Đối tượng BE biến thành mèo con (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Viết dựa trên PV Kim Khúc
1
"Meo...meo..u.."
Có một con mèo ragdoll lông trắng với đôi mắt xanh ở lối vào trung tâm, các thành viên vây xung quanh trêu mèo con, mèo con lại không thèm để ý đến lười biếng nằm trên nền đất, làm mọi người bối rối.

"Đây là mèo của ai vậy?" —Một giọng nói trong trẻo vang lên, mèo con mở mắt và đột nhiên đứng dậy.

"Không biết nữa, chắc không phải mèo của trung tâm, ai lại bỏ rơi một bé mèo xinh đẹp như vậy?" —Ngô Vũ Phi sờ sờ cằm suy nghĩ.

Náo Náo chen vào trong đám người, ngồi xổm xuống nhìn mèo con, mèo con ăn ý nhìn lại chị.

Nhìn vào đôi mắt xanh đậm của mèo con, không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ đến Trương Nhuận.

"Ai da~mèo này lạnh lùng quá, bọn mình trêu từ nãy đến giờ cũng không thèm để ý."

Nếu cưng để ý tới chị, chị sẽ đưa cưng về nhà, thế nào? —Náo Náo nghĩ.

Cô đưa tay về phía mèo con nhưng lại thấy mèo con lùi lại vài bước. Náo sắc mặt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng thở dài, xem ra mình cũng không phải là người mà bé mèo muốn đến gần.

Vừa định rút tay lại, Náo cảm nhận được trên tay có lông xù, giật mình ngẩng đầu lên, mèo con nghiêng nghiêng đầu, đặt chân vào lòng bàn tay cô.

"Wowww!" mọi người xung quanh hò reo, "Náo Náo, cậu đúng là người được mèo yêu thích nha~!"

Náo cong mắt mỉm cười thật dịu dàng

Vào lúc này, mèo con đang đặt chân trên bàn tay cô, nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, đồng tử sâu lại và đuôi dựng thẳng lên.

2
Đúng như ý nguyện, Náo Náo liền đem mèo con về, mọi người đều bất ngờ trước hành động của cô, bình thường Náo quyết định sau khi cô cân nhắc việc đó rất kỹ lưỡng, nhưng lần này cô rất hào hứng muốn nhanh chóng mang mèo con về

Náo Náo chỉ ôm mèo con vào lòng cười nói: "Cảm giác bọn mình như định mệnh của nhau vậy."

Khi mang mèo con về phòng, Náo phát hiện một chuyện rất thú vị, mèo con sau khi về đến phòng liền thuần thục nhảy lên giường thoải mái duỗi eo

Wuwu xù lông cảnh giác với mèo con, Náo vừa định nhắc nhở Wuwu không được ăn hiếp mèo con, lại thấy mèo con xoay người lại vỗ tay lên mặt Wuwu, Wuwu ngửi trái ngửi phải mèo con, sau đó nhảy cẩng lên bàn như gặp phải quỷ.

Náo ngồi ở trên giường, bế mèo con lên, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của mèo con, mèo con vô cũng hưởng thụ nhắm tít mắt, Náo nhìn thấy Wuwu đang làm lộn xộn trên bàn, bất đắc dĩ cười nói:           "Có chuyện gì sao"

——Một giây tiếp theo, Wuwu gặm trong miệng một bức ảnh chạy đến chỗ Náo Náo, sau đó thả xuống giường, dùng chân vỗ nhẹ vào người trong bức ảnh: "Meoww!"

Náo cười lớn tiếng: "Wuwu, cưng cũng thấy giống Trương Nhuận mà đúng không!" —Mèo con trong lòng cứng đơ..

"Meow!" ——Wuwu vẫn lo lắng đập tay vào bức ảnh..

Náo không thể hiểu ý của nó, xoa xoa đầu nó: "Biết rồi mà, đừng quậy"

"Từ giờ về sau chị gọi bé là Tiểu Nhuận được không? Tiểu Trương?"

"Meo....."

3
Tiểu Trương không thích ăn thức ăn của mèo, Náo biết điều đó, bởi vì lần đầu tiên được cho ăn thức ăn mèo, nó đã quay đầu sang một bên để phản kháng và không chịu ăn dù thế nào đi nữa, còn Wuwu ở bên cạnh rất hào hứng tiến tới ăn, đúng là một chiếc mèo con kén chọn, Náo Náo bĩu môi.

Tiểu Trương có vẻ thích ăn đồ ăn của con người, Náo Náo mỗi lần ăn cơm, cô đều nhìn thấy Tiểu Trương nhìn thức ăn trong tay mình, đôi mắt sáng ngời, thật giống, đôi mắt này thật giống, giống hệt em ấy.

Náo Náo thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt này luôn khiến cô mềm lòng

Cô cố gắng nói chuyện với nó bằng giọng điệu dỗ dành:
"Cái này cưng không ăn được, chỉ ăn thức ăn cho mèo thôi nhé? Bốn ngày cưng chưa ăn gì rồi đó."

Trong mắt Tiểu Trương tràn đầy oán giận, kêu "Meowww" với giọng đầy kiêu ngạo và bất mãn, Náo lại một lần nữa đặt bát đầy thức ăn cho mèo trước mặt nó, nhưng Tiểu Trương vẫn như cũ chống cự.

"Không được! Không muốn ăn cũng phải ăn một chút!" —Náo Náo cuối cùng cũng cau mày, giọng nói tràn đầy tức giận.

"Meo!" Tiểu Trương cũng tức giận đẩy cái bát về phía trước, nó vốn là muốn phản đối, nhưng không ngờ chính mình dùng lực quá mạnh, bát bị đẩy lăn ra khỏi bàn, vỡ thành từng mảnh---nằm trên mặt đất.

Náo Náo nhìn thức ăn cho mèo vương vãi trên mặt đất, cô tức giận, đang định nổi giận thì nhìn thấy mèo con nhảy khỏi bàn, dùng chân chạm vào chiếc bát vỡ.

Náo Náo vội vàng dùng chân đẩy ra, bế mèo con lên trên ghế sofa rồi tự mình nhặt những mảnh vụn.

"Chậc, y như Trương Nhuận vậy, tính cách vụng về như nhau" Náo Náo lắc đầu, nói tới nói lui, đây là một loại duyên phận khác đối với Trương Nhuận.

Không để mắt đến, ngón tay cô liền bị đứt thấy vệt máu đỏ tươi.
"Uii..." ——Náo Náo hít một hơi, đứng dậy lấy tờ giấy cầm máu

"Meo..." Tiểu Trương từ trên sô pha chạy tới, dừng bên cạnh Náo, vẻ mặt kiêu ngạo và lười biếng thường ngày trong mắt nó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bất lực và đau khổ, mèo con lặng lẽ đứng ở bên cạnh Náo Náo, nhìn vết thương của cô.

Giống quá đi, Náo Náo thở dài, đôi mắt kia thật giống ai đó, ngay cả đau lòng cũng giống đến vậy, đôi mắt ươn ướt, không biết còn nghĩ rằng chính nó đang bị thương...

Tiểu Trương đột nhiên đến gần tay Náo Náo, dùng chóp mũi nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay của cô, sau đó liếm, tựa như đang an ủi cùng xin lỗi.

Đây là lần duy nhất Tiểu Trương chủ động đến gần cô, cũng là lần đầu tiên mèo con kiêu ngạo cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình. Một chút tia tức giận cuối cùng trong lòng Náo Náo đột nhiên liền biến mất.

"Không tệ nha, so với Trương Nhuận ngươi còn biết cách chăm sóc người khác hơn" ——Náo Náo liền ôm mèo con vào lòng

Nếu Náo Náo chú ý kỹ hơn, cô sẽ phát hiện khóe miệng Tiểu Trương thoáng giật giật.

4
Sau sự việc đó, Tiểu Trương cuối cùng cũng bắt đầu ăn thức ăn cho mèo. Náo Náo nhìn Tiểu Trương đang lặng lẽ ăn thức ăn cho mèo trước mặt với vẻ nhẹ nhõm, rồi dùng tay vuốt ve bộ lông của nó.

"Náo Náo, Náo Náo!" Phòng không đóng cửa, Lâm Chi từ cửa xông vào, tựa như có chuyện gì đó nguy cấp, trông rất hoảng loạn.

"Chuyện gì vậy?" Náo Náo nhìn Lâm Chi sau đó quay sang nhìn Tiểu Trương

Xem cách Tiểu Trương vùi đầu trong thức ăn khiến Náo Náo vui vẻ híp mắt " Từ từ nói, đừng gấp"

"Sao lại không gấp được!" Lâm Chi duỗi cổ, giống như sắp thông báo chuyện lớn:
"Trương Nhuận mất tích rồi !"

Đúng là chuyện lớn. Náo Náo nhăn mày đứng dậy nhìn Lâm Chi, người thường ngày đáng yêu bây giờ sắc mặt u ám đến đáng sợ, chính mình sợ rằng đây là trò đùa liền hỏi một lần nữa:
"Em nói cái gì?"

Lâm Chi nhìn nét mặt của cô ấy, nghẹn giọng nói: "Ờm..., Trương Nhuận...em ấy, hình như biến mất rồi, đã nhiều ngày không thấy đâu rồi, vẫn không thể liên lạc được với em ấy..."

"Không phải em ấy xin nghỉ phép với công ty sao?" Sắc mặt Náo Náo hơi thả lõng đi.

"Đúng vậy! Đây mới là trọng điểm!" ——Lâm Chi kích động gần như nhảy dựng lên

"Trương Nhuận xin nghỉ phép với công ty 6 ngày, bây giờ đã hơn bao nhiêu ngày rồi! Ban đầu công ty tưởng em ấy cố ý không tới liền dọa trừ lương, sau vài ngày nữa, điện thoại không ai bắt máy, tin nhắn cũng không hồi đáp, công ty mới bắt đầu thấy không đúng, hỏi tụi em thì cũng không ai liên lạc được, nên chỉ đành đến tìm chị."

Náo Náo mặt lạnh, "Em thấy chị thì có thể liên lạc được sao?" Bọn họ từ lúc cãi nhau đến nay đã hơn 1 năm không có liên lạc gì với nhau..

"A... cái này... chị, thử xem, đề phòng mà..." Lâm Chi có chút khó xử cười với Náo Náo

"Không" —Náo Náo chỉ mất một giây liền từ chối, sau đó mời Lâm Chi ra khỏi phòng

Tuy nói như vậy nhưng... Náo Náo vẫn không khỏi lo lắng, cô không còn tâm tình thưởng thức màn ăn uống của Tiểu Trương nữa
Trương Nhuận, cái tên tiểu tử này, luôn khiến mọi người phải lo lắng!

Trước đây được Náo kỷ luật nên sẽ không xảy ra sai sót lớn, nhưng bây giờ chia xa, không có người kỷ luật, lại gây ra chuyện lớn như vậy.

Náo Náo thở dài một hơi, ngồi không yên, một lúc lâu, cô lấy điện thoại ra, bấm vào hộp thoại đã lâu không liên lạc: "Em sao vậy? Tại sao tụi chị không thể liên lạc được?"

Để tránh bị đối phương hiểu lầm là mình còn quan tâm đến em ấy, cô cứng miệng nhắn thêm: "Công ty bảo chúng tôi hỏi."

Đêm qua dường như đã hao tổn rất nhiều sức lực của cô, Náo Náo ngã gục trên ghế sô pha. Tiểu Trương không biết từ lúc nào đã nhảy lên ghế sô pha, chăm chú nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt tương tự đó, Náo phì cười,  ôm mèo con vào lòng. "Cưng nói xem, tên tiểu tử đó có trả lời tin nhắn của chị không?"

Tiểu Trương không có cách nào nói chuyện, Náo Náo cũng không muốn nhận được câu trả lời, chỉ lặng lẽ thở dài~

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Tiểu Trương dụi đầu vào lòng bàn tay Náo Náo, tựa như đáp lại lời nói. "Bé cưng ngoan hơn em ấy nhiều" ——Nếu Trương Nhuận là một bé mèo thì tốt quá đi.

5
"Tiểu Trương, xem chị mua cho em cái gì nè"
Tiểu Trương từng bước chạy về phía Náo Náo, cô nheo mắt cười dang rộng vòng tay. Đó là một sợi dây màu đỏ có đầu mèo vàng trên đó còn khắc tên "Tiểu Trương"

Náo Náo cẩn thận buộc sợi dây màu đỏ quanh cổ Tiểu Trương: "Có thích không?"

"Meow"——
Đây là món quà đặc biệt mà cô đã cất công chuẩn bị để tặng cho Tiểu Trương

Nửa đêm, Náo Náo đêm nay ngủ không sâu, đang thiu thiu ngủ thì cô nghe tiếng thấy cửa mở, cô nhanh chóng tỉnh giấc, cảnh giác bật đèn, nhìn xung quanh bốn góc, cửa đang mở, nhưng không thấy  ai, đồ vật gì cũng không thấy rớt, duy nhất thứ không thấy..

..đó là Tiểu Trương – bé mèo không thích ngủ trong ổ chỉ thích ngủ trên đầu giường của cô.
Náo Náo bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra Tiểu Trương chạy ra ngoài rồi, cô đứng dậy mặc quần áo, cầm điện thoại di động, mở đèn pin điện thoại đi ra ngoài.

Hành lang yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng khò khè của ai đó... đèn ở lối đi đã sớm tắt, một màn đêm đen kịt, chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin mà nhìn phía trước. Hành lang mà hàng ngày mình đi, vào nửa đêm, cảm thấy tràn ngập nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc..

Náo Náo dũng cảm đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau tiến tới, cô sợ hãi tới mức hai tay run rẩy, hướng đèn pin về phía sau, mới phát hiện người phía sau chính là Trương Nhuận, người không trả lời tin nhắn của cô mà thay vào đó trả lời công ty rằng đang bệnh rất nghiêm trọng và xin nghỉ 2 tháng.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào mắt em ấy, khiến em hơi cau mày, nheo mắt lại, vẻ mặt y hệt Tiểu Trương, Náo Náo nhận ra rằng, Tiểu Trương ngoan hơn em ấy.....nhiều, cũng không đúng.

Trương Nhuận lúc này sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó lướt qua cô, vội đi ngang qua.

Chảnh cái gì chứ! Náo Náo hừ một tiếng, lúc tiếp tục tìm Tiểu Trương thì chợt phát hiện ra, khi nãy tên cổ tay Trương Nhuận, có vẻ như được buộc bằng sợi dây đỏ mà cô đeo cho Tiểu Trương. Cô đang định đuổi theo và tra hỏi đối phương, nhưng đối phương đã đóng cửa phòng lại.

Cô rất ngại phải gõ cửa phòng Trương Nhuận, dù sao còn trong tình thế khó xử như vậy...

Tìm kiếm rất lâu, toàn bộ ngóc ngách trong trung tâm đều không thấy Tiểu Trương đâu, Náo Náo phiền lòng trở về phòng, mới phát hiện Tiểu Trương đang ngồi xổm trên giường, khi thấy cô trở về, liền vẫy vẫy đuôi.

"Cưng !!! Cưng cũng khiến người khác phải lo lắng !! Sao lại đáng ghét y hệt em ấy !!"——Đưa mắt xuống, sợi dây đỏ vẫn nằm yên trên cổ Tiểu Trương, vậy còn sợi dây trên cổ tay Trương Nhuận...thôi quên đi, ai mà để tâm đến em ấy chứ.

"Cái gì !! Chị nói là chị nhìn thấy Trương Nhuận ?! Còn trở về phòng của em ấy? Náo Náo chị đang đùa gì đó, Trương Nhuận xin nghỉ phép công ty 2 tháng vì bệnh, chị không phải lại không biết

....Um..." Náo Náo đưa tay bịt miệng Sora lại, giống như sợ người khác nghe thấy gì đó..

"Suỵt ! Nhỏ tiếng thôi !" Sáng sớm Náo đã kéo Sora vào phòng và kể cho cô ấy nghe chuyện đó, ai mà ngờ đối phương đã không tin mà còn lớn tiếng hét như vậy, Trương Nhuận mà nghe thấy, có lẽ  em ấy lại tưởng mình còn đang quan tâm đến em ấy.

"Không tin thì em đi mà kiểm tra camera giám sát...." Náo Náo đột nhiên ngừng nói, cô quên mất, camera giám sát gần đây đã bị hư mất đang chờ sửa chữa.

"Chị không phải là quá lâu không gặp em ấy, nhớ em ấy rồi sao?" —Sora tiến tới gần cười nham hiểm, "Náo Náo, nghe em nói, nếu hiện tại không ổn thì đi làm lành đi."

Như dự đoán, Sora được tiễn khỏi phòng

Trương Nhuận đúng là không có trở lại, mấy ngày liên tiếp em ấy không xuất hiện luyện tập, vậy thì, người mà ngày hôm đó mình gặp là ai, Náo Náo nghĩ không thông suốt, không lẽ là ảo ảnh sao?

"Meow" Tiểu Trương nhảy vào lòng Náo Náo, cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của cô

Náo Náo dùng ngón tay gõ gõ vào mũi mèo con, thở dài, "Đều là lỗi của cưng, làm chị gặp ảo ảnh rồi"

"Meo...."

"Ánh mắt gì đó" ——Náo Náo bế bé mèo lên. Đáng tiếc, cô không thể hiểu được ánh mắt thất vọng và bất công của Tiểu Trương.

6
Từ sáng sớm, Náo Náo phát hiện mình hơi choáng váng, thể lực không còn tốt như trước đây.

Mãi cho đến công ty và hoàn thành xong buổi luyện tập thì toàn cơ thể suy kiệt, cô mới nhận ra mình bệnh rồi, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu và từ chối lời mời teambuilding của nhóm.

Để tránh làm mất thời gian của đồng đội, cô cũng từ chối lời đề nghị của thành viên muốn đưa cô về, cô một mình đợi xe trở về.

Có một số thanh niên có ý đồ xấu muốn bắt chuyện nhưng cô đã tránh mặt được. Tài xế Didi chở cô về nhà có thái độ không tốt. Trên đường đi còn phàn nàn rằng cô không tìm chỗ đợi xe tiện hơn, hại hắn chạy vòng vòng nhiều lần.

Náo Náo nhịn được, nhịn được với cơ thể khó chịu, nhịn được với tâm tình không vui vẻ.

Tuy nhiên, khi lấy chìa khóa để mở cửa phòng, cô có chút phiền muộn nghĩ rằng, nếu mà có Trương Nhuận bên cạnh lúc này thì tốt biết bao, như vậy, cô có thể không sợ gặp rắc rối, không màng nhân tình, để Trương Nhuận đưa cô về, Trương Nhuận sẽ giúp cô mắng tên thanh niên có ý đồ xấu xa, thay cô đáp trả tên tài xế có thái độ không tốt.....không, cũng không đúng, nếu mà Trương Nhuận ở đây, thì sẽ không xuất hiện những chuyện như vậy, vì Trương Nhuận không để bản thân bị bắt nạt, có em ấy ở đây thì tốt rồi...

Một chút cảm xúc đau khổ xuất hiện, không khống chế được. Vì vậy, khi cô vừa đóng cửa phòng, áp lực cả thể xác lẫn tinh thần ập đến, không còn chút sức lực, ngã quỵ xuống đất.

Tiểu Trương lao ra từ giường, trong nháy mắt, Trương Nhuận xuất hiện trước mặt ôm lấy cô vào lòng.

Náo Náo ngờ vực có thể mình sốt nặng, nên lại xuất hiện ảo ảnh nữa rồi. Nếu đã là ảo ảnh, sự chịu đựng này có thể phát tiết một chút không vấn đề gì đâu nhỉ.

Một khi một người phát bệnh, cảm xúc tiêu cực sẽ khuếch đại vô cực, nước mắt sẽ không ngừng tuôn rơi, Náo Náo, người luôn điềm tĩnh hiền lành trong mắt đồng đội, giờ đây đang ngồi dưới nền đất... khóc lớn trong vòng tay của Trương Nhuận, khóc vì một năm chiến tranh lạnh, khóc vì mình vẫn luôn để tâm đến em ấy, khóc vì chính mình đã trãi qua quá nhiều áp lực và tủi thân, khóc đến nghẹn ngào, khóc đến run rẩy, khóc đến mức khiến người ta đau lòng...

Mỗi giọt nước mắt là hiện thân cho khao khát, giả vờ như không quan tâm đến em, nghĩ rằng bản thân thực sự không quan tâm. Nhưng hôm nay, sợi dây "lí trí" bị đứt bởi một tiếng vỡ "xoảng" dưới cơn áp lực phải kiềm nén, cô suy sụp và khóc. Cô không thể lừa dối trái tim mình, cô vẫn còn rất quan tâm.

"Trương...Trương Nhuận, chị thật sự thật sự, rất nhớ em, em tại sao, tại vì sao lại phớt lờ chị, tại sao lại lạnh lùng với chị, em rất đáng ghét, rõ ràng đã chia tay rồi, nhưng tại sao khi bản thân khó chịu chị lại rất muốn gặp em"

Náo Náo khóc đến mức không thể thở được, đồng thời tuôn ra hết những lời bất bình: "Chị không muốn xảy ra chiến tranh lạnh nữa, chúng ta đừng tiếp tục như vậy nữa được không. "

Trương Nhuận từ từ đưa tay xuống lưng chị vỗ về, "Náo Náo đừng khóc, là lỗi của em, chị đừng khóc nữa có được không.."

Cuối cùng, khóc mệt rồi mơ hồ được Trương Nhuận bế lên giường, lấy thuốc, Trương Nhuận đút nước giúp chị uống từng chút một

Khi tỉnh lại, đã qua cơn sốt, thuốc hạ sốt vẫn còn ở bên giường, quần áo được xếp gọn gàng một bên, Tiểu Trương đang yên tĩnh ngủ, tựa như rất mệt mỏi.

Náo Náo kiệt sức đặt tay lên trán, xung quanh không có Trương Nhuận, hôm qua chỉ là ảo giác. Thật tốt đó chỉ là ảo giác, tự an ủi mình, nếu không tối hôm qua bộ dạng không kiểm soát đó bị Trương Nhuận nhìn thấy chắc sẽ cười nhạo cô, hơn nữa... cả hai đều chia tay lâu như vậy rồi, làm sao một người kiêu ngạo như Trương Nhuận lại có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô như đêm qua?

Náo Náo cười lạnh, cười vì chính mình ngu ngốc——tiếng cười ảm đạm xen lẫn sự cô đơn
Tiểu Trương chậm rãi mở đôi mắt xanh lam, con ngươi sâu thẳm

7
Thoáng chớp, đã chung sống với Tiểu Trương được hai tháng. Náo Náo đã quen với chú mèo con này có ngoại hình và cách cư xử rất giống Trương Nhuận.

Để kỷ niệm hai tháng quen biết Tiểu Trương, Náo Náo lấy ra chiếc Polaroid đầy bụi bặm để chụp ảnh kỷ niệm. Bạn biết đấy, phim Polaroid rất đắt tiền. Cô ấy chỉ dùng Polaroid để chụp ảnh khi cô ấy và Trương Nhuận còn là "bạn tốt". Sau khi chia tay, cô ấy không bao giờ chạm vào Polaroid nữa.

"Xong rồi!" Náo khoe bức ảnh với Tiểu Trương, "Chúng ta chụp chung một bức ảnh khác nhé?"

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Náo bế Tiểu Trương lên và môi cô từ từ tiến lại gần Tiểu Trương, cô ấy chỉ muốn chụp một bức ảnh thân mật, Tiểu Trương có vẻ đặc biệt lo lắng.

Khi môi gần nhau, một cái chạm nhẹ của Nhuận đáp lại nụ hôn của Náo Náo.

Náo nhìn thấy đôi mắt của mình dần dần mở to từ con ngươi của đối phương, có hơi ấm trong vòng tay.

Chưa kịp phản ứng, bức ảnh đã bị đóng băng tại chỗ.

Náo đột nhiên lùi lại một bước, cô gái trong lòng đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn cô, sau đó mím môi, ánh mắt chuyển động, như đang còn hồi tưởng hương vị.

"Trương! Nhuận!"

"Đừng kích động! Em có thể giải thích!"

Trương Nhuận vội vàng bịt miệng cô lại, ngăn cản cô lại hét lên, hấp dẫn người khác ở trung tâm chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro