Chương 128: Bố cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: Bố cục

Bạch Mộc Thiên đã lâu không thấy, nhưng thật ra cũng không biến hóa bao nhiêu.

Triển Chiêu vốn chính là thấy hắn không vừa mắt thế nào đó, bị Yểu Trường Thiên vừa nói, lại càng thấy hắn không thuận mắt.

Mặt khác, lần này mưu kế của Cổ Ngôn Húc tuy rằng không có thực hiện được, nhưng rõ ràng là nhằm vào Bạch Ngọc Đường, Bạch Mộc Thiên xuất lực không ít, Triển Chiêu xa xa nhìn thấy một người một ngựa ngày càng gần, liền cảm thấy ngứa răng.

Yểu Trường Thiên liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta nói này."

Triển Chiêu hoàn hoàn, nhìn Yểu Trường Thiên.

"Ngoại công ngươi không dạy qua ngươi ứng phó người xấu thế nào sao?"


Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu ——ý tứ gì a?

Yểu Trường Thiên vươn tay chỉ chỉ quai hàm mình, nhe răng với Triển Chiêu, "Thả lỏng."

Triển Chiêu vươn tay, nhu nhu quai hàm mình —— thả lỏng?

"Người bị lừa tính kế, là bởi vì rất để ý." Yểu Trường Thiên nâng nâng mí mắt, thoạt nhìn lười biếng, cười cười với Triển Chiêu, "Nói chuyện với ngươi rất thú vị."

Triển Chiêu nhìn hắn —— sao lại pha trò lúc này a?

"Trên đời này, kỳ thật trừ bỏ Ngân Yêu Vương, còn có người từng tính kế với ta, có thể nói là đời này ta bị mắc mưu duy nhất một lần, người kia còn là người có võ công thấp."

Trong lời nói của Yểu Trường Thiên, thành công khiến cho Triển Chiêu thật quan tâm, Triển hộ vệ trợn tròn đôi mắt mèo, nhìn Yểu Trường Thiên, "Ai lại làm được chuyện lớn như vậy?"

Yểu Trường Thiên mỉm cười, "Ngoại mẫu ngươi a."

Triển Chiêu sửng sốt, thật lâu sau, hỏi lại, "Cái gì?"

Yểu Trường Thiên hí mắt xem xét hắn, "Nhìn thế nào trên người ngươi cũng có bóng dáng của nha đầu kia, năm đó có người tính kế ngoại công ngươi, nha đầu kia liền đem tất cả những người tính kế ra mặt thay cho ngoại công ngươi."

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Yểu Trường Thiên.

Bạch Quỷ Vương vươn tay, vỗ nhẹ lên bả vai Triển Chiêu. Bạch Mộc Thiên đang dần tiếp cận bĩu môi "Ngươi nhớ kỹ, hắn tính kế Bạch Ngọc Đường thì ngươi tính kế lại!"

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật gật đầu —— đó là đương nhiên.

"Còn có." Yểu Trường Thiên nhỏ giọng nhắc nhở Triển Chiêu, "Bộ dáng này, đều cảm thấy được chính mình so với tất cả mọi người còn thông minh hơn."

Triển Chiêu gật đầu đồng ý, Bạch Mộc Thiên vậy có một cỗ tử kính nhân, Bạch gia nguyên nhân bởi vì diện mạo, đều có một chỗ tử ngạo kính nhân*. Bạch Ngọc Đường cao ngạo, Bạch Hạ có một cỗ ngạo khí thư sinh, khí chất này trên người Công Tôn cũng có, loại ngạo khí này không khiến người ta phản cảm. So ra thì, Bạch Mộc Thiên tuy rằng mặt ngoài hiền hòa, nhưng trong khung cũng có chút cảm giác tự cao tự đại, phỏng chừng là làm người xấu đã lâu, ý nghĩ xấu đầy mình cũng dưỡng được ra khí chất.

*Chỗ này có lẽ là có loại khí chất cao ngạo khiến người ta kính phục.

Hai người tán gẫu vài câu, ngựa của Bạch Mộc Thiên đã tới trước mắt.

Lúc này thái dương đã buông xuống phía Tây.

Bạch Mộc Thiên xoay người xuống ngựa, nhìn nhìn trái phải, có chút bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, "Ngươi cũng thực là biết chọn địa điểm, cửa thành này người đến người đi, ta tốt xấu cũng coi như là gian tế, các ngươi đừng nói ra ngoài chứ!"

Yểu Trường Thiên chắp tay sau lưng, nhìn trời, Bạch Mộc Thiên không nói gì mà giở mặt xem thường, nhíu mày nhìn Triển Chiêu —— đối với người nọ thì một chút biện pháp cũng không có.

Nhóm binh sĩ Triệu gia trên thành lâu cũng không biết là tình huống gì, liếc mắt nhìn trộm phía dưới thành lâu một cái, quay đầu tiếp tục nhiệm vụ đứng gác của mình.

Bạch Mộc Thiên nhìn nhìn bên cạnh Triển Chiêu, có chút nghi hoặc —— Triển Chiêu mang theo Hắc y nhân.

Vừa rồi thật xa Bạch Mộc Thiên đã chú ý tới, Triển Chiêu không dẫn theo Bạch Ngọc Đường cùng đến, mà Hắc y nhân này, nhìn xa hắn còn tưởng là Ân Hậu hoặc Triệu Phổ......lại gần nhìn mới phát hiện không phải.

Yểu Trường Thiên liêu liêu mí mắt liếc mắt nhìn Bạch Mộc Thiên một cái.

Trên giang hồ, cơ hội gặp được tứ đại võ thánh* này là không nhiều lắm, Bạch Mộc Thiên và Bạch Ngọc Đường quen thuộc như vậy, cơ hội kính nhau mỗi ngày cũng có hạn. Nhưng cao thủ trong lúc tiếp cận đều có khí tràng, khí tràng cao thủ khiếp sợ như vậy không giống người tầm thường, không phải người giang hồ bình thường có thể sánh bằng.

*Tứ đại võ thánh: Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa và Yêu Thiên Trường (sau này là Yểu Trường Thiên)

Bạch Mộc Thiên cũng là người thông minh, đã muốn đoán được thân phận người này, liền nâng tay hành lễ với Yểu Trường Thiên, "Tiền bối, hạnh ngộ."

Yểu Trường Thiên đơn giản híp mắt, khóe miệng hơi hơi khơi lên một chút, cũng không nhìn ra cảm xúc của hắn.

Triển Chiêu bỗng nhiên có chút tò mò, Yểu Trường Thiên trước mặt cũng không quá thân thiện, có thể hay không thu Bạch Mộc Thiên làm đồ đệ? Có cơ hội phải hỏi hắn.

"Đúng rồi, có chuyện thiếu chút nữa đã quên." Triển Chiêu như là nhớ ra cái gì, bỗng nhiên cầm lấy cái chuông kia dùng sức rung hai cái.

Bạch Mộc Thiên rên rỉ một tiếng liền té ngã trên đất, bưng ngực lăn hai vòng trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra theo ót.

Triển Chiêu thu hồi chuông về, nghiêng đầu nhìn hắn.

Bạch Mộc Thiên dần dần bình thường lại, hít sâu mấy hơi, chống mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhíu mày nhìn chằm chằm Triển Chiêu, "Xuống tay ngoan độc như vậy, ta chính là ngàn dặm xa xôi chạy tới báo tin cho ngươi."

Triển Chiêu cười lạnh, "Cho nên ta phải cảm ơn ngươi chiếu cố Ngọc Đường."

Bạch Mộc Thiên ngẩn người, sau đó xoay mặt, "Ta cũng không muốn, nhưng muốn đổi lấy tín nhiệm dù sao cũng phải có chút lợi thế trao đổi, cái Khốn Long trận gà mờ kia làm sao có thể chống lại mệnh của Ngọc Đường."

Triển Chiêu tà mắt liếc hắn một cái, hiển nhiên không chấp nhận cách nói qua loa tắc trách này.

Bạch Mộc Thiên cũng không định trêu chọc Triển Chiêu nữa, một chút vừa rồi kia chính là lợi hại! Đau tê tâm liệt phế như vậy, hắn trước đây thật đúng là xem nhẹ tính tình Triển Chiêu.

"Ngươi tìm ta đến là muốn hỏi cái gì?" Bạch Mộc Thiên hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu liếc hắn một cái, "Không phải ngươi tìm ta sao?"

Bạch Mộc Thiên hơi hơi sửng sốt.

"Ngươi dùng biện pháp rõ ràng như vậy hại đến Ngọc Đường, còn cung cấp Tơ Vàng Linh......Phải biết rằng Tơ Vàng Linh giả một khi lộ ra ngoài, thực dễ dàng bị người nhìn thấu." Triển Chiêu cao thấp đánh giá hắn một chút, "Ta còn tưởng ngươi đối phó không được, muốn ta cứu ngươi."

Bạch Mộc Thiên thở dài, lắc đầu, "Lần này xem như ngươi nói đúng, mau cứu ta ra ngoài."

Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc, "Bạch Mộc Thiên ngươi không phải quyết tâm tìm Ác Đế thành làm nơi nương tựa sao? Sao lại đổi ý rồi?"

Bạch Mộc Thiên vẻ mặt ghét bỏ, "Chỗ ấy không phải là ngốc đâu, ta hiện tại vào được ra không được cũng là do ngươi ban tặng, chi tiết về Ác Đế thành ngươi muốn ta đã hỏi thăm rõ ràng, chỉ cần ngươi giúp ta thoát thân, sau đó lấy cổ trùng trong thân thể ta ra, từ nay về sau thả cho ta tự do không suy tính hiềm khích, ta liền nói cho ngươi thứ ngươi muốn."

Triển Chiêu nghe xong lời hắn, liền cười khanh khách, hiển nhiên sẽ không đáp ứng điều kiện của hắn, "Ngươi bàn tính đối phó rất tốt, ngươi thấy dựa vào cái gì thả ngươi đây? Ngươi cũng hại không ít người. Hơn nữa ngươi mở miệng ra liền ba hoa chích chòe, ai biết có phải thực sự lo lắng hay không? Muốn ta cứu ngươi, ta có thể lo, bất quá ngươi phải cho ta chút lợi ích."

"Đã sớm biết ngươi sẽ nói vậy mà." Bạch Mộc Thiên nói xong, đưa tay lên, ném đồ vật gì đó qua chỗ Triển Chiêu.

Triển Chiêu đưa tay tiếp lấy, là một quả âm bản.

Triển Chiêu hí mắt đánh giá khối âm bản kia, thoạt nhìn có chút lâu năm, không giống như là mới tạo ra.

"Ta biết năm Hắc y nhân kia ở đâu. Các người phải tìm ra được tông tổ máu, bí mật liền giấu ở chung một chỗ".

Triển Chiêu hỏi, "Người ở đâu?"

"Trầm Tinh điện." Bạch Mộc Thiên nói, "Hết thảy bí mật, đều giấu ở trong Trầm Tinh điện, mà muốn tiến vào Trầm Tinh điện, trăm năm mới có một cơ hội, về phần chính xác là ngày nào, phải đi hỏi Lục lão gia tử."

Nói xong, Bạch Mộc Thiên xoay người lên ngựa, "Ta cho ngươi miếng ngọt rồi, ngươi có thể điều tra một chút, nếu là thật, vậy dựa theo mục đích trước đây của chúng ta, ngươi cứu ta ra, ta nói cho ngươi bí mật của Ác Đế thành."

Triển Chiêu thu lại miếng âm bản kia, gật gật đầu.

Bạch Mộc Thiên nói "Cáo từ" với Triển Chiêu liền kỵ mã đi khỏi.

Chờ bóng dáng Bạch Mộc Thiên biến mất trong tầm mắt vào trời chiều, Triển Chiêu quay sang hỏi Yểu Trường Thiên, "Tiền bối thấy thế nào?"

Yểu Trường Thiên lúc này chắp tay sau lưng, ánh mắt lay động theo gió, hiển nhiên tâm tư đã đi nơi khác.

Triển Chiêu nhìn qua, chọc chọc bả vai hắn, "Tiền bối?"

Yểu Trường Thiên rốt cục đem lực chú ý kéo lại, quay đầu nhe răng với Triển Chiêu, "Bí mật của Trầm Tinh điện a......ta đã nói việc này sớm không đến muộn không đến, cố tình lại gặp chuyện không may này, nguyên lai là muốn dẫn Lục Thiên Hàn rời khỏi Băng Nguyên đảo a."

"Vừa rồi Bạch Mộc Thiên nói, trăm năm chỉ có cơ hội tiến vào Trầm Tinh điện này......Trầm Tinh điện không phải đã đóng băng không có cách nào tiến vào sao? Vẫn là giống như Đồ Vân Phong, mỗi năm lại tản đi một lần?" Triển Chiêu khó hiểu.

Yểu Trường Thiên ngoắc tay với Triển Chiêu, "Tiểu quỷ, ta nói cho ngươi bí mật này, bất quá ngươi phải giữ bí mật."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, vội vàng nhìn qua, nghiêng lỗ tai tỏ vẻ —— nói nha!

Yểu Trường Thiên đang định mở miệng, lại do dự một chút, nhìn Triển Chiêu, "Ngươi thật sự phải giữ bí mật! Bạch Ngọc Đường cũng không thể nói!"

Triển Chiêu gật đầu a gật đầu, ngón tay lại còn là ở phía sau tính toán thiệt hơn một chút.

Yểu Trường Thiên hạ giọng, nói vài câu bên tai Triển Chiêu.

Sau khi Triển Chiêu nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Yểu Trường Thiên, hiển nhiên sau khi nghe xong lời của hắn có chút không tiêu hóa nổi.

Còn không đợi Triển Chiêu hỏi lại, Yểu Trường Thiên chợt lóe thân, không còn bóng dáng, liền lưu lại một câu, "Ta đi trước."

"Ai!" Triển Chiêu vội hỏi, "Người đi đâu vậy a?"

Mà hỏi xong, nào còn bóng dáng Yểu Trường Thiên, Triển Chiêu lại thong thả bước đi hai bước, một hồi sau, chạy về quân doanh trước đã.

......

Mà lúc này, trong quân doanh Triệu gia.

Triệu Phổ và Công Tôn vội vàng nghiên cứu đám người cùng một đống chai chai lọ lọ trong gánh hát kia, rất là bận rộn.

Trong một viện tử trên sườn núi có chút yên lặng, bên bàn đá, ba người ngồi, lại còn là tương đối thanh thản.

Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường chống khuỷu tay lên vào mặt bàn, tay chống mặt nhìn chằm chằm đôi giày của mình ngẩn người, thỉnh thoảng lại thở dài.

Đối diện, Công Tôn cầm quyển sách, xem được một lúc, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Trên một cái ghế đá gần bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử ngồi ôm con mèo nhỏ, một bên lơ đãng vuốt ve mèo, một bên ngửa mặt, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Quan sát thấy Bạch Ngọc Đường chau mày thật chặt, Tiểu Tứ Tử vươn một ngón tay, day day mi tâm cho hắn.

Bạch Ngọc Đường vừa nhấc đầu, con mèo béo trong lòng Tiểu Tứ Tử kia "Meo" một tiếng chạy.

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Hai người vừa quay đầu, chỉ thấy bên ngoài cổng tò vò, Triển Chiêu "Sưu" một tiếng chạy vào trốn.

Tiểu Tứ Tử liền cảm giác một trận gió thổi qua, vạt áo Triển Chiêu vù vù lướt qua mặt.

Tiểu Tứ Tử nhu nhu mặt, Triển Chiêu đã đứng ở trước mặt, lôi kéo Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ngọc Đường! Ngoại công đâu?"

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ sân cách vách, "Cùng sư phụ ta xem bọn Công Tôn......"

Bạch Ngọc Đường nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu "Sưu" một chút, trở mình băng qua tường.

Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm tường viện trong chốc lát, quay đầu lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Mà hai người còn chưa nói gì, "Sưu" một chút, Triển Chiêu đã trở lại, tiếp tục rơi xuống trước mắt Bạch Ngọc Đường, vạt áo lướt qua mặt Tiểu Tứ Tử, "Ta không phải nói ngoại công ta, ngoại công ngươi đâu!?"

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sốt ruột, cũng có chút bất đắc dĩ, "Đột nhiên quay về Băng Nguyên đảo, cũng không bảo ta đi cùng."

"Đã trở về rồi!" Triển Chiêu sốt ruột, túm Bạch Ngọc Đường, "Yêu Yêu đâu? Chúng ta cũng đi!"

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, "Ngoại công mượn Yêu Yêu đi cùng rồi, hình như là có việc gì gấp chạy về Băng Nguyên đảo đi......"

"Cô cô ngươi đâu?" Triển Chiêu lại hỏi một tiếng.

Công Tôn Mỗ xen vào một câu, "Nha đầu vừa rồi cũng một vị nữ tướng quân lên phố rồi."

"Không xong!" Triển Chiêu nóng nảy, kéo Bạch Ngọc Đường, "Mau, chúng ta cũng đi Băng Nguyên đảo!"

"Đi Băng Nguyên đảo làm gì?"

Triển Chiêu vừa dứt lời, ngoài sân có người hỏi.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tôn lắc lư đi vào, phía sau Ân Hậu đi theo vẻ mặt nghi hoặc.

Hai người bọn họ vừa rồi ở sân cách vách, Triển Chiêu bay vào rồi lại bay ra, hai người bọn họ qua đây xem tình huống.

Triển Chiêu đem miếng âm bản kia thả lên trên mặt bàn, "Chuyện của Cổ Kính Chi Cổ Ngôn Húc kỳ thật là muốn đem lão gia tử dẫn đến Băng Nguyên đảo! Hắc y nhân lớn tuổi kia hẳn là muốn đến Băng Nguyên đảo!"

Bạch Ngọc Đường đứng lên, "Hắn đi Băng Nguyên đảo làm gì?"

"Năm đó tất cả chuyện đã xảy ra, kỳ thật đều là một sự sắp đặt mà thôi." Triển Chiêu gấp gáp nói, "Sắp đặt trước nhiều năm như vậy, chính là vì giờ khắc hiện tại này!"

Công Tôn buông sách, nhẹ nhàng vuốt cằm, "Cho nên mục đích chân chính của những người năm đó, cũng không phải vì muốn sát hại Lục Thiên Hàn?"

"Bọn họ đều là muốn vào Trầm Tinh điện!"

Triển Chiêu nói một câu, Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Trầm Tinh điện có thể đi vào?"

Lúc này, Triệu Phổ bên ngoài cũng đi vào.

Mọi người "Bá lạp" một tiếng xoay mặt, đều nhìn Công Tôn Mỗ ngồi ở bên bàn phía trước.

Công Tôn Mỗ cau mày suy nghĩ trong chốc lát, sờ sờ cằm lầu bầu, "Chẳng lẽ......là Nguyệt lạc tinh trầm trong truyền thuyết?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro