Chương 126 Phiên ngoại lễ trung thu ở bên người mà qua (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

126 Phiên ngoại lễ trung thu ở bên người mà qua (hạ)

Edit: Yoyo

Beta: Dạ và Ngân

Long Phượng Đường, ở trong một hẻm nhỏ ở thành Tây Khai Phong, ngõ nhỏ có chút lâu năm, phong cách thập phần cổ xưa, ngói đen tường trắng đường lát đá xanh, song cửa bằng gỗ biển hiệu cửa nhà màu đen, dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ khe khẽ lay động.

Một thư sinh còn trẻ, lưng đeo ba lô nhỏ, khe khẽ chuồn đi men theo con đường đá xanh, đi tới.

Hắn trong chốc lát, tìm được đại môn treo tấm biển "Long Phượng đường".

Thư sinh này, đúng là Công Tôn tới tìm bốn vị sư phụ nhà mình.

Lại nói tiếp, Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mấy người bọn họ đúng ra so với Công Tôn phải đến trước mới đúng, chính là trên đường diễn ra chút trạng huống.

Lâm Dạ Hỏa trên đường chào hỏi cẩu người ta nuôi ven đường, chậm trễ thời gian.

Bạch Ngọc Đường nhiều lần ngăn cản Thiên Tôn chạy đi mua hàng giả, cũng chậm trễ thời gian.

Triển Chiêu kia thì lại ngược lại, Ân Hậu và Triển Chiêu không biết như thế nào đi nhầm vào một phố mỹ thực, mới vừa đến đầu phố Ân Hậu chỉ biết thế là xong, phỏng chừng đến lúc trời tối đen mới có thể mua bánh trung thu......

Công Tôn đứng trước đại môn Long Phượng Đường nhìn nhìn, đại môn đang đóng, nhìn thấy cũng không có bộ dáng buôn bán a.

Bước lên bậc thang, Công Tôn nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không chút động tĩnh.

Công Tôn buồn bực —— Hôm nay trung thu mà cũng không mua bán bánh trung thu a?

Lui ra phía sau vài bước nhòm nhòm, Công Tôn cảm thấy —— nơi này sẽ không là cửa sau, phía trước còn có mặt tiền của cửa hàng chứ?

Ngẫm lại cũng cảm thấy được là, chỗ nào có chủ quán đem cửa mặt giấu ở trong ngõ nhỏ chứ.

Nghĩ thôi đi, Công Tôn nhảy xuống bậc thang, lưng đeo tay nải lảo đảo đi đến phía trước.

Đi chưa được mấy bước,thì thấy phía trước có một lối rẽ, phỏng chừng là đi vào ngõ nhỏ phía trước.

Công Tôn ngoặt một cái, vừa lúc đâm vào một người mặc hắc y đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Công Tôn sửng sốt, nghĩ chắc đụng rồi, dưới chân vừa nhích một chút, bóng đen kia đã không thấy nữa.

Công Tôn nháy mắt mấy cái, chỉ thấy bốn thanh niên mặc y phục khác nhau bay phần phật đi qua bên cạnh.

Công Tôn vừa quay đầu lại,trước mắt quả nhiên là hắc y nhân đi tới, phất tay áo, đặc biệt kiêu ngạo ngoặt một cái, ra ngõ nhỏ.

Công Tôn lắc đầu, tiếp tục đi phía trước đi, nghĩ thầm, rằng —— mấy người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhìn thấy hẳn là trong quân ngũ đi? Bộ dáng công phu không tồi.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, đúng là đoàn người Triệu Phổ bọn họ đến tìm Yểu Trường Thiên.

Cửu vương gia nghênh ngang đi theo thói quen, vừa rồi đối diện thư sinh, thiếu chút nữa đụng phải, vì thế đại gia hắn liền chợt lóe thân......đã đi qua, còn oán thầm một câu —— thư sinh chính là gầy a! Hừ! Hoàn hảo không cần thường xuyên giao tiếp với thư sinh!

Vừa nhắc đến người này —— "Hắt xì!"

Âu Dương Thiếu Chinh đi đến bên cạnh hắn liền vẻ mặt ghét bỏ, vừa nhảy ra thật xa vừa thay đổi sắc mặt rống, "Triệu Phổ ngươi tởm quá đi!"

Long Phượng đường đại môn đóng, Long Kiều Quảng đi lên gõ cửa hai cái, không ai đáp lại, khó hiểu, "Cửa hàng gì chứ? Ngày lễ mà không làm sinh ý thật quá không đúng rồi!"

Hạ Nhất Hàng cũng hiểu được có chút kỳ quái, nghĩ nghĩ, hỏi Triệu Phổ, "Có thể hay không......"

Cửu vương gia khóe miệng giật giật, sư phụ hắn tính tình âm tình bất định, thật xa chạy tới Khai Phong thế nhưng đến mua bánh trung thu, hay là bên trong là cừu gia của hắn?

Triệu Phổ bĩu môi với Âu Dương.

Âu Dương tiến lên vừa nhấc chân, "Đông" một tiếng đại môn bị đá văng.

Vài vị tướng quân "Phá cửa mà vào", sau khi đi vào liền phát hiện trước mắt là một cái sân.

Âu Dương bĩu môi một cái, "Thiết, nguyên lai là cửa sau!"

"Chứ không phải mặt tiền của cửa hàng là ở phía trước sao?" Long Kiều Quảng nhìn khắp nơi, phát hiện trên cái ghế đá bị ngã, còn có mấy bồn hoa bị giẫm lên.

Triệu Phổ hơi hơi nheo mắt, nhìn mấy đóa hoa hồng bị giẫm vụn trên mặt đất phát ngốc.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một đại thúc ăn mặc kiểu quản gia đang mặc quần áo chạy tới một bên, "Ai! Sao lại thế này a?"

Âu Dương nhỏ giọng nói với Long Kiều Quảng, "Thoại lao, có phải xem chúng ta là kẻ trộm hay không?"

Quản gia kia chạy tới trước mặt, thấy năm thiếu niên đứng trong viện, có lớn có nhỏ, cũng buồn bực, hỏi, "Vài vị tiểu anh hùng, đây là chuyện gì?"

Triệu Phổ không lên tiếng, lơ đãng liếc mắt nhìn thấy một cái cửa đá hình tròn sâu sau đường nhỏ, tựa hồ đối với tiền viện có chút hứng thú.

Hạ Nhất Hàng liền hỏi, "Ngươi là chưởng quầy a? Như thế nào trước kia chưa từng gặp qua ngươi a?"

Triệu Phổ liếc mắt nhìn Hạ Nhất Hàng một cái, vị huynh đệ này của hắn tinh quái, liếc mắt một cái liền nhìn ra có điều không ổn, cho nên ra vẻ là bạn cùng nghề.

Chỗ nào không ổn, năm vị này đều đã nhìn ra......Vị này tuy rằng ăn mặc kiểu quản gia, vừa chạy vừa mặc quần áo như là vừa rời giường, nhưng là tóc không loạn, trên chân là giày của quân nhân!

Quản gia kia cười ha hả nói, "Nga, ta là đến hỗ trợ, chưởng quầy nhà ta có việc ra ngoài."

Triệu Phổ bất động thanh sắc, Âu Dương đột nhiên hỏi, "Cha nuôi ta đâu?"

Vừa nói, hắn vừa chạy tới phía trước, "Cha nuôi!"

Long Kiểu Quảng cũng chạy vào theo, chưởng quầy kia nhanh chóng chạy theo, "Ai! Đừng chạy loạn."

Chưởng quầy bị dẫn đi, Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng liền cũng đi tới phía trước.

Ra khỏi sân, chỉ thấy hai bên đều là tòa nhà, chính giữa là một con đường nhỏ.

Cứ đi tới phía trước, Trâu Lương theo sau hai người họ bỗng nhiên túm túm tay áo Triệu Phổ, chỉ chỉ một tòa nhà một bên.

Con sói vẫn đi theo Trâu Lương kia lúc này lởn vởn quanh một cánh cổng lớn, nghe nghe trong chốc lát, chốc lát lại dùng móng vuốt trảo hai cái.

Hạ Nhật Hàng đi qua, thân thủ nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa liền mở, bên trong có một cỗ hương vị truyền đến.

Hương vị này người thường có lẽ không thể phát hiện, nhưng Triệu Phổ bọn họ mới trở về từ chiến trường, đối với hương vị này không thể quen thuộc hơn —— thi thể!

Triệu Phổ nhìn nhìn phòng, chính là một gian thư phòng bình thường, nếu có người chết ở chỗ này, thi thể kia nhất định là giấu ở chỗ nào rồi.

Triệu Phổ nói với Trâu Lương, "Đi Khai Phong phủ báo tin cho Bao Chửng đi."

Trâu Lương gật gật đầu, mang theo con sói kia từ cửa sau chạy đi.

Trâu Lương "Hưu" một chút liền ra ngõ nhỏ, mang theo con sói ngoặt bên trái một cái, vào phố Nam Thiên, thẳng hướng Khai Phong Phủ.

Hắn vừa mới ra ngoài, bên tay phải, Vô Sa đại sư túm đồ nhi Lâm Dạ Hỏa đang vẫy tay với con tiểu hắc cẩu nói "Sau này còn gặp lại" tiến vào ngõ nhỏ.

Lâm Dạ Hỏa vừa tiến vào ngõ nhỏ liền tiến sát.

Vô Sa đại sư túm hai tay áo hắn, "Ngươi còn đi chỗ nào a?"

"Ta vừa rồi hình như nhìn thấy một con sói......Thật đáng yêu a!"

"Khai Phong phủ làm sao có thể có sói!" Đại hòa thượng đều sắp bị đồ đệ này làm cho cáu phát ngốc, một đường này không biết nhận thức bao nhiêu bằng hữu là cẩu, Khai Phong phủ người ta cũng là nuôi chó nhiều lắm.

"Ngươi đừng có náo loạn! Nháo nữa buổi tối đem ngươi giam vào nhà mèo!" Đại hòa thượng túm đồ đệ theo con đường đá xanh mà đi.

Hỏa Phượng phất tay áo bất mãn, "Ta ghét nhất là mèo! Vẫn là cẩu tốt nhất!"

Đang nói, trên một nóc nhà thấy mấy con mèo nhỏ kêu meo meo chạy qua.

Lâm Dạ Hỏa mơ hồ nghe được tiếng "Hắt xì" trong ngõ nhỏ cách vách truyền đến.

......

"U a." Đại hòa thượng dẫn đầu đi tới cửa sau Long Phượng Đường rộng mở, ngó vào trong nhìn quanh, "Vài năm không tới liền sửa mặt tiền cửa hàng sao? Không phải là không làm mua bán nữa chứ?"

"Đi vào nhìn một cái xem." Hỏa phượng nói xong liền thoắt cái đi vào.

Nhưng lúc này, hậu viện không có ai.

"Có người hay không a?" Lâm Dạ Hỏa hô to lên, không ai đáp lại.

Vừa hỏi, hắn liền theo đường nhỏ đi đến phía trước.

Phía sân sau, có một gian thư phòng đại môn rộng mở, khắp nơi cũng không có ai.

Lại nói, Triệu Phổ bọn họ người đâu?

Vừa rồi Trâu Lương vừa đi, Triệu Phổ vào tòa nhà đã muốn tìm thi thể, đang bí mật tìm đột nhiên có bóng đen nhảy ra sau từng viện, Triệu Phổ thả người một cái liền đuổi theo.

Hạ Nhất Hàng cũng không yên tâm để hắn một mình chạy đi, nhanh chóng đuổi theo.

Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng mới vừa dẫn quản gia kia chạy đến phía trước, thấy phía trước đúng là có cửa chính, nhưng là đại môn đóng chặt, trên bàn bày nhiều khuôn làm bánh trung thu, trên đó còn có nồi niêu xoong chảo linh tinh, rất loạn.

Quản gia mở cửa chính ra, đuổi bọn họ ra ngoài, "Đã nói cha nuôi các ngươi không ở đây rồi, tiểu hài nhi đi chỗ khác nháo đi!"

Âu Dương đối mắt với Long Kiều Quảng, ý bảo hắn xem bên kia bình phong.

Long Kiều Quảng liếc mắt một cái......Chỉ thấy phía sau bình phong có đồ vật này nọ, bị ánh mặt trời ngoài cửa chiếu sáng chói một chút, hai người bọn họ là cái thân phận gì, tự nhiên biết phía sau bình phong cất giấu binh khí.

Hai người này chỉ biết cửa hàng này tám phần là có vấn đề, cũng không muốn đả thảo kinh xà, liền theo đại môn ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, hai người lập tức đi đến chỗ trú quân của quân hoàng thành gần nhất, mang ngựa đến xem những người này, ngày lễ lớn này nhiều người hỗn tạp, hay là gian tế gì trà trộn vào.

Quản gia kia vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, "Có người không a?"

Quản gia nhìn thẳng lên trời mắt trợn trắng——tâm nói hôm nay ngày gì mà lại có nhiều người đến như vậy.

Hắn liền vội vã chạy đi.

Quản gia vừa mới chạy đi, cửa trước, Công Tôn đi ra.

Công Tôn lưng đeo ba lô đi vào, phát hiện đại đường không có ai buôn bán, có chút buồn bực, bốn vị sư phụ nhà mình không biết đi đâu rồi, liền đi vào trong.

Đi qua đại đường, trước mắt là một gian phòng lớn giống phòng khách, nhưng xếp đặt thì giống phòng bếp, lộn xộn.

"Có người hay không a?" Công Tôn hỏi một tiếng, không ai trả lời.

Công Tôn vốn là người nhã nhặn, gặp người không làm sinh ý, phỏng chừng là tìm sai chỗ rồi, định đi.

Mà hắn vừa quay người lại, một trận gió thổi qua, ngửi thấy một cỗ hương vị, Công Tôn liền dừng cước bộ, quay qua..., nhìn chằm chằm chỗ đồ làm bếp chất đống trên bàn này.

Vươn tay lấy ra một cái ống trúc bên hông, lấy ra một cây ngân châm, Công Tôn đi qua, đâm hai cái xuống một khuôn mẫu làm bánh, cầm lấy ngâm châm híp mắt nhìn —— ngân châm phủ một lớp bụi mỏng màu tím.

Công Tôn nháy mắt mấy cái —— Ai nha! Đây là nhà dơ bẩn a! Thế mà lại hạ mông hãn dược vào trong khuôn mẫu làm bánh trung thu.

Nghĩ đến đây, Công Tôn xoay người định đi báo quan, nhưng lại tưởng tượng, vạn nhất hắn báo quan thì ác nhân kia có lợi dụng thời gian này dùng khuôn mẫu làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ?

Công Tôn nghĩ nghĩ, lấy hầu bao bên hông ra, lấy ra một cái bình, mở ra rắc vào khuôn mẫu một cái......

"Ba ba" hai cái, hai con cọp con béo tròn rớt xuống.

Công Tôn đâm đâm hai giun kia, xoay người chạy.

Hai con sâu này bắt đầu bò theo khuôn mẫu, vừa bò vừa phun ra một loại niêm dịch màu bạc, rất nhanh, trên đồ làm bếp đều phủ một tầng chất lỏng hồ dính

......

Công Tôn chạy ra đại môn, liền hướng phố Nam Thiên cuối nha môn Khai Phong phủ chạy đi.

Hắn vừa mới đi, liền có người ra đại môn.

......

Thiên Tôn nguyên bản là túm vạt áo Bạch Ngọc Đường đi tới phía trước, lúc này là bị đồ đệ túm vạt áo.

Vừa đi, Thiên Tôn còn vừa cáu kỉnh, "Đã nói không phải chỗ này mà!"

"Là chỗ này! Ta đã thấy chiêu bài rồi!" Bạch Ngọc Đường túm Thiên Tôn rẽ vào lối rẽ, chỉ vào chiêu bài Long Phượng đường!

"Long Phượng đường trước kia không phải như vậy! Mặt tiền của cửa hàng không nhỏ như vậy! Ở trong ngõ nhỏ!" Thiên Tôn túm vạt áo không chịu đi cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đều sắp bị hắn làm tức chết rồi, một đường ngăn cản hắn lạc đường bị lừa gạt đến phát mệt, "Trước kia là bao lâu?!"

"Mười mấy năm rồi!"

"Mười mấy năm ngươi cũng không cho người ta sửa mặt tiền của cửa hàng a?"

Bạch Ngọc Đường khó khăn túm Thiên Tôn tới trước cửa, Thiên Tôn còn giãy dụa, đơn giản buông lỏng tay.

Thiên Tôn lảo đảo một cái, Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt......

Thiên Tôn thân mình nghiêng về bên cạnh một cái, lại thấy thân ảnh của thiếu niên nghiêng qua , ai ngờ Thiên Tôn lại ổn định lại, xoay mặt trừng đồ đệ, "Dám ám toán ta? Ngươi cái con thỏ nhãi con còn non nớt này......"

Thiên Tôn còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đi tới, vươn tay đẩy hắn một cái......

Thiên Tôn vội vàng hoàn thủ, túm cánh tay đồ đệ, "Ngươi cái đồ bất hiếu a! Khi sư diệt tổ trên phố!"

Bạch Ngọc Đường thấy đẩy Thiên Tôn không ngã, liền buông tay, "Mua bánh trung thu xong đi mau thôi! Lát nữa buổi tối còn cùng đại ca bọn họ ăn cơm."

Nói xong, sải bước đi vào Long Phượng đường.

Thiên Tôn nhăn mặt nhăn mũi một cái, oán thầm —— mới trước đây rõ ràng đáng yêu như vậy, càng lớn càng cao càng không đáng yêu......

Thiên Tôn âm thầm lẩm bẩm, chỉ thấy đồ đệ vừa mới tiến môn không bao lâu, đột nhiên đồ đệ "Ba" một tiếng lao tới, đầu cũng không quay lại chạy về phía trước.

Thiên Tôn khó hiểu, "Di?"

Ngũ gia chạy thật nhanh, chạy đến giao lộ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng sưởi ấm, đưa tay cầm cái mộc côn, châm lửa liền chạy trở về.

Thiên Tôn cả kinh, nhanh chân tiến lên ôm ngang lấy đồ đệ đang muốn lấy hỏa tập hỏa thiêu Long Phượng đường.

"Có sâu!" Bạch Ngọc Đường cả người khó chịu, "Trong trù phòng có hai con sâu béo như vậy! Đốt cửa hàng này!"

"Cáp" Thiên Tôn túm đồ đệ kéo đi, "Ngươi bỏ cây đuốc xuống đã!"

"Ngươi đã từng nếm qua bánh trung thu của cửa hàng này? Mau đi tìm thầy thuốc đi!"

"Đã nói với ngươi là ăn mười mấy năm trước rồi!"

"Vậy cũng đi! Ngươi nhị như vậy phỏng chừng chính là bánh trung thu này làm ra!"

Thiên Tôn bị đồ nhi nổi cáu mà vui vẻ, khó khăn đoạt lấy cây đuốc, Bạch Ngọc Đường lại chạy.

"Đi đâu vậy a?" Thiên Tôn giơ cây đuốc đuổi sát phía sau.

"Quay về biệt viện tắm rửa!" Bạch Ngọc Đường chạy như bay, một chút đã vô ảnh.

Thiên Tôn bất đắc dĩ theo hắn quay về biệt viện.

Hai thầy trò xuyên qua dòng người, không chú ý trong dòng người, có hai người béo đi ngang qua bọn họ.

Thái sư vừa đi vừa quay lại nhìn, "Oa, vị công tử kia một đầu ngân phát a!"

Nói xong, thái sư đột nhiên quay sang hỏi Bao đại nhân, "Ta nói ngươi cái nốt ruồi đen nếu về sau già tóc trắng......Đêm tối đi ra không phải chỉ nhìn thấy một đám mây trắng bay trong không trung sao?"

Bao đại nhân liếc thái sư đến trắng mắt một cái, duỗi tay bứt đứt mấy sợi râu của hắn, "Ngươi đến lúc đó chính là viên cầu lăn qua lăn lại, ngay cả mây cũng không có, bởi vì ngươi đã gần trọc rồi!"

Thái sư xoa cằm trừng Bao đại nhân.

Bao đại nhân khoang tay vừa lơ hắn vừa đi phía trước, phía sau chợt nghe thấy tiếng vó ngựa.

Hai người buồn bực —— trên đường cái sao lại cưỡi ngựa? Nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều quảng mang theo một đội quân hoàng thành đuổi đến bên này.

......

Quay lại nói về Long Phượng Đường.

Lâm Dạ Hỏa sải bước vào sân, kêu vài tiếng không ai canh cửa, vốn cũng định đi rồi, nhưng đột nhiên chú ý một gian trong viện kia, tựa hồ là có thanh âm.

Hỏa phượng đi bộ ngang qua, nghiêng tai nghe, nghe được thanh âm "Ô ô" truyền đến, hắn chính là nhãn tình sáng lên —— hay là nuôi cún con?

Lâm Dạ Hỏa liền theo thanh âm đi sang viện tử bên cạnh, Vô Sa đại sư ngăn cũng không ngăn được, tâm nói đừng làm người ta tưởng nhầm là trộm!

Đại hòa thượng đi theo vào sân, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa lúc này ngồi xổm bên cạnh giếng, cúi đầu xem bên trong.

Vô Sa đại sư đi qua, "Đồ nhi......"

Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên chợt nghe tiếng gió sau đầu......nâng tay vung tay áo lên.

Lập tức "Phần phật", trên tường viện ba bốn Hắc y nhân ngã xuống, ở cửa viện một người ăn mặc kiểu quản gia cũng cầm đao bay vào.

Vô Sa đại sư khó hiểu —— cửa hàng bánh Trung Thu này như thế nào mà thoáng cái đã chuyển sang cảnh này rồi?

Lắc đầu, đại sư vừa xoay mặt, phát hiện đồ đệ đã nhảy xuống giếng.

"Ai! Tiểu Lâm Tử!" Đại hòa thượng chạy nhanh qua xem, bám vào bên cạnh giếng nhìn vào trong, thật ra cũng sửng sốt.

Chỉ thấy dưới giếng không có nước, có mấy người bị trói, còn bị bịt miệng, trong đó có lão nhân nhìn quen mắt.

Lâm Dạ Hỏa đang mở trói cho mấy người.

Vô sa đại sư liền nhận ra được, "Ai u, này không phải Tiểu Phạm sao?"

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, ba lão nhân trong giếng đều rất già rồi, còn gọi Tiểu Phạm?

Một lão gia tử trong đó ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Vô Sa đại sư, "Đại sư cứu mạng a!"

Lâm Dạ Hỏa kéo mấy lão nhân kia lên khỏi giếng ném lên.

Vô Sa đại sư vươn tay tiếp được, đem mấy lão nhân kia thả lên trên mặt đất.

"Đại sư biệt lai vô dạng a!" Mấy lão nhân đều vội vấn an Đại hòa thượng

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy được vài vị này cũng rất rộng rãi, vừa rồi còn kêu cứu mạng, lúc này liền "Biệt lai vô dạng"......

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất!" Mấy lão nhân chỉ vào Hắc y nhân trên mặt đất nói, "Có ác nhân giả mạo ta trong điếm tiểu nhị, chuẩn bị trà trộn vào cung ám sát Hoàng thượng!"

"Nga?" Đại hòa thượng kinh ngạc, "Này còn nghiêm trọng như vậy?"

"Đại sư, chạy nhanh, chúng ta đi Khai Phong phủ báo quan!"

"Nga......Được được!" Đại hòa thượng chỉ một ngón tay vào mấy Hắc y nhân kia, "Tiểu Lâm tử, mang mấy kẻ cắp này theo, chúng ta đi Khai Phong phủ báo quan!"

Nói xong, Đại hòa thượng mang theo một đám lão nhân rất già từ cửa sau ra ngoài.

Hỏa Phượng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, thấy mấy Hắc y nhân kia còn nằm trên mặt đất, liền đứng đó suy tính một chút, liền một cước đá cả bọn dậy, dùng sợi dây thừng vừa rồi trói mấy lão đầu lão thái trói cả bọn kia lại, kéo một đám người đi theo hòa thượng bọn họ ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa bọn họ chân trước mới từ cửa sau đi ra, cửa trước Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng mang theo quân hoàng thành đi vào.

......

Ân Hậu đang lôi kéo tay Triển Chiêu, thời điểm đi ra từ trong ngõ nhỏ, cũng bị dàn trận trước mắt dọa sợ......Chỉ thấy mấy trăm quân hoàng thành vây quanh Long Phượng đường chật như nêm.

Triển Chiêu một tay còn cầm vẫn còn cầm xâu thịt nướng, đang ăn đến vui vẻ, tò mò hỏi, "Ngoại công, cửa hàng bánh Trung Thu kia có phải gặp chuyện không may không?"

Âu Hậu nhìn thoáng qua, hắn cũng không muốn cùng binh mã Đại Tống tiếp xúc nhiều lắm, liền nói với ngoại tôn, "Bằng không đổi nhà đi?"

"Vậy chúng ta đi Mãn Ký đi!" Triển Chiêu vui tươi hớn hở lôi kéo Ân Hậu ra ngõ nhỏ, đi về hướng Mãn Ký.

Hai người đến trước đại môn Mãn Ký, chỉ thấy một hàng lão nhân xếp thành hàng dài, đều là muốn mua bánh trung thu, còn có không ít người đang oán giận.

"Mãn Ký các ngươi là muốn như thế nào a? Bình thường đều có bánh trung thu để mua, lễ Trung thu thế mà lại không bán!"

Mấy tiểu nhị ở cửa thở dài với các khách nhân, ra vẻ là đầu bếp đột nhiên không tới, không ai làm bánh trung thu.

"Oa." Triển Chiêu nhịn không được cảm khái một chút, "Người ở hoàng thành Khai Phong muốn ăn bánh trung thu còn phải lao lực a."

Ân Hậu lơ đãng liếc mắt một cái nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh Mãn Ký mai phục không ít người, xem ra là hành động theo dõi bí mật, đều huấn luyện cơ bản......

Ân Hậu hơi hơi nhíu mày, lại là quân hoàng thành kín đáo canh gác, binh mã hoàng thành sao lại ở mấy cửa hàng bán bánh trung thu này vào lễ trung thu?

Chính lúc này, phía sau một trận rối loạn.

Triển Chiêu và Ân Hậu đều quay đầu lại, chỉ thấy có mấy quan binh nâng mấy cái cáng đi ra, chợt nghe có người nói, "Nha! Nguyên lai mấy sư phụ làm bánh trung thu kia không phải mất tích, là bị giết chết!"

Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng cau mày nhìn mấy cỗ thi thể được nâng ra khỏi thư phòng, đều nhịn không được nhíu mày.

"Xem ra vừa mới chết không bao lâu a, còn đang mặc quần áo làm bánh trung thu......" Âu Dương cảm thấy tiếc hận.

Long Kiều Quảng khoanh tay nghiêng đầu nhìn chằm chằm thi thể, hỏi, "Sư phụ làm bánh trung thu không phải đều là đầu bếp sao?"

Âu Dương gật gật đầu.

"Đầu bếp mà sao bộ dạng lại hung như vậy a?" Long Kiều Quảng cảm thấy mấy vị đầu bếp này có bộ dạng thật đặc biệt.

"Di?" Âu Dương đột nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay túm lấy tay áo một vị đầu bếp trong đó, chỉ thấy ở vị trí ngực đầu bếp, có một ấn ký màu đỏ tía.

Âu Dương và Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau một cái, kinh ngạc —— Không phải đâu? Sợ cái gì là đến cái đó?

Chính lúc này, "Binh"một tiếng, hai Hắc y nhân bị ném vào.

Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng đã trở lại.

Triệu Phổ liếc mắt nhìn cái thi thể kia một cái, tầm mắt theo tay Âu Dương, rơi xuống ngực thi thể, nhíu mày, "Là sư phụ ta đánh chết?"

Hạ Nhất Hàng cảm thấy không đúng lắm, "Lão gia tử hẳn là sẽ không lạm sát kẻ vô tội đi......tuy rằng tính tình không phải rất tốt."

"Có phải mấy người này hay không?"

Lúc này, có thị vệ mang người nhà đầu bếp đến nhận dạng ruột thịt, mấy người nhà khóc tiến vào, sau khi nhìn thoáng qua thi thể liền lắc đầu một cái, nói không phải.

Quần áo của đầu bếp ở đây chia làm hai loại, Mãn Ký cũng có Long Phượng đường cũng có, nhưng mặc quần áo, cũng không phải là mấy đầu bếp mất tích kia.

"Không phải đầu bếp......" Triệu Phổ sờ cằm, "Sư phụ ta tới sớm, không phải là phát hiện cái gì, cho nên giết ác nhân này đó chứ?"

Khi đang nói chuyện, Bao đại nhân và thái sư từ ngoài đi vào.

Tiểu Trâu Lương cũng chạy tới theo.

Bao đại nhân thẩm vấn hai hắc y nhân bị Triệu Phổ bắt sống......nguyên lai bọn họ đích thật là mưu đồ bí mật tiến công ám sát, vốn là bắt cóc đầu bếp Mãn Ký, sau đó cải trang ăn mặc như đầu bếp Long Phượng đường, thông qua Mãn Ký mượn tạm để lừa gạt tiến công. Mà thời điểm bọn chúng thay quần áo vừa rồi, đột nhiên lại có Hắc y nhân đến đây, không nói hai lời dẫn theo đầu bếp kia muốn đi, bọn họ tiến lên ngăn trở, mấy người, liền cũng không dám đi lại ngăn cản, mặc cho hắn đem đầu bếp mang đi.

Bao đại nhân và thái sư đều nghi hoặc, "Hắc y nhân cái gì a?"

Mấy huynh đệ bọn Hạ Nhất Hàng đều nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn trời —— Lão tử nói chính là thích khách, nhưng thật ra hoàn hảo, không gặp rắc rối! Bất quá bắt đầu bếp làm gì?

Triệu Phổ để Hạ Nhất Hàng bảo hộ thái sư và Bao đại nhân, còn hắn lại từ cử sau đi ra ngoài, đi tìm sư phụ hắn.

......

Triển Chiêu và Ân Hậu một đường đến phố Nam Thiên, vốn muốn tìm cửa hàng bán bánh trung thu, mà mỗi cửa hàng không phải ngừng bán thì cũng là thật nhiều người xếp hàng.

Đi tới đi tới, Triển Chiêu bỗng nhiên đứng lại.

Ân Hậu chú ý tới ngoại tôn lúc này đứng ở giữa đường, nhìn một tòa kiến trúc nguy nga xa xa.

Cách thật xa, Ân Hậu cũng cảm giác được phủ nha này mang không khí xơ xác tiêu điều, ba chữ "Khai Phong phủ", tựa hồ có lực hấp dẫn đặc thù nào đó......

Ân Hậu lại một lần nữa nhìn về phía ngoại tôn nhà mình, chỉ thấy Triển Chiêu mở to đôi mắt, còn nhìn chằm chằm Khai Phong Phủ xa xa.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm tấm biển Khai Phong phủ, bên cạnh có một thiếu niên thư sinh, lưng đeo tay nãi lòng như lửa đốt chạy lại, miệng lẩm bẩm, "Muốn chết, sao lại nhiều quan binh như vậy, đại bàn nhị bàn còn ở bên trong!"

Triển Chiêu buồn bực —— đại bàn nhị bàn?

Đang suy nghĩ, cánh tay bị người nhẹ nhàng túm túm.

Triển Chiêu ngẩng đầu, Ân Hậu nói với hắn, "Đi thôi, đi chỗ Lam di của ngươi trước."

"Nga." Triển Chiêu và Ân Hậu cầm tay quẹo vào một đường nhỏ, chân trước mới vừa đi, chỗ vào đường nhỏ, Vô Sa đại sư lôi kéo đồ đệ Lâm Dạ Hỏa qua.

Hỏa Phượng ôm cánh tay nhìn Long Phượng đường dàn trận phía trước, vừa rồi bọn họ đi quan phủ báo quan, Vương Triều Mã Hán của Khai Phong phủ mang theo nha dịch đi ra ngoài, nghe nói là có thư sinh phát hiện Long Phượng đường bán bánh trung thu có mê dược.

Đem vài vị quản sự Long Phượng đường giao cho nha dịch, Vô Sa đại sư an tâm dẫn đồ đệ đến Nam An Tự gặp bằng hữu.

......

Triển Chiêu và Ân Hậu mới vừa đi qua đường nhỏ, chỉ thấy mấy đệ tử của Lam Hồ bang kích động chạy tới, "Cung chủ tiểu cung chủ!"

Ân Hậu gật gật đầu, hỏi, "Người đâu rồi?"

"Đều ở Thái Bạch Cư, bang chủ bọn họ bao một tầng, ở lầu ba."

Ân Hậu và Triển Chiêu gật gật đầu, đi vòng đi Thái Bạch Cư, thẳng lên nhã gian lầu ba.

Lam Hồ Ly và Hồng Cửu Nương bọn họ đều đã uống say, một đám lão nhân lão thái đem cả lầu ba bao hết, giữ cửa kêu ầm ĩ.

Ân Hậu và Triển Chiêu gõ cửa vào nhà, Triển Chiêu đã bị một đám a di cướp đi uy ăn.

Ân Hậu tiếp nhận chén rượu Ngô Nhất Họa đưa cho hắn, chợt nghe thấy "Thùng thùng" vang lên trên lầu, tựa hồ có mấy chục người đang kêu gào uống rượu vung quyền, nhíu mày —— Lễ trung thu này huyên náo ồn ào như vậy a?

Mà lúc này, bên ngoài thang lầu, Thiên Tôn cùng với Bạch Ngọc Đường vừa mới tắm giặt tẩy rửa sạch sẽ đi lên lầu bốn.

Mới vừa đi tới cửa, chợt nghe giọng trẻ con của Từ tam gia bên trong la to, "Lão gia tử và Ngũ đệ sao còn chưa đến a? Nếu không đến Tam gia sẽ uống hết!"

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vươn tay đẩy cửa, "Không phải đến rồi sao!"

"Ngũ đệ!"

Nhị gia tam gia tứ gia cùng nhau bổ nhào tới chỗ đệ đệ nhà mình, Thiên Tôn phe phẩy đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh Lô Phương, Mẫn Tú Tú rót rượu cho hắn, chợt nghe tiếng người dưới lầu ồn ào.

Thiên Tôn có chút buồn bực, Lô Phương nói với hắn, "Dưới lầu có vẻ cũng bao cả, làm ầm ĩ."

Thiên Tôn hơi hơi mị mắt, sờ cằm —— Không hiểu sao âm thanh huyên náo nghe thật quen thuộc.

Một bên, Bạch Ngọc Đường dâng bánh trung thu lên cho hắn.

Thiên Tôn tiếp nhận, nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bánh trung thu ở đâu vậy? Không phải nói đầu bếp trong thành đều đã mất tích sao?"

Ngũ Gia chọn mi một cái, chậm rì rì nói một câu, "Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ thôi mà"

Thiên Tôn nhìn chằm chằm bánh trung thu trong chốc lát, túm túm đồ đệ, "Muốn ăn bánh năm nhân a."

Bạch Ngọc Đường cầm chén rượu, "Nhắm mắt lại nhét vào miệng dù sao cũng đều ngọt ngươi quản nhân gì làm gì?"

Thiên Tôn sinh khí, ngắt đồ đệ, "Người ta đều là ăn đáng yêu mà lớn lên, ngươi là ăn chán ghét lớn lên cái con thỏ nhỏ nhãi con nhà ngươi!"

......

Dưới lầu, Triển Chiêu giãy dụa khỏi vòng vây của chúng a di, chạy đến ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Ân Hậu.

Ân Hậu lúc này cầm chén rượu nhìn ra xa, không biết suy nghĩ cái gì.

Mới vừa ngồi xuống, Hắc Thủy bà bà liền bày hai cái bánh trung thu lên.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện là của Mãn Ký, tò mò, "Không phải nói không có sao?"

"Đúng vậy." Lam hồ ly tiến lên gật đầu, "Đây là lấy trong Ngự Thiện phòng a."

Triển Chiêu nhìn trời.

Ân Hậu xem xét bánh trung thu tậc lưỡi, nếu là bánh năm nhân của Long Phượng đường thì tốt rồi.

Cầm bánh trung thu cắn một ngụm, Ân Hậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nóc nhà, khóe miệng lơ đãng lộ ra vẻ tươi cười.

Triển Chiêu chợt nghe thấy Ân Hậu như là tự nhủ một câu, "Xem ra cũng không quá tồi a."

......

Trên lầu, Bạch Ngọc Đường mặt tiếp tục khó hiểu hỏi Thiên Tôn đang làu bàu, "Ai cũng không tồi ạ?"

Thiên Tôn cũng không đáp lời, xoay mặt tiếp tục gặm bánh trung thu.

......

Trong Nam An Tự, Vô Sa và Lâm Dạ Hỏa dẫn theo Vi Trần đại sư vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng.

Lâm Dạ Hỏa cầm "Bánh trung thu" bất đắc dĩ hỏi Vi Trần, "Đại sư a, bánh trung thu này của người sao lại có mùi vị dùng bánh đậu bao lại a?"

Hòa thượng ha ha cười, "Bánh nhân đậu chính là bánh trung thu, bánh trung thu chính là bánh nhân đậu......Ha ha ha."

Vô sa đại sư cầm một cái bánh bao đậu đập bẹp, cùng Vi Trần đại sư liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau ngửa mặt......Ha ha ha!

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng giật giật, không nói gì nhìn hai hòa thượng ngốc cầm bánh trung thu nhân đậu, tự ngắm trăng tự tiêu khiển vui vẻ, phe phẩy đầu tiếp tục gặm bánh bao. Không hiểu sao liền cảm thấy được bánh bao đậu này hương vị có chút huyền diệu, có thiện ý!

......

Công Tôn khó khăn đem hai cổ trùng mập mạp tìm về, sau khi cất vào bình bắt đầu hỏi thăm hành tung sư phụ nhà mình khắp nơi.

Lúc này, đèn mới lên rực rỡ, khắp thành giăng đèn kết hoa đố đèn.

Công Tôn một đường đi một đường đoán đèn, cuối cùng hắn đoán trúng nhiều nhất, được hai hộp bánh trung thu.

Đoán đố đèn xong, hắn tại đại đường Thái Bạch Cư tìm bốn vị sư phụ đang ăn cơm.

Công Tôn hầm hừ đi vào, đem bánh trung thu thả lên trên bàn.

Bốn vị lão thần y bưng bát cơm cười hì hì đưa đĩa rau cho đồ đệ.

Công Tôn ngồi xuống, bưng bát cơm lên, liền nhìn thấy một đám người ầm ầm bên ngoài, có quan sai còn có quân Hoàng thành, bắt thật nhiều Hắc y nhân.

Trong đại đường Thái Bạch Cư thực khách không ít, đều đang nghị luận.

"Nghe nói đó đều là thích khách. Chuẩn bị đêm nay giả trang đầu bếp ám sát Hoàng thượng."

"Dọa người như vậy? Hoàn hảo đều bị bắt! Ông trời có mắt."

Công Tôn cười tủm tỉm ăn cơm.

Chợt nghe khách trong tửu lâu còn nghị luận.

"Cuối cùng có tìm được mấy trù tử kia về không?"

"Không có! Chẳng biết đã đi đâu rồi!"

"Đầu năm nay, bắt trù tử để làm chi nhỉ?"......

Bao đại nhân và Bàng thái sư thuận lợi bắt được thích khách, kỳ thật hai người này cũng không biết lần này làm sao phá án, tóm lại thích khách hiếm khi hồ đồ sa lưới.

Hai người bọn họ về bẩm báo với Triệu Trinh, Triệu Trinh gật đầu khen hai người bọn họ phá án thần tốc, lệnh cửa cung theo kế hoạch bắn pháo hoa chúc mừng.

Buổi tiệc lớn sắp xếp trong cung, thập phần náo nhiệt.

Hạ Nhất Hàng và Âu Dương Thiếu Chinh, Long Kiều Quảng còn có Trâu Lương đều tới hoàng cung dự tiệc, mà Triệu Phổ lại không có ở đó, mấy anh em buồn bực —— còn chưa tìm được lão gia tử sao?

......

Triệu Phổ cơ hồ đem Khai Phong mình lật cả lên một lần, cuối cùng, rốt cuộc ở trên nóc nhà Thái Bạch Cư, tìm được Yểu Trường Thiên ngồi ngắm trăng uống rượu.

"Sư phụ." Triệu Phổ hạ xuống bên cạnh hắn.

Yểu Trường Thiên vươn tay vỗ vỗ bên cạnh.

Triệu Phổ đi qua ngồi xuống, phát hiện bên kia nóc nhà, có mấy người ăn mặc kiểu đầu bếp nằm ngổn ngang, đều ôm bình rượu, lúc này có vẻ say mèm.

Cửu vương gia dở khóc dở người, hỏi Yểu Trường Thiên, "Sư phụ, ngươi bắt đầu bếp này đến làm gì?"

Yểu Trường Thiên "Hừ" một tiếng, "Không cho hai tên kia ăn bánh trung thu năm nhân!"

"Cáp?" Triệu Phổ không có nghe rõ, nghiêng đầu nhìn sư phụ nhà mình.

Yểu Trường Thiên nguýt hắn một cái, "Ngươi không phải vào cung sao?"

Triệu Phổ cười cười, lấy trong lồng ngực ra hai cái bánh trung thu lúc ra khỏi cung, đưa một cái cho sư phụ hắn.

Yểu Trường Thiên tiếp lấy bánh trung thu, cùng đồ đệ song song ngồi trên nóc nhà, vừa uống rượu vừa nghe thanh âm ngáy ngủ của nhóm đầu bếp, tán thưởng trăng tròn trên đỉnh đầu, còn có ánh sáng lộng lẫy của pháo hoa......





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro