Chương 102: Gia tộc bí ẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Gia tộc bí ẩn.

Edit: Nhật

Beta: Ngân


Công Tôn Mỗ lấy ra một quyển trục, sau đó ném cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hai người nhanh tay mỗi người cầm lấy một đầu đem quyển trục mở ra.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên một đống sách, ngẩng đầu nhìn nội dung của quyển trục.

Quyển trục rất dài, trên mặt vẽ người, tổng cộng mười ba người, vẽ rất đẹp. Mười ba người này, năm nữ tám nam, đều mặc y phục màu đen, dùng khăn đen che mặt, kiểu tóc và trang phục tuy khác nhau, nhưng trên tay trái mỗi người đều có một đồ bảo vệ cổ tay, đồ bảo vệ cổ tay này có màu vàng đen, có hoa văn hình con nhện màu đỏ sậm —— đúng là con dấu của Ác Đế.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cùng liếc mắt một cái, cùng nhau ngẩng đầu nhìn Công Tôn Mỗ.

Công Tôn Mỗ liếc nhìn hai người bọn họ một cái, tựa vào đống sách, mỉm cười với hai người, "Sát thủ."

"Rất nổi tiếng sao?" Triển Chiêu hỏi, "Không nhớ rõ có tổ chức nào thành lập nhóm sát thủ mười ba người."

"Ha ha." Công Tôn Mỗ mỉm cười gật đầu nhìn Triển Chiêu, "Người tốt như ngươi lại có thể tại Khai Phong hỗn* đến phong sinh thủy khởi, Triệu Trinh đúng thật là một hoàng đế tốt."

*hỗn: lăn lộn

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không hiểu —— như nào lại xả đến trên người Triệu Trinh?

"Mười ba tên sát thủ này, đều là sát thủ do triều đình nuôi." Nụ cười trên mặt Công Tôn Mỗ biến mất, "Quái vật do Hoàng gia dưỡng ra."

"Khó trách cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua, chắc đều đã bị sát thủ thủ tiêu?" Bạch Ngọc Đường lại nhìn xem bức họa trên quyển trục, "Ác Đế thành nguyên là mười ba người này sao?"

"Cho nên mục đích là khôi phục tiền triều?" Triển Chiêu hỏi.

"Ha ha." Công Tôn Mỗ vươn tay đem Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật ôm lại nhẹ nhàng đung đưa, không nhanh không chậm mà nói, "Biết một quái vật được hình thành như thế nào không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút mờ mịt.

Công Tôn Mỗ thấy Tiểu Tứ Tử đã muốn ngủ say, liền không đung đưa nữa, dựa vào chồng sách, để tiểu tử kia ghé vào trước ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Nuôi một sát thủ rất khó, một trăm hài tử cũng chưa chắc có được một người có thiên phú kinh người, khi còn bé dạy giống nhau, lớn lên có được hay không không phải ai cũng biết. Muốn bồi dưỡng ra một nhân tài giống như các ngươi, cần phải đầu tư bao nhiêu, các ngươi chắc cũng biết?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, thật đúng là có đạo lý.

Công Tôn Mỗ nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngủ say, nụ cười trên mặt dần dần khôi phục, "Bắt đầu từ khi còn nhỏ, dạy hắn thật tốt, dạy hắn đạo lý, dạy hắn võ công, dạy hắn học vấn, còn phải dạy hắn cách đối nhân xử thế. Chờ hắn lớn hơn một chút, đến khi thế tục nhuộm dần*, phải ở bên cạnh nhắc nhở, hao phí mười mấy năm, hai mươi mấy năm, nhìn hắn sống yên phận trên thế gian. Trừ bỏ thân nhân, còn có sư phụ, bằng hữu, đối thủ... Đây chính là vì dưỡng ra một người. Vô luận là sinh ra là may mắn hay bất hạnh, đều không dễ dàng lớn lên, muốn thành công lại càng khó, có thể lớn lên mà còn trở nên nổi bật, đều phải trả giá rất nhiều gian khổ."

*thế tục nhuộm dần: ảnh hưởng bởi mọi người xung quanh

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Một người trả giá rất nhiều gian khổ, là vì cái gì?" Công Tôn Mỗ cười lạnh, "Ai cũng không nghĩ phải trở thành quân cờ sau khi dùng xong liền bị vứt bỏ, vấn đề là... Dùng xong liền vứt đi cũng là điều tốt, chỉ sợ ngay cả quá khứ cũng gạt bỏ, ngươi sống hạnh khổ đến như vậy, kết quả là cũng như chưa từng tồn tại, ai gặp phải chuyện này, đều sẽ biến thành quái vật."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn quyển trục kia, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi, "Các sát thủ này, là người bị hoàng gia vứt bỏ sao?"

"Đám người này là chuyên môn phụ trách ám sát, đều là thân tín của hoàng đế." Công Tôn Mỗ nắm tay Tiểu Tứ Tử lại nhẹ nhàng chọc mũi bé, vừa nói, "Lúc muốn bài trừ dị kỷ dùng bọn họ, lúc giết gà dọa khỉ cũng dùng bọn họ, tất cả những việc dơ bẩn đều do họ làm, nhưng kết quả lại là bị chủ nhân diệt trừ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, thì ra là thế.

"Đám người kia vốn là cô nhi, mười ba người họ đều có điểm tương tự, họ Chu, bởi vì giỏi về bày trận, tính cách tà ác nên bị người gọi là Ác Chu, mười ba người này, cũng được nhiều người biết đến với tên gọi là Ác Chu tổ, Ác Chu tổ cũng không có nhiều người. Cuối cùng Ác Chu bị kết án tử, theo ta được biết mười ba người này đều chết hết... Hơn nữa đều là chết thảm. Như vậy khi còn sống, từ bắt đầu đến khi kết thúc, đều bi thảm như thế."

Triển Chiêu nhìn kỹ dấu ấn trên cánh tay của những người đó, "Hình xăm đồ án của Ác Đế thành đều ở trên tay trái, điều này chắc không phải là trùng hợp chứ."

"Có khả năng là còn có việc xảy ra không muốn người khác biết, từ Ác Chu thành Ác Đế, hẳn là cũng có lý do đi." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vì sao Ác Đế thành lại chiếm cố thổ* của Ưng triều? Mục đích của bọn họ là cái gì? Muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Vì năm đó không muốn người khác biết mình đã bị phản bội bị vứt bỏ, gạt bỏ giá trị tồn tại của chính mình nên Ác Chu tổ báo thù?"

*cố thổ: đất cũ/quê hương

"Nếu như là báo thù... Có phải hay không đã tìm lầm đối tượng?" Triển Chiêu hỏi, "Lấy quy mô hiện tại Ác Đế thành... hình như không đơn giản như vậy."

Hai người nói xong, đều nhìn Công Tôn Mỗ.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn Mỗ nhéo mũi hai cái liền tỉnh, nhìn về phía trước, thay đổi một tư thế thoải mái, ôm cổ lão nhân tiếp tục ngủ, trong lúc ngủ mơ còn mơ mơ màng màng nói câu "Phụ thân không được khi dễ Cửu Cửu."

Đáy mắt Công Tôn Mỗ hiện ra một tia ý cười ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Tứ Tử, thấp giọng giống như đang lầm bầm, "Quả nhiên nếu bỏ đi điểm miệng lưỡi bén nhọn, sẽ trở nên đáng yêu hơn nhiều."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được nhưng không hiểu gì cả.

Công Tôn Mỗ ngẩng đầu, hỏi, "Hải long của hai người, còn có thể mang thêm một người không? Ta cũng không nặng lắm."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Tiền bối muốn theo bọn ta đến Hắc Phong Thành?"

"Ân, 'Tông Tổ' này có điểm thú vị, có lẽ ta có thể giúp đỡ, sự việc cũng không sai biệt lắm, các ngươi sau này phỏng chừng cũng có lúc cần đến ta." Lão gia tử mỉm cười, "Lại nói đến, ta cũng đã một vài năm chưa xuất môn nên muốn đi dạo Tây Vực một chút, thuận tiện nhìn thấy tôn nhi ngoan của ta."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều dùng vẻ mặt không tin mà nhìn Công Tôn Mỗ, "Công Tôn không phải là chắt trai của ngài chứ?"

Tiểu Tứ Tử đột nhiên tỉnh, mơ mơ màng màng than thở một câu, "Quả nhiên là ruột thịt, phụ thân cũng sẽ không có huynh đệ a!"

Công Tôn Mỗ vươn tay vỗ mông Tiểu Tứ Tử, "Không cần học miệng lưỡi bén nhọn của hồ ly kia!"

Có Công Tôn Mỗ không gì không biết vạn sự thông đi theo tự nhiên là một điều tốt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quyết định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ lên đường trở về Hắc Phong Thành.

...

Đêm khuya, trong Hắc Phong Thành.

Triệu Phổ đang ngồi ở trước án* chủ soái nhìn nhìn một tấm bản đồ, Công Tôn ôm trái dưa hấu, từ ngoài trướng** đi đến.

*án: bàn

** trướng: lều

Nếu ngươi cảm thấy chủ soái của Triệu gia quân sẽ ngồi nghiêm chỉnh trước án chủ soái là sai lầm, Công Tôn vào lều trại liếc nhìn một cái liền tỏ vẻ mặt ghét bỏ —— vị kim ấn* đại soái vào lúc này đang mặc một kiện áo ngủ màu, chân trần, tựa vào ghế trên, hai chân gác lên án chủ soái.

*kim ấn: ấn vàng

Công Tôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua ghế chân, Triệu Phổ cũng không hổ là người có công phu, bốn chân ghế chỉ có một chân là chạm đất.

Triệu Phổ nâng mí mắt lên, nhìn thấy Công Tôn ôm dưa hấu đứng ở nơi đó, liền hỏi, "Ăn dưa a?"

Công Tôn đem dưa hấu để lên án chủ soái, vươn tay muốn lấy Tân Đình Hầu của Triệu Phổ đến bổ dưa.

Triệu Phổ thiếu chút nữa cười đến phun "Ngươi đừng bổ đôi án chủ soái của ta a."

Nói xong, Cửu vương gia đi về phía án chủ soái, đưa tay vỗ lên trái dưa một cái, dưa hấu tách ra thành tám miếng đều nhau.

Công Tôn cầm lấy một miếng, thầm khen Triệu Phổ này công phu bổ dưa thật sự rất tuyệt!

Cửu vương gia vẫn như cũ nằm trở về chỗ cũ, khoát tay một miếng dưa hấu đến trong tay.

Cửu vương gia ăn dưa không phun hạt, kỳ kỳ ca ca* một miếng đều ăn xong rồi há miệng hướng ra bên ngoài không ngừng phun hạt dưa, giống như một con gấu nhỏ.

*kỳ kỳ ca ca: mỗi

Công Tôn nhìn hắn như thế nào cũng không không vừa mắt, nhấc chân đạp một cước vào cái chân ghế duy nhất đang chạm đất.

Sau khi đá xong, chỉ thấy Công Tôn ném miếng dưa ôm mũi chân nhảy cẫng lên.

Triệu Phổ bị hắn chọc cho cười ha ha.

Công Tôn tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Triệu Phổ hỏi hắn, "Trễ như thế còn không ngủ?"

Công Tôn buồn bực, hắn cũng muốn ngủ, nhưng không có Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cảm thấy dường như thiếu cái gì đó đứng ngồi không yên.

Triệu Phổ biết hắn nhớ con, liền hỏi hắn, "Đúng rồi, vài vị lão gia tử kia đều nói ngươi giống ai, có phải hay không có thân thích gì?"

Công Tôn nhún vai, "Ai biết được, hẳn là không có đi, cha ta cùng gia gia đều mất sớm, trong nhà tuy có huynh đệ, bất quá ta đã rời nhà từ rất sớm, quan hệ cũng nhất dạng."

"Nhà ngươi trừ ngươi ra, cũng có thần y khác sao?" Triệu Phổ tò mò lên, đột nhiên thực muốn nghe chuyện về Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, "Đây cũng không phải, tuy rằng cũng đều là người đọc sách, bất quá đều làm việc khác, bọn họ đều có gia nghiệp phải kế thừa."

Triệu Phổ tò mò, "Đều là huynh đệ, ngươi không có kế thừa gia nghiệp sao?"

"Bổn gia không có, bổn gia đều ở cách xa họ, trong một biệt viện yên tĩnh bên hồ, bất quá ta chỉ cần ở cùng Tiểu Tứ Tử là đủ rồi." Công Tôn tỏ vẻ không hề gì mà nói.

"Nhà ngươi không phải là nhà giàu sao? Vì sao lại chỉ cho ngươi một gian tiểu viện?" Triệu Phổ tò mò, "Ngươi chẳng lẽ cũng giống như ta đối đầu với phụ thân?"

"Kia cũng không đến mức đó." Công Tôn lắc đầu, "Phụ thân ta không thương ta ngược lại là sự thật, ngay cả nhìn đều không xem ta thế nào, trong trí nhớ của ta tổng cộng cũng không nói với hắn quá mấy câu."

"Vì cái gì?" Triệu Phổ không giải, "Phụ thân ngươi không phải là người luyện võ đi?"

Công Tôn híp mắt trừng hắn, "Phụ thân ta cũng là lang trung, trong nhà xem như nhiều thế hệ đều làm nghề y, tuy rằng cũng không phải là thần y gì cả."

"Oa..." Cửu vương gia cả kinh một chợt, "Hay là phụ thân ngươi ghen tị ngươi có tài hoa?"

Công Tôn không nói gì mà nhìn hắn.

"Không có lý a!" Cửu vương gia nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, "Ngươi muốn gì có đó, trên đời này thư ngốc tử không phải đều sùng bái ngươi sao? Phụ thân ngươi dựa vào cái gì không thương ngươi lại thương huynh đệ ngươi? Hắn ở đâu? Ta giúp ngươi đánh hắn đi!"

Công Tôn bị Triệu Phổ chọc vui vẻ, "Phụ thân ta đã sớm chết nên không thèm nghe ngươi nói!"

Cửu vương gia cũng là giận hồ đồ, "Vậy mẫu thân ngươi và nội tổ mẫu, nội tổ phụ đâu?"

"Mẫu thân ta cũng đã mất sớm, ta chưa thấy qua nội tổ phụ của ta." Công Tôn nói xong, tựa hồ nhớ ra việc gì đó bực bội, bĩu môi nói.

Triệu Phổ thật cẩn thận nhìn hắn, "Như thế nào? Có người khi dễ ngươi? Ta thay ngươi..."

Công Tôn đạp hắn một cước, "Ngươi cho rằng ta là cua chân mềm* sao? Ai cũng có thể khi dễ ta a?"

*cua chân mềm: người yếu đuối

"Vậy ngươi làm vẻ mặt mất hứng đó làm chi?"

Công Tôn nhìn Triệu Phổ trong chốc lát, thấp giọng nói thầm một câu, "Nhà của ta có một cái quy củ."

Triệu Phổ chọn nhướng mày, ý bảo Công Tôn tiếp tục nói.

"Ta không được phép viếng mộ của nội tổ phụ." Lúc Công Tôn nói lời này cảm giác có chút ủy khuất.

Triệu Phổ sửng sốt, nhíu mày, "Không cho phép ngươi viếng mộ mả là đạo lý gì? Người khác đều có thể đi."

"Đúng vậy." Công Tôn nói lên chuyện này cũng rất bất mãn, "Mỗi lần đến tiết thanh minh liền đặc biệt xấu hổ, cảm giác dường như ta là được nhặt, mộ phần tổ tiên trong nhà cũng không để ta thăm! Ta ngay cả phần mộ tổ tiên của Công Tôn gia ở đâu cũng không biết, ai cũng không nói cho ta!"

Triệu Phổ hút một hơi lãnh khí, bộ dáng giống như là muốn mang Tân Đình Hầu chạy tới Thiệu Hưng phủ tìm thân thích của Công Tôn gia để lý luận.

Công Tôn đối hắn khoát tay, ý bảo chính mình đã sớm không quan tâm.

"Ngươi không giận sao?" Triệu Phổ hỏi, "Không có hỏi qua? Không lẽ thật không là thân sinh?"

"Là thân sinh, ta giống huynh đệ của ta cùng bộ dạng của phụ thân ta đều rất giống, đừng đùa!" Công Tôn nói, "Bất quá ta cảm thấy... Bọn họ hẳn không phải là thật sự chán ghét ta."

"Có ý tứ gì?" Triệu Phổ không giải.

"Thời điểm phụ thân ta qua đời, ngay cả người thân chăm sóc trước lúc lâm chung cũng không ai cho ta biết." Công Tôn thản nhiên nói, "Sau khi ta đã biết, cũng dỗi không đi đưa ma, tâm nói các ngươi cũng không xem ta là người của Công Tôn gia ta đây liền không đi, có cái gì khó khăn đâu, coi như mình là được nhặt. Nhưng tang sự đều lo liệu xong rồi vẫn là không ai tới gọi ta, ta cảm thấy cũng quá kỳ lạ, chạy đến đó. Ai ngờ lại bị đuổi ra, nhà cũ đóng cửa lo liệu tang sự, nghe nói là nguyện vọng của phụ thân ta, hết thảy giản lược, xin miễn phúng viếng. Hộ dân lớn như vậy, việc tang lễ làm ít ỏi qua loa không ra thể thống gì, vì thế đại ca của ta bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ nhiều năm."

Triệu Phổ cảm thấy quỷ dị, "Ta cùng phụ vương ta không hợp nhau đến như vậy cũng còn tham gia tang lễ, phụ thân ngươi chớ không phải là giang dương đại đạo* mai danh ẩn tích?"

*giang dương đại đạo: cố tình

"Cuối cùng ta cũng tâm lạnh ý nguội." Công Tôn thở dài, "Bất quá một năm sau khi phụ thân ta qua đời, có một ngày, đại ca đột nhiên tới tìm ta."

Triệu Phổ hí mắt, "Ngươi túm hắn ném ra ngoài?"

Công Tôn nhìn hắn, ý tứ —— ngươi muốn nghe hay không muốn nghe a? Đừng ngắt lời!

Triệu Phổ đem lời nói nghẹn trở về tiếp tục nghe.

"Đại ca nói, vốn là chuyện này hắn là không thể nói, phụ thân dặn hắn đến chết cũng không thể nói, còn bắt hắn phải thề. Nhưng vì hắn sợ trong lòng ta có tâm kết, cho nên nhịn không được vẫn là đến nói cho ta biết." Công Tôn nói, "Hắn nói với ta, trong nhà không phải xa lánh ta, cũng không phải phụ thân không đau ta, đối xử với ta như vậy đều có lý do. Hắn nói, thật ra phụ thân rất quan tâm ta, là bất đắc dĩ mới cùng ta bất hòa, nguyên nhân cụ thể là bí mật gia tộc, liên quan đến an nguy của ta, cho nên hắn không thể nói. Hắn chỉ cầu ta không cần ghi hận cũng đừng khổ sở, nhớ rõ phụ thân làm như vậy là bất đắc dĩ, là muốn tốt cho ta."

Triệu Phổ gật gật đầu, "Thì ra là thế... Ta đã sao lại như kỳ quái vậy, vậy ngươi sau khi nghe xong, cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Công Tôn một nhún vai, "Ta nghe xong lời này đúng là thoải mái không ít, hơn nữa đại ca hoàn toàn không có lý do gạt ta, đối với hắn cũng không có chỗ nào tốt cả."

"Vậy ngươi không tìm tòi nghiên cứu qua đến tột cùng là bí mật gia tộc gì sao?" Triệu Phổ hỏi, "Không hiếu kỳ sao?"

Công Tôn lắc lắc đầu, "Ai có công phu kia? Lúc ấy Tiểu Tứ Tử mới vừa được nhận về, chính mình cũng chưa tới hai mươi, ngươi có biết một đại nam nhân nuôi một tiểu hài tử có khăn bao nhiêu khó không? Cũng may Tiểu Tứ Tử khi còn bé không làm ầm ĩ, thời gian ta có đều dùng để nuôi con cùng nghiên cứu y thuật, ai quản cái gì gia tộc bí mật hay không bí mật, mặc kệ nó!"

Triệu Phổ mỉm cười nhìn Công Tôn, gật gật đầu.

"Làm gì?" Công Tôn nhìn hắn.

Triệu Phổ cười nói, "Đừng nhìn ngươi là một thư sinh, cánh tay gầy giống cây đũa, tính tình lại thật dũng cảm! Đại gia ta chính là vừa ý điểm ấy."

Công Tôn thấy Triệu Phổ cố cười, xem xét chuẩn cơ hội đột nhiên đẩy lưng ghế dựa...

"Rầm" một tiếng, Triệu Phổ từ trên ghế ngã xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất rống, "Ngươi lại đánh lén ta!"

Công Tôn thấy đắc thủ, vui vẻ, sợ Triệu Phổ trả thù, liền cầm dưa hấu bỏ chạy.

Cửu vương gia từ trên mặt đất đứng dậy.

Bên ngoài lều, Hạ Nhất Hàng đứng bên ngoài đã lâu liền tiến vào, nhìn nhìn Triệu Phổ từ trên mặt đất đứng lên, "Chậc chậc" lắc đầu, "Đời người cũng là khó lường ha!"

Triệu Phổ vỗ vỗ bụi trên áo ngủ, bộ dáng nghe không hiểu, "Gì?"

"Độc chân ghế công** của ngươi, các tướng trong quân doanh chúng ta đánh lén đều thất bại trở về, Ngươi có thấy ai từng thành công qua chưa? Ta cũng chưa có biện pháp làm cho ngươi ngã xuống, hôm nay Công Tôn này nhẹ nhàng đẩy một cái khiến cho ngươi ngã úp mặt xuống đất." Hạ Nhất Hàng cầm lấy một miếng dưa trên bàn mà gặm, "Tiết mục này của ngươi cùng tiết mục gió lửa năm đó của chư hầu Chu U vương đô hợp** lại, cũng may ngươi không phải là hoàng đế, nếu không chắc chắn sẽ là hôn quân a!"

**[Edit: Chém a chém a~~~~] [ Beta: nàng chém cũng phải thương tình cho ta chứ (^3^)~~]

*độc chân ghế công: [Edit: Theo ta là công phu ngồi ghế bằng một chân | Beta: nàng nói đúng rùi a ]

**đô hợp: tập hợp. --> Đốt lửa gọi chư hầu của Chu U vương là một tích rất nổi tiếng trong "Tam Chu Liệt quốc" vì một nụ cười mỹ nhân mà mất nước.

Triệu Phổ cười hì hì, trưng vẻ mặt "mặt dày vô sỉ", vứt tay áo nghênh ngang đi ra ngoài, "Đại gia ta cứ vui vẻ ngã trên đất đấy, đất là của ngươi sao?!"

Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, muốn thu thập án chủ soái một chút, liếc mắt một cái nhìn thấy tấm bản đồ Triệu Phổ đang xem.

Phó soái đem bản đồ cầm lên nhìn nhìn, có chút buồn bực —— Triệu Phổ nghĩ như thế nào mà lại xem tấm bản đồ này?

------------- Hết chương 102 ----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro