C108-Một Thỏa Thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Bea

"Thứ không nên ăn?" Hô Diên Nguyên Thần tựa hồ trầm tư một lát, mới nói: "Đêm qua Diêm Phi không biết từ nơi nào mang về chút cá muối khô, còn nấu một nồi canh".

Ninh Uyên lắc đầu: "Không có gì lạ, cá muối khô vốn là hải sản, có tính nhiệt. Bây giờ đang độ chuyển giao giữa mùa đông và mùa xuân, vốn rất dễ có triệu chứng viêm, những loại hải sản này đến chạm cũng không thể chạm vào, ngươi không biết sao?"

"...Ta không biết". Hô Diên Nguyên Thần giọng điệu khàn khàn, lại mắng một câu, "Tên Diêm Phi chết tiệt đó, trở về ta phải dạy cho hắn một bài học mới được!"

Trong phòng của một quán trọ cách đó vài dãy nhà, Diêm Phi vừa mới ăn cơm chiều chuẩn bị lên giường ngủ thì đột điên hắt hơi một cái.

Hắn dụi mũi, có chút nghi ngờ mà siết chặt quần áo lại một chút, nhìn ra con đường tối tăm bên ngoài cửa sổ, trong lòng đang nghĩ, thiếu chủ hiện nay không biết thế nào.

Sau khi gặp mặt Ninh công tử, thiếu chủ trở về liền nhìn chằm chằm vào cái bình sứ một lúc lâu, sau đó như thể trúng tà, sai hắn đi tìm một số hải sản mang về. Thiếu chủ biết rõ hiện nay tuyệt không thể đụng đến những món nóng và ẩm, nếu không sẽ dẫn đến chứng viêm trên lưng tăng thêm, nhưng cuối cùng hắn cũng đi và tìm về được một ít cá muối khô. Thiếu chủ liền nấu lên một nồi canh, ngồi húp hì hụp, nhưng như thể là lo lắng như vậy tình trạng của mình sẽ không được nghiêm trọng, liền đem nước canh còn sót lại kêu Diêm Phi lau lên lưng luôn.

"Thiếu chủ có muốn tìm lý do để đến gặp Ninh công tử, cũng không cần phải ngược đãi bản thân như vậy a...." Diêm Phi không lý giải được mà run rẩy, "Hy vọng thiếu chủ không bị Ninh công tử vạch trần âm mưu mới tốt".

Trên thực tế, ngay cả khi Ninh Uyên thật sự có thể nhìn thấu sự việc, cũng không đoán được cái này đi. Y thực sự nghĩ rằng Hô Diên Nguyên Thần là vô tình ăn nhầm, mới biến thành như vậy. Nhìn lưng hắn sưng đỏ, đau ngứa không thể chịu đựng nổi, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi. Ninh Uyên lấy ra hộp thuốc mình vẫn thường mang theo, điều phối một ít thuốc bột, trộn thêm chút nước, cuối cùng tạo ra một hỗn hợp trong suốt, sau đó nhẹ nhàng mà bôi lên lưng Hô Diên Nguyên Thần.

Cảm giác đau ngứa lúc đầu sau khi được bôi thuốc mỡ mát lạnh cũng dần dần biến mất, Hô Diên Nguyên Thần nghe thấy Ninh Uyên nói: "Ta chỉ có thể dùng nó giảm bớt đau và ngứa cho ngươi, nhưng cũng là trị ngọn không trị được gốc. Về sau ngươi tuyệt đối đừng tùy tiện ăn thứ gì như vậy nữa, nhớ dùng bình thuốc mà ta đã đưa ngươi a".

Hô Diên Nguyên Thần khuôn mặt không đổi sắc mà trả lời, nhưng hắn cảm nhận thấy trong lòng mình xuất hiện một niềm vui không giải thích được. Sau khi được Ninh Uyên bôi thuốc xong, hắn mặc lại quần áo, bỗng nhiên nói: "Tứ hoàng tử đối xử với ngươi như thế nào".

Thật ra, đây mới là mục đích của Hô Diên Nguyên Thần, tình nguyện dùng một thân đau ngứa để làm ra khổ nhục kế.

Ninh Uyên đã bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn thật sự không thể nghỉ ngơi tốt được. Trước mắt rõ ràng Tư Không Húc muốn mượn cơ hội lần này mà làm chuyện bậy bạ với Ninh Uyên, hắn tuyệt không thể chỉ ở bên cạnh mà nhìn được! Nhưng Ninh Uyên lại dứt khoát không cần hắn nhúng tay, thế nên không còn lựa chọn nào khác bất đắc dĩ hắn phải ra hạ sách này. Có thể nắm lấy cơ hội để thám thính tình huống, cũng sẽ không làm Ninh Uyên cảm thấy rằng hắn ta là cố tình tìm đến.

Không đợi Ninh Uyên trả lời, bên ngoài liền truyền tới một tiếng gõ cửa, Tư Không Húc cao giọng nói qua cánh cửa, "Ninh công tử có nguyện ý trò chuyện cùng ta?"

Ninh Uyên liếc mắt nhìn Hô Diên Nguyên Thần, nhưng động tác của Hô Diên Nguyên Thần lại nhanh hơn nhiều. Vì thực tế không thể lại nhảy ra từ cửa sổ, căn phòng lại không lớn, rất nhanh, Hô Diên Nguyên Thần hạ thấp người cực kỳ nhanh lẹ chui vào dưới giường, hòa vào bóng tối.

Khi Ninh Uyên còn sững sờ thì lúc này Tư Không Húc đã vào tới rồi (chưa thấy thằng khốn nào mất lịch sự tầm này >"< ). Gã đã thay sang một thân quần áo lụa trắng, cả người nhìn càng thêm tao nhã, tay phải còn mang một cái hộp thức ăn. Sau khi đẩy cửa bước vào, gã lập tức đi đến bên cạnh bàn, lấy ra từ hộp thức ăn một bầu rượu cùng ba đĩa điểm tâm, vẻ mặt mỉm cười nhìn Ninh Uyên đang đứng đó rồi ngồi xuống ghế.

"Ta nghĩ Ninh công tử hẳn là chưa ăn gì, vì vậy mà ta mang theo chút điểm tâm, vừa hay cùng ngươi vừa ăn vừa nói chuyện". Tư Không Húc rót hai ly rượu, bản thân liền uống trước một ly, sau đó hướng về phía Ninh Uyên làm một tư thế 'mời'.

Ninh Uyên tuy rằng đi qua ngồi, nhưng cũng không có cử chỉ gì khác, chỉ rũ mắt nhìn rượu và thức ăn trên bàn.

Tư Không Húc liền cười cười, "Ninh công tử chẳng lẽ lo lắng ta hạ dược trong này? Yên tâm, như vậy thật vô cùng bỉ ổi, ta đây còn cảm thấy khinh bỉ".

"Đại nhân có chuyện cứ nói thẳng, ta cũng thích cùng ngươi thẳng thắng". Ninh Uyên nhẹ nhàng nói.

"Ninh công tử nhất định phải cùng ta xa cách như vậy sao? Đã nhiều ngày qua, ta tự hỏi chính mình rằng liệu ta có hay không đã thể hiện điều đó trước mặt Ninh công tử rồi đi? Xưng hô 'đại nhân' như vậy nghe thật xa lạ. Ninh công tử nếu không ngại, có thể gọi ta một tiếng Tư Không huynh không?". Tư Không Húc không khỏi tự hỏi một phen để đem những lời này nói ra với vẻ mặt ôn hòa, chỉ là với bộ mặt như vậy, Ninh Uyên chỉ muốn chế nhạo và ném ra ba từ một cách lạnh lùng, 'Ta thật phiền'.

Nằm dưới giường, Hô Diên Nguyên Thần tuy không phát ra âm thanh gì, nhưng lại cười thầm trong bụng. Nhớ tới trước đây hắn mất rất nhiều công sức mới khiến cho Ninh Uyên biểu hiện với chính mình không còn xa lạ, còn đối với mình từ xưng hô 'Hoàng tử điện hạ' đổi thành 'Hô Diên'. Tứ hoàng tử này đương nhiên là không thể hiểu được cái tính cách này của Ninh Uyên, trực tiếp liền đụng phải một đối thủ lớn như vậy nha.

May mắn thay, lấy lòng dạ của Tư Không Húc mà nói, không đến mức vì Ninh Uyên một cái đối thủ này mà biến sắc. Gã cầm ly rượu lên uống trước khi nói: "Nếu Ninh công tử muốn nói thẳng thì ta sẽ nói thẳng với ngươi, không loanh quanh với ngươi thêm nữa. Ngươi, thật sự không muốn trở thành người bên cạnh ta sao?"

Thấy Ninh Uyên không đáp, gã lại nói: "Mặc dù lời này ta đã hỏi qua ngươi vài hôm trước, ta cũng hy vọng rằng Ninh công tử ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, ta thực xem trọng tài hoa của ngươi. Nếu Ninh công tử có thể trở thành cánh tay phải của ta, đợi ngày ta công thành danh toại, Ninh công tử, ngươi cũng có thể hưởng thụ muôn vạn vinh quang, giàu có vô tận".

Đôi mắt Ninh Uyên nheo lại, "Những lời nói của đại nhân làm ta hồ đồ, đến cùng ngươi muốn ta trở thành trợ thủ của ngươi, hay là con người ta?"

Thấy Ninh Uyên không giống như trước mở miệng cự tuyệt chính mình, Tư Không Húc không khỏi cao hứng, đáy lòng kiềm chế một tia dục vọng đến nay cũng muốn dâng trào, "Ta chưa bao giờ đối xử với một người ở bên ta một cách khắc khe, nếu Ninh công tử ngươi nguyện ý.............Ngươi sẽ là người đặc biệt nhất, cũng là duy nhất bên cạnh ta ...."

"Đại nhân cứ như vậy liền thích ta sao?" Ninh Uyên bỗng nhiên cũng cười theo, "Ta thực sự không hiểu, rất tò mò, nếu luận về danh mạo, vị Tô công tử bên cạnh đại nhân liền hơn ta rất nhiều. Ta mặt mày như Vô Diệm*( là bà Chung Vô Diệm vợ ông vua gì đó quên rồi, mặt bà xấu xí lắm nên ngta ưa dùng Vô Diệm để chỉ khuôn mặt xấu xí) trong giới thư sinh, thế nào lại được đại nhân đây xem trọng?"

"Lời này ta nghe qua chỉ là Ninh công tử ngươi khiêm tốn thôi! Tô Triệt kia là loại nam quan dựa vào vẻ ngoài thấp kém, chỉ riêng về khí khái, cũng e là so với Ninh công tử ngươi là kém vạn phần". Tư Không Húc mượn rượu đứng lên, thậm chí còn đi đến bên người Ninh Uyên, dùng ngón tay mà vuốt khẽ khuôn mặt y, "Tô Triệt chỉ có thể làm ta túng dục, nhưng Ninh công tử ngươi đây, lại khiến ta động tâm......Ta hiểu Ninh công tử, ngươi không biết tại sao đối xử với ta luôn có thành kiến, nhưng ta tin rằng sau khi ngươi và ta trở nên thân thuộc, ngươi sẽ nhận ra rằng ta thực sự là người xứng đáng với ngươi...."

Lời nói Tư Không Húc bây giờ vô cùng lộ liễu, Hô Diên Nguyên Thần nhìn chằm chằm tay hắn, không khỏi siết chặt nắm tay của mình. Bị người khác ngang nhiên ăn đậu hủ như vậy, Ninh Uyên vì sao lại không tránh né? Chẳng lẽ y cũng bị những lời nói này đả động tâm tư?

"Đại nhân, ngươi đã hiểu lầm a! Ta chưa bao giờ có thành kiến với ngươi a, ta đơn giản chỉ là chán ghét ngươi thôi". Ninh Uyên bất ngờ nói một câu như vậy làm Tư Không Húc tức khắc ngưng động tác, "Theo lời ngươi, chuyện này không có khả năng?" 

Tư Không Húc hai mắt nhíu lại, "Ninh công tử ngươi thật sự không cẩn thận suy xét?"

"Việc này không có gì phải suy xét!"

"Chẳng lẽ ngươi như vậy liền không màng đến sống chết? Đây là Yến Châu, ngươi căn bản không có ai có thể nương tựa, nếu ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này thì cũng đơn giản như động một đầu ngón tay. Hôm nay ta đã nói qua với ngươi, những nhược điểm trước kia ngươi uy hiếp ta bây giờ đã hoàn toàn không tồn tại, hơn nữa ta đã phái người tra xét qua, ngươi hoàn toàn không có một ai hay một thế lực nào sau lưng để dựa dẫm cả. Những chuyện từ trước đến nay, chẳng qua là ngươi đang có ý đùa với ta mà thôi". Tư Không Húc nhìn vào mắt y, ánh mắt hắn hàn quang điểm điểm* (lạnh lẽo), mở miệng uy hiếp, "Chỉ cần ngươi thần phục ta, sự tình trong quá khứ ta đều có thể bỏ qua. Thậm chí ta có thể đối xử chân thành với ngươi a! Nếu không, những gì ta không thể có được, cho dù là phải phá hủy đi, cũng sẽ không để một kẻ nào có được". (thằng điên, s k chết mẹ cho r đi .... )

"Thật sao?" Ninh Uyên nhìn vào khuôn mặt của Tư Không Húc, chỉ cảm thấy buồn cười. Người này thật sự nói với y về sự chân thành của hắn? Sống hai đời, đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà Ninh Uyên được nghe.

"Nói đến cùng, ngươi chẳng qua là không cam tâm, không cam tâm khi không chiếm được món đồ vật mà thôi". Ninh Uyên nhìn Tư Không Húc, thậm chí không còn dùng kính ngữ, "Nếu ta từ chối ngươi, không phải riêng ta, mà cả gia đình ta đều gặp nguy hiểm, phải không?"

"Ninh công tử quả nhiên thông minh hơn người!". Tư Không Húc một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt rực cháy, "Hiện tại, Ninh công tử có thể ngay lập tức cho ta đáp án sao?"

Ninh Uyên im lặng không nói, sau một lát, mới nâng lên hai mắt, "Một khi đã như vậy, ngươi và ta làm một chút thỏa thuận đi, thế nào?"

Tư Không Húc ngạc nhiên nói: "Thỏa thuận cái gì."

"Ta không tin những lời nói chân thành này của ngươi, càng không quan tâm đến việc tận hưởng vinh hoa phú quý cùng ngươi. Nhưng cái gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt, cũng vì tánh mạng của ta cùng gia đình ta, ta có thể ủy thân với ngươi một lần". Ninh Uyên vừa dứt lời, Tư Không Húc còn chưa có phản ứng gì, nhưng Hô Diên Nguyên Thần ở dưới giường đã sững sờ.

Dường như có một tiếng sấm vang lên trong đầu hắn, thậm chí hắn còn đang nghi ngờ là mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh lại nghe Ninh Uyên nói: "Đổi lại, ân oán và vướng mắt của ta và ngươi bấy lâu, từ nay thanh toán, ta sẽ không cản trở nghiệp lớn của ngươi, và ngươi cũng không được làm thương tổn người thân của ta".

"Ninh công tử, ngươi đây cũng quá được voi đòi tiên rồi a!" Tư Không Húc cười hai tiếng, "Thật hiếm khi ngươi chịu thỏa hiệp cùng ta, nhưng ngươi nghĩ ta có dễ thỏa mãn như vậy không?"

"Ta hiểu tính cách của một người như ngươi, cố gắng hết sức để có được những thứ mà vốn không thể có được. Nhưng nếu ngươi có được nó rồi, ngươi sẽ nhanh chóng liền xem như giày rách mà vứt bỏ. Ta tự hỏi thân thể này có dù có gì bắt mắt, có thể ngươi sẽ cảm thấy nhàm chán vô vị sau một lần đi, ngươi cần gì cố chấp cột hai người chúng ta lại với nhau như vậy? Sau một lần, cả hai bên đều có được thứ mình mong muốn, đó cũng là một sự nhượng bộ mà ta có thể làm". Ninh Uyên nhàn nhạt nói: "Tất nhiên nếu ngươi không hài lòng, ngươi có thể từ chối. Cuối cùng có lẽ ngươi có thể có được ta, nhưng ta đảm bảo lúc ấy ngươi nhận được chỉ có một cái xác, và ta nghĩ ngươi cũng sẽ không đối với một xác chết lại có hứng thú lên giường đi".

Ninh Uyên nói rất rõ ràng, Tư Không Húc nhíu mày, không khỏi nghĩ về những ưu và nhược điểm.

Đây cũng là biện pháp đối phó mà Ninh Uyên đã nghĩ đến từ lúc y mới vừa bước ra khỏi Giang Châu. Y có thể lừa Tư Không Húc một thời gian, nhưng lại không thể lừa gã một đời. Y đột nhiên muốn nhìn thấy Tư Không Húc thân bại danh liệt, nhưng hiện giờ thời cơ vẫn chưa tới, nếu muốn dành thời gian để dưỡng sức, đây là biện pháp duy nhất có thể tạm thời tránh được mũi nhọn.

Tư Không Húc nhìn vào khuôn mặt của Ninh Uyên, dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng gã vẫn phải suy nghĩ. Có lẽ những gì Ninh Uyên nói là đúng, tuy nói Ninh Uyên nhìn vào vô cùng thanh tuấn (thanh tú/tuấn tú), nhưng tuyệt đối không phải kiểu gã muốn! Gã không thể giải thích được vì sao đối Ninh Uyên lại nổi lên tâm tư, điều này rất khó hiểu. Nghĩ tới nghĩ lui, gã liền đổ lỗi cho Ninh Uyên bởi vì trước đó luôn không ngừng trêu chọc chính mình, cũng vì chính mình tức giận mới sinh nhung nhớ, liền muốn đem người nọ đè dưới thân mà nghiêm trị.

Gã cũng thừa nhận chính mình cũng là người dễ dàng có mới nới cũ, nếu Ninh Uyên thật sự bị uy hiếp mới đồng ý với gã, đi theo bên cạnh gã. Đợi khi gã chán ghét rồi, liền không có cách nào đem người nọ dứt ra, cũng không thể tùy ý hạ sát, sẽ rất rắc rối. Tô Triệt kia là kẻ không đầu óc nhưng đã có thể quấn lấy gã, khiến tinh thần và thể xác gã đều rã rời. Nếu đổi lại là Ninh Uyên một thân mưu mẹo có đầu óc như vậy, quấn lên gã, nói không chừng lại có thể biến thành một rắc rối vô cùng lớn.

Nghĩ như vậy, gã liền thấy đề xuất của Ninh Uyên không tệ.

Gã ngước mắt lên, dõi theo má của Ninh Uyên, chuyển đến cái cổ gầy và xương quai xanh lờ mờ của y, đột nhiên mỉm cười, "Liền như lời ngươi nói đi, nhưng ta hy vọng Ninh công tử sẽ không khiến ta thất vọng". Nói xong, gã liền dứt khoát đưa tay ra định kéo áo của Ninh Uyên.

"Đại nhân nhanh như vậy không thể kìm nén được sao?" Ninh Uyên quay mặt đi, "Hôm nay ta chưa tắm gội lau mình, nghĩ đến đại nhân ngươi cũng không thể nảy sinh cảm xúc cùng hứng thú. Ta lại không muốn đại nhân ngươi vì một lần không tận hứng, mà liền có điều hối hận".

"Không vấn đề gì, nếu là Ninh công tử ngươi tự nguyện, có là ngày khác thì đã sao?" Tư Không Húc đứng lên, "Ta đây liền cáo từ".

"Đợi đã!" Ninh Uyên đột ngột gọi hắn lại, "Đại nhân cứ như vậy liền đi rồi sao? Chúng ta đã có thỏa thuận, tất nhiên cũng nên trao đổi tín vật với nhau mới thỏa đáng". Dứt lời, Ninh Uyên tháo ra chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út bàn tay trái của mình, đặt lên bàn.

Tư Không Húc sững sờ, rồi cười lớn, sau đó tùy tiện tháo xuống một cái ngọc bội treo bên hông ném lên bàn, lại lấy đi chiếc nhẫn của Ninh Uyên, rồi bước ra khỏi phòng.

Ninh Uyên thu về ngọc bội, vẫn ngồi ở bên cạnh bàn một lúc lâu không nhúc nhích. Phía sau truyền đến một loạt âm thanh sột soạt, tiếp theo liền nghe thấy giọng nói dường như bị bóp nghẹt của Hô Diên Nguyên Thần: "Ngươi thật sự....phải đáp ứng hắn ta?"

"Trời cũng đã tối rồi, ngươi đi về trước đi", lời nói của Ninh Uyên nghe ra có chút mỏi mệt.

"Vì sao phải đáp ứng loại chuyện này?" Hô Duyên Nguyên Thần thanh âm trầm thấp đến độ gần như có thể đè ép một cục đá, "Ngươi hoàn toàn không cần để ý tới lời đe dọa của hắn như vậy. Nếu hắn động thủ với người nhà của ngươi, ta sẽ bảo vệ bọn họ!"

"Ngươi có thể bảo vệ bao lâu? Cả đời sao?" Ninh Uyên ngẩng đầu nhìn vào mắt Hô Diên Nguyên Thần, "Ngươi và ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cần gì phải làm tới bước này. Sống ở trên đời, nếu muốn sống được bình bình an an, dù thế nào cũng phải chịu hy sinh, mà có thể đem hy sinh khống chế đến mức độ nhỏ nhất, đã là kết quả tốt nhất rồi. Đặc biệt đối với nam tử mà nói, một lần giường chiếu thì có tính gì?"

"Chỉ cần ta còn sống một ngày, liền có thể bảo hộ một ngày". Hô Diên Nguyên Thần lại rất kiên trì, biểu tình của hắn dưới ánh nến lại càng âm trầm ảm đạm không thể tả, "Đừng đáp ứng một việc như vậy, đừng ủy khuất bản thân chịu nhục nhã".

"Hô Diên, xem như ta khuyên ngươi, đừng tùy tiện hứa hẹn như vậy", Ninh Uyên nói: "Hứa hẹn với loại sự tình này, lại làm không được, không bằng không hứa, sẽ không làm tổn thương người khác".

"Ta có thể làm được!", Hô Diên Nguyên Thần cơ hồ là buột miệng thốt ra.

"Nếu vậy, ngươi có thể cả đời sống ở Đại Chu sao?" Ninh Uyên mỉm cười, "Đừng ngu ngốc như vậy! Ngươi còn có thân phận của ngươi, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ trở lại quê nhà của mình, có vợ con và gia đình của riêng mình. Đó mới là những thứ ngươi cần phải bảo vệ, thay vì ở đây đưa ra những lời hứa hẹn với một số người không liên quan".

Hô Diên Nguyên Thần bị Ninh Uyên chặn lại lời nói, hắn ta muốn giải thích, nhưng lại không thể nói nên lời. Hơi thở bị chặn lại nơi cổ họng, trên trán nổi gân xanh, bàn tay nắm lại, siết chặt đến độ các khớp tay phát ra âm thanh răng rắc. Hắn dừng lại một chút, sau đó liền nhảy ra khỏi cửa sổ mà không ngoảnh đầu lại, thậm chí còn không có một lời từ biệt.

Hô Diên Nguyên Thần một đường vội vã mà chạy về quán trọ mà hắn đang ở. Không chút suy nghĩ, một phen túm lấy Diêm Phi đang ngủ say, cầm hai thanh kiếm gỗ ở cạnh giường, nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài. Diêm Phi đang mơ một giấc mơ đẹp, hắn còn tưởng gặp phải cướp, chờ khi phản ứng lại, thì Hô Diên Nguyên Thần đã mang theo hắn ra khỏi thành, đi đến một ốc đảo nhỏ không xa ở ngoài thành. Hô Diên Nguyên Thần thả hắn xuống, ném một thanh kiếm gỗ tới trước mặt Diêm Phi.

Diêm Phi với khuôn mặt khóc không ra nước mắt a! Mặc dù thiếu chủ của mình không nói lời nào, nhưng trước mắt hắn muốn làm cái gì không cần nói cũng biết. Cứ mỗi lúc Hô Diên Nguyên Thần gặp phải vấn đề gì đó không hài lòng, hắn sẽ túm lấy Diêm Phi ra mà luyện kiếm. Nhưng thiếu chủ vốn dĩ võ công rất cao siêu nha, mình đây thì tính là cái gì a, không phải đối thủ đâu, lần nào cũng là bị đánh muốn chết à! Nhưng kể từ khi đến Đại Chu, rất hiếm khi thấy tình trạng như vậy xuất hiện đi? Chẳng lẽ Ninh công tử lại làm ra chuyện gì, chọc đến thiếu chủ đây tức giận a?

Hắn đang nghĩ ngợi bên này, bên kia Hô Diên Nguyên Thần đã tấn công tới rồi. Bất đắc dĩ, Diêm Phi phải nâng thanh kiếm của mình lên, dưới ánh trăng, hai người chỉ đánh vài đường kiếm, kiếm của Diêm Phi liền bị đánh bay. Diêm Phi tuyệt vọng mà nhắm lại hai mắt, khi thấy mũi kiếm của Hô Diên Nguyên Thần đang đâm thẳng về phía bả vai của hắn, hắn sẵn sàng chịu đòn, nhưng rốt cuộc đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh. Khi hắn mở mắt ra, liền thấy lưỡi kiếm cách đầu mình chưa đầy một bước chân, Hô Diên Nguyên Thần dừng lại động tác, chỉ thấy hắn cố gắng hít hai hơi, vứt bỏ kiếm gỗ trên tay, xếp bằng mà ngồi xuống.

"Thiếu chủ......" Diêm Phi thật cẩn thận đi đến bên cạnh hắn, "Chính là...... Chính là phát sinh chuyện gì sao......"

Hô Diên Nguyên Thần lại vứt cho hắn cái ấm nước, "Lấy cho ta một chút nước!"

Diêm Phi không còn cách nào, đành phải nhận lấy ấm nước, đi đến dòng suối trong ốc đảo múc chút nước, sau đó đưa cho Hô Diên Nguyên Thần. Nhưng hắn lại không uống, thay vào đó, hắn ta đổ hết nước lên mặt. Lúc này, cảm xúc của hắn dường như mới bình ổn lại.

"Diêm Phi, ngươi có từng với người khác hứa hẹn qua cái gì không?" Hô Duyên Nguyên Thần ngẩng đầu nhìn Diêm Phi hỏi.

"Thiếu chủ tại sao lại hỏi cái này?" Diêm Phi ngồi xổm bên cạnh hắn, "Chẳng lẽ là với Ninh công tử có chuyện gì sao?"

Hô Duyên Nguyên Thần nghĩ nghĩ, Diêm Phi là tâm phúc của mình, đem sự tình mới vừa rồi nói cho hắn cũng không sao, liền đem sự việc khi nãy phát sinh ở trong phòng Ninh Uyên một năm một mười mà nói. Diêm Phi nghe xong, đôi mắt lập tức trừng lớn, "Ninh công tử thật sự là nói như vậy?"

"Ta thật sự là muốn giúp y, nhưng không ngờ rằng y lại nói với ta những lời như vậy! Chẳng lẽ trong lòng y, ta là hạng người bội tín bội nghĩa*(背信弃义-chỉ việc không coi trọng chữ tín,không giữ lời hứa) như vậy sao?". Hô Diên Nguyên Thần cảm thấy khó chịu khi nghĩ về giọng điệu của Ninh Uyên khi nãy.

"Việc này, ta cảm thấy Ninh công tử cũng là vì thiếu chủ mà suy xét, người tại sao lại tức giận như vậy chứ?" Diêm Phi nói cẩn thận: "Thực tế, Ninh công tử cũng không sai! Dù y quyết định việc ấy như thế nào, cũng chính là việc của y, thiếu chủ cứ như vậy liền nói đến, cũng quá đường đột rồi đi!"

"Vì vậy mà y phải nhất định cho tên hỗn đản*(混蛋-khốn nạn) Tư Không Húc kia thực hiện mưu đồ à?" Hô Diên Nguyên Thần tức giận nói: "Ta không thể để hắn tự sa ngã như vậy được! Làm sao mà có thể tùy tiện đáp ứng, ủy thân cho cái hạng như vậy được chứ!"

"Này...." Diêm Phi do dự một lúc, "Ninh công tử chính là tự mình quyết định, thiếu chủ có ở đây tức giận cũng không có ích gì. Kỳ thật chuyện này, ngay cả khi người và Ninh công tử là bằng hữu, cũng không thể đi mà quản được ....". Nói tới đây, giọng điệu Diêm Phi như dừng lại một chút, tròng mắt đảo quanh một vòng, ngạc nhiên nói: "Ta nói này thiếu chủ, người tức giận thành cái bộ dạng như này, chắc không phải là đang ăn dấm đi?!!"

"Cái gì?" Hô Duyên Nguyên Thần mờ mịt mà nâng mắt, hiển nhiên chưa hiểu được ý tứ của Diêm Phi.

--------

Trời còn chưa sáng, bỗng nhiên có bóng người tay chân nhẹ nhàng từ trong phòng Ninh Uyên nhảy ra ngoài.

Bây giờ là thời điểm canh phòng lỏng lẻo nhất, cho dù là thị vệ gác đêm hay những kẻ đang âm thầm giám thị Ninh Uyên, đều uể oải không phấn chấn mà ngủ gà ngủ gật. Vậy nên không một ai là phát hiện ra bóng người đột nhiên xuất hiện này, cũng không một ai phát hiện ra được trên giường Ninh Uyên hiện tại chỉ còn lại chiếc chăn cuộn tròn giả như một người đang nằm đấy mà thôi.

Ninh Uyên lặng lẽ nhảy ra khỏi dịch quán từ cửa sổ ngoài hành lang, lặng lẽ đi đến con hẻm nơi cuối phố. Trong bóng đêm thế nhưng cũng có một người nam nhân trông như pho tượng mà đứng ở nơi đó. Khi Ninh Uyên tới gần, nam nhân đó cũng đồng thời tiến đến hai bước, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cư nhiên lại là thống lĩnh hộ vệ Cao Phong luôn theo bên người Tư Không Húc.

Hắn nhìn Ninh Uyên, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng tiếp nhận đồ vật Ninh Uyên đưa, vội vàng cất vào trong ngực áo.

Ninh Uyên thấp giọng nói: "Bình thường là người nào tiếp xúc với những tên mã phỉ đó, ngươi hẳn là rõ hơn so với ta. Việc này thành công hay thất bại, thì phải xem vào phương pháp của ngươi!"

Cao Phong ánh mắt phức tạp mà nhìn Ninh Uyên, mày nhăn đến gắt gao, "Ta chỉ làm một lần này, hơn nữa, ta cũng hoàn toàn không thể tin tưởng lời ngươi nói".

"Nếu ngươi không tin, tối nay ngươi cũng không xuất hiện ở nơi này". Biểu tình của Ninh Uyên rất bình tĩnh, thậm chí còn có ý tứ cao thâm khó đoán, "Chính là trước mắt, ngay cả khi không cần ta nói gì, chính ngươi cũng có thể đoán được. Chỉ là ngươi không chịu thừa nhận mà thôi!"

Cao Phong hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa, thân ảnh lập tức xoay người trốn vào trong bóng tối, rất nhanh liền không thấy bóng.

*Tác giả bảo yên tâm, lần đầu tiên của Tiểu Uyên Uyên đương nhiên không thể dành cho con chó tra này được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro