CHƯNG 250: THỦ THUẬT CHE MẮT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


vì hôm nay không đăng kịp c7 NT nên đăng HPTCK bù nha, nhóm sẽ cố gắng làm xong NT trong tuần này trễ nhất là t4 tuần sau, các bạn thông cảm nha!!!!!

Chương 250 Thủ thuật che mắt

Editor: Penguin (Ken Le)

Beta: Rosaline Ng~

Triển Chiêu ở phủ Khai Phong phá án lâu như vậy, quái án kỳ án to to nhỏ nhỏ đụng không ít, bình thường phiền não nhất chính là không có người bị tình nghi, lần đầu tiên có tình huống một loạt đứng ra tự nhận mình là người bị tình nghi nhiều như vậy, bất đắc dĩ chính là, đám người bị tình nghi ai cũng như nhau.

Cố tình Yêu Vương còn nói với bọn họ, hôm nay có thể bắt được Đại Long Vương, nói trắng ra là, chính là hôm nay có thể phá án.

Nói xong câu này, Yêu Vương vui tươi hớn hở để Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi thu thập hành lý, nói là ngày mai quay về Khai Phong, vừa lúc trước lễ mừng năm mới, vừa lúc có thể dự náo nhiệt.

Bọn Triển Chiêu đều có chút mong chờ, muốn hỏi, lại ngượng ngùng, không dám hỏi, cái này gọi là chuyện gì a!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng tình mà nhìn một đám tiểu hài tử liền phất tay áo cùng Yêu Vương xuất môn đi dạo.

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cảm thấy hai người bọn họ có điểm gì đó, giống như không cao hứng.

Triệu Phổ hỏi Công Tôn còn đang nghiên cứu đầu vương: "Hai người bọn họ bị sao vậy?"

Công Tôn nhún vai, tỏ vẻ không hứng thú.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay hắc hắc cười hai tiếng, ở một bên nói mát: "Ai nha, nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu quả nhiên Yêu Vương là quan trọng nhất a, tiều này cùng nhiều lắm nhanh a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong sắc mặt càng thối.

Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn hai người, Tiêu Lương cũng vui vẻ: "Hai người đang ghen tị a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói lầm bầm một tiếng —— ai ghen chứ!

"Khụ khụ."

Phía sau, Công Tôn ho khan một tiếng, mặt nghiêm túc nói: "Người lớn thì không cần như tiểu hài tử! Án kiện a, án kiện!"

Tiểu Lương Tử ghé vào bàn đá nâng cằm chọt đầu vương: "Yêu Vương thế nhưng nói hôm nay có thể phá án...... Nhìn tòa trạch cũ kia, chẳng lẽ không đúng là án tử trăm năm sao? Hung thủ lưu lại cũng mấy thế hệ a, nhanh như vậy có thể phá án thực khó."

Tiểu Lương Tử là tiểu hài nhi nói ra lời đó chẳng suy nghĩ gì, nhưng những người lớn bên cạnh bé nghe lại có tâm.

Công Tôn quay sang nhìn chằm chằm Tiểu Lương Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lẫn nhau — đúng vậy. Hỏa Long kim tìm được, phế trạch, ngọc tỷ truyền quốc, danh sách, lão mành, hỏa long ký...... Nhiều manh mối như vậy, một ngày liền phá án?

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiếu kì hỏi Triển Chiêu: "Ngươi ở Khai Phong phủ phá án tử chỉ trong một ngày sao?"

Triển Chiêu vươn hai ngón tay nâng cằm nhìn trời nhớ lại mấy án tử đơn giản mà mình đã phá.

"Ân...... Phần lớn là đã có manh mối rõ ràng." Triển Chiêu nói xong, đột nhiên "Hừ" một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Triển Chiêu cười cười: "Ta ở phủ Khai Phong bắt được nhiều nhất cũng bắt dễ dàng nhất, các ngươi có biết là loại gì không?"

"Trộm cướp?"

"Lừa đảo?"

"Lưu manh du côn?"

Mọi người đoán một vòng, Triển Chiêu nói ra đáp án: "Là bán hàng giả."

Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại cảm thấy thực hợp lý. Bán hàng giả rất nhiều, có người báo án phải đi bắt, bắt được thì tang vật cũng lấy được.

"Hàng giả......" Triệu phổ nhìn chằm chằm đầu vương thật lâu, đột nhiên đối Triển Chiêu chỉ vào chung vương trên bàn, nói: "Mở nó ra xem?"

Công Tôn kinh ngạc, đồ cổ này mở ra thì thật tiếc......

Chính là Triển Chiêu tựa hồ cũng có đồng dạng ý tưởng, chợt nghe một tiếng rồng ngâm.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử trong mắt chợt lóe hàn quang.

Triển Chiêu cầm Cự Khuyết nhăn mắt: "Cảm xúc không đúng!"

"Cảm xúc gì?"

"Là...... Không phải chém sắt cổ!"

Mọi người bội phục nhìn Triển Chiêu —— có thể cắt ra a? Ngươi bình thường cắt không ít sắt sao?

Lâm Dạ Hỏa nhìn đầu vương bị chẻ ra làm hai, có điểm ngoài ý muốn: "Bị chẻ ra làm hai dễ vậy a? Còn tưởng rằng phải ra sức hơn"

"Xem ra...... Cũng không phải đồ cổ." Công Tôn nhìn đầu vương mở ra: "Màu đen này là do sơn lên, bên trong chỉ là đồng bình thường, cái gì đầu vương a, chỉ là miếng đồng giả cổ thôi!"

"Hỏa Long kim cùng lão mành, là án tử rất lâu về trước, án tử kia đã kết thúc, vô luận ngôi nhà tranh trong thâm sơn rừng già kia là của ai, hắn giả tạo giang sơn Hỏa Long, nhưng giang sơn cũng bị diệt rồi. Uông Quý năm đó tục truyền đích thật là đã chạy thoát, Hỏa Long kim, lão mành còn có sổ sách kia, đều là di vật của Hỏa Lonng quốc." Triển Chiêu ôm cánh tay bắt đầu đi qua đi lại trong sân: "Nếu chúng ta bắt đầu điều tra từ Hỏa Long quốc, thì này chính là cấu kết, nhiều thế hệ lưu truyền tới nay, một hai trăm năm nga! Có thể sao?"

"Năm đó Hỏa Long quốc duy trì được vài năm, nhưng sưu cao thuế nặng tài phú cũng đạt tới trăm vạn hoàng kim, nếu một tổ chức như vậy thật sự tồn tại trên trăm năm......" Lâm Dạ Hỏa buông tay: "Vì sao chúng ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, ngay cả truyền thuyết cũng rất ít người biết?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Theo như sư phụ ta nói, Yêu Vương lấy cuốn sách mặt quỷ từ trong rương ra, chính là nghề ác đã bị diệt. Nói cách khác, lão mành cùng kẻ lừa đảo giống nhau, là cùng nghề, cũng không nhất định có liên tục tính."

"Tỷ như nói Huyện thái gia trong Hắc Phong Thành, nếu không ai có thể chứng minh tổ tiên hắn dựa vào lừa gạt để bán tiểu hài nhi, có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn hay không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Tất cả mọi người gật đầu.

"Có thể nào......" Công Tôn hỏi: "Chúng ta phải tra ra lão mành, giống như Hỏa Long quốc năm đó, đều là giả?"

Tiểu Lương Tử có chút không rõ lắm: "Nền tảng Hỏa Long lập quốc chính là giả nha! Là kẻ lừa đảo giả mạo!"

"Ác!" Tiểu Tứ Tử một mực yên lặng lắng nghe đột nhiên vỗ tay một cái: "Cho nên chúng ta muốn bắt chính là kẻ lừa đảo giả mạo, có phải hay không a?"

Công Tôn sờ sờ đầu nhóc: "Đúng vậy."

Công Tôn lấy giấy bút, chép lại một chút manh mối trước mắt.

Trong phòng giam một đám "Truyền nhân Uông Quý" bộ dạng giống nhau, tất cả mọi người đều thấy mình mới là người được chọn, là người thừa kế của lão mành, bộ dáng đám người này bị người thay đổi qua, ý nghĩ cũng bị khống chế.

"Làm được hết thảy chuyện này, trừ bỏ phải tinh thông nhiếp hồn thuật, còn phải có y thuật cao minh đi?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn.

Công Tôn gật đầu: "Đại phu thay đổi dung mạo cho họ y thuật rất cao, cũng không phải dạng xoàng."

"Trong đó có một người đã chết! Đầu mình chia lìa." Triển Chiêu nói tiếp: "Đừng quên đầu tên đó được tìm thấy trong Học Ký tiền trang tư nhân chuẩn bị bị thiêu hủy."

"Cái đầu này có gì đặc biệt sao?" Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

Công Tôn do dự một chút: "Nếu nhất định phải nói thì...... Ta cảm thấy cái đầu này là người đầu tiên."

"Cái đầu tiên?"

"Nói cách khác, tay nghề người đó có tốt cách mấy, thì người thứ nhất, luôn luôn......" Công Tôn nháy mắt mấy cái: "Sẽ có chút tỳ vết!"

Tiểu Lương Tử gật đầu: "Cũng đúng a, cái bánh rán thứ nhất của Trương quán cũng không phải hình tròn a."

"A!" Công Tôn đột nhiên như nghĩ tới cái gì, chạy vào phòng khám nghiệm tử thi.

Những người khác cũng theo vào.

Công Tôn bắt đầu xem tay mấy cổ thi thể kia.

Nhìn kỹ một vòng, Công Tôn chỉ vào một cái trong đó: "Là hắn!"

"Là hắn cái gì?"

"Hắn chính là cái tên đại phu kia!" Công Tôn đi qua cầm tay thi thể chỉ cho mọi người: "Tay hắn cùng móng tay, hẳn là quanh năm thấm dần dược vật, cho nên bị biến màu cùng biến dạng!"

Triệu Phổ theo bản năng cầm tay Công Tôn lên xem.

Tay Công Tôn nhìn như thư sinh bình thường, không có biến sắc cũng không thay đổi hình dạng.

"Ta cẩn thận hơn, có mang bao tay đặc thù, nhưng lang trung bình thường sẽ không." Công Tôn lấy ra cây dao nhỏ tùy thân, để vào bàn tay kia, sau đó đem ngón tay nắm lại. Mọi người phát hiện hai ngón tay biến dạng kia, hợp đến hoàn mỹ với hình dạng của cây dao.

"Nga......"

Mọi người thấy, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"Đại phu này, không phải chuyên cứu người." Công Tôn thần bí nói: "Hắn hẳn là đại phu chuyên giết người."

"Đại phu giết người?"

Vài vị cao thủ chưa từng thấy qua đều khiếp sợ.

Tiểu Lương Tử vẻ mặt khiếp sợ: "Ai nha! Còn có đại phu giết người a?"

"Đương nhiên là có a, người chế dược nuôi sâu độc......" Công Tôn lắc đầu: "Có một số người học y thuật là để kiếm tiền, cũng có người dùng để phạm tội, muốn chạy trốn quan phủ truy nã, thì tìm đại phu đổi mặt."

Ngũ gia cảm thấy lời này làm hắn không khoẻ, cau mày: "Đổi mặt......"

"Ta trước kia giúp tri phủ Thiệu Hưng phá qua một án tử rất thú vị." Công Tôn vừa thu đao vừa tán gẫu: "Năm ấy ta đại khái mười sáu mười bảy, công tử tri phủ Thiệu Hưng Lư Nguyệt Lam và ta cùng trường......"

"Lư Nguyệt Lam tên này sao lại nghe quen vậy." Triển Chiêu đột nhiên nói.

"À, hắn hiện tại tiếp nối cha hắn làm tri phủ Thiệu Hưng, đại tài tử a, năm năm trước Hoàng Thượng khâm điểm miễn thi cử mà làm quan."

"Lư Nguyệt Lam am hiểu âm luật." Bạch Ngọc Đường cũng nghe qua tên này: "Nương ta đã thu rất nhiều cầm phổ của hắn."

Triệu Phổ bĩu môi: "Lại là thư sinh."

Công Tôn liếc hắn một cái.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm: "Lam Lam rất thông minh a! Chỉ là tính tình có chút nóng nảy."

Công Tôn nhẫn cười xoa đầu Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ tò mò: "Nóng nảy?"

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, vươn hai ngón tay: "Nóng nảy gấp đôi phụ thân a......"

Mọi người khiếp sợ —— đó là có bao nhiêu nóng nảy? Chẳng phải là thuốc súng sao?

Công Tôn nhìn mấy ánh mắt hoài nghi kia —— biểu tình của các ngươi như thể tính tình ta rất thối hay sao.

Triệu Phổ nhanh chóng lắc đầu.

Triển Chiêu khoát tay, ý bảo không có, để Công Tôn tiếp tục nói.

"Nguyệt Lam ngày đó đi tìm ta, hỏi ta tính tình một người đột nhiên có thể đại biến hay không. Hắn có một bằng hữu, phú hộ Thiệu Hưng Trầm viên ngoại, cùng hắn là bạn tri âm, thường xuyên cùng nhau nghiên cứu âm luật. Nguyệt Lam rời đi Thiệu Hưng phủ đến Khai Phong diện Thánh, đi đại khái hai tháng, lúc về nhà, đi bái phỏng Trầm viên ngoại. Hắn nói Trầm viên ngoại tính tình đại biến, đối âm luật hoàn toàn không có hứng thú bộ dáng cũng không hiểu, bọn họ nguyên bản có thể tán gẫu một chút đến trưa, uống đến không say không về, lại đột nhiên trở nên thực xa lạ."

Mọi người nghe đều cảm thấy kỳ quái.

"Mới hai tháng mà như thay đổi thành người khác a?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Công Tôn gật đầu: "Lư Nguyệt Lam cảm thấy có gì đó kỳ quái, nên hỏi ta. Ta cũng biết Trầm viên ngoại, nên theo hắn nhìn một cái, các ngươi đoán thế nào?"

Công Tôn tạm dừng một chút: "Người kia căn bản không phải Trầm viên ngoại! Tuy rằng mặt mũi giống nhau."

"Sau đó ta cùng Nguyệt Lam bắt đầu điều tra, thì ra Trầm viên ngoại thật bị bắt, có người giả trang thành hắn đến nhà hắn, đem tiền tài của hắn lấy đi. Phương pháp lấy đi chính là giả thành Trầm viên ngoại đi đổ phường của đám người đó bài bạc, tất cả gia sản đều thua hết, sau đó mới đem Trầm viên ngoại thật thả về!

Công Tôn nói tới đây, thấy mấy người khác đều nhíu mày.

"Phải nói là...... Chiêu này vừa độc địa vừa nham hiểm, nhưng đích thật là biện pháp hay a!" Triệu Phổ nhịn không được cảm khái một chút.

"Sau đó thế nào?" Triển Chiêu hỏi: "Lư Nguyệt Lam đột nhiên chạy tới, sẽ làm đối phương sinh lòng nghi ngờ đi?"

"Còn không phải sao, Nguyệt Lam dù sao cũng là công tử tri phủ, Thiệu Hưng phủ có một bộ khoái rất lợi hại đích, gọi Phương Tĩnh Tiếu."

"Nga......" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu: "Cao đồ của Huyền Trữ đại sư a."

"Huyền Trữ......" Tiểu Lương Tử cũng biết vài vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự: "Huyền Hư đại sư là phương trượng, Huyền Trữ là sư huynh hắn có phải không? Lão hòa thượng kia giỏi lắm sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— vị đại sư kia chính là cao thủ!

"Cho nên vị bộ khoái này là người xuất gia?" Triệu Phổ cảm thấy mới mẻ, người xuất gia không thể sát sinh đi...... Làm bộ khoái không có vấn đề gì sao?

"Phương Tĩnh Tiếu cũng không phải người xuất gia, hắn trước đây ở trong núi được Huyền Trữ đại sư nhặt về." Triển Chiêu nói: "Lão hòa thượng nói hắn trần duyên chưa dứt, từ nhỏ đã không để hắn xuất gia. Lại nói tiếp...... Lão hòa thượng từng nói qua với ta, Phương Tĩnh Tiếu có mối huyết hải thâm cừu, vẫn đang do dự có nên nói với hắn hay không."

Bạch Ngọc Đường hiếu kì: "Còn có chuyện này?"

Triển Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, lão hòa thượng còn nói......"

Lâm Dạ Hỏa tức giận đối với hai người chuẩn bị tán gẫu – này này! Hai ngươi muốn tán gẫu thì về phòng chậm rãi mà nói a.

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Đều là người giang hồ, các ngươi biết sao?"

Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ có giao tình, người rất tốt.

Triển chiêu vươn tay: "Ta cùng hắn cũng quen biết, ta sau khi rời khỏi Ma Cung thì đến Thiếu Lâm chờ một thời gian, lúc đó hắn đang chuẩn bị xuống núi. Sau đó thì hắn đi hướng Nam, ta đi phía Bắc, kết quả ta ở lại phủ Khai Phong, hắn ở phủ Thiệu Hưng làm bộ khoái."

"Ai, hắn cùng Lư Nguyệt Lam cả ngày cãi nhau, Tĩnh Tiếu là người chân thật, Nguyệt Lam mỗi ngày đều khi dễ hắn." Công Tôn khoát tay: "Tóm lại sau đó bọn ta bắt được mấy người kia, cứu Trầm viên ngoại bị trói ra. Trong đó bị bắt còn có một đại phu giết người, y thuật tinh xảo, tinh thông nhất chính là đổi mặt cho người khác."

Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc: "Án tử này mặc dù kì quái, nhưng quả thật....... Bọn họ lúc trước cũng dùng thủ pháp như vậy hại không ít người đi?"

"Đúng vậy!" Công Tôn cũng nói: "Lần đó nếu Nguyệt Lam vừa vặn không có thâm giao cùng Trầm viên ngoại, có thể thật sự không phát hiện được. Cho dù sau đó Trầm viên ngoại đi báo quan, cũng sẽ bởi vì quá mức ly kỳ lại không có chứng cứ nên sẽ không ai để ý."

"Mọi người có thấy, hai cái án tử này có một chỗ rất giống nhau không?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: "Có thể có một cái phức tạp một chút, một cái đơn giản một chút, nhưng lại giống nhau đến kỳ lạ! Đều là thông qua thân phận giả mạo để lấy tiền tài...... Hoặc là quyền lợi, hoặc là có người làm giống với cách của lão mành!"

"Nói đơn giản một chút, chúng ta muốn bắt Đại Long Vương thật, giả mạo hậu nhân Uông Qúy, mấy cái đầu người đang chuẩn bị thiêu trong Học Ký tiền trang tư nhân, có thể là đồng lõa của hắn hay không, đồng thời Học Ký tiền trang tư nhân mới là kẻ trộm?" Triển Chiêu hỏi.

"Nếu tiền trang tư nhân là kẻ trộm, dùng đổ phường để lấy tiền vào, Đại Long Vương giả nơi nơi vơ vét của cải, vẫn rất sợ sự tình bại lộ. Sở dĩ không buông tay là bởi vì tham lam Hỏa Long kim trong truyền thuyết!" Triệu Phổ cảm thấy rõ ràng: "Nhưng lại có chuyện xấu, Yêu Vương đã trở lại, chúng ta tìm được Hỏa Long kim...... Đối phương chỉ có thể chạy trốn! Hắn cần phải đem tất cả manh mối chặt đứt."

"Nơi này khẳng định có sơ hở!" Triển Chiêu nói: "Nói Yêu Vương trở lại, duy nhất tử điệu đích cái kia giả đích đại long vương, hẳn là sơ hở! Điều tra hắn!"

"Tra như thế nào?"

Tất cả mọi người nhìn phía đầu người có chút ghê tởm kia.

"Có lẽ......"

Trầm mặc trong chốc lát, Công Tôn đột nhiên nói: "Ta có thể khôi phục diện mạo nguyên bản của hắn."

"Có thể khôi phục?" Triển Chiêu ngạc nhiên.

"Ân......" Công Tôn xắn tay áo: "Trước tiên đem da mặt cắt ra để xem hắn sửa những chỗ nào."

Nói xong, Công Tôn lấy hòm thuốc, Tiểu Tứ Tử vui vẻ giúp đỡ múc nước.

Ngũ gia đoán trước hình ảnh hẳn là rất nhiều máu, quyết định vẫn là không để cho mình thấy ghê tởm, đi ra cửa hít thở không khí.

Triển Chiêu đi theo, lưu lại Lâm Dạ Hỏa tò mò cùng Triệu Phổ đứng xem.

Đi đến sân khác trong phủ, Ngũ gia ngồi trong chòi nghỉ mát, nhìn cá chép đủ màu bơi qua bơi lại.

Triển Chiêu cầm hai trái quýt đi lại, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Người nào lại hiểu rõ chuyện của Hỏa Long quốc như vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Danh sách kia bị cất giấu, chúng ta mới vừa đào ra, cái người giả mạo kia, như thế nào hiểu rõ hành động của lão mành như vậy? Cho dù Công Tôn đã xem qua, cũng không có thể hiểu rõ ràng như vậy."

"Ngôi nhà cũ trong Hắc Phong Lâm, hẳn là không ai có thể tới gần, cũng không giống bộ dáng có người đi vào." Triển Chiêu thở dài, nghiêm mặt nghĩ nghĩ, đột nhiên ngồi dậy.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu đứng lên, cầm nửa quả quýt hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngươi còn nhớ hay không, Tiểu Tàn thúc sau khi nhìn đến quyển sách kia, đột nhiên lại kích động bỏ chạy?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đúng vậy, sau đó không nhắc lại chuyện này nữa."

Triển Chiêu ăn nốt nửa trái quýt còn lại, một tay cầm vỏ quýt, một tay kéo Bạch Ngọc Đường: "Đi, thừa lúc Công Tôn tái tạo mặt, chúng ta đi hỏi chuyện Tiểu Tàn thúc."

Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu ra khỏi viện, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể nhìn mặt Thiên Tàn lão gia tử không?"

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: "Ân, này ngắn gọn...... Chờ hỏi xong chúng ta canh đúng thời cơ đánh lén, nhớ rõ trước tiên đè hắn ra, bằng không hắn lại chạy!"

Ngũ gia hỏi: "Đè lại, đánh lén...... Hắn sẽ không phản kháng sao?"

"Kia khẳng định là có a!"

Ngũ gia có chút do dự, nhìn Triển Chiêu: "Hai ta liên thủ có thể đánh lại hắn sao?"

Triển Chiêu mỉm cười, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: "Yên tâm yên tâm."

Ngũ gia kinh ngạc: "Có thể đánh lại?"

Triển Chiêu lắc đầu: "Khẳng định đánh không lại."

Bạch Ngọc Đường vô lực: "Vậy alfm sao lại yên tâm?"

Triển Chiêu nhún vai: "Dù sao hắn khẳng định không thể đánh ta."

Ngũ gia chỉ chỉ mình: "Ta thì sao?"

Triển Chiêu đi đến trước cửa phòng Thiên Tàn lão gia tử, dừng lại nhìn Bạch Ngọc Đường một lát: "Chúng ta tận lực không cần mất mặt."

Nói xong, lôi Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mơ hồ vào sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro