Chương 129: Trời đông giá rét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: G2

129- Trời đông giá rét

Lúc này, sáng tinh mơ, Công Tôn tỉnh lại liền cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi vào, đưa tay sờ cái ổ chăn bên cạnh, thở dài.

Mỗi ngày, buổi sáng y đều kéo ổ chăn, thông thường đều có thể ôm Tiểu Tứ Tử mập mạp, đặc biệt những ngày trời lạnh như thế này, tiểu tử kia đều hướng trong ngực y mà chui vào.

Đẩy chăn mềm ngồi dậy, Công Tôn trực tiếp bị gió thổi thẳng vào người mà "run run" song không quan tâm chỉ ngồi ngơ ngác nhìn...

Lục Thiên Hàn một mình trở về Băng Nguyên Đảo đúng là khiến Bạch Ngọc Đường vội muốn chết.

Lần này Yêu Yêu còn bị mượn đi, Ngũ Gia chỉ có thể cưỡi ngựa lập tức trở về Băng Nguyên đảo.

Chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể để cho Bạch Ngọc Đường một mình quay về giải quyết, đi cùng còn có Triển Chiêu, Triệu Phổ cho phép Trâu Lương dẫn theo tinh binh đi theo khi cần thì hỗ trợ. Mặt khác, Lâm Dạ Hỏa cũng đi theo, Thiên Tôn cũng hợp thời biến mất, phỏng chừng cũng là chạy đi Băng Nguyên đảo, lão gia tử không cần cưỡi ngựa, chỉ cần không lạc đường, hẳn là so với bọn Bạch Ngọc Đường tới Băng Nguyên đảo sớm hơn.

Yểu Trường Thiên cùng Triển Chiêu thấy Bạch Mộc Thiên ngày sau cũng đã không thấy, mọi người mong hắn có thể đến trước, ít nhất có thể phụ Lục Thiên một tay, đừng để lão gia tử một mình đối đầu.

Công Tôn ở trên giường thở dài, Công Tôn tính ra là một người biết chuyện, nhưng y thân thể quá yếu, ngồi một đoạn đường dài, với tốc độ ngựa chạy xóc nảy trên đường đi, không khéo chưa đến Băng Nguyên đảo đã bị gây sức ép chết.

Cuối cùng, Công Tôn thiên đinh vạn chúc*, cho phép Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhất định mang Tiểu Tứ Tử theo.

* thiên đinh vạn chúc: dặn đi dặn lại

Công Tôn ở trên giường lại một lần nữa nằm xuống thở dài, ôm lấy gối đầu giống tiểu mập mạp tiếp tục ngẩn người —— đoàn người rời đi đã ba ngày, thật nhớ nhi tử!

Đang ngồi trên giường ngẩn người thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

Công Tôn nhíu mày —— Trước đó y ở quân doanh không ngủ ngon, Triệu Phổ hai ngày liền cùng y ở cùng trướng chủ soái....Thế nào mà trướng chủ soái cũng cũng ồn ào như thế?

Đưa tay mở cửa sổ ra, Công Tôn cũng bị hù cho sửng sốt một chút —— Hèn chi lạnh như vậy, tuyết bắt đầu rơi rồi a!

..........

Trở mình tìm ra một kiện áo choàng phủ thêm, Công Tôn ra cửa, tuy rằng cóng đến run run một cái nhưng y vẫn giẫm lên tuyết trên nền, đi đến tiền viện, Triệu Phổ đang xử lý công vụ ở thư phòng.

Cửa thư phòng, đứng đầy tướng sĩ, Công Tôn nhìn lướt qua, phát hiện thập đại phó tướng đại thể đều đến, đây vừa nhìn nhất định là xảy ra chuyện.

Từ cửa viện đi vào trong nhìn thoáng qua, đứng ở giữa thư phòng Triệu Phổ đang nhìn cái gì đó, Âu Dương và Hạ Nhất Hàng không biết ở trên sa bàn đang mở chuẩn bị gì đó, Đổng Thiên Dực đang theo Triệu Phổ trò chuyện.

Công Tôn đứng ở cửa do dự không biết có nên đi vào hay không.... Chẳng nhẽ quân tình xảy ra chuyện gì quan trọng.

Đang suy nghĩ, chợt nghe có người sau lưng hỏi hắn, "Quân sư, thế nào mà lại không đi vào?"

Công Tôn hơi sững sờ, bên cạnh, Hạ Nhất Hàng liền đi lên.

Công Tôn gãi gãi đầu —— suýt tí nữa đã quên Triệu Phổ che dấu hắn dưới thân phận là quân sư, nhưng Công Tôn ngay cả bản thân là người của Khai Phong phủ một chút tự giác cũng không có, nói ra, liền cho rằng mình chỉ là một lang trung mà thôi.

Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ cười cười một tiếng, trên đời này có vài người chính là để cho không người khác, có vài người tốt mà không tự biết, Công Tôn như vậy, chính là thông minh mà không tự biết... Hiển nhiên chính là một cổ kim kỳ tài, hết lần này tới lần khác cảm giác mình chỉ là một lang trung, nói ra, cùng Bạch Ngọc Đường nói mình tướng mạo bình thường như nhau, có chút thiếu đánh mà.

Công Tôn theo Hạ Nhất Hàng đi vào trong, hiếu kỳ hỏi, "Vậy đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hạ Nhất Hàng gật đầu, hạ giọng đối Công Tôn nói một câu, "Thổ Phiên nổi loạn".

Công Tôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Hàng, nhịn không được hỏi: "Sao lại đột nhiên như vậy a?"

Hạ Nhất Hàng gật đầu.

Lúc này, chỉ thấy trong tiểu viện mấy phó tướng đều quay đầu ra cửa thi lễ.

Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Ân Hậu vào.

Thiên Tôn và Yểu Trường Thiên đã đi mất, dù sao cũng phải lưu lại bản thân ở quân doanh chiếu ứng, cho nên lão gia tử không đi.

Ân Hậu hiển nhiên cũng không minh bạch, đi tới hỏi Hạ Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Nhất Hàng đem lời vừa nói với Công tôn đối với hắn tương đồng, Ân Hậu nhíu mày, "Sao lại có chút đột nhiên như vậy".

Hạ Nhất Hàng hỏi Ân Hậu, "Nghe nói lão gia tử ở trong thành có bằng hữu?"

Ân Hậu bất đắc dĩ cười, nhìn Hạ Nhất Hàng, "Ngươi là nghe nơi nào tung tin vịt a, bằng hữu không có, đối thủ nhưng thật ra lại có, hoàn toàn lợi hại."

Hạ Nhất Hàng cũng cười, cùng Ân Hậu vừa nói vừa cười tiến vào.

Công Tôn quan sát bốn phía một chút, thập đại phó tướng đưa mắt nhìn Ân Hậu đi vào, trong mắt ánh lên sự sùng bái và say mê khó thể giấu được.

Công Tôn đột nhiên nghĩ đến đã từng đụng phải một số người giang hồ tìm Ân Hậu gây phiền toái, ngay cả một chiêu của Ân Hậu cũng không tiếp nổi, những kẻ giang hồ hẹp hòi luôn nhìn Ân Hậu với ánh mắt khinh thường. Công Tôn thường xuyên hiếu kỳ, những tên thùng cơm ầm ầm vang lên chính nghĩa hướng quân sĩ, từ nơi nào lấy dũng khí từ đâu mà khinh thị Ma cung chúng lão? Bây giờ suy nghĩ một chút, có ít người nghiêm túc, là muốn mình cũng rất lợi hại sau đó tài năng được phát hiện. Có thể có người cả đời đều không có cơ hội dùng ánh mắt như thế nhìn một người, kiêu ngạo đến chỉ tự mình xem tự mình nghĩ nhìn, đấy tột cùng là may mắn hay bất hạnh? Có lúc vô tri vô năng, mới phải che đậy cặp mắt.

Bên kia phủ thành, ngoài bến đò, một con thuyền đang lái rời.

Con thuyền thuần trắng lướt nhanh như gió ra khỏi bến tàu, hướng phía Bắc mà đi, bến đò nhiều người đều dừng nghỉ chân ngắm nhìn, than thở thuyền lái thật mau!

Thuyền này thuần trắng cực đẹp, thoạt nhìn thực xa hoa, không giống những thuyền xa hoa khác tốc độ cực nhanh.

Nhưng khác với vẻ ngoài rất uy phong, trên thuyền cảnh tượng mới khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Bạch Ngọc Đường lo lắng đứng ở đầu thuyền, một hồi nhìn xa xa chỉ mong thấy đường nét Băng đảo, một hồi lại liếc mắt nhìn đuôi thuyền.

Lúc này, ở đuôi thuyền là hai người áo đỏ nhoài về phía trước, mỗi người ôm một bên lan can đang nôn khan.

Hai người ấy là ai?

Đó chính là Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu là người Giang Nam nên không biết bơi, thuyền chạy chậm cũng miễn cưỡng được, nhưng lần này cấp tốc, thuyền lướt như bay trên mặt biển, ngoài khơi dù sao cũng không giống với hồ, ngoài đó sóng lớn mãnh liệt, Triển hộ vệ lục phủ ngũ tạng đều nhanh chóng muốn ói ra, hắn vốn được coi là người nhẹ như yến, giờ đây càng thêm mềm như bông tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Mà là một người từ nhỏ đến lớn lăn lộn trong sa mạc chân chính là người không biết bơi, Lâm Dạ Hỏa đã sớm choáng váng đến bản thân như thế nào cũng không nhớ rõ.

Lâm Dạ Hỏa lúc này thực hối hận, hắn vốn muốn theo Trâu Lương cùng nhau cưỡi ngựa đi đường bộ, thế nhưng buổi tối hôm qua hắn cùng Trâu Lương cãi nhau, sáng nay không thấy hắn, lại cảm thấy đi thuyền lớn tới Băng Nguyên đảo nhanh hơn, do đó liền bỏ lại Trâu Lương đuổi theo thuyền.

Trước khi đi hắn hoàn toàn vì sinh khí với Trâu Lương, cuối cùng Tả tướng quân chân chính bị hắn làm cho tức chết, nói hắn sao không đi chứ gì, lát nữa coi chừng say sóng....

Hỏa Phượng vừa nôn vừa suy xét, tên câm kia đã không mở miệng thì thôi, một khi vừa nói thì liền một miệng quạ đen.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa ở giữa cầm bình dược cao hướng Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vội vàng cầm bình dược đối với nhân trung và huyệt thái dương của hai vị đại hiệp xoa xoa, Tiểu Lương Tử ngồi chồm hổm một bên khinh bỉ nhìn.

"Hai người thế nào mà lại vô dụng như vậy! Cẩn Nhi ngươi đừng lãng bí hương cao như vậy, cho hai hũ gạo này hảo phí?"

Tiểu Lương Tử vừa mới dứt lời, hai người ói lợi hại hơn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục nhìn Băng Nguyên đảo... Lúc này đã có thể thấy sơn trang trên đảo.

Ngũ Gia thực ra trong lòng không quá lo lắng, bọn họ đã đi ngày đêm, với tiến trình như vậy, mặc dù không có Yêu Yêu, nhưng cũng không kém là bao... Vả lại dựa theo tiến trình, Yểu Trường Thiên hẳn là so với bọn họ sẽ đến sớm... Với điều kiện hắn trên đường không gặp phải truyện gì bất ngờ a.

Bạch Ngọc Đường trong lòng ngổn ngang tâm sự bỗng thấy có người kéo tay hắn. Hắn cúi đầu xuống, không biết từ bao giờ Tiểu Tứ Tử đã chạy đến bên hắn, hai tay nắm lấy tay của hắn, ngước mặt lên nhìn hắn với vẻ mặt mất hứng.

Bạch Ngọc Đường nhìn xuống chằm chằm, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ phương xa:

"Di di"

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhìn theo hướng tay của Tiểu Tứ tử, chỉ thấy ở bến đò hướng Băng Nguyên đảo, có người đứng, một thân bạch y...Không phải ngoại công hắn cũng không phải sư phụ hắn, mà là mẫu thân đại nhân của hắn, Lục Tuyết Nhi.

Bạch Ngọc Đường ngực hồi hộp một chút... Sao nương hắn lại tới?

Theo bản năng đi về phía trước, chỉ thấy Lục Tuyết nhi tựa hồ là thấy hắn, ở bến đò đối với hắn phất tay, "Bảo bối!"

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái,theo bản năng hướng Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái —— Cái gì... nàng cho tới giờ vẫn gọi ngươi như vậy?

"Chậm một chút! Đừng nóng vội, ngoại công ngươi vẫn tốt."

Lục Tuyết Nhi dùng nội lực hướng Bạch Ngọc Đường ở xa nhắc nhở, nhưng cũng xem như cứu Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia thở phào một cái, tâm cũng tĩnh lại.

Đuôi thuyền, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu đã rõ, rồi nhanh chóng quay đầu ôm lan can tiếp tục nôn khan.

Thuyền rút cục cập bờ, ngoại trừ Lục Tuyết Nhi ở ngoài, còn một vài đệ tử của Ánh Tuyết Cung.

Tiểu Lương Tử ôm Tiểu Tứ Tử liền nhảy ra khỏi thuyền, Lục Tuyết Nhi chặn lại ôm lấy Tiểu Tứ Tử mập mạp, cục cưng, cục cưng gọi liền mấy tiếng.

Bạch Ngọc Đường quay về đuôi thuyền đỡ Triển Chiêu. Triển hộ vệ đã cảm thấy cước bộ hư vô, như kiểu say rượu. Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu rời đi.

Hỏa Phượng vịn lan can run rẩy đứng lên, việc ấy thì ghê lắm à, khi không đã bị coi là không khí, ấy vậy mà giờ từng đôi từng đôi xuất hiện muốn làm mù đôi mắt mà, biết vậy đã không bỏ tên câm kia lại mà chạy tới.

Hắn đang thực phiền muộn thì dưới thuyền chạy tới một đám đệ tử Ánh Tuyết Cung đỡ hắn rời thuyền lên bờ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn trái nhìn phải một lúc, Ánh Tuyết Cung đều là nữ đệ tử, hơn nữa Tuyết Nhi thu đồ đệ có quy củ nếu không phải mỹ nhân thì đừng có cố gắng.

Lâm Dạ Hỏa được bảy, tám bạch y mỹ nhân đỡ lên bờ, đám mỹ nhân vẫn còn trêu chọc hắn....

"Lâm Đường chủ da dẻ thật tốt a!"

"Thật là trắng nha! Một cái ban cũng không có !"

"Vóc dáng thật tốt luyện như nào mới tốt a?"

"Đúng nha! Eo nhỏ, chân dài!"

"Thật thơm nha! Dùng cái gì gội đầu a!"

"Miệng bôi cái gì? Thế nào mà lại thực nhuận sắc nha!"

Lâm Dạ Hỏa được dỗ ngửa mặt lên trời cười thỏa mãn, "Ha Ha Ha" một lát rồi cúi đầu xuống... Chỉ thấy cách đó không xa kỵ binh Triệu gia quân trái phải chạy tới đầy phong trần mệt mỏi.

Trâu Lương ở phía trước, giống như sói hoang, mặt đen lại muốn mau chóng vượt lên nhưng còn bận tâm Bao Chửng bên cạnh.

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, khen ngợi —— Nha! Tên Câm tới thật nhanh a!

Bên cạnh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Dạ Hỏa cố gắng gượng đến thiếu đánh, lại nhìn sắc mặt Trâu Lương, phỏng chừng hắn là ra roi thúc ngựa chạy tới, không phải vậy thì làm sao đi đường bộ mà theo kịp thuyền bọn họ chứ. Nhìn lại một chút đám mỹ nữ vây quanh vui vẻ chọc ghẹo Lâm Dạ Hỏa...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thức thời dịch chuyển ra một chút.

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay ngửa mặt chăm chú nhìn Lâm Dạ Hỏa lòng nói —— Hỏa Kê thật xui xẻo!

"Nương". Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ Lục Tuyết Nhi đang cùng Tiểu Tứ Tử vui vẻ ra mặt.

Lục Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn nhi tử một cái, đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Tiểu Lương Tử, đưa tay sờ sờ mặt Bạch Ngọc Đường, "Ngươi trên đường chưa ăn sao? Xấu thành như vậy sao tới gặp ngoại công ngươi"

Bạch Ngọc Đường muốn hỏi một chút chính xác hoàn cảnh của ngoại công, ai ngờ Lục Tuyết Nhi liếc mắt nhìn thấy Triển Chiêu, cả kinh kêu một tiếng, nhào qua hai tay đặt lên bên má Triển Chiêu, "A! Lại gầy nữa rồi! Trước kia quai hàm ngươi đâu như này hả hả hả....."

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn bỗng nhiên nhìn thấy Lục Tuyết Nhi giậm chân, mở miệng kêu "Bá mẫu...."

"Bá cái đầu ngươi a! Ngươi thế nào mà lại gầy như vậy? Ngươi và nương phải cùng ta liều mạng!" Lục Tuyết Nhi vừa nói vừa đưa tay nắn tay chân Triển Chiêu, Triển Chiêu mặt đỏ bừng hướng bên cạnh trốn.

Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn cản nương hắn. Lục Tuyết Nhi trừng hắn, "Hai người làm gì? Giảm béo a!"

Triển Chiêu xấu hổ, hướng Lục Tuyết Nhi xua tay —— Kỳ thực không ốm, do đoạn đường này bị say thuyền nên nôn.

Bạch Ngọc Đường cũng không tranh cãi cùng nương hắn, vội vàng hỏi, "Ngoại công đâu?"

"Đừng lo, ngoại công con không có chuyện gì, được ta khuyên bảo một hồi lúc này đang ở trong phòng hối hận đấy!" Lục Tuyết Nhi tức giận, hai tay chống lưng bất mãn nói thầm, "Thật là! Tuổi đã cao mà làm việc tùy hứng!"

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, "Bá mẫu làm sao người biết?"

Lục Tuyết Nhi nhướn mày, "Ta hai ngày trước nhận được bồ câu đưa tin của sư phụ ngươi, nói là Băng Nguyên đảo có cừu oán tới cửa, phụ thân ngươi trước đem ngươi bỏ chạy giờ đã trở lại, việc quá gấp, nhượng ta trở về hảo hảo quản hắn"

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa nghe được há to miệng —— Thiên Tôn vậy mà dùng chiêu này...

Tiêu Lương nhịn không được cảm thán, "À nha! Lão gia tử vậy mà dùng chiêu này a. Bồ câu bay không thể so với Yêu Yêu chậm chạp, hơn nữa cách Băng Nguyên đảo gần nhất chính là Ánh Tuyết cung, có thể "quản được" Lục Thiên Hàn, trên đời này tất nhiên là chỉ có bảo bối của hắn Lục Tuyết Nhi!"

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều gãi đầu —— Lão gia tử thời khắc mấu chốt thật đáng tin cậy a.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác mình thật hồ đồ, thế nào mà không nhớ tới thông tri cho nương hắn một tiếng.

Lục Tuyết Nhi mang theo mọi người rời bến đò lên núi, Bạch Ngọc Đường có phần lưu tâm tới lời Công Tôn nói "Nguyệt lạc tinh trầm" là có ý gì.

Chỉ là không đợi hắn nói ra, Triển Chiêu đã chạy trước vài bước, hỏi Lục Tuyết Nhi "Bá mẫu, người biết nguyệt lạc tinh trầm là cái gì sao?"

Lục Tuyết Nhi ngây ra một lúc, " Nguyệt lạc tinh trầm? Vật gì vậy?"

Mọi người thấy Lục Tuyết Nhi phản ứng, cũng không tránh có chút thất vọng —— quả nhiên là không biết a...

Tiểu Lương Tử lôi kéo tay của Tiểu Tứ Tử, theo những người lớn từng bậc từng bậc đi lên bậc thang, vừa hỏi, "Cẩn nhi, người biết đó là cái gì sao?"

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn trời một chút, vươn tay nhỏ bé khẽ bấm đầu ngón tay.

Lâm Dạ Hỏa đi ở phía sau nhìn thấy liền vui vẻ, đưa tay chọc cổ Tiểu Tứ Tử, "Ngươi dáng vẻ như thể thầy bói là học ở đâu a?"

Tiểu Lương Tử đuổi Lâm Dạ Hỏa, "Không được chọc"

Tiểu Tứ Tử một lúc dẩu môi, "Nhất định hôm nay."

Phía trước, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều dừng bước lại, quay đầu, "Cái gì hôm nay..."

Câu hỏi chưa dứt, bỗng nhiên...có vài bông hoa tuyết rơi xuống.

Mọi người theo bản năng ngẩng mặt lên, trên bầu trời, dày đặc hoa tuyết rơi rơi đáp xuống thềm đất.

Lục Tuyết Nhi ôm cánh tay ngửa mặt, nở nụ cười, "Ừ, cũng đến lúc tuyết rơi rồi a."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro