C110-Tỏ Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*Thời gian qua bà t té nên bệnh, bà cũng vừa mới mất...hôm qua là thất đầu của bà, vì thế t k có thời gian lên đây, có lẽ tiếp tục lại chậm đi vài chương của các bạn! Xin Lỗi! )

Beta: Bea

So với dịch quán, tình trạng bên ngoài lại càng hỗn loạn hơn trước rất nhiều. Quan binh lui tới ngày càng đông hơn, khí thế ban đầu của bọn mã phỉ dần dần bị đàn áp, một số đã bắt đầu tháo chạy. Quan binh dường như đã lường trước được điều này, lấy dịch quán làm trung tâm, các con phố lớn nhỏ của Yến Châu đều được bảo vệ nghiêm ngặt bốn phương tám hướng. Thống đốc Yến Châu đang mặc một thân đồ ngủ, cưỡi trên lưng một con ngựa cao to, tự thân tọa trấn, ra lệnh tìm kiếm nghiêm ngặt, tuyệt không để một kẻ nào chạy thoát.

Đừng nhìn thấy bộ dáng mười phần chính nghĩa của thống đốc Yến Châu mà lầm tưởng, thật chất bản thân ông ta đã sớm sợ chết khiếp. Đường đường là một thống đốc vậy mà lại bất cẩn để cho bọn cướp xông vào thành, thật sự là thất trách! Việc này mà truyền đến tai hoàng đế, hẳn là quan quyền chức tước từ đây đừng mong nghĩ tới nữa. Bất quá sự việc đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức để khắc phục, cố gắng bắt giữ tất cả những tên cướp đang hung hăng ngoài kia, để bảo vệ ô sa của mình.

Điều khiến vị đại nhân này cảm thấy may mắn nhất là mặc dù dịch quán đã bị đốt cháy đến không còn hình dạng, nhưng may sao khách quý bên trong - khâm sai được hoàng thượng ngự ban - tứ hoàng tử vẫn bình an không có việc gì. Ở thời điểm cuối cùng đó, gã được vài tên thị vệ cứu ra, mặc dù không bị lửa đốt tới nhưng lại bị trọng thương, đại phu chẩn bệnh là do ẩu đả dẫn đến tâm mạch bị thương, xương sườn cũng bị gãy vài cái. Tuy không có gì nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, nhưng hắn vẫn phải nằm trên giường một thời gian để tĩnh dưỡng.

Nghĩ đến đây, sự thống hận đám mã tặc của thống đốc Yến Châu liền tăng thêm vài bậc. Bọn chúng vậy mà có lá gan thương tổn đến tứ hoàng tử, quả thực là tự tìm đường chết mà.

Các nhóm binh lính tới lui qua lại trên đường phố và các con hẻm, liên tục tìm kiếm, tránh cho tình trạng cá lọt lưới. Tiếng bước chân lộn xộn và tiếng la hét cứ văng vẳng bên tai, lông mi Ninh Uyên run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt ra.

Xung quanh là một mảng tối đen, Ninh Uyên cảm thấy trong một khoảnh khắc y bị ảo giác rằng đã đến nơi âm tào địa phủ rồi. Bất quá y thật nhanh phục hồi tinh thần, bởi vì y phát hiện rằng gương mặt của chính mình đang dán phải một khối gì đó khá cứng rắn nhưng lại vô cùng ấm áp, lại còn có thể nghe thấy mơ màng tiếng tim đập mạnh mẽ. Cố gắng di chuyển thân thể, y lại nhận ra rằng mình bị một đôi tay rắn chắc hữu lực buộc chặt. Lúc này, y nghe thấy một giọng nam khàn khàn trên đỉnh đầu truyền đến, "Tỉnh rồi sao?".

Giọng nói trầm khàn, mệt mỏi nhưng lại có cảm giác vui sướng, Ninh Uyên nghe thấy liền biết được chủ nhân giọng nói ấy là ai. Có ý định mở miệng trả lời, nhưng cổ họng dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, căn bản không phát ra được âm thanh gì.

"Yên lặng!" y đang cố gắng nỗ lực, nhưng miệng lại bị bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp, và rồi y nghe thấy tiếng bước chân ồn ào cùng với âm thanh náo động từ xa đến gần, rồi từ gần lại xa đi. Hô Diên Nguyên Thần mới buông tay ra, giọng hắn hơi có chút bất lực: "Quan binh đang vây hãm bọn cướp, để không gây ra những hiểu lầm không cần thiết, hiện tại chúng ta vẫn chưa thoát ra được".

Ninh Uyên gật gật đầu, sau đó y mới bình tĩnh lại mà nhìn xung quanh. Hai người dường như đang trốn bên trong một đống rơm rạ, đập vào mắt là trùng trùng điệp điệp những thân lúa chất chồng lên nhau. Hô Diên Nguyên Thần ngồi xếp bằng nơi đó, y thì dựa vào cánh tay của hắn, vì không gian nhỏ hẹp, cơ thể hai người dường như dán sát vào nhau. Cảm nhận được sự ấm áp của nhau, Ninh Uyên bỗng cảm thấy có chút không được tự nhiên mà muốn nhích ra một chút.

"Quần áo của ngươi vẫn còn ướt, nếu ngươi không dựa vào ta, có chắc sẽ không lạnh không?" Hô Diên Nguyên Thần mang theo ý cười mà nói khẽ một câu, tay lại siết chặt hơn khiến Ninh Uyên hoàn toàn không thể di chuyển, lại nói: "Cũng may, ngươi lại rơi vào một phòng tắm đầy nước. Nếu đổi lại là một nơi khác, có lẽ ta đã không cách nào có thể cứu ngươi trở ra rồi đi".

Ninh Uyên muốn hỏi hắn vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại nơi đó, lại còn cứu mình, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe thấy Hô Diên Nguyên Thần nói: "Ngươi rất sợ lửa sao?"

"Nếu không, với khả năng của ngươi, sẽ rất dễ dàng thoát ra khi ngọn lửa vừa mới bắt đầu, nhưng ngươi lại ngất đi ở đó". Hô Diên Nguyên Thần nhớ lại lần đầu tiên xông vào phòng tắm, Ninh Uyên đã nằm trên mặt đất, vươn tay hướng về phía hắn mở miệng cầu cứu cùng với nỗi sợ hãi và vẻ bất lực trên khuôn mặt của Ninh Uyên. Nghĩ đến điều này, tim Hô Diên Nguyên Thần lại cảm thấy đau nhói, liền kiềm không được mà đem cánh tay ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa.

"Không có ai mà không sợ lửa", Ninh Uyên thấp giọng nói: "Lửa là thứ đáng sợ nhất trên đời này, cứng rắn như sắt thép còn tan chảy, chưa kể đến một người chỉ có máu và thịt".

Hô Diên Nguyên Thần cười một tiếng, "Nói được là tốt rồi."

"Ngươi cứu ta ra, có bị thương hay không?". Ninh Uyên đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, y mơ hồ nhớ rằng ngọn lửa khi đó rất lớn, nhưng bây giờ mình lại bình an vô sự mà được mang ra ngoài, không biết Hô Diên Nguyên Thần đã làm như thế nào.

"Chỉ một vài vết thương ngoài da" Hô Diên Nguyên Thần tùy ý nói một câu, Ninh Uyên lại cố hết sức ngẩng mặt lên, nhìn lên cái cổ của Hô Diên Nguyên Thần. Thấy được phần y phục trên vai trái của hắn đã bị cháy rụi một mảng lớn, ngoài ra còn có nhiều vết sẹo bỏng trên vai cũng theo đó lộ ra. Nhìn cũng không kinh khủng gì, nhưng khi nhìn hướng lên trên, tầm mắt Ninh Uyên đột nhiên ngưng trệ.

Hô Diên Nguyên Thần dường như nhận thức được Ninh Uyên đang nhìn vào chỗ nào, vô thức mà đem mặt nghiêng qua bên trái, lại nghe thấy Ninh Uyên nói: "Mặt ngươi như vậy, là chuyện như thế nào?"

"Ta đã nói rồi, đó chỉ là một vết thương nhỏ trên da thôi mà!" Thấy Ninh Uyên đã phát hiện ra nó, hắn cũng không che giấu nữa, dù sao, y cũng sẽ sớm nhìn ra. Sau đó hắn từ từ quay mặt lại, khi nhìn thấy toàn bộ má trái của hắn, Ninh Uyên giống như bị vật gì đó chặn lại ở cổ, nghẹn một hơi không thể thở nổi. Bên trái gương mặt của Hô Diên Nguyên Thần, từ góc trán đến gò má, dường như bị một vật gì đó vô cùng sắt nhọn mà cắt qua tạo thành một miệng vết thương rộng toác, mặc dù bị máu vây kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình trạng kinh khủng của nó. May mắn là miệng vết thương bị lệch đi một chút, nếu không mắt trái của Hô Diên Nguyên Thần cơ hồ sẽ không còn nữa.

"Đây ... đây là ..." Ninh Uyên lẩm bẩm vài lần trong cổ họng, cuối cùng kiên quyết hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra. Hô Diên Nguyên Thần chỉ cười thản nhiên, "Ta chạy ra từ dịch quán, bất cẩn chút lại thành ra như vậy".

"Ngươi....." Ninh Uyên cúi thấp mặt, lắc đầu, "Tại sao ngươi lại khổ sở chạy tới đây để cứu ta? Ngay cả khi ta có bị thiêu chết ở nơi đó, cũng là một phen tự làm tự chịu mà thôi!"

"Nói bậy gì đó, nếu ngươi chết đi, ngươi có bao giờ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với nương cùng em gái của mình không?". Nhìn thấy bộ dáng của Ninh Uyên, Hô Diên Nguyên Thần có chút tức giận, "Ta phí sức như vậy cứu ngươi trở ra, không phải là để ngươi dễ dàng từ bỏ chính mình như vậy!"

"Nếu một người sống, nhưng lại luôn làm tổn thương, liên lụy những người bên cạnh, thì thà hắn ta sống còn không bằng chết đi cho rồi!". Không biết có phải vì vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan trở về hay không, Ninh Uyên dường như vô cùng mất tinh thần, "Mọi chuyện sẽ không như thế này, nếu như ngươi không dây vào chuyện của ta, liền sẽ không bị thương như vậy. Cả nương ta cùng Hinh nhi cũng vậy, nếu không có sự tồn tại của ta, họ cũng sẽ không bị coi như cái gai trong mắt người khác. Họ sẽ có thể bình an vui vẻ mà sống cuộc sống của họ".

Ngữ khí của Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên cứng lại, hắn cảm giác được trên người Ninh Uyên có một loại hơi thở tối tăm mãnh liệt. Khuôn mặt Ninh Uyên trở nên xanh xao không còn chút máu nào, bộ dáng tinh thần suy sụp khiến cho Hô Diên Nguyên Thần thực sự tức giận. Hắn dùng sức nhích lên trước mặt Ninh Uyên, đối với diện với đôi mắt thất thần, nói: "Ngươi đây là thái độ gì vậy? Chẳng lẽ ta cứu ngươi ra là sai lầm rồi sao? Ngươi cảm thấy ngươi tồn tại sẽ liên lụy người khác, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không nếu như ngươi chết đi, sẽ làm cho tất cả những ai quan tâm tới ngươi thương tâm đến chết!". Hô Diên Nguyên Thần ngữ khí có chút nặng nề, gương mặt căng thẳng. Ở gò má bên trái, miệng vết thương vốn đã kết vảy cũng bị tác động, liền rỉ ra một vài giọt máu, dọc theo cằm của hắn mà lăn đến trên mặt Ninh Uyên.

Máu ấm làm cơ thể của Ninh Uyên bị chấn động, tinh thần y dường như cũng hồi phục được chút ít. Việc y mang tinh thần chán nản, suy sụp như vậy, chẳng qua là bởi vì ngọn lửa kia khơi dậy những ký ức kiếp trước đã luôn bị vùi sâu trong lòng y. Nỗi đau và sự phẫn nộ dường như đã chiếm giữ y trong một thời gian dài trong tất cả những suy nghĩ của y. Ấy mà hiện tại, khuôn mặt gần gũi trong gang tất này đã kéo lại những suy nghĩ ban đầu của y.

Y hít một hơi thật mạnh, đôi mắt lại sáng lên. Nhưng còn chưa đợi y lên tiếng, Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên cau mày, khuôn mặt tuấn lãng kia đột nhiên hạ xuống, một đôi môi ấm áp ghé sát vào đôi môi của y đang hé mở mấp máy đang định nói kia.

Rõ ràng, đây dường như là lần đầu tiên Hô Diên Nguyên Thần làm điều này. Động tác của hắn rất lúng túng, cứ vụng về như vậy mà áp môi mình vào môi Ninh Uyên, toàn thân hắn cứng như sắt. Ninh Uyên vì động tác đột ngột của hắn này mà bị chấn động đến mức hô hấp nhất thời ngừng lại. Trong một lúc y không biết phải phản ứng thế nào, y chỉ có thể cảm thấy đôi môi của Hô Diên Nguyên Thần vô cùng ấm áp, nghe thấy tiếng tim đập nơi ngực hắn ngày càng dữ dội.

Sau một vài hơi thở, Hô Diên Nguyên Thần mới buông y ra. Cả hai mắt to mắt nhỏ trừng nhau, đều không nói gì một lúc lâu. Sau một lúc, Hô Diên Nguyên Thần cắn chặt môi, như thể hắn đã hạ xuống quyết tâm: "Khi một người quyết định sống hay chết, việc trước tiên người đó nên xem xét không phải bản thân mình, mà là tâm trạng của những người thân thuộc bên cạnh. Nếu như ngươi chết đi như thế này, ngươi cho rằng ta có thể tiếp tục ung dung như vậy mà sống tiếp được chăng?!"

Nhìn vào khuôn mặt của Ninh Uyên, như thể y vẫn chưa hoàn hồn, Hô Diên Nguyên Thần cảm thấy tâm loạn như ma. Như thể bị choáng váng đầu óc, ngay khi hắn đối mặt một Ninh Uyên với khuôn mặt nhợt nhạt, tinh thần sa sút, chính bộ dáng bất lực của đối phương đã hòa toàn thành công khuấy động áp lực đã bị kìm nén nơi đáy lòng anh một thời gian dài. Vậy nên hắn đã làm ra hành động như vậy mà không chút suy nghĩ, đồng thời, hắn đã không thể không khẳng định một ý tưởng mà hắn luôn phủ định trong mấy ngày qua.

"Ninh huynh, ... không Ninh Uyên! Không, không, ...A Uyên!" Hô Diên Nguyên Thần liên tiếp thay đổi ba cách xưng hô, "Ta dường như phát hiện ra rằng, ta cũng là đoạn tụ như ngươi a, và người mà ta thích cũng chính là ngươi!"

Đây có lẽ là câu nói yêu đương âu yếm vô cùng thẳng thắn và rõ ràng nhất mà Hô Diên Nguyên Thần đã nói kể từ khi hắn bắt đầu nhận thức cho tới nay. Khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của hắn cũng dần dần đỏ ửng lên.

Hơn nữa, ngay khi những lời này được nói ra, Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên nhận ra rằng, dường như không khó để bày tỏ tâm tư của mình cho lắm!

"Ta biết ngươi nhất định sẽ rất ngạc nhiên, nhưng ta tuyệt không phải ba hoa. Ta đã suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều lần trước khi nói ra những điều này". Thấy Ninh Uyên chậm chạp không có phản ứng, Hô Diên Nguyên Thần không thể không cảm thấy lo lắng, "Đương nhiên ngươi cũng có thể không trả lời ta, ta chỉ là muốn cho ngươi biết. Ngươi hiện tại, khôn! Có lẽ bắt đầu từ thật lâu trước kia, ngươi cũng đã là người trong lòng của ta, cho nên ta tuyệt đối không thể cho phép ngươi xảy ra bất cứ việc gì. Ngươi không chỉ phải sống, mà còn phải sống cho thật tốt nữa!"

Sau khi một hơi nói xong những lời muốn nói, Hô Diên Nguyên Thần cảm thấy chính mình giống như vừa hoàn thành một đại sự. Cảm giác chán nản cùng phiền muộn mà hắn trải qua trong khoảng thời gian gần đây cũng bị xoá sạch, hắn lặng lẽ nhìn Ninh Uyên, như thể đang chờ đợi câu trả lời từ y.

Ninh Uyên không nói gì, chỉ là thở ra một hơi, một lần nữa đem đầu dựa lại lên ngực hắn.

Hô Diên Nguyên Thần không khỏi vui vẻ, hành động này của Ninh Uyên, có phải hay không đang tỏ vẻ tiếp nhận hắn rồi?

Lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh mẽ bên tai, trong đầu Ninh Uyên nhớ lại rất nhiều điều.

Điều đầu tiên nhớ tới là trong cảnh bị thiêu cháy của kiếp trước, vào thời điểm đó, Hô Diên Nguyên Thần so với người trước mắt này già dặn hơn rất nhiều. Khi tất cả mọi người đều chỉ vào y, mắng to y là yêu quái, hắn chỉ là người tới từ một quốc gia xa lạ mà y chưa từng sống trước đây, một vị hoàng tử dị quốc nhưng đã đứng lên bênh vực chính y. Sau đó, khi gặp lại nhau trên thuyền rồng của Tư Không Việt, vì để báo đáp ân tình đời trước, y thuận tay giải vây giúp hắn. Tựa hồ cũng là bắt đầu từ đó, về thân phận hay cuộc sống của cả hai mà nói thì căn bản đều là dạng quăng tám sào còn chưa chạm tới, vậy mà lại luôn gượng ép mà liên lụy cùng nhau. Mà Ninh Uyên cũng đột nhiên phát hiện ra rằng, dường như luôn có bóng dáng của Hô Diên Nguyên Thần xuất hiện trong rất nhiều sự việc phát sinh trên người y.

"Ta xin lỗi" Ngay khi Hô Diên Nguyên Thần cõi lòng tràn đầy kỳ vọng, ba từ của Ninh Uyên đột nhiên xuất hiện, giống như một nồi nước lạnh thật lớn, đổ lên đầu hắn.

"... Cũng đúng, ta đột nhiên nói với ngươi loại chuyện như vậy, ngươi nhất thời không thể chấp nhận cũng là có lý do". Hô Diên Nguyên Thần cười toe toét, nhếch nhếch môi, "Nhưng đây thật sự là lời thật lòng của ta đấy!"

"Hô Diên, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự đã cẩn thận suy xét qua hậu quả sao?" Ninh Uyên lại ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa, "Ngươi cùng ta quen biết nhau cũng đã rất lâu rồi, cũng hẳn là biết rõ tính cách của ta. Trong mắt ta không thể chấp nhận được bất kể thứ gì dù chỉ là hạt cát, nếu ngươi cùng ta ở bên nhau, về sau ngươi sẽ không có thê tử, cũng sẽ không có người kế tục. Hậu quả như vậy, ngươi có thể gánh vác sao?"

Thấy Hô Diên Nguyên Thần không nói, Ninh Uyên lại tiếp: "Ngay cả khi ngươi có đủ khả năng gánh vác, nhưng ngươi lại không thể phủ nhận thân phận của mình. Ngươi thân là hoàng tử của Hạ quốc, ngươi không thể sống một đời ở Đại Chu này, sẽ luôn có lúc ngươi phải trở lại quê hương, kế thừa tước vị. Vào lúc đó, nếu như ngươi vẫn không cưới thê tử, lập Vương phi, các quan viên bá tánh sẽ nói ngươi như thế nào? Còn nếu ngươi cưới người khác, ta đây làm sao có thể chịu nổi?"

Ninh Uyên hạ mắt xuống, "Ta không đáp ứng ngươi, không phải là vì ngươi không tốt. Ngươi là một người rất tốt, ta rất biết ơn ngươi về tất cả những việc mà ngươi đã giúp ta. Nhưng hiện tại, chưa nói đến việc ta thật sự chưa chuẩn bị gì cho việc yêu đương, ngay cả khi ta phải chọn một người, ta cũng sẽ không lấy tương lai của bản thân để đem ra để đặt cược. Ngươi có thể xem là ta ngây thơ cũng tốt hoặc lố bịch cũng vậy, đời này của ta, nhất định phải một đời, một kiếp, một đôi. Nếu như không được như vậy, ta thà rằng không cần một ai".

Ninh Uyên đem điều này nói đến thật thành khẩn. Cuối cùng, y lại ngẩng đầu lên, "Ngươi nghe có hiểu ý ta không?"

Đáp lại y, là nụ cười nồng nhiệt của Hô Diên Nguyên Thần.

"Ngươi thực sự nghĩ quá nhiều, nhưng những gì ngươi nghĩ bất quá không sai. Chỉ là trước khi ngươi đưa ra quyết định, ngươi cũng phải lắng nghe ý kiến của ta chứ!" Hô Diên Nguyên Thần nói nhẹ nhàng: "Ngươi có nhớ rằng ta đã nói với ngươi, chim ưng* là biểu tượng thiêng liêng** của Hạ quốc chúng ta không?" *(Sǔn niǎo - 隼鸟 - chim ưng), **(Wù zǔ - 物祖 - tổ vật).

Ninh Uyên gật gật đầu.

"Chim ưng là một loài vật trung thành, tổ huấn của tổ tiên nơi Hạ quốc của ta cũng nói rằng người cùng chim ưng giống nhau, cả đời cũng chỉ có duy nhất một bạn lữ. Mặc dù sau này tổ huấn của tổ tiên bị hầu hết mọi người quên lãng, nhưng ta luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu gặp phải một người mà ta yêu, liền sẽ một đời một kiếp chỉ trung thành với người đó". Ngữ khí trầm thấp mà vững vàng của Hô Diên Nguyên Thần lướt qua tai của Ninh Uyên, "Hơn nữa, ta cũng không còn mẫu thân, phụ thân thì cũng chẳng màng gì đến sự tồn tại này của ta. Có lẽ trong cuộc đời này, ta chỉ hợp với cô vân dã hạc* phiêu bạc khắp mọi nơi mà thôi. Tại sao lại phải mất mặt mà kế thừa tước vị, thành thân với một người mà ta căn bản không thích, như vậy có phải tự mua dây buộc mình rồi không?" *(孤雲野鶴 - nhàn dật tự tại, không cầu danh lợi)

"A Uyên, vì để biểu lộ tâm ý của mình, ta đã cân nhắc việc này rất kỹ lưỡng. Ta không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không quan tâm đến việc kế thừa tước vị. Hạ quốc không đến lượt ta kế thừa đâu, ta chỉ quan tâm liệu rằng ta có thể cùng người ta yêu được ở cạnh nhau. Có lẽ ngươi cũng không biết, ngay lúc ta nghĩ rằng ngươi đã bị Tư Không Húc xâm phạm, ta thực sự rất đau lòng". Nói đến đây Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên cau mày, lộ ra vẻ sợ hãi vẫn chưa tan, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhìn xem con người của ta. Ngươi, có thích ta không?"

Hô Diên Nguyên Thần cảm thấy chính mình đã lớn tới như vậy, cũng chưa bao giờ nói qua những lời cảm thấy xấu hổ như thế này. Trái tim đột nhiên thắt chặt, cảm giác quả thực so với khi đợi bên ngoài hang sói, chờ sói ra để săn ở lễ trưởng thành của mình, còn muốn khẩn trương hồi hộp hơn nhiều.

Có thích người này hay không? Thực tế sau khi trả qua sự việc cùng với Tư Không Húc, Ninh Uyên cũng không phân rõ được thích là như thế nào nữa. Đối với Hô Diên Nguyên Thần, thẳng thắn mà nói, khi ở bên cạnh hắn Ninh Uyên thấy được lòng tồn tại cảm giác an toàn không thể giải thích được. Cảm giác giống như bây giờ, ở trong vòng tay ấm áp của hắn, ngay cả khi đang trong một không gian nhỏ như vậy, y cũng cảm thấy vô cùng thoải mái như thể có thể ngủ ngay vậy. Hô Diên Nguyên Thần tốt hơn Tư Không Húc rất nhiều, nhưng cảm giác này khiến Ninh Uyên bối rối, không biết là có thích hay không.

"Ta hiện tại không thể trả lời ngươi ngay được". Ninh Uyên nói một cách chân thành, ngay khi Hô Diên Nguyên Thần muốn nản lòng, y đột nhiên nói thêm một câu, "Nhưng ta nghĩ ta có thể trả lời ngươi ở buổi lễ trưởng thành của ta đấy!"

Đôi mắt Hô Duyên Nguyên Thần lập tức sáng lên.

"Còn một năm nữa là đến buổi lễ trưởng thành của ta rồi. Thời gian một năm cũng đủ để mọi người suy nghĩ rõ ràng về rât nhiều điều, không chỉ riêng ta, mà còn cả ngươi nữa". Ninh Uyên nói, "Ngươi cần suy nghĩ thật kĩ về quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay sai. Nếu một năm sau ngươi vẫn như vậy không thay đổi ý định ban đầu, thì ta sẽ nói cho ngươi câu trả lời của ta. Hiện tại đây cũng là việc duy nhất ta có thể hứa với ngươi".

"Không vấn đề gì!", Hô Diên Nguyên Thần hôn nhẹ lên trán Ninh Uyên một cái, "Một năm trôi qua khá nhanh, hơn nữa ta không nghĩ là mình sẽ thay đổi ý định trong lòng. Bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi một việc, khuôn mặt này của ta vì ngươi mà biến thành như thế này. Nếu vì vậy mà trong tương lai bị hủy dung mà khiến không còn ai thích nữa, ngay cả khi ngươi coi thường ta, ngươi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm với ta tới cùng nha!"

Những lời nói gần như điên rồ này của Hô Diên Nguyên Thần lại khiến cho Ninh Uyên lặng lẽ trợn mắt, nhưng sau khi trải qua những biến cố khi nãy, cả cơ thể lẫn tinh thần đều uể oải. Một cơn buồn ngủ ập đến không thể kiểm soát được, bên ngoài đầy những tiếng bước chân lộn xộn như cũ cứ ầm ĩ bên tai. Nhưng khi dựa vào cánh tay mạnh mẽ hữu lực này, Ninh Uyên lại cảm thấy thập phần an ổn, an ổn đến nỗi y khó lòng chống cự, nhất thời ngủ thiếp đi.

Diêm Phi ở lại quán trọ chờ đến buổi chiều, trong lòng nôn nóng như lửa đốt, chợt kinh ngạc khi thấy Hô Diên Nguyên Thần cùng Ninh Uyên trở về cùng nhau. Đặc biệt khi nhìn thấy vết thương trên mặt Hô Diên Nguyên Thần, hắn lại càng sốc hơn. Bởi vì đêm qua sự việc của bọn mã phỉ làm cho toàn thành trở nên hỗn loạn, trong một thời gian ngắn thật không dễ gì tìm được đại phu, cuối cùng Ninh Uyên đã tự mình rửa vết thương cho Hô Diên Nguyên Thần.

Ở bên cạnh nhìn một màn này, Diêm Phi chỉ cảm thấy bầu không khí giữa thiếu chủ nhà mình cùng Ninh công tử rất kỳ lạ. Rửa vết thương vốn là phải dùng khăn lông tẩm rượu trực tiếp lau lên miệng vết thương, căn bản sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng thiếu chủ dường như vô cùng bình thường, miệng không chỉ cười, mà mắt còn luôn nhìn chằm chằm vào Ninh công tử. Ninh công tử tuy rằng nhất thời bày ra vẻ mặt vô cảm, nhưng lại không nhận ra trên mặt y đã ửng ửng hồng rồi, Diêm Phi hắn lại không biết đây có phải là ảo giác hay không.

Sự việc xảy ra tại thành Yến Châu dữ dội đến mức rất nhanh đã truyền đến Hoa Kinh, thực nực cười khi biết mã phỉ đột nhiên xông vào thành, cố tình còn có khâm sai đại thần Tứ hoàng tử Tư Không Húc còn bị trọng thương, cả dịch quán đều bị thiêu rụi. Hoàng đế vô cùng tức giận, hạ lệnh triệt để điều tra kỹ lưỡng vấn đề này, sau một phen tra cứu, lại phát hiện ra nhiều vấn đề không tốt.

Tất cả những tên cướp bị bắt đều đồng thanh nói rằng chúng được chỉ huy bởi một tên đầu sỏ, vì biết rằng phòng thủ của thành Yến Châu đêm đó rất yếu, nên chúng đã đột nhập vào thành phố và đốt phá. Sau đó lại thăm hỏi về nơi ở của tên đầu sỏ nọ, nhưng chúng không biết nơi ở của người kia là ở đâu. Tuy nhiên, với tư cách là thủ lĩnh của bọn mã phỉ, hắn có thể biết được cách phòng thủ của thành Yến Châu rõ như lòng bàn tay. Đây là một điều rất kỳ lạ, các quan viên được lệnh điều tra vấn đề này đã theo dõi và nhanh chóng phát hiện ra rằng ai đó trong thành đã trao đổi tin tức với thủ lĩnh của bọn cướp. Ngay cả tên thủ lĩnh của bọn mã phỉ cũng bất ngờ ra lệnh đột nhập vào thành sau khi gặp gỡ những người đến từ trong thành.

Các quan viên cảm thấy rằng họ đã bắt được một manh mối vô cùng quan trọng, chỉ cần họ phát hiện ra thủ lĩnh của bọn mã phỉ, liền có thể câu được một con cá lớn ngay. Nhưng cuối cùng ngay lúc này, tên thủ lĩnh của bọn cướp lại được tìm thấy trong chuồng ngựa của quán trọ cách không xa dịch quán, đã biến thành một xác chết rồi. Hắn ta bị chém một đao vào ngay cổ họng và chết hoàn toàn, tên thủ lĩnh dường như bị tập kích, trên người đồ vật gì cũng đều không mang theo.

Manh mối liền bị chặt đứt ở đây, các quan viên rơi vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc viết một tấu chương trình bày về những sự tình mà họ đã tra được trình lên hoàng đế. Rõ ràng là có những người trong triều cùng mã tặc âm thầm cấu kết với nhau, nhưng lại không tra ra manh mối, không thể bắt được chủ mưu, làm cho hoàng đế vô cùng tức giận. Vì vậy mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu thống đốc Yến Châu với tội thất trách, liền cách chức quan, sau đó lại đến Tư Không Húc. Thân là khâm sai triều đình, lại sơ suất như vậy, liền triệu gã lập tức về kinh diện thánh. Đáng thương cho Tư Không Húc xương sườn đã bị gãy vài cây, vốn muốn tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng lại không thể kháng chỉ bất tuân, đành phải cố chịu đựng mệt nhọc một đường tàu xe, thật sự là đã mất đi nửa cái mạng.

Bản thân Tư Không Húc cũng vô cùng nghi hoặc, rõ ràng gã ta không hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, tại sao tên đầu sỏ mã phỉ lại vô thanh vô tức mà tấn công vào thành, lại còn thiêu rụi dịch quán. Chẳng lẽ là thủ lĩnh bọn mã phỉ phản bội gã? Nhưng điều kiện gã đưa ra vô cùng hấp dẫn, tên kia cũng không phải kẻ đần, tại sao lại phản bội gã? Thật không may, bây giờ thủ lĩnh đã chết, ngay cả khi gã nghĩ đến nát óc, cũng không thể giải quyết trường hợp này, cùng lắm chỉ có thể treo tại đó.

Chỉ có tên thị vệ Cao Phong bên cạnh gã, từ đầu tới cuối bất tri bất giác nhìn về hướng Yến Châu ở phía xa xa, dường như có chút suy tư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro