86.2 - TRỪNG PHẠT (SP, H NHẸ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hùng chủ của Gabby cuối cùng cũng được lên sân khấu rồi =]]]]]]]]

[Writing Practice – Short Story]

STARDUST

Chương thứ tám mươi sáu: Trừng phạt

.....................

"Ngươi không muốn sao?"

Người đàn ông có mái tóc đen ngả lưng ra phía sau, nhẹ nhàng cất giọng hỏi. Động tác của hắn ta rất nhã nhặn lịch thiệp, đôi chân cũng rất dài, vóc người cao lớn khác thường và biểu cảm nghiền ngẫm lạnh lùng đó khiến cho trùng cái tóc đỏ thật sự không ngờ rằng người trước mắt này lại là trùng đực.

Hơn nữa lại còn là một trùng đực tàn tật ngồi trên xe lăn.

Bên cạnh không có một ai khác, cả một căn biệt thự lớn như thế này mà lại không có bóng một người hầu cận nào, thậm chí còn không có gác cổng. Khi nãy lúc anh ta tới, hầu như là không cần phải xuất trình bất kỳ giấy tờ chứng minh thân phận nào để vào được đây.

Đáy mắt trùng đực tóc đen như ẩn chứa một loại cảm xúc gì đó mà anh ta không thể hiểu rõ. Gabriel tự nhận mình đã tiếp xúc với rất nhiều trùng đực, thậm chí còn nhận ra được rất nhiều thứ mà bọn họ che giấu nhưng khi đối mặt với người trước mắt, anh ta lại không có tự tin mình có thể phán đoán ra đối phương đang nghĩ gì.

Chỉ bằng việc chủ động hẹn gặp anh ta ở một căn nhà trống này, sau đó đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ anh ta quay về lại Nội Các đã đủ đáng ngờ. Gabriel cũng không phải là kẻ ngốc, ngược lại, một trùng cái đã từng bị trùng đực tổn thương như anh ta lại càng không dễ tin người hơn.

"Chỉ cần ngươi đồng ý làm thư quân của ta, ta không chỉ giúp ngươi quay về Nội Các mà còn giúp đỡ ngươi trở thành Bộ trưởng Bộ Ngoại giao trong nhiệm kỳ sắp tới."

Hắn ta nhìn trùng cái trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói không hề gợn sóng, nói, "Nếu như ngươi sợ bị lừa, ngay bây giờ ta có thể đánh dấu ngươi."

"Nathaniel điện hạ.", Gabriel nở nụ cười. "Gia tộc O'Doherty vốn không cần đến một trùng cái không có giá trị lợi dụng như tôi."

Trùng đực lại không cảm thấy phật lòng vì lời nói thẳng thắn này của anh ta mà ngược lại còn gật đầu tán thành, nhưng sau đó, trùng cái tóc đỏ đã bị một tin tức động trời do chính miệng trùng đực tiết lộ làm cho bối rối, "Gia tộc O'Doherty không cần, nhưng ta cần."

Là có ý gì?

Trùng cái còn chưa kịp phân tích, tinh thần lực giống như một chiếc lưới đã vây chặt lấy anh ta. Gabriel bị những sợi dây trói vô hình đó trói chặt lại rồi đưa đến trước mặt trùng đực, đặt mông ngồi xuống trên đôi chân tàn tật của đối phương, cả cơ thể gầy gò vì bị ngược đãi bị hắn ta ôm lấy. Hơi thở của trùng đực phả lên gáy Gabriel, bàn tay lạnh lẽo của đối phương vô cùng dễ dàng vói vào trong chiếc áo thun mà trùng cái mượn từ chỗ trung tướng Russel, thẳng thắn lột truồng đống quần áo vướng víu đó trước khi đặt tay lên phần ngực trơn bóng của anh ta, thương tiếc vuốt ve một bên đầu vú đã bị nam tước Russel xẻo đứt đó.

Gabriel run lên, vết thương vĩnh cửu trên cơ thể bị ngón tay của trùng đực vuốt ve. Nơi đó không có núm thịt lồi lên như bao trùng cái khác, trùng cái tóc đỏ hiện tại đã có thể nghe thấy được nhịp thở của trùng đực rối loạn vì tức giận.

Hắn ta hôn lên tuyến thể sau gáy anh ta, ôm lấy cơ thể trần truồng của anh ta, nhẹ nhàng nói, "Gabby, ta sẽ giết Abiel Russel."

Đầu lưỡi của trùng đực tóc đen vờn nhẹ quanh làn da mẫn cảm và yếu ớt kia, giống như đang tìm kiếm một chỗ thuận tiện để xuống tay. Một tay hắn ta bịt miệng trùng cái, tay còn lại từ tốn lần mò kiểm tra khắp trên từng milimet da thịt trơn bóng vì đã được khoang trị bệnh chữa trị, mỗi lần tìm thấy một vết thương không thể nghịch chuyển nào đó, hắn sẽ lại nhẹ nhàng lẩm bẩm câu "Ta sẽ giết Abiel Russel" một lần, ngữ điệu lạnh lẽo đó khiến trùng cái tóc đỏ cũng vô thức run rẩy theo.

...

Trùng cái run rẩy, mãi một lúc sau mới phục hồi lại từ sau cơn cao trào, khàn giọng hỏi, "Tại sao ngài lại làm như vậy?"

Nathaniel xoay người anh ta lại, cho phép anh ta ngồi trên đôi chân đã hoàn toàn tàn phế của mình, rướn người đến hôn nhẹ lên đôi môi trắng bệch vì shock và sợ hãi kia.

"Vì để trả ơn cứu mạng.", trùng đực đáp, ánh mắt dịu dàng ôn hòa. Hắn ta nâng cằm Gabriel lên, mơn trớn đôi môi y trong lúc nói tiếp. "Đừng lo, ta không hiểu cách chiều chuộng thư quân nhưng ta có thể học."

"Nếu như Gabby không chê, ta sẽ là thần đèn của ngươi. Dù ta chỉ là một thần đèn tàn phế nhưng ta có thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của ngươi."

"Vì Gabby, ta có thể làm bất kỳ điều gì."

.................

Đọc tiếp tại truyenhd.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro