồi mà ký ức vẫn hằn sâu, nơi xó xỉn bần cùng, nàng từng húp tô cháo loãng để sống qua ngày đoạn tháng. Những trận đòn roi, rồi bị cưỡng bức, Hoa Miên chẳng còn đếm nổi số lần. Nàng đã sống thế nào để vượt qua từng khoảnh khắc ấy, mỗi khi nghĩ lại chỉ thấy nỗi đắng cay.

Đứa trẻ được đưa đến, mặt mày nhuốm màu hãi sợ. Hoa Miên vươn tay xoá đi vết bẩn nơi mi, cười dịu hiền mà trấn an thằng bé. "Đừng sợ," nàng nói, "Ta sẽ chăm sóc đệ kĩ càng." Hoa Miên buông lời hứa, chẳng màng đến ánh mắt kinh ngạc sau lưng mình. Nàng đang làm gì đây, Hoa Miên chẳng rõ. Nàng chỉ muốn bảo bọc lấy đứa trẻ này, muốn để nó an bình mà lớn. Dẫu biết rõ sức người có hạn, ở cạnh một con đĩ điếm đàng thì nào có tương lai xán lạn, thế mà nàng vẫn cứ muốn chăm sóc sinh linh này. Hoa Miên mặc kệ lời khuyên cản của tú bà, nàng đã không còn là Hoa Miên ngày trước, phải nhìn sắc mặt người ta mà rúm ró e dè. Tú bà ngăn mãi chẳng thành, đành uất hận mặc cho nàng xử sự. Sâu trong khoé mắt mụ ta loé lên tia hận ý, Hoa Miên mang lại khoản lợi nhuận kếch sù, nhưng cũng khiến tú bà ghen ghét. Nàng có tuổi xuân, nàng còn sắc đẹp, nàng sẽ sở hữu cả vật chất tiền tài. Tú bà biết thời gian không ngừng lại, và dẫu còn kiếm bạc trên cơ thể của nàng, mụ vẫn tức tối khi thấy thanh xuân mình không thể bằng Hoa Miên hiện tại.

"Để rồi xem, đêm dài lắm mộng. Cứ cười đi rồi lại khóc mấy hồi.", tú bà nghiến răng, buông lời phẫn uất, mụ rời đi mà không quên thả câu oán hận, Hoa Miên dẫu có nghe được nàng cũng chẳng màng, kẻ sắp bị phế truất thì chỉ như gà gáy được vài canh. Đứa trẻ được chăm sóc chỉn chu, nàng gửi đứa bé đến nhà người quen biết, tháng ngày chu cấp đủ đầy, với hy vọng cuộc đời thằng nhỏ sẽ không quá nhiều cay đắng.

Ngày qua ngày, cảnh sắc đổi thay, mà nào thấy lòng người thay đổi. Thời gian trôi phủ lên nàng đượm phần sắc sảo, lấy mi dài làm kiếm, lấy tay ngọc thành thương. Nơi thanh lâu trở thành pháo đài nhỏ, giọng ca khuyến dụ nam nhân, đảo điên một góc hồng trần. Nàng thêm mặn mà, tú bà càng thêm phẫn hận. Mụ tự trách mình sao lại nhận Hoa Miên để phí mười đồng bạc đêm năm ấy, để rồi giờ đây khi dung nhan tàn lụi, lại thấy một Hoa Miên thắm hương trần, đang lần mò như hổ rình mồi, từng bước một phế truất tú bà ra khỏi nơi được xem là vương triều riêng mụ. Không, mụ nào chấp nhận chuyện như thế. Dẫu có trở nên già nua héo úa, thì hoè chết đi dâu cũng phải chịu cùng. Nghĩ lại thì cũng xót lắm thay, Hoa Miên vốn là mỏ vàng mỏ bạc, nhưng tính tình trái khoáy, lại mưu toan tự chuộc thân mình. Tú bà nào muốn mất khoản tiền an dưỡng tuổi già, mụ cũng chẳng thể để nàng tung hoành thêm nữa. Rừng xanh khó lòng nào hai hổ, một vương triều há lại để hai vua. Nghĩ đoạn liền soạn phong thư, gửi cho Vương viên ngoại thành Đông, vốn là người quen chẳng lạ. Bên trong buông lời tâng bốc hỏi han, lại thêm phần dụ hoặc chuyện phong lưu. Mụ đã nghe phong thanh từ lâu, họ Vương kia mang lòng tạo phản, chốn quân đồ đang lập trận mưu. Phen này sẵn tiện một tay, đem chim nhạn lẫn hạc đều giết ngay tất thảy. Thư vừa đi, lòng như lửa đốt, mụ tú bà xoa nắn bàn tay, miệng nhếch cười trong âm mưu hiểm độc.

Rồi một ngày trời đốt đỏ màu mây, tin biến loạn biên cương vừa gửi về kinh đô phố hội. Lòng dân lo lắng, chiến sự kéo dài, nơi kỹ viện cũng đìu hiu quá nửa, khi khách làng chơi đã phải tòng binh. Hoa Miên nhìn ngắm sắc xuân trôi qua trên tàn cây, nàng buông rèm châu, suy tư nghĩ ngợi. Nàng cần thêm nữa, phí chuộc thân vẫn còn chưa đủ. Nếu đã chẳng ai màng đến một ả kỹ nữ điếm đàng, nàng sẽ tìm kiếm cho chính mình một con đường lộng gió.

Hoa.

Khi chuông dưới chiều tà vừa điểm, thiếp hồng vời hoa nương chốn kinh kỳ cũng vừa đến tay nàng. Hoa Miên ngồi trên kiệu tám người đưa, trên đầu cài một đoá trâm bạch ngọc, tay mang lắc vàng đung đưa theo nhịp, bến thuyền xa đã hầu sẵn người mời. Chiếc thuyền lớn vừa hạ thuỷ mùa trăng trước, hoa đăng đỏ rực cả một vùng. Viên ngoại họ Vương có khách quý ghé thăm, đồ rằng là quan lớn nắm trong tay quyền hành triều chính. Thuyền đêm nay trôi theo dòng sông lặng lẽ, tiếng đàn tranh réo rắt miên man. Hoa Miên vận xiêm y đỏ rực, mắt xanh khẽ liếc, môi mọng nhoẻn cười. Vương viên ngoại ưng lòng lắm, triệu nàng múa một điệu Hoa Ly.

Hoa Ly tan, trăng cũng tàn theo nước.
Gửi phương xa một ánh mắt tình nồng,
mong gió đẩy đưa dải lụa chờ trông,
người biên xứ quay về nối tơ hồng đính ước.

Hoa Miên cất tiếng, giọng trầm buồn da diết trong đêm. Nhịp nhạc khẽ rung, chân trần cất bước. Đoá sen hồng nở rộ dưới hoa đăng, nàng vươn tay phất dải lụa dài, bắt đầu vũ điệu mê người say lòng khách. Trên phím đàn tích tịch tình tang, nàng ca kỹ tựa hoa yêu hiển hiện, dáng ngọc khẽ nghiêng soi bóng trăng uốn lượn, gió cũng phải say tình mà nổi gợn sóng dài.

Phong hoa tấu khúc, đàn tranh réo rắt giữa đêm khuya, dáng hình hồng y nữ tử múa lượn dưới trăng, sông đã động mà lòng người cũng động. Nhịp từng bước chân trên thảm lụa màu sen nở, vươn ngón tay dài mơn man tựa đài hoa. Sao trăng sa xuống nước, hồng nhan khẽ mỉm cười. Thanh âm lanh lảnh tựa khướu kêu, mày ngài chau nhẹ cho khách quan say đắm. Một điệu Hoa Ly, lại một điệu Trường Bi.

Trường Bi thống hận duyên rẽ quạt,
người chia ly liệu có về chăng.
Rèm châu khẽ buông, khuê phòng khép cửa,
tường hồng nở rộ triêu nhan,
mà chỉ duy dáng hình chờ đợi.
Tin theo chim trắng báo về tay,
lệ trai rơi cho tơ hồng đứt đoạn,
chuyện tình mình thống thiết bi ai.
Tay cầm kéo cắt đôi hỷ phục,
khoác lên người một bộ tang y.
Tóc vấn cao, trâm cài áo.
Mùa trăng năm trước thiếp cùng chàng kết tóc xe duyên, rằm tháng này cũng vừa hay tin dữ.
Nếu kiếp này khó vẹn nghĩa phu thê, xin đời sau chúng ta cùng duyên lứa.
Nói đoạn, táng bồi theo phu quân đã khuất.

Trường Bi, quả thực trường bi. Khách quan ngồi trên ghế khảm vàng, tay vỗ nhẹ tấm tắc khen hay. Trường Bi ca trong điệu múa Hoa Miên, quả nhiên là xứng danh với thực. Hoa nương, nàng còn vũ điệu gì chưa thể hiện, mau để ta thưởng thức vẹn tròn. Vương lão gia nghe quan nhân hứng thú, liền phất tay ra hiệu phụng bồi. Hoa Miên cúi người tuân mệnh, nàng vào nhịp, tiếng đàn lần nữa vẳng bên sông.

Mây đã tàn rồi, trăng đã bạc
Xuân thì đã lỡ, cánh hồng phai
Phận hồng nhan ngàn người ghen ghét
Chỉ mong tìm bến đỗ bình yên

Hoa Miên phất tay, lụa ngà uốn lượn, mi dài khẽ chớp môi mọng mỉm cười, đến mẫu đơn cũng phải cúi người. Bầu ngực đầy nẩy theo nhịp đinh đang, hoa đăng đỏ trên đầu, trăng vàng soi dưới nước. Quan nhân mê đắm với hồng nhan, ly rượu nồng vẫn còn chưa cạn hết.

Phía bên sông, bờ cỏ lau khẽ động. Tú bà đang lẩn khuất sau rừng, ngón tay móng dài khẽ chỉ, nhìn phía xa vũ nữ hồng y. Xem, đó là Hoa Miên, đó là thuyền của trưởng quan phiến loạn. Quan nhân, xin vì thịnh suy đất nước, chớ nương tình mà đốt trụi thuyền đi. Tú bà thúc binh mã phía sau, trong đáy mắt ẩn màu khoái trá. Hoa Miên, Hoa Miên, để xem ngươi đường nào trốn thoát. Phận điếm đàng còn trông ngóng tự do? Phen này chết mất xác nơi đây, ta sẽ sớm cướp đi những gì ngươi trân quý. Tú bà thầm nghĩ, miệng lại boa hoa. Quan nhân đứng cạnh mày ngài khẽ nhướn, theo tình báo của kẻ quản thanh lâu, Vương viên ngoại câu kết với giặc ngoài, muốn chia phần với quân phiến loạn. Ngoài mặt tung đồn là quan nhân trọng yếu, sâu bên trong liền có ẩn tình. Quan nhân, đúng là lời xằng bậy, vị tướng liền gằng giọng cho hay. Tú bà lại đốt lửa liền tay, ngài nhìn xem, ả điếm đàng phía ấy đã thường xuyên họp mặt thành bầy. Phen này quả báo đến ngay, ngài chờ gì mà không xuất chiến.

Tướng quân phất tay, trống trận điểm đánh. Cờ lau che khuất một khoảng trời, lòng sông dữ cũng đang cuồn cuộn sóng. Mưa tên bão giáo kéo sa giông, tiếng quan binh gầm rống tựa hổ rồng, thuyền neo nơi bờ sông cạn nào trôi đâu thoát được. Lửa. Rực khoảng trời màu lửa. Phía trên thuyền cũng một mảng bàng hoàng. Quan nhân đứng dậy, vội vàng đi trốn. Lửa nhuộm lấy hoa đăng, cuốn định mệnh nàng vào trong màu khói. Hoa Miên thấy dáng vẻ tú bà bên sông, đang hả hê nhìn nàng gặp nạn. Chút hy vọng trong lòng cũng cạn kiệt tựa nến tàn hơi, tựa đèn cạn dầu trong đêm mưa bão.

Hoa Miên không chạy, mặc tiếng đàn đã dứt từ lâu. Nàng bỗng thấu hiểu phàm trần, chẳng tiếc thương hay thống hận. Nàng biết rằng định mệnh đã về tay, nên giữa biển lửa sắp vây này, nàng cứ múa, cứ ca điệu khúc cuối. Ha ha, Hoa Miên vang giọng cười khanh khách, đây chính là định mệnh đấy thôi.

Nhịp. Nhịp. Nhịp chân theo thanh đàn tâm tưởng, Hoa Miên chạm vào lửa đỏ tựa lồng son. Nàng tận hưởng địa ngục này, sao phải khóc. Chết đau thương gì mà cũng tiếc hận chi. Nàng đã sống cuộc đời tựa chim quyên, sống mà chẳng khác chi đã chết. Khoảng trời đêm này hôm nay đẹp đến vậy, một khoảng trời khi nàng biết tự do.

Tự do. Phải rồi, nàng sẽ được tự do. Khi rũ bỏ xác thân này, chết vùi trong biển lửa. Sẽ không còn tháng ngày chôn thây nơi kỹ viện, cũng chẳng cần phải tô đậm màu son. Vụn lửa rơi như đèn trời chiếu rọi, giữa chiếc thuyền đã sớm nát tan này, Hoa Miên vẫn đứng trên đài cao, múa khúc nhạc cầu hồn cho chính mình lần cuối.

Nàng sống trọn một đời bạc mệnh, nào có hay hạnh phúc là gì. Hoa Miên từng chờ đợi ở tương lai, nhưng khoảnh khắc thấy tú bà lúc ấy, đã khiến nàng thấu hiểu lòng người. Dẫu có rời đi, dẫu nàng không phản kháng, thì sớm muộn gì vẫn chết thảm mà thôi. Dải lụa bắt lửa rồi, nền thuyền cũng nứt vỡ. Hoa Miên nghiêng người theo nhịp sóng đẩy đưa. Nếu thế gian chẳng còn gì níu kéo, nàng muốn rơi vào trong kiếp luân hồi. Hy vọng ở đời sau, nàng sẽ trở thành bạch hạc chốn sơn lâm, để sải cánh tự do bay trên nền trời xanh thẳm. Con người, một kiếp con người. Nàng chẳng thiết làm người mà chi, để đau thương nhấn chìm ký ức. Nơi đáy mắt Hoa Miên hiện lên cảnh vật, nàng nghiêng người cho tà áo tung bay.

Tên xé gió, xuyên qua màn lửa, xuyên cả tâm hồn nàng kỹ nữ thanh lâu. Máu nóng tuôn trào, hoà cùng lụa đỏ với màn mây. Hoa Miên thấy đời trôi qua trước mắt. Nàng vẫn múa, với tên cài cắm ngực, trút trọn nỗi đau này cho một kiếp truân chuyên. Cháy lên đi, đốt tất thảy thành tro thành bụi. Hoa Miên khóc giữa tiếng cười, và cười trong khi máu hoà vào nước. Cháy lên đi, đốt cạn sinh mệnh này, đốt cạn luôn những đau thương, những u sầu cuộc sống, thiêu trụi cả hồn nàng để đổi lấy tự do. 

Hoa Miên nhắm mắt, nàng đã thấy mình như đèn cạn dầu, như trăng sắp úa. Cũng chẳng còn hơi sức để múa tiếp điệu vũ chiêu hồn, nàng để ngọn lửa nuốt lấy xác thân mình, rồi ngả người rơi vào lòng sông cuộn sóng. Khoảnh khắc ấy, cuối cùng nàng cũng nếm trải được hương vị tự do. Là mùi máu, và hương tro tàn phủ lấp. Là sự lạnh lẽo của dòng sông trong đêm đen thinh lặng, là nỗi đau buồn phảng phất cõi nhân sinh. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, trái tim nàng tĩnh tâm đến lạ. Chẳng còn vương vấn chút gì một kiếp hồng trần, nàng sẽ chết, Hoa Miên thầm nghĩ, nhưng đến cùng nàng đã được tự do.

Đến khi trời cuồn cuộn đổ cơn mưa, lửa đã tàn, và thuyền cũng tan thành tro bụi. Người ta thấy xác nàng nơi bờ lau lần cuối. Miệng mỉm cười kết thúc phận hồng nhan.

Tấu khúc.

Người lữ hành vượt núi vượt sông, đến thôn làng xa xôi nơi từng là kinh kỳ trong quá khứ. Trải qua năm tháng phủ bụi mờ, nơi này cũng thành chốn hoang tàn chi địa. Ngồi xuống quán trà dừng chân tạm nghỉ ngơi, người du khách bỗng nghe ra tiếng nhạc. Thanh âm réo rắt tựa phím đàn, nhưng cũng du dương như sáo diều, mà lời ca lại miên man day dứt. Đây là tấu khúc chi, sao nghe mà lòng trĩu nặng, sao nghe mà tâm tưởng đau đớn khôn nguôi. Nghe tiếng hỏi, chủ quán trà kể lại, tấu khúc này tên gọi Hoa Miên.

Hoa Miên, là Hoa Miên đấy sao. Môi đỏ tựa hồng nhung, da trắng ngần như tuyết. Mí mắt dài như thể rèm châu, dung nhan nguyệt phải thẹn hoa nhường, nhưng phận số buồn thương yểu mệnh. Hoa Miên, chính là Hoa Miên đó. Chính nàng đã tự tấu khúc cầu hồn, giữa biển trời rực lửa, giữa lòng người sắc nhọn dao găm, nàng buông bỏ xác thân này để đổi về cái chết. Từ dưới bùn sình vươn lên thành đoá sen rực rỡ nhất, sau cũng phải trút hồn mình giữa đồng lau lạnh lẽo mà thôi. Nhưng dẫu thế, miệng đời vẫn kể, khi tìm thấy nàng đã cạn sự sống rồi, trên nét mặt tái nhợt đi bởi dòng sông giá buốt, Hoa Miên mỉm cười tựa chim trời đã thoát khỏi lồng son.

Thế nhưng, đó chắc là hạnh phúc của nàng chăng?

Thật đáng tiếc, đúng hồng nhan bạc phận. Người lữ hành chép miệng thầm than. Thế nhưng chủ quán lại chẳng màng, âu cũng chỉ là chuyện xưa tích cũ. Tấu khúc vẫn miên man vang trong nắng chiều dịu nhẹ, phía ngoài xa trời đổ bóng xế tà. Rừng cây rung rinh theo làn gió tự do, hoà vào dòng thời gian rồi chỉ trở thành hồi ức.

Tiếng chim gọi bầy và bay về tổ, người lữ hành lại tiếp tục chuyến đi. Chàng nhìn lên tán cây, nơi ánh chiều chiếu đến. Một con bạch hạc vỗ cánh bay, hoà vào trong màu rừng xanh thăm thẳm. Hoa Miên, người lữ hành lại nghĩ, có phải nàng đã được tự do?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro