Chương 159 Từng trận gió nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159 Từng trận gió nhỏ

Editor: YOYO

Beta: Ngân Nguyễn


Tầng năm Cung Phúc lâu xuất hiện một đám cao thủ võ lâm, trong khi đó quan hệ giữa các đại môn phái phức tạp, các đại cao thủ trong lúc ân oán tình cừu, tóm lại thời điểm ăn cơm mà đụng phải đúng là xấu hổ.

Duy độc nhóm tiểu đệ tử phái Thiên Sơn vẫn hoạt bát như cũ, vui vẻ đem đĩa rau dâng lên Thiên Tôn.

Cao tăng Thiếu Lâm dù sao cũng là đức cao vọng trọng, vừa đi lên lầu, hậu bối các đại môn phái đều đứng dậy hành lễ.

Các lão hòa thượng đương nhiên cũng sẽ không cao giá lên tận tầng năm ăn đồ chay, là chưởng quầy đặc biệt sắp xếp vị trí cho các vị đại sư.

Huyền Minh có chút khó hiểu nhìn Thiên Tôn một đầu tóc đen.

Lúc này Thiên Tôn đang dùng bữa, tâm tình thoạt nhìn bộ dáng không tồi, được đám tiểu đồ đệ uy đến vui tươi hớn hở.

Huyền Minh thấy có chút xuất thần......

Huyền Minh đại sư thân phận gần với phương trượng Huyền Hư của Thiếu Lâm mà trên thực tế Huyền Hư vẫn là sư đệ của Huyền Minh, chỉ là võ công không có tốt bằng sư đệ.

Huyền Minh năm nay cũng hơn chín mươi, lúc hắn còn rất nhỏ đã xuất gia, vẫn đi theo sư phụ hắn, để cho ở bên phương trượng Thiếu Lâm. Bởi vậy, Huyền Minh trước đây đã gặp qua Thiên Tôn rất nhiều lần......Nhưng mà,Thiên Tôn trong trí nhớ của Huyền Minh, cũng không phải cái dạng này. Thiên Tôn lại có ngày cười đến hạnh phúc như vậy, lão hòa thượng trước kia có muốn nghĩ, cũng chưa từng nghĩ tới.

Bạch Ngọc Đường để ý thấy Huyền Minh nhìn chằm chằm Thiên Tôn, cũng có chút khó hiểu.

Mọi người ngồi xuống ăn cơm, cũng không nói chuyện đứng đắn, mà là hàn huyên. Cũng may Dụ Mộ Trì và Nghiêu Tử Lăng đã rất quen thuộc, Đường Tiểu Muội, Triệu Viện và Liễu Cẩm Lân cũng vui vẻ tán gẫu, Đường Tứ Đao và Bạch Ngọc Đường có thể uống hai chén, bởi vậy không khí xấu hổ dần dần được giảm bớt.

Huyền Trữ và Minh Tây tuy rằng ngồi với nhau mắt trợn trắng, nhưng dường như là không gây sự ầm ĩ như ngày xưa, dù sao, Thiên Tôn cũng ở đây.

Ngay trong lúc hài hòa này, đột nhiên......Có một âm thanh vang lên, "Các vị đại sư."

Trong hoàn cảnh mọi người tận lực nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên có người lớn tiếng nói chuyện, mọi người không khỏi đầu nhìn qua.

Chỉ thấy người nói chuyện, cư nhiên là chưởng môn Lôi Thiếu môn vừa rồi vẫn cúi đầu ăn cơm, nhìn không chớp mắt, Lôi Nhạc.

Bốn vị cao tăng thấy có người bắt chuyện, liền ngẩng đầu nhìn Lôi Nhạc.

Lôi chưởng môn ít đi lại trên giang hồ, mọi người cũng chưa có hiểu biết gì về hắn.

Huyền Viễn là người tương đối ôn hòa trong bốn vị cao tăng, liền hỏi, "Lôi thí chủ, có gì chỉ giáo?"

Lôi Nhạc lúc này đã ăn cơm xong, đang ngâm bình trà thưởng thước, định thần một lúc, chậm rì rì mở miệng, "Vãn bối có cái nghi vấn, vẫn muốn thỉnh giáo."

Bốn vị cao tăng liếc mắt nhìn nhau một cái, vị này đang muốn hỏi phật pháp hay là hỏi gì?

"Thí chủ muốn hỏi gì?" Huyền Hối tính tình so ra có chút u ám, cũng không biết Lôi Nhạc xuất phát là mục đích gì, là địch hay là bạn. Lão hòa thượng vừa hỏi, vừa đánh giá người thanh niên này......Dựa vào tuổi tác của hắn, cũng coi như có can đảm, bình thường hậu bối võ lâm hẳn là cũng không dám nói chuyện với bọn họ đi.

Lôi Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt tự nhiên nhìn nhìn bốn vị cao tăng, mở miệng, "Vãn bối vẫn muốn hỏi, Thiên Tôn và Ân Hậu, người nào lợi hại hơn?"

Lôi Nhạc lên tiếng nói ra, khiến cho vài người trên lầu sặc.

Đầu tiên bị sặc chính là Lục Phong.

Đường Tứ Đao khẽ nhíu mày, Dụ Mộ Trì cũng liếc mắt nhìn Lôi Nhạc một cái...... Mọi người ở đây cũng thấy Lôi Nhạc tựa như tự tiếu phi tiếu*, lúc này đều chỉ có một ý tưởng —— Chọn chuyện này a! Vị này nhất định phải chọn chuyện này a!

*tự tiếu phi tiếu: cười mà cũng không cười

Một đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn cũng đều thu lại vẻ tươi cười, đưa mắt trao đổi lẫn nhau.

Lôi Nhạc làm trò trước mặt phái Thiên Sơn, hỏi cao tăng Thiếu Lâm Thiên Tôn và Ân Hậu ai cũng lợi hại......Ngoại trừ hỏi chuyện này ra, cũng không còn cách giải thích nào khác.

Ngũ Gia bưng chén âm thầm gật đầu, Lôi Nhạc hắn hẳn là không biết bản thân sư phụ hắn đang ở nơi này đi? Ai chẳng biết nói hắn và Triển Chiêu quan hệ tốt, Triển Chiêu là ngoại tôn Ân Hậu, tức là Ân Hậu cũng là trưởng bối của hắn, hơn nữa chuyện quan hệ giữa Ân Hậu và sư phụ hắn rất tốt, vài năm nay cơ bản đều đã truyền khắp giang hồ. Vấn đề này của Lôi Nhạc rõ ràng không phải để làm khó cao tăng Thiếu Lâm. Trên thực tế, là làm khó dễ Bạch Ngọc Đường hắn.

Ngũ Gia nhìn Đường Tứ Đao ở đối diện hắn lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường trong lòng còn có cân nhắc, có thể đồn đãi là thật, quan hệ giữa Lôi Nhạc và Thần Long cốc cũng là có ý không đơn giản , người này là địch chứ không phải bạn a.

Bất quá lúc này, càng xấu hổ hơn còn có tứ đại cao tăng.

Bốn vị hòa thượng hai mặt nhìn nhau, tâm nói —— Lôi Nhạc này hỏi, trả lời ai cũng đều đắc tội a!

Huyền Minh nâng tay, nhẹ nhàng ngăn lại, "Lôi thí chủ, Thiên Tôn và Ân Hậu đều là võ lâm chí tôn, khả năng của hai người này không phải là hậu bối chúng ta có thể đàm luận."

Chưởng môn các môn phái khác đều gật đầu —— Đại hòa thượng nói đúng a, ai cũng không đắc tội, rõ ràng hai người mạnh như nhau!

Ngũ Gia bưng chén rượu nhìn Thiên Tôn.

Lúc này, lão gia tử còn đang dùng bữa, vẻ mặt cùng lúc nãy cũng không sai biệt lắm, coi như một đoạn hối thoại này, hắn cũng chưa nghe.

Nghe Huyền Minh trả lời xong, Lôi Nhạc nhưng lại không nghe lọt tai, hắn mỉm cười, "Nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị."

Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Thiên Tôn, tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú —— Hai người đánh nhau từ nhỏ tới lớn, có tính qua không? Ai thắng nhiều hơn?

Thiên Tôn bưng chén rượu cười tủm tỉm chỉ chỉ chính mình, ý tứ kia —— Đương nhiên vi sư thắng nhiều hơn!

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn —— Dựa vào cái gì vậy? Lúc này trí nhớ ngươi căn bản sao? Lúc này trí nhớ ngươi thực tốt a!

Thiên Tôn cười tủm tỉm, gắp cho mỗi tiểu đồ đệ một con tôm bỏ vào trong bát.

Lúc này, các tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn chỗ nào còn tâm tư quản Lôi Nhạc là ai, đều đang nghĩ cầm chén có tôm bên trong cho vào bảo khố gia truyền......

"Theo ta được biết, Ân Hậu từng nhiều lần gặp nạn, thậm chí có lúc nguy hiểm tính mạng, đều là Thiên Tôn cứu hắn." Lôi Nhạc đơn giản cũng không nhìn người khác, liền hỏi Huyền Minh, "Năm đó thời điểm Ân Hậu bị vây hãm trong Khốn Long trân, nguyên phương trượng Thiếu Lâm cũng ở đó......Bốn vị cao tăng, có từng nghe qua chuyện này?"

Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn Thiên Tôn, lão gia tử vô cùng đắc ý —— Thì đó, không có lão tử, lão quỷ kia một trăm năm trước đã chết rồi.

Thiên Tôn cứu hắn nhiều lần, mà Ân Hậu bị thương từng trải cũng không ít, nhưng Thiên Tôn xưng bá võ lâm nhiều lắm, chưa từng nghe qua hắn bị thương......Có phải chứng minh rằng, kỳ thực Thiên Tôn so với Ân Hậu hơn một bậc?"

Huyền Trữ, Huyền Hư và Huyền Viễn đều nhìn Huyền Minh, nơi này Huyền Minh và nguyên chưởng môn là thân nhất, có nghe qua chuyện này không?

Lúc này, mấy tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn lại một lần nữa vẻ mặt say mê nhìn sư tôn nhà mình, mà Dụ Mộ Trì, Đường Tứ Đao và Hoa Nhất Trần các loại biết thân phận của Thiên Tôn, cũng đều nhìn lão gia tử với vẻ mặt đó.

Nhưng trong lúc này, Thiên Tôn đang cố gắng lột một con tôm, lão gia tử tay thực lóng ngóng, bất quá ngón tay thật là đẹp......

Ngũ Gia vươn tay cầm đũa đem con tôm trước mắt người gắp lại đây thay người lột vỏ, lão gia tử liền cắn đũa một bên với đôi mắt - trông chờ, chờ đồ đệ lột xong hết liền gắp lại về trong bát hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn tựa hồ rất thích ăn, vừa định bảo tiểu nhị lấy cho hắn mâm nữa, bên cạnh "Rầm" một tiếng, mấy tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn cùng nhau nhấc tay gọi, "Tiểu nhị! Tôm!"

'Nhưng mà ta lại nghe nói." Lôi Nhạc rõ ràng còn rất hăng hái nói chuyện này, không đợi mấy hòa thượng đang nhìn chằm chằm Thiên Tôn ăn tôm hồi thần, nói tiếp, "Thiên Tôn từng muốn giết một vị ma đầu Ma Cung, Ân Hậu vì ngăn cản, cùng Thiên Tôn chiến đấu kịch liệt, kết quả Thiên Tôn bại trận, còn bị thương."

Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Thiên Tôn —— Còn có chuyện này? Ngươi muốn giết ai?"

Thiên Tôn vẻ mặt thực sự nghiêm túc nghĩ —— Có chuyện này sao? Sao ta lại không biết.

Lôi Nhạc hỏi Huyền Minh, "Các vị đại sư, cũng biết việc này?"

Huyền Trữ, Huyền Hối và Huyền Viễn đều yên lặng nhìn Huyền Minh.

Huyền Minh không nói gì nhìn Lôi Nhạc —— vị Lôi chưởng môn này có biết Thiên Tôn đang ngồi ở đối diện hắn hay không a?"

"Còn có......" Lôi Nhạc còn nói tiếp.

Tất cả mọi người vẻ mặt bội phục nhìn hắn —— Đại ca, ngươi nói thật nhiều a? còn chưa nói xong sao?

"Thiên Tôn và Ân Hậu đều theo học Ngân Yêu Vương, đây không phải bí mật gì, nhưng hai người bọn họ cũng không phải đồng thời nhập sư môn, thời gian bọn họ đi theo bên cạnh Yêu Vương bất đồng. Nghe nói Yêu Vương phi thường sủng ái Thiên Tôn, làm sư phụ, cũng không xử lý việc công bằng, học công phu như vậy, Ân Hậu có bất lợi hay không? Dưới tình huống điều kiện bất đồng, Ân Hậu còn có thể ngồi ăn cùng Thiên Tôn, như vậy có phải chứng minh hay không, Ân Hậu kỳ thực mạnh hơn so với Thiên Tôn?"

Bạch Ngọc Đường nghe được lời hắn nói liền chau mày, liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái, quả nhiên......Ánh mắt của Thiên Tôn, sâu kín đảo qua Lôi Nhạc phía đối diện.

Ngũ Gia thay Lôi Nhạc lau mồ hôi, ý vị này là nói Yêu Vương bất công? Thèm ăn đập a......

Mà Lôi chưởng môn hỏi xong vấn đề, thảnh thơi uống trà.

Mà người giang hồ ở đây đều như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, đặc biệt những người biết Thiên Tôn đang ở đây, tâm nói vị này rốt cuộc là muốn khiêu khích ai? Cảm giác cuối cùng ngay cả Ân Hậu và Thiên Tôn đều khiêu khích.

Vài vị cao tăng Thiếu Lâm thần tình lại rối rắm, Huyền Viễn và Huyền Hối đều trừng Huyền Trữ —— Đều tại ngươi a, đang tốt đẹp lắm lại chạy tới ăn đồ chay, nhịn đến Hắc Phong thành không phải không gặp chuyện gì không?

Huyền Trữ cũng gãi đầu, nhìn Huyền Minh.

Mà lúc này, Huyền Minh lại đang đánh giá Lôi Nhạc —— Tuy nói vị này ý đồ soi mói chuyện này rõ ràng, nhưng người này tuổi còn nhỏ, làm sao biết nhiều chuyện như vậy về Thiên Tôn và Ân Hậu? Thậm chí ngay cả chuyện Ngân Yêu Vương cũng biết?

Minh Tây sư thái vẫn không nói gì, lúc này, lão thái thái đang nhíu mày nhìn Lôi Nhạc, cảm thấy được kẻ này không biết hiếu kính, ăn nói lung tung.

Lúc này, chợt nghe Hoa Nhất Trần đột nhiên cười hỏi, "Truyền thuyết Lôi chưởng môn nghe được cũng không ít, đều là nghe được ở đâu a? ta cũng thích nghe chuyện phiến, sao tới giờ cũng chưa từng nghe qua chuyện này?"

Người giang hồ ngồi ở đây trong lòng đều sáng tỏ —— Bối cảnh Lôi Nhạc hẳn là không đơn giản, chỉ là hắn làm trò này trước mặt phái Thiên Sơn là rắp tâm làm gì?

Vấn đề đã ném sang Thiếu Lâm, Huyền Minh gật gật đầu, không nhanh không chậm nói, "Vấn đề này, bần tăng thực sự không có biện pháp trả lời thí chủ, không bằng ngươi đổi sang hỏi cao đồ phái Thiên Sơn một chút đi."

Huyền Minh nói xong, chúng đồ đệ phái Thiên Sơn soạt một tiếng xoay mặt nhìn hắn —— Hòa thượng! Ngươi sao lại quăng nồi qua đây a!

Bốn hòa tượng biểu tình còn thực thống nhất —— Này vốn chính là nồi của lão tổ tông phái Thiên Sơn các ngươi, bắt Thiếu Lâm tự chúng ta gánh làm gì?

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn mọi người Thiên Sơn phái, Lôi Nhạc cũng nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói, "Thì ra chư vị là cao đồ phái Thiên Sơn? Thất kính thất kính."

Những người khác đều vẻ mặt vô ngữ nhìn hắn —— Vị này giả bộ cũng là rất không thành ý, chưởng môn Lục Phong phái Thiên Sơn không khó nhận ra, những người khác đều nhận ra mà ngươi không biết? Hơn nữa, không nhận ra Lục Phong chẳng lẽ cũng không nhận ra Bạch Ngọc Đường? Quả thực là mở to mắt mà nói dối a!

Một đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn cảm thấy tốn hơi thừa lời, trong lòng bọn họ đương nhiên Thiên Tôn là tốt nhất, không chấp nhận cho người khác nói một câu không tốt!

Lục Phong cũng thực khó xử, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đơn giản quay sang, hỏi Thiên Tôn đang chấm tôm đã bóc vỏ vào dấm, "Người có cao kiến gì?"

Thiên Tôn miệng nhai nửa con tôm, ngẩng đầu nhìn đồ đệ, "Ân?"

Ngũ Gia nâng cằm nhìn hắn, bĩu môi về phía Lôi Nhạc kia, "Người ta hỏi kìa."

Thiên Tôn ngẩng đầu, nhìn Lôi Nhạc ở đối diện.

Lôi Nhạc nguyên bản là liếc Bạch Ngọc Đường, thực rõ ràng, vấn đề này là hắn làm khó dễ Bạch Ngọc Đường, mà Ngũ Gia lại đem vấn đề vứt cho một đồ đệ phái Thiên Sơn thoạt nhìn có vẻ nhị bên cạnh.

Thiên Tôn xem xét Lôi Nhạc một lúc, miệng còn đang nhai tôm, cũng không nhìn ra đang suy nghĩ tâm tư gì.

Những người khác thở mạnh cũng không dám, dù sao, nơi này trừ bỏ mấy người Lôi Thiết môn và Ngô gia trại, đại đa số mọi người đều biết thân phận chân chính của Thiên Tôn.

Thiên Tôn rốt cuộc cũng nhai xong tôm, nghiêng đầu một cái, hỏi Lôi Nhạc, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lôi Nhạc khó hiểu, "Ta cảm thấy thế nào?"

"Ân." Thiên Tôn gật đầu, "Ngươi cảm thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, người nào mạnh hơn."

Lôi Nhạc mỉm cười, "Ta cũng không biết mới hỏi a."

Thiên Tôn gật gật đầu, "Vừa rồi lão hòa thượng đã trả lời ngươi, hai người bọn họ đều mạnh, về điểm này họ cũng là công phu mèo ba chân bình thường thôi, xem ra ngươi không hài lòng với đáp án."

Tứ đại cao thủ Thiếu Lâm hổ thẹn sờ cái đầu bóng lưỡng —— Luyện gần một trăm năm thì ra chính là công phu mèo ba chân a......Tâm đau.

Lôi Nhạc lắc đầu, "Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị......"

Không đợi Lôi Nhạc nói xong, Thiên Tôn nở nụ cười.

Tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn đều ngẩng mặt nghiêm túc nhìn Thiên Tôn, quản hắn hỏi gì, sư tôn cười khuynh thành a!

Những người khác cũng đều tò mò nhìn Thiên Tôn......Lão gia tử này công phu tốt ai cũng biết, không ai hoài nghi. Nhưng quan hệ của hắn cùng với Ân Hậu khó lòng phân biệt, giang hồ đồn đãi cũng thật nhiều. Có người nói hai người bọn họ tình như thủ túc, có người nói hai người bọn họ thủy hỏa bất dung. Tới cả việc hai người bọn họ đều bái sư Ngân Yêu Vương hay không, này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, là thật hay giả cũng không biết. Đối mặt với nghi vấn như vậy, thân là võ lâm chí tôn thiên hạ, sẽ trả lời như thế nào? Hay là nói, hai vị tôn giả võ công đạt tới cảnh giới cao, là nhận xét đối phương thế nào?"

Thiên Tôn buông đũa, thận tay lau tay vào tay áo Lục Phong, không nhanh không chậm mở miệng, ngữ khí bình thản, tựa hồ là một trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối. "Nói như vậy, trên đời này, có vài người vốn không xấu, ngươi cảm thấy hắn phá hư, chính là vì ngươi muốn hắn phá hư. Cùng lý lẽ, có vài người vốn cũng không tốt như vậy, ngươi cảm thấy hắn tốt, chính là bởi vì ngươi muốn hắn tốt mà thôi."

Đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn đều nghiêng đầu cân nhắc những lời này của Thiên Tôn, có chút khó đọc, là đáp án cho vấn đề này của Lôi Nhạc sao? Mặc kệ, dù sao thanh âm của sư tôn cũng thật dễ nghe!

Bạch Ngọc Đường bưng chén tiếp tục uống rượu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một chút, trong lòng cảm khái —— Sống hơn trăm tuổi cũng không phải là sống uổng phí, lão gia tử cũng không phải hồ đồ hiếm thấy.

Huyền Minh khẽ gật đầu, "A di đà phật, thí chủ cao kiến."

Mấy người Ngô gia trại đều là kẻ quê mùa, Ngô lão đại khó hiểu, "Biểu đạt cái gì? Người ta hỏi ngươi Thiên Tôn và Ân Hậu ai lợi hại, cái gì mà người tốt người xấu? Chuyện đến tột cùng là người nào lợi hại?"

"Sự thật chính là cả hai đều lợi hại, các ngươi đàn mèo công phu ba chân này, không có tư cách phán xét."

Lúc này, ngoài cửa sổ một âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe vọng vào.

Ngũ Gia vừa nghe thấy thanh âm, động tác trong tay hơi hơi chậm lại, khóe miệng...... không tự giác mang theo một mặt ý cười.

"Trên đời này, sự thật phàm là qua một lần lòng người, lại qua một lần người, vậy không phải sự thật. Thiên Tôn trong cảm nhận của các ngươi, cũng không phải là Thiên Tôn chân thật. Ân Hậu trong cảm nhận của các ngươi, cũng không phải là Ân Hậu chân thật. Đổi cách nói khác, nếu trong lòng ngươi muốn Thiên Tôn mạnh, như vậy tự nhiên có thể tìm được trăm ngàn lý do bảo trì suy nghĩ của ngươi. Cùng ý đó, nếu trong lòng ngươi muốn Ân Hậu mạnh, như vậy vẫn có thể tìm được vô số lý do chứng minh Thiên Tôn yếu. Bất luận là so thế nào, đều là ngươi so đo trong lòng, cùng sự thật không có quan hệ."

Chúng tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn nháy mắt mấy cái, gật đầu —— Thì ra là ý tứ như vậy! Vị này cũng bẻm mép lắm!

Vừa ngẩng đầu liền thấy, không biết từ khi nào, Triển Chiêu một thân hồng y trong tay cầm Cự Khuyết, đã đứng trên lan can ngoài cửa sổ. Quan bào vạt áo màu đỏ, trên mũ quan buộc sợi dây đỏ, tóc đen, khẽ bay theo gió ngoài lâu.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng đáy mắt vẫn tràn đầy ý cười, ngẩng đầu, chỉ thấy mèo kia cũng đang cười tủm tỉm nhìn lại đây.

Thiên Tôn đang ăn tôm một bên vừa vặn nhìn thấy, âm thành tán thưởng —— Triển Tiểu Miêu lợi hại a! Ngọc Đường mặt than nhà người cũng trị được!

Triển Chiêu dựa vào trên khung cửa sổ, cười với Lôi Nhạc đến vô hại, "Lại đơn giản mà nói, chính là ngươi phải biết hai người lùn người nào thấp hơn, cúi đầu nhìn là biết, cần phải biết hai người cao thì muốn xem người nào cao hơn, thì ngươi phải cao hơn hoặc là trèo lên thật cao. Huống chi hai người cao kia còn đang đợi trên đỉnh núi, ngươi từ dưới chân núi nhìn lên, hỏi gió núi xem hai người họ ai cao hơn? Ngươi trông chờ gió núi nói cho ngươi cái gì? Bản thân gió núi còn choáng váng. Bất luận trận gió nào lảm nhẩm hai người bọn họ ai cao ai thấp, thì đều là bản thân gió cân nhắc là nói, cùng sự thật có quan hệ sao?"

Triển Chiêu nhẹ nhàng khéo léo nói mấy câu, chọc cho mọi người trong lâu hiểu ý mà bật cười, ngay cả Minh Tây sư thái cũng nở nụ cười, Huyền Trữ tức đến dậm chân, "Con mèo nhà ngươi đúng là miệng lưỡi bén nhọn a!"

Mặt khác, ba vị đại sư cũng ôm ngực —— trước là công phu mèo ba chân sau là gió núi a......Hai tầng đả kích.

Ngũ Gia gật đầu, Mèo phỏng chừng hôm nay thức ăn không tệ, mồm mép ngày càng lưu lót.

Triển Chiêu đùa xong liền thân hình nhoáng lên một cái, mọi người liền nhìn thấy một hồng ảnh rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Ngũ Gia, khuỷu tay huých hắn một cái xem như đã chào hỏi, thuận tay nhét một quả mận cho hắn.

Ngũ Gia cầm mận khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cứ như dâng vật quý, "Nếm thử chút đi."

Ngũ Gia cẩn thân cắn một miếng, nháy mắt chua đến chau mày, một bên Thiên Tôn bị biểu tình đồ đệ chọc cho nằm sấp xuống bàn mà cười.

Triển Chiêu gật đầu, lầm bầm nói, "Quả nhiên là chua a, hoàn hảo chưa ăn." Nói xong từ trong tay áo lấy mận ra phân phát cho tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn.

"Triển đại ca!"

Đường Tiểu Muội, Triệu Viện và Liễu Cẩm Vân, tính cả Trưởng Tôn Dao đều chào hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười tủm tỉm, vừa phân phát mận vừa khoát tay với mấy vị tiểu mỹ nhân, xem như chào hỏi.

Các cao thủ trong lâu đều vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Triển Chiêu —— Vị này nhân duyên đâu cần tốt như vậy chứ......

Ngũ Gia vừa lấy rượu súc miệng, vừa đánh giá Triển Chiêu —— Mèo này một thân quan phục xuất môn, đừng có là đến làm công vụ.

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu —— Ngươi không phải lại nhặt được thi thể đi?

Triển Chiêu vẻ mặt biểu tình một lời khó nói hết, lắc đầu a lắc đầu với Bạch Ngọc Đường —— Chuột! Nói với ngươi ngươi cũng không tin a! Miêu gia lúc này còn lên đến độ cao mới!

Ngũ Gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu thật lâu, gật đầu —— Ta tin!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro