C136- Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-K beta

-Quên mất, bấm lưu mà nhầm đăng tải ^^ nên giờ cho tui bổ sung har :D

"Cũng đúng." Điền Bất Vi gật gật đầu, sau đó nhìn qua Ninh Uyên vài lần, "Ta vốn tưởng rằng ngươi bất quá chỉ là một thư sinh, không nghĩ tới ngươi còn có công phu trong người, đúng là ẩn giấu đủ sâu nha. "

"Điền đại nhân nói quá." Ninh Uyên thản nhiên nói: "Phụ thân ta từng quan trấn thủ Giang Châu, ta khi còn bé đi theo bên người cũng học qua một ít công phu thô thiển, không nghĩ tới sẽ có tác dụng a."

"Đúng rồi, ta quên mất cha ngươi xuất thân là một quan quân." Điền Bất Vi dường như hiểu ra, chuyển chủ đề trở lại, nói với Cao Úc: "Cho nên nói, ngươi nghi ngờ ám sát là do Đại điện hạ sắp xếp? Nếu như bọn họ ám sát thành công Bệ hạ, sau đó bọn họ chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, đổ hết mọi tội danh lên sứ đoàn Hạ quốc vào kinh hôm nay, đại bộ phận quần thần phản đối đại điện hạ đều chết hơn phân nửa, Đại điện hạ thật đúng là có thể thuận lý thành chương đăng cơ xưng đế." Nói đến đây, Điền Bất Vi bĩu môi, "Bất quá ta thực sự ngưỡng mộ Nguyệt Tần, trong tình huống như vậy, một nữ nhân bình thường đã sợ đến tái mặt, nhưng nàng vẫn có thể nhảy ra cứu mạng Hoàng thượng, ta vốn luôn cho rằng nàng là một hồng nhan họa quốc, chẵng lẽ thế nhưng lại nhìn lầm nàng rồi sao?"

"Nếu như sự tình thật sự đơn giản như vậy, ta hoài nghi chính là, Tứ điện hạ tựa hồ xuất hiện quá trùng hợp." Cao Úc vẫn như cũ nhíu mày.

"Ngươi nghi ngờ Tứ điện hạ? Sao có thể!" Điền Bất Vi xua tay, "Ngươi đã quên Tứ điện hạ đã lâu không được sủng ái, bị bệ hạ xa lánh rồi sao? Nghe nói hắn hàng ngày đều rất thê lương, hắn làm sao lại có bản lĩnh dây dưa với một đám thích khách chứ."

"Đúng vậy, đó là lý do tại sao ta không thể hiểu được, nhưng dựa trên những gì ta biết về Đại điện hạ, hắn sẽ không có lá gan an bài một đám thích khách ám sát Thánh thượng được." Cao Úc lắc đầu.

"Dù sao chuyện này ta và ngươi nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng nghĩ như thế nào." Điền Bất Vi cười hắc hắc hai tiếng, "Hoàng thượng đã không cho phép điện hạ ra vào Thượng thư phòng nữa, xem ra có vẻ nghi ngờ rồi, hiện tại nếu Đại điện hạ không biết kiềm chế, e rằng khó có thể vượt qua lần này, hơn nữa trong triều các đại thần gió chiều nào cũng sẽ xoay theo đó mà thay đổi."

"Ai biết được, ta vào triều mấy chục năm, cũng thường xuyên bị chiêu tiến cung đi cùng Hoàng Thượng dạy học chơi cờ, nhưng chưa bao giờ dám thăm dò tính toán của Hoàng đế."  Cao Úc than nhẹ một hơi, "Chẳng qua có một việc ta biết rõ, Hoàng Thượng của chúng ta có lẽ nhìn qua hành vi phóng đãng một ít, kỳ thật lòng dạ lại vô cùng thâm sâu."

Đối thoại của hai người lọt vào tai Ninh Uyên, nhưng y từ đầu đến cuối đều im lặng, mặc dù đã đoán được hơn phân nửa sự việc, nhưng có mấy câu nói ra chẳng những vô ích mà còn khiến cho hai vị trưởng bối mình kính trọng lại lo lắng nhiều quá thì không tốt.

Đến chạng vạng tối, cuộc đối thoại giữa Cao Úc và Điền Bất Vi cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, bởi vì trong cung có chiếu chỉ, trong cung xuất hiện thích khách, tối nay Hoa Kinh sẽ áp đặt lệnh giới nghiêm toàn thành, không có sự cho phép ai ra ngoài cũng không được, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt, bọn họ chỉ có thể ở lại nơi này của Điền Bất Vi.

Mọi cử nhân đều có một tính tình, chỉ thích nghiên cứu học vấn tri thức, không thích vàng bạc vật chất tầm thường, Cao Úc là như vậy, Điền Bất Vi cũng là như vậy, trong nhà đừng nói là nhỏ, không có người hầu, sau khi ăn cơm tối đơn giản, mấy người liền từng người phân phòng nghỉ ngơi.

Ninh Uyên cùng Tạ Trường Khanh này hai cái tiểu bối tự nhiên phân đến cùng một phòng, Tạ Trường Khanh có lẽ là say quá độ, hôn mê từ chiều đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại như cũ ngủ đến thâm trầm, cùng hắn so sánh, Ninh Uyên lại ngủ thật sự nhẹ nhàng, còn chưa tới nửa đêm, y cũng đã đã tỉnh rất nhiều lần.

Y vẫn luôn luôn trong lúc lơ đãng nghĩ đến bộ dáng ban ngày của Hô Duyên Nguyên Thần, cho rằng hắn rõ ràng đã trở về, nhưng đối với y lại không có tin tức gì, trong lòng lại nổi lên từng đợt oán hận cùng oán hận, cuối cùng sau lần thứ ba tỉnh lại, cũng khó chợp mắt, y đứng dậy khỏi giường và chuẩn bị đi tìm nước để uống.

Y cùng Tạ Trường Khanh ngủ là gian ngày thường Điền Bất Vi dùng để tiếp đãi khách, cách vách chính là phòng  trà, Ninh Uyên không có châm đèn, nên ở trong bóng tối sờ soạng đẩy ra cửa gian phòng trà, đột nhiên có một cơn gió thổi qua tai, sau đó một đoàn lông xù xù mềm mại liền như vậy đâm vào trong lòng ngực y.

Ninh Uyên giật mình, theo bản năng muốn ném thứ đó đi, nhưng y lại nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp rất quen thuộc, thứ đó duỗi ra một cái đầu đầy lông, nhẹ nhàng áp miệng vào cằm Ninh Uyên mổ hai cái.

"Cải dưa?" Với ánh trăng yếu ớt, Ninh Uyên cuối cùng cũng nhìn thấy thứ trong ngực mình, đó không phải là Cải dưa sao? Nhưng rõ ràng y đã để nó ở nhà và giao nó cho Nô Huyền trông coi, vậy tại sao nó lại ở đây ?

Trong nháy mắt, một ý nghĩ hoang đường xẹt qua trong đầu Ninh Uyên, y tiến lên hai bước đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cánh cửa sổ chỉ còn khép hờ đến mức lớn nhất.

Ánh trăng đêm nay rất tốt, trên cây liễu cong queo trong sân, có một bóng người đang ôm tay treo ngược ở một cành cây.

Có lẽ là nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra, hắn dùng lực ở thắt lưng, xoay người lại, từ tư thế treo ngược chuyển thành tư thế ngồi, cao giọng nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã dậy?"

Ninh Uyên nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc, sau một lúc, ôm Cải dưa không nói một lời mà đóng cửa sổ lại.

Như thể hoàn toàn không có hứng thú với cái người chào đón mình bên ngoài, Ninh Uyên uống đủ nước, đặt Cải dưa lên đệm an bài ổn, sau đó y nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

Cho đến lúc này, cửa sổ mới bị người có chút tức muốn hộc máu mà gõ vài cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro