C122 - Tâm tư Nô Huyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-k beta

========<3======================================================<3======

Cũng vì vậy mà hằng năm, tết đến bá tánh Hoa Kinh ngoài việc đốt bếp lò và đốt pháo, đều không quên đem loại chuyện của Bàng gia và Ninh gia ra làm thành chuyện cười mà bàn tán, phủ Xương Thịnh Hầu năm trước còn mở đại yến tiếp đãi khách khứa, năm nay ăn tết lại đóng chặt cửa lớn, mọi  người đến chúc tết đều bị Bàng Tùng lấy lý do bản thân không khỏe không tiện gặp khách mà từ chối.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế này, lấy tính cách của Bàng Tùng, cũng không đến nỗi khua chiêng gõ trống mừng năm mới đâu a, huống hồ Lâm Trùng cùng với Bàng Thu Thủy còn phải dưỡng thương, thậm chí còn không có được một bữa cơm giao thừa nữa là, năm mới tết đến, nơi nơi vô cùng náo nhiệt, chỉ riêng Bàng phủ là hoang vắng tịch mịch, lạnh lẽo đến độ có thể so với khối băng nha.

Ngược lại, trong nhà của Ninh Uyên nơi thành Tây kia, cho dù không có bao nhiêu người, nhưng đây cũng là năm đầu tiên sau khi rời khỏi Giang Châu, bọn họ cùng nhau lo liệu, Thư thị chuẩn bị nguyên liệu, Đường thị mang theo tỷ muội Bạch thị đi làm vằn thắn, đối với những cái nam  nhân như Ninh Uyên, Chu Thạch cùng Nô Huyền, họ không thể đảm đương mọi việc trong nhà bếp, nhưng những việc linh tinh như chăm lửa bếp lò, chặt củi, đun nước, giết gà lại làm rất tốt a, ngay cả Ninh Hinh Nhi cũng cảm thấy hứng thú mười phần mà chạy đến hỗ trợ a, Nô Huyền chặt củi, nàng phụ đưa củi đi, không hề sợ bẩn chút nào.

Sau khi ăn một bữa ăn ngày tết vô cùng  thịnh soạn do chính tay mình chuẩn bị, tỷ muội Bạch thị ảo diệu mà rút ra một bộ thẻ bài được lưu hành tại Hoa Kinh ra, tiếp đó kêu gọi mọi người cùng chơi để có thể nâng cao tinh thần mà thức đón giao thừa a, kết quả chỉ mới chơi được hai ván, cũng không biết có phải hai người đã ăn cơm chiều hơi nhiều rồi hay không, thế nhưng chính mình lại chịu không nổi nữa a, ngay cả Ninh Hinh Nhi cũng ngáp ngắn ngáp dài, vì thế từng người từng  người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi, Chu Thạch vốn định muốn thức để gác đêm, nhưng Ninh Uyên biết được ngày thường hắn gác đêm mỏi mệt, liền tống cổ hắn vào phòng ngủ, chính mình lại thức gác đêm.

Ngay cả ban đêm, cái lạnh của Hoa Kinh vẫn không thể so sánh được với Giang Châu, hai ngày qua, tuyết rơi ít đi, trong sân chỉ đọng lại một tầng tuyết mỏng, phản chiếu ánh trăng cùng hoa mai đỏ, làm một đêm bình thường lại trở nên thập phần có ý cảnh.

Ninh Uyên đang ngồi ở chiếc bàn đá giữa sân, trên bàn cái bếp nhỏ đang đun một chén rượu, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo từ xa khiến Ninh Uyên có một loại ảo giác năm tháng an nhiên ổn định, bắt đầu từ đời trước, cái mà cậu khát khao chính là cuộc sống  như vậy, được sống hạnh phúc bên gia đình, không phiền toái, không bị người bắt nạt, thậm chí có lúc cậu còn cảm thấy ngày qua ngày được sống một cuộc sống an ổn và yên bình như vậy quả là không tồi.

Sau khi thi Hội, liền tìm một chức quan nhàn nhã mà làm, tìm một nhà chồng tốt an toàn cho Ninh Hinh Nhi, còn bản thân mình, dù sao bản chất đặc thù, có cùng người khác thành thân thì cũng không được, lại tội cho cô nương người ta, liền độc thân mà sống là tốt nhất, chờ khi Đường thị trăm tuổi, cậu lại càng không còn gì vướng bận thêm nữa, đến lúc đó có thể từ quan đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, sau đó lại tìm một nơi non xanh nước biết mà an hưởng tuổi già, kết thúc cuộc sống tại đây liền thực tốt.

Nghĩ đến đây, Ninh Uyên lại thở dài một hơi, tuy rằng ý kiến ​​này hay nhưng lại rất viển vông, thời thế hiện nay không phải ngươi muốn an ổn liền có thể an ổn, cậu cũng tự hỏi bản thân rằng từ khi đến Hoa Kinh, chưa bao giờ khiêu khích trêu chọc người khác, nhưng trước tiên Tống Liêm, rồi Lâm Trùng, sau lưng lại có phủ Xương Thịnh Hầu chống lưng, đều không thể hiểu được là cái người cùng chính mình kết giao kia, Mạnh Chi Phồn, vốn là địch hay là bạn cũng không phân rõ, cùng với kẻ thù đời trước Tư Không Húc, bị những người như vậy quay quanh, muốn sống cuộc sống an ổn chỉ có thể là ảo tưởng a.

Hơn nữa, còn có Hô Diên Nguyên Thần a.

Nghĩ đến Hô Diên Nguyên Thần, trái tim Ninh Uyên lại vô thức đập nhanh hơn một chút, không thể giải thích được, một năm mới qua đi, cậu cũng tròn mười tám tuổi, mà Hô Diên Nguyên Thần rời đi cũng đã ba năm rồi.

Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, nhưng Ninh Uyên lại nhớ rất rõ ràng dáng vẻ cùng với âm thanh của Hô Diên Nguyên Thần, như thể y chỉ vừa mới rời đi không lâu vậy.

Cậu mang trong lòng đầy thù hận mà trọng sinh, vốn dĩ cậu đã hạ quyết tâm đời này sẽ không bao giờ yêu, sẽ không có bất kỳ ai can dự vào, nhưng cố tình Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên xuất hiện quá bất ngờ, cậu ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có, không những vậy  y còn khiêu khích chính bản thân cậu, khiêu khích xong rồi lại lập tức vỗ mông chạy lấy người, không có một tin tức trở lại, xa lánh cùng lạnh nhạt như vậy thật khiến cậu bắt đầu hoài nghi những gì y nói với chính cậu lúc trước, những lời nói đầy âu yếm đó chẳng qua chỉ là vui đùa đi.

Ninh Uyên khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên lại mở to hai mắt, cảm xúc hiện tại của chính mình, chẳng lẽ là đang giận dỗi sao?

Cậu cảm thấy mặt có chút đỏ lên, tim đập nhanh hơn một chút, uống cạn ly rượu trước mặt, sau đó ngẩng đầu, bất động thanh sắc mà nhìn vầng trăng lớn trên bầu trời đêm.

Cậu cũng không biết Hô Diên Nguyên Thần ở Đại Hạ hiện tại ra sao rồi.

"Ai ở đó?" Cho dù đang suy nghĩ miên man,nhưng ngũ quan của Ninh Uyên vẫn không nghỉ ngơi, tuy rằng tiếng giày da giẫm lên tuyết rất nhẹ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tai cậu.

Bóng người núp sau gốc cây mai đỏ thấy Ninh Uyên đã phát hiện ra mình, nên không còn che giấu nữa, bước ra ngoài, trong chốc lát, Ninh Uyên đột nhiên có một loại ảo giác không thể có được, không phải là Hô Diên Nguyên Thần đột nhiên lẳng lặng xuất hiện đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tên đó theo thói quen lén lút mà tiến vào sân nhà người khác.

Nhưng cậu nhanh chóng xua tan ý niệm này, cho dù không nhìn rõ mặt người đó, nhưng ánh trăng vẫn phác họa ra dáng người của hắn, Hô Diên Nguyên Thần cũng không có 'nhỏ nhắn' như vậy a, khi người đó bước đến gần hơn hai bước, Ninh Uyên đột nhiên mỉm cười, "Muộn như vậy rồi, ngươi không ngủ trong phòng, lại chạy ra ngoài làm cái gì."

Nô Huyền lông mày khẽ nhíu, môi hơi mím chặt, đứng ở nơi đó một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta ngủ không được."

Ninh Uyên cười cười lắc đầu, rót thêm một chén rượu, chỉ chỉ ghế đá bên cạnh ra hiệu cho Nô Huyền ngồi xuống, Nô Huyền do dự một chút, vẫn là đi tới ngồi xuống, nhưng cả người lại tràn đầy câu nệ, trên mặt cũng là biểu tình muốn nói lại thôi.

Hắn không nói, Ninh Uyên cũng không hỏi, nhất thời chỉ có tiếng hít khí của hai người và tiếng Ninh Uyên từng chút từng chút uống rượu.

Ninh Uyên thực ra là đã để ý đến tâm trạng bồn chồn không yên của Nô Huyền từ lâu rồi, nói chính xác hơn là sau khi trở về từ yến hội của Nhị hoàng tử, hắn luôn trong tình trạng mất hồn mất vía, Ninh Uyên không biết hắn ở trong yến hội, trên đường rời khỏi đi làm việc gì đó, hay trên đường rời viện trở về đã gặp người nào đó, nhưng Ninh Uyên đoán được hắn trở nên như thế này hẳn là có liên quan đến chuyện xảy ra lúc đó, cho dù Ninh Uyên rất tò mò, nhưng loại chuyện này nếu hắn không chủ động nói với cậu, người khác có muốn hỏi cũng là vô dụng.

Cho nên Ninh Uyên tiếp tục chờ, hắn biết Nô Huyền sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội nói cho cậu biết, mà hiện tại, thời cơ mà cậu chờ đợi rõ ràng đã tới rồi.

Sau khi Ninh Uyên uống cạn ly rượu thứ ba, Nô Huyền cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí chậm rãi, nhưng thập phần chắc chắn nói: "Thiếu gia, kỳ thật ta vẫn luôn có chuyện giấu người.....Mẹ con ta, thân phận không phải bá tánh bình thường."

"Ồh?" Ninh Uyên nhướng mày giả vờ tò mò.

"Thân phận của chúng ta thật ra là..." Hắn ta hít sâu một hơi rồi dùng sức nhắm mắt lại, "Ta thật ra tên gọi là Tư Không Huyền, ta là hoàng tử, mẫu thân ta cũng không phải thê thiếp bình thường, bà chỉ đứng sau tứ phi, là Thư Tần."

Hắn gần như là một hơi liền nói ra hết những lời này a, Nô Huyền căng thẳng mở to mắt, yên lặng nhìn biểu tình của Ninh Uyên.

Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý cho những phản ứng khác nhau của Ninh Uyên, đổi lại một người, nếu nghe thấy những gì từ miệng một người hạ nhân luôn bên cạnh hầu hạ mình nhiều năm, đột nhiên nói rằng hắn là hoàng thân quốc thích, mười người thì có đến tám chín người sẽ cho rằng hắn bị điên a, rõ ràng là đang mơ mộng hão huyền.

Tuy nhiên, để chứng minh những gì mình nói không phải giả, Nô Huyền đã chuẩn bị tốt tất cả, thậm chí còn chuẩn bị lấy ngọc bài mà phụ hoàng hắn đã ban cho hắn khi vừa mới sinh ra cho Ninh Uyên xem, ngọc bài không chỉ là vật vô cùng quý báu, mà sau lưng còn có cả sinh thần bát tự mà Hoàng Đế chính tay viết lên, hoàng tử mỗi người đều có một cái, vật này đáng lẽ đã bị tịch thu lúc bị trừ bỏ hoàng tịch rồi, nhưng lại được hắn giấu trong giày, cuối cùng vẫn là âm thầm mà mang ra ngoài.

Nhưng ai biết, sau khi nghe được những gì hắn nói, Ninh Uyên thế nhưng lông mày không run một chút nào, vẫn tiếp tục rót rượu và uống một cách chậm rãi, cứ như thể hắn ta vừa nói điều gì đó linh tinh giống như thời tiết đêm nay thực tốt vậy a.

"Thiếu gia, người hiểu ý của ta không?" Phản ứng của Ninh Uyên khiến Nô Huyền cảm thấy có chút khó tin, liền lặp lại một lần nữa, "Ta nói ta đã từng là hoàng tử, ta là lục hoàng tử đương triều, Tư Không Huyền a."

"Ta nghe thấy rồi." Ninh Uyên gật gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

"Nhưng sao người......" Nô Huyền hoàn toàn sững sờ cả người, hắn không biết nên trả lời như thế nào, dừng một chút mới nói: "Người không tin?"

"Không, ta tin." Ninh Uyên rốt cuộc cũng quay mặt lại, kiên định mà nhìn hắn, "Nhưng ta tin tưởng thì sẽ như thế nào? Ngươi tên tiểu tử này, chẳng lẽ ngươi muốn ta lập tức đối với ngươi hành đại lễ ba quỳ chín lạy, mới có thể tỏ vẻ ta tin tưởng lời ngươi nói sao?"

"Ta......"

"Cho dù thân phận trước đây của ngươi là gì, thì thân phận hiện tại cũng sẽ không thay đổi." Ninh Uyên nhàn nhạt nói: "Cho dù ngươi đã từng là hoàng tử, nhưng ngươi cũng biết đó là chuyện 'đã từng' a, hiện tại ngươi cũng chỉ là một thường dân đang mang tội mà thôi, cùng với những người trên đường kia có gì khác nhau? Cho dù trước đây ngươi là ai, thân phận hiện tại cũng như vậy không thay đổi, tại sao ta phải biểu hiện quá mức kinh ngạc a. "

Lời này của Ninh Uyên khiến Nô Huyền vô cùng ngạc nhiên, nhưng mọi câu nói đều hợp tình hợp lý, đúng vậy, cho dù trước đây hắn có từng là hoàng tử đi chăng nữa, hiện tại hắn cũng đã bị trừ bỏ hoàng tịch, phế làm thứ dân, hắn cùng với dân đen ngoài kia có gì khác nhau, đúng là Ninh Uyên không có lý do gì để ngạc nhiên cả.

Nô Huyền gật gật đầu, "Thiếu gia nói đúng, ta đúng là đang chuyện bé xé ra to."

Ninh Uyên nhìn Nô Huyền, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt vẫn là có chút kinh ngạc, bởi vì cậu căn bản không hề nghĩ tới, Nô Huyền như vậy mà chủ động thổ lộ bí mật của mình với cậu a.

Đây không phải là một vấn đề đơn giản, cần phải biết là bất kỳ ai thua trong trận chiến vương quyền sẽ luôn ở trong tình thế nguy hiểm, thậm chí may mắn không có lập tức bị đưa vào tử lộ, thì cũng thời thời khắc khắc đều sẽ rất nguy hiểm, nếu kẻ thù trước đây của họ không có ý buông tha, thì không chỉ an toàn của bản thân sẽ gian nan, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến những người bên cạnh chính mình.

Tình hình lúc trước ở trấn Hương Hà cũng rõ, khô chỉ hai mẹ con họ cùng với một đám đàn ông là phạm nhân cùng ở chung với nhau làm việc khổ sai, mà ngay cả Thư thị vốn chỉ bị cảm nắng, lại bị nói thành bệnh dịch, bị  người khác vứt bỏ tự sinh tự diệt, nếu nói ở đây không có người cố tình hãm hại, Ninh Uyên bất luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng.

Thậm chí trấn Hương Hà kia nếu không quá hẻo lánh lại cằn cỗi, quan sai thi hành công vụ lại thường xuyên lười biếng, làm ngơ trước mệnh lệnh của cấp trên, chỉ sợ mẹ con bọn họ đã gặp bất trắc từ lâu rồi đi.

Sau khi đưa người vào Ninh phủ, Ninh Uyên vẫn luôn cẩn thận đề phòng những mối đe dọa có thể xảy đến, dựa vào bản lĩnh được mài giũa ở bên người Tư Không Húc đời trước, đem những mối đe dọa toàn bộ vứt bỏ bên ngoài, đem hai mẹ con bọn họ chiếu cố thật tốt, thậm chí lần vào kinh này, bọn họ cũng không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Chỉ là lúc này, Nô Huyền thế nhưng lại chủ động thành thật thân phận với cậu, Ninh Uyên không tin Nô Huyền không hiểu ý nghĩa của việc này, nếu không phải Ninh Uyên đã sớm biết chuyện này từ lâu rồi, nếu đổi lại là người khác, biết được trong nhà có tới hai người sẽ đem chính bản thân mình cuốn vào vòng tranh đấu nguy hiểm của hoàng thất, chỉ sợ lập tức sẽ vì bảo vệ bản thân mà đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà a.

Quả nhiên, những lời tiếp theo của Nô Huyền lại là: "Mấy năm nay, hai mẹ con ta đã được thiếu gia chiếu cố rất tốt, nhưng hiện nay thiếu gia cũng đã biết thân phận bọn ta, cũng hiểu rằng chỉ cần hai mẹ con ta còn sống trên đời, những kẻ muốn lấy mạng bọn ta cũng sẽ không từ bỏ ý định, trước kia ở Giang Châu thì thôi, nhưng nay Hoa Kinh này lại là địa bàn của bọn chúng, sớm muộn gì mẹ con ta cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó, thiếu gia và Đường phu nhân chắc chắn sẽ bị liên lụy, cho nên ta cố ý tìm thiếu gia cho ta xin được từ chức*, thỉnh thiếu gia cho ta mang theo mẹ ta rời đi đi a."

*请辞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro