Chương 172 CHUYỂN LINH + 173 KIM MÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yoyo

Beta: Ngân Nguyễn, Dạ

Chương 172 Chuyển linh

Dư Khiếu Nguyên nói xong chuyện mình muốn nói, sau khi đào cho mọi người một cái hố cực lớn, liền chạy mất dạng.

Lưu lại một đám người bọn Triển Chiêu đứng ở trong lều mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy là xong rồi?

Tiêu Lương túm tay áo Hắc Thủy Bà Bà lắc lắc, "Thái di bà! Chỉ có như vậy thôi sao? Nói tiếp a!"

Hắc Thủy Bà Bà ngoẹo đầu nhìn Tiểu Lương Tử còn thật buồn bực, "Nói gì? Nàng mới vừa rồi nói đến đâu a?"

Mọi người nhìn trời, không phải chứ."Nói đến cung chủ đời thứ nhất Dư Thiếu La giết Dạ Hậu giải cứu Tây Vực, sau đó thành lập Hắc Thủy Cung a." Tiểu Tứ Tử tuy là sợ, bất quá thật ra lắng nghe vô cùng rõ ràng.

Hắc Thủy Bà Bà nháy mắt mấy cái, "À! Thái tằng tông tổ nãi nãi a."

Mọi người nhìn trời —— Bối phận này cũng thật nghịch thiên.

"Thái thái di bà đâu rồi ạ?" Tiểu Tử Tử lắc tay áo bên kia của Hắc Thủy Bà Bà, "Để cho nàng nói lại đi nha."

Hắc Thủy Bà Bà gãi gãi đầu, "Can nương đi ngủ rồi, ta không dám làm ồn nàng a, nàng ngủ không đủ cũng rất nóng tính!"

Mà Triển Chiêu lại suy tính —— Vậy Hắc Thủy Bà Bà sau khi bị đánh thức liền phát hỏa là ai?

Hai tiểu hài nhi vây quanh Hắc Thủy Bà Bà làm nũng, ý kia —— Muốn nghe hết! Cứ gài bẫy như vậy quá không phúc hậu!

Hắc Thủy Bà Bà bị hai tiểu hài nhi lôi kéo Đông rung Tây lắc.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa mỗi người túm một bé, tâm nói vị này luận bối phận quá lớn! Không thể không có lễ phép a!

Triệu Phổ ý bảo, khả năng lão thái thái nói lâu như vậy mệt mỏi, dứt khoát để cho nàng nghỉ ngơi, tính những chuyện khác trước đã.

Nói đến "Những chuyện khác", mọi người mới nhớ, trong lều sát vách còn trói hai "tù binh" a.

Triệu Phổ nhớ tới hai người này đã cảm thấy nhức đầu, vẫy tay với thủ vệ ở cửa đối diện, ý kia —— Ném vào đi!

Trong chốc lát, ảnh vệ dẫn Lý Vinh và Gia Luật Tề đến.

Hai vị lúc này đều rất ủ rũ, Lý Vinh là do Âu Dương Thiếu Chinh xách vào, Gia Luật Tề càng kỳ quái hơn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy yêu phong một hồi, sau khi thấy rõ bị tiểu cô nương hơn mười tuổi xách như thỏ tiến vào, hắn là Tứ Hoàng Tử lớn như vậy, về sau làm sao mà có mặt mũi lăn lộn.

Hai người vào lều trại, rất ngoài ý muốn, lòng nói Triệu Phổ ở chỗ này mở tiệc trà sao? Nhiều người như vậy a......có vẻ kỳ quái.

Tiểu Tứ Tử còn vẫy tay với hai người bọn hắn.

Lý Vinh và Gia Luật Tề cũng làm sao có thể thua kém, trông thấy Tiểu Tứ Tử cười với hai người bọn hắn, theo bản năng liền quay về phía bé vẫy tay a vẫy tay, tâm nói —— Cục bột nhỏ này thật sự là đáng yêu a! cái này tuyệt đối không phải hài tử nhà Triệu Phổ a!

Xoay mặt một cái, lại nhìn thấy Tiểu Lương Tử vẻ mặt thối bên cạnh Tiểu Tứ Tử.

Con sói con này hai người này cũng không lạ gì, cũng giao thiệp với Tiêu Thống Hải đã lâu.

Liêu quốc và Tây Hạ vốn là không hòa thuận, Tiêu Thống Hải là một phần hoàng tộc Liêu Quốc, cho nên đối với Lý Vinh không có sắc mặt tốt đẹp gì.

Gia Luật Tề là hậu bối của Tiêu Thống Hải, luận bối phận, Tiểu Lương Tử còn có thể gọi hắn một tiếng đường huynh gì đó, bất quá Tiêu Thống Hải tự lập môn hộ vốn là không thèm để ý đám hoàng thân kia.

Gia Luật Tề ở Liêu Quốc là loại không được sủng ái, đặc biệt Tiêu Thái Hậu coi hắn là ngoại nhân, cho nên hắn với Tiêu Thống Hải không có địch ý gì. Mặt khác, Tứ Hoàng tử thật thích Tiểu Lương Tử, liền cười hì hì với bé, "Phụ mẫu ngươi khỏe không a?"

Tiểu Lương Tử vung tay áo, "Tốt đến cười toe toét đó! Ba năm bế hai đứa rất bận rộn!"

Nói xong liền bị Lâm Dạ Hỏa ném cho một khỏa hạt dẻ.

Gia Luật Tề và Lý Vinh trừu rút khóe miệng, cái này giống Triệu Phổ như đúc! Ngay cả giọng điệu cũng giống.

Gia Luật Tề và Lý Vinh trước tiên và mọi người trong trướng trừng nhau, cuối cùng hai mắt nhìn nhau một cái, nhìn dáng vẻ đối phương còn rất ghét bỏ, như là hỏi —— sao ngươi cũng tới?

Triệu Phổ nhìn hai người bọn họ thần tình càng ghét bỏ, mở miệng hỏi, "Hai ngươi muốn làm gì a? Có chuyện nói thẳng, bổn soái rất bận!"

Gia Luật Tề và Lý Vinh liếc nhau một cái, ý kia —— vị này xem ra tâm tình vẫn vậy, ngươi tới trước hay ta tới trước?

Hạ Nhất Hàng nâng cằm nhìn hai người, hỏi, "Hai ngươi là vì cùng một việc mà tới, hay là hai chuyện khác nhau?"

"Ách......"

Lý Vinh và Gia Luật Tề lại liếc nhau một cái.

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tiến đến ngồi xuống bên cạnh bọn Thiên Tôn, Triển Chiêu nghe chừng có vẻ đói bụng, bóc trái quýt ăn.

Lâm Dạ Hỏa cũng chen tới, mới vừa ngồi xuống, nhấc chân, đá phải cái gì, cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn, sợ đến rụt chân lại, đồ vật gì đen thùi lùi......

"Bao quần áo" đen thùi lùi còn giật mình.

Tiết Tẫn và Lam Biện thở dài, tự tay đem Táng Sinh Hoa dưới gầm bàn lôi ra.

Triển Chiêu kéo hắn đến bên cạnh ngồi, đem Tiểu Tứ Tử đặt trên đùi hắn, ngăn lại! Sau đó bóc trái quýt cho hắn ăn.

Tiểu Lương Tử thì Tiểu Tứ Tử ở đâu bé liền ở đó, liền cũng chen vào giữa Táng Sinh Hoa và Triển Chiêu.

Tang Sinh Hoa cắn một miếng cam, ôm Tiểu Tứ Tử trên đùi dịch sang bên cạnh một chút, nhích người một cái, xoay mặt một cái, bên cạnh không có ai, nháy mắt mấy cái......Cúi đầu, chỉ thấy một thiếu niên đang ngửa mặt lên nhìn hắn.

Tang Sinh Hoa quan sát hắn một lúc, vội vàng hướng Triển Chiêu bên cạnh co rụt lại, chen qua Tiểu Lương Tử túm tay áo Triển Chiêu, "Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu! Nơi này có một tiểu hài nhi chưa từng gặp......"

Táng Sinh Hoa nói còn chưa dứt lời, "Tiểu hài nhi" bỗng nhiên nhảy vọt lên, "Lão tử chỗ nào giống tiểu hài nhi!"

Nhảy lên nổi trận lôi đình không phải ai khác, chính là Diệp Tri Thu vẫn ngồi cạnh bàn chuyên chú nghe chuyện xưa.

Thiên Tàn vươn một tay như móng gà, đem Diệp Tri Thu đang nhảy nhót đè xuống. Sau khi đè lại, còn như mèo gừ gừ nhào nặn đầu tóc hắn, hiển nhiên rất thích sư điệt này.

Diệp Tri Thu rầu rĩ không vui ôm cánh tay bị sư bá hắn chà xát nhào nặn làm thịt, mọi người dòm hắn cũng trêu chọc, đã lâu không gặp vẫn không có "dài ra", Tiểu Lương Tử còn cao hơn hắn. Hắn ở trên ghế cũng không tiện ngồi, gập chân lại, như vậy còn không có cao lắm, khuôn mặt cũng nhỏ bé, quai hàm cổ quái trông như hắn là huynh đệ của Tiểu Lương Tử.

Tang Sinh Hoa lại càng bị Diệp Tri Thu làm cho hoảng sợ, vèo một cái, không rõ làm sao đã đổi sang phía bên Bạch Ngọc Đường ẩn núp.

Ngũ Gia nhìn Táng Sinh Hoa đang bám tay áo hắn trốn trong trướng còn muốn chui xuống dưới bàn trốn —— Đừng nhìn vị này kỳ quái, thân pháp nhanh đến thấy không rõ, quay lại như vậy chỉ có một cái bóng.

Triệu Phổ thấy Lý Vinh và Gia Luật Tề ấp a ấp úng, liền cười một tiếng, kỳ thực liên hệ với việc phát sinh từ trước tới giờ mà họ biết, Cửu Vương gia đại thể trong lòng đã có nghĩ qua. Lý Vinh và Gia Luật Tề đều là người thông minh, Liêu Vương và Lý Nguyên Hạo cũng đều không phải là kẻ ngu dốt, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không tới chỗ hắn cầu cứu.

Cửu Vương gia nhìn Hạ Nhất Hàng một chút.

Hợp tác nhiều năm, hai huynh đệ rất ăn ý với nhau, Hạ Nhất Hàng khẽ gật đầu, đại khái trong lòng hắn cũng có tính toán.

Triệu Phổ liền ngỏ ý bảo Hạ Nhất Hàng tới hỏi.

Hạ Nhất Hàng đầu tiên mở miệng hỏi Lý Vinh, "Lý Khiếu chết......"

Lý Vinh ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ phó soái mỉm cười, "Lý Nguyên Hạo phái ngươi tới, là bởi vì không biết bên người bên cạnh Lý Khiếu có còn hay không, đúng không?"

Trong quân trướng hơn phân nửa đều là đã thành tinh, Hạ Nhất Hàng lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đang ngồi đều hơi chớp mắt —— Cùng nghĩ đến một điểm đi!

Lý Vinh yên lặng thở dài, biết là Hạ Nhất Hàng nói đúng.

Hạ Nhất Hàng lại nhìn Gia Luật Tề.

Tứ hoàng tử hơi xấu hổ, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu, hiển nhiên —— Vấn đề Tây Hạ và Liêu Quốc gặp phải, là giống nhau.

Triệu Phổ ý bảo hai người bọn họ —— Nói tường tận!

Lý Vinh mở miệng trước thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, "Gần đây Tây Vực xuất hiện án tử tà linh lấy mạng, là Lý Khiếu tự mình thỉnh cầu đại vương của ta, để hắn tới Hắc Phong thành điều tra."

Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, "Lý Nguyên Hạo trời sinh tính đa nghi, đây là cho các ngươi âm thầm tra xét a?"

Lý Vinh gật đầu, "Đại vương cảm thấy rất khả nghi, bởi vì tất cả người chết đều là không sai biệt lắm về tuổi với Lý Khiếu, mà trong khi đó hai bên cũng không có quá nhiều điểm giống nhau, cho nên liền phái ta điều tra một chút......Ta tra xét một chút lịch sử Hắc Thủy Cung. Ghi chép về Dạ Hậu, ta tìm được một ít văn tự ghi chép, đã biết Dạ Hậu có quan hệ với Thánh Linh Vương, đều trình cho đại vương......Kết quả, hắn liền phái ta tới đánh Hắc Phong thành, giả bộ bị bắt, cùng nguyên soái thương lượng chút chuyện này, sau đó hắn có thể mượn cơ hội xuất binh."

Triệu Phổ lại nhìn Gia Luật Tề.

Gia Luật Tề cũng gật đầu, "Trong triều ta cũng có Hoàng thân tầm tuổi này chết bởi tà linh, cho nên phụ hoàng cũng muốn tìm một cơ hội lánh nạn."

Triệu Phổ bị chọc cười, "Xem ra hai vị nhà các ngươi cũng thật nhút nhát."

Gia Luật Tề và Lý Vinh sắc mặt đều không thể nào tốt.

Mọi người đang ngồi, đại đa số đều nghe rõ, bất quá cũng có mấy người hồ đồ, nói ví dụ như mấy học sinh Thái Học Viện sẽ không quá minh bạch, Âu Dương Thuần Hoa liền hỏi Bao Duyên.

"Liêu Vương và Lý Nguyên Hạo sao phải chạy đến? Ở lại hoàng cung Liêu Quốc và Tây Hạ không an toàn sao?"

Triệu Lan cũng không quá minh bạch, vẻ mặt hiếu kỳ.

Bao Duyên nhìn trời một chút, mấy người này biết là học vẹt a, một chút đầu óc cũng không có.

Bàng Dục cũng bị mấy người này chọc cười, tiến tới nói, "Năm đó Dạ Hậu thống trị thiên hạ cũng là bởi vì hấp thu tà linh là Hoàng thân các quốc gia trong đó. Lý Khiếu cũng coi như là Hoàng thân, năm đó bị nhét vào Thiên Khanh có hơn một trăm người, hơn nữa cũng không biết đến tột cùng là bỏ vào bao nhiêu người, ai biết bên trong có còn Hoàng thân nào khác không a. Lý Nguyên Hạo và thân thích Liêu Vương đều tầm tuổi này, hơn nữa quan viên trong triều cũng là chừng tầm năm mươi tuổi là nhiều nhất a, ai biết bên trong có hay không người nào năm đó giống như Lý Khiếu bị biến thành vật chứa hay không. Lúc này trốn ở nước mình không an toàn a, mau chạy ra, bên người đừng có mang theo người bốn năm mươi tuổi, liền mang theo binh mã trẻ tuổi khỏe mạnh, hơn nữa càng gần Hắc Phong thành càng tốt."

"À......" Bọn Thuần Hoa cũng đều hiểu được, "Hai vị đại vương này cũng không thể vô duyên vô cớ xuất ra đại quân, cho nên phải phái người tới mượn cớ trước, như vậy đã có thể cùng Triệu Phổ thương lượng trước một chút, có thể tránh một chút, còn không mất mặt, một đá hạ ba chim."

Triệu Phổ chế giễu, "Đại vương nhà các ngươi sợ đến ngay cả thê nhi già trẻ cũng không cần, trực tiếp mang theo châu báu chạy đến a?"

Lý Vinh và Gia Luật Tề trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Vương gia không phải sinh ra ở Tây Vực, cũng không biết Dạ Hậu đáng sợ......"

Lâm Dạ Hỏa đang uống trà, nghe lời này cảm thấy thật có ý tứ, "Ta vẫn luôn ở Tây Vực, ta cũng không biết Dạ Hậu đáng sợ như thế nào a."

Lý Vinh lắc đầu, "Chúng ta là hoàng tộc Tây Vực, Dạ Hậu từng dùng hoàng tộc Tây Vực làm nô bộc một thời gian dài, đối với họ hết sức dằn vặt, trong thư tịch tổ tiên lưu lại đều có ghi chép."

"Nhưng năm đó chế ra một Dạ Hậu cần mấy trăm ngàn người......Bọn Lý Khiếu tổng cộng cũng mới hơn một trăm người, làm sao tái tạo Dạ Hậu?" Triển Chiêu lại nhìn Hắc Thủy Bà Bà một chút, năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, kỳ thực có một người so với Dư Khiếu Nguyên càng rõ ràng hơn.

Không ít người cũng có ý nghĩ này, đều nhìn Bà Bà, nếu như......Có thể để cho Dư Thiếu la ra nói một chút thì tốt rồi.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường mở miệng hỏi, "Lần thiệp mời Hắc Thủy Cung này, dẫn hầu như tất cả cao thủ các môn phái tới......Nếu như, cũng cùng bên Tiên Linh trì năm đó......Có phải có thể cướp đi nội lực các cao thủ thiên hạ hay không?"

Tất cả mọi người cảm thấy ý tưởng này rất đáng sợ, nhưng lại tựa như có thể giải thích tại sao muốn mời nhiều người võ lâm tới như vậy.

Lâm Dạ Hỏa nói, "Năm đó Thánh Linh Vương tạo ra tà linh hắc sắc, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao có thể cải tử hồi sinh?"

"Món đồ kia, gọi là thi chuyển linh......Là hình thức ban đầu của Hắc Thủy tà linh."

Lúc này, một âm thanh xa xôi chậm rãi bay tới, phiêu phiêu đãng đãng trên bầu trời lều vải.

Những người khác đầu tiên là theo bản năng nhìn Thiên Tàn, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đúng! Thiên Tàn lão gia tử là giọng nam......Thanh âm này tuy là hơi có chút tang thương, nhưng lại là giọng nữ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa rồi cũng nghe qua thanh âm này.

Lâm Dạ Hỏa cũng quay mặt nhìn Hắc Thủy Bà Bà đang chậm rì rì ngáp một cái —— Vị này chính là......Dư Thiếu La?

Chờ Hắc Thủy Bà Bà ngáp xong, lại chậm rãi giương mắt nhìn mọi người, thần tình đã là bất đồng.

Lão thái thái yếu ớt lắc đầu, "Ai, Khiếu Nguyên cái nha đầu này mỗi lần đều nói phân nửa liền chạy, cũng không biết nương nàng dạy nàng thế nào."

Tất cả mọi người yên lặng cảm khái một chút —— Vậy mà lại gọi Dư Khiếu Nguyên là nha đầu......Vị này chính là một nghìn tuổi a! Sống một nghìn tuổi.

Gia Luật Tề và Lý Vinh liếc nhau một cái —— Tình huống gì?

Dư Thiếu La liếc mắt nhìn thấy chậu hoa sơn trà bằng ngọc kia, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, vươn tay, nhẹ nhàng sờ đóa hoa chạm ngọc......Trong nháy mắt, hoa sơn trà bằng ngọc màu đen như ngọn lửa màu xanh lam thiêu đốt.

Dư Thiếu La nhìn chằm chằm chậu hoa sơn trà kia mà ngây người, thấp giọng nói, "Chậu hoa sơn trà này, là một người cho ta."

Mọi người càng thêm kinh ngạc —— Vậy là đã có lịch sử lâu như vậy nữa à! Bảo vật nghìn năm a!

"Các ngươi cảm thấy, năm đó Thánh Linh Vương là làm sao phục sinh Dạ Hậu?" Dư Thiếu La vừa nhìn hoa sơn trà đến thất thần, lại vừa nhắc tới vấn đề chính.

"Dùng thi thể......" Mọi người ngoan ngoãn trả lời, dù sao cũng không nghĩ ra.

"Tà thuật......Hay là yêu thuật?" Dư Thiếu La cười nhạt, "Đều nói Thánh Linh Vương không phải thần, hắn làm sao có năng lực hồi sinh người khác?"

Tất cả mọi người nhíu mày.

"Cho nên kết luận chỉ có một." Thanh âm Dư Thiếu La lại lạnh thêm vài phần, "Hắn căn bản cũng không có phục sinh Linh Hậu! Hắn chỉ là tạo ra một Dạ Hậu mà thôi."

"Làm sao tạo?" Mọi người hiếu kỳ, "Thi chuyển linh rốt cuộc là gì?"

"Ân......" Dư Thiếu La nhìn xung quanh một chút, mở miệng, "Nơi đây dường như có một cỗ nội lực, nhìn không thấy, thế nhưng cảm giác được......"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường —— Nàng là nói Giao Giao sao?

Ngũ Gia cũng lưỡng lự gật đầu......Chắc vậy a.

Cuối cùng, ánh mắt Dư Thiếu La rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường, hơi nheo mắt lại, nở nụ cười, "Ân, thì ra là ngươi a."

Ngũ gia kinh ngạc —— Dư Thiếu La làm sao biết được sự tồn tại của Giao Giao? Hơn nữa hiển nhiên nàng không nhìn thấy, cái này là làm sao cảm giác được? Lại nói tiếp, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng từng cảm giác được Giao Giao tồn tại......Bọn họ đối với nội lực có hình dạng vẫn là biết quá ít.

"Hai tiểu hài tử các ngươi có cùng nói qua chuyện nội lực có hình dạng cho hai tiểu bảo bối nhi không a?" Dư Thiếu La quay mặt hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhìn trời làm bộ nghe không hiểu, Ân Hậu bưng cái chén nháy mắt mấy cái, suy nghĩ......Nói qua sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái —— Ân Hậu và Thiên Tôn là tiểu hài nhi, hai người bọn họ là tiểu bảo bối nhi...... Vậy Tiểu Tứ Tử là cái gì?

"Hắc Thủy tà linh, mà thật ra là từ chuyện Thánh Linh Vương chuyển linh lên thi thể mà có." Dư Thiếu La giảng giải cặn kẽ cho mọi người, "Thánh Linh Vương năm đó dùng thật ra là một loại tà công, so với nội lực Hắc Thủy cung càng độc ác tà ác hơn, mục đích của hắn, chỉ là vì cướp đoạt nội lực, quá trình cướp đoạt này tương đối tàn nhẫn. Đầu tiên hắn cần thi thể, lợi dụng độc thi trong thi thể, kết hợp với nội lực bản thân, hình thành thi chuyển linh. Đây chính là sấm chớp rền vang trong truyền thuyết kia, nước suối trong thi thể hòa tan, nước suối liền đen, cuối cùng hình thành quá trình hình người hắc sắc bò ra ngoài Thiên Khanh. Hình người màu đen này, chính là nội lực có hình dạng của Thánh Linh Vương. Năm đó ta xem qua rất nhiều nghiên cứu hắn lưu lại về luyện thi chuyển linh, lý luận của hắn rất đơn giản, nhân lúc nội lực đạt được cao độ nhất định, là có thể kéo dài tính mạng, cũng có thể trẻ hơn."

Tất cả mọi người gật đầu —— Hoàn toàn chính xác.

"Cho nên hắn nghĩ cách phục sinh Linh Hậu, chính là hình thành một nội lực lớn hơn! Cho nội lực kia tiến vào trong cơ thể Linh Hậu, nhờ đó để nàng sở hữu sinh mệnh mạnh hơn." Nói đến đây, thần sắc Dư Thiếu La cũng ảm đạm vài phần, "Kỳ thực, năm đó linh cữu nằm trong cung, cũng không phải là thi thể Linh Hậu, mà là Linh Hậu hấp hối."

"Còn chưa có chết!" Công Tôn kinh ngạc.

Dư Thiếu La cười khổ, "Còn kém một hơi, Thánh Linh Vương muốn dùng nội lực cực mạnh, vội vã kéo dài tính mạng của nàng."

Công Tôn suy nghĩ một chút, chăm chú nói, "Ý nghĩ này của Thánh Linh Vương cũng không sai a!"

"Thực sự có thể kéo dài tính mạng?" Triển Chiêu hỏi.

"Đương nhiên!" Công Tôn gật đầu, "Rót nội lực vào người cực độ hư nhược, có thể bảo vệ tâm mạch, tuy là có độ khó nhất định, nhưng phối hợp với các loại dược vật, có thể đạt được công hiệu gần như cải tử hồi sinh. Bệnh thư sinh chính là một ví dụ rất tốt! Mạng của hắn là nhờ Tiên thuật giữ được. Chủng tiên ngoại trừ dùng Tiên thảo ra, trọng yếu nhất vẫn là bản thân hắn nội lực thâm hậu.

"Nghiên cứu của Thánh Linh Vương kỳ thực còn chưa hoàn thành, nhưng Linh Hậu thực sự quá yếu ớt, cho nên chỉ có thể mạo hiểm thử một lần." Dư Thiếu La nói tiếp, "Lúc đầu mọi thứ đều thuận lợi, duy nhất hắn không có tính tới chính là, trong nội lực dựa vào tà công cướp được, lại có ký ức người chết......Linh Hậu dĩ nhiên là điên rồi! Nếu không......Xét mức độ ân ái của hai người bọn họ, trước khi nàng chết, thi chuyển linh chỉ có thoát ly. Một khắc kia......Nương ta thực sự đã trở về, tuy là vô cùng ngắn ngủi."

"Cho nên......Thi chuyển linh càng giống như là gắn trên thân thể Linh Hậu hư nhược?" Triển Chiêu hỏi.

Dư Thiếu La gật đầu, "Tà công cũng giống như tà vật, có thể khống chế người, cũng giống như người yếu không cầm được yêu đao, sẽ bị yêu đao dẫn vào tà đạo. Linh Hậu một cô gái như vậy, dĩ nhiên là bị tà linh khống chế, không thể thoát khỏi. Thánh Linh Vương lầm đường lạc lối, một mặt là do hắn nóng vội muốn cứu Linh Hậu, về phương diện khác, hắn chủ yếu là muốn bảo trụ hài tử trong bụng Linh Hậu, cũng chính là ta......Làm việc nghịch thiên, cứu sống một mạng gọi là làm trái luân thường đạo lý, cứu sống cái mạng thứ hai, gọi là phạm vào cấm kỵ."

Nói đến đây, Dư Thiếu La thoáng trầm mặc một hồi, tựa hồ là lược bỏ một đoạn chuyện cũ dài, "Phương pháp ta giết Dạ Hậu chính là dùng nội lực bức thi chuyển linh ra, khiến nó chìm vào trong Thiên Khanh."

Bạch Ngọc Đường tựa hồ là có lĩnh ngộ, "Năm đó những thi thể này đều ở trong Thiên Khanh......Đó mới là chỗ đặt cỗ thân thể nội lực chân chính......Cho nên từ nay về sau tà linh an tĩnh?"

Dư Thiếu La hơi cười, "Thiên Khanh tượng trưng cho tất cả tội nghiệt của Thánh Linh Vương và Dạ Hậu năm đó, nơi đó tử linh vô số, là nơi tà ác nhất thế gian......Tất cả thi thể đều đã mục nát hóa thành hắc thủy. Hắc Thủy cung đời đời kiếp kiếp là người thủ hộ Thiên Khanh. Lúc đầu trong hầm nước rất đầy, thời điểm Khiếu Nguyên chết, Hắc Thủy cung sụp đổ, hắc thủy trong Thiên Khanh cũng là càng ngày càng cạn, đến bây giờ chỉ còn lại có một chút, nhưng sẽ không bao giờ khô cạn."

"Ta trước đó đã cảm thấy kỳ quái!" Công Tôn đột nhiên vỗ tay một cái, "Mặt nước kia phẳng lặng như vậy! Hiện tại hắc thủy trong ao căn bản không phải là nước! Là thi du*!"

*thi du: mỡ của người chết

Tất cả mọi người nghe được liền nhíu mày —— Thi du......

"Nếu như ném vào trong hầm người suy yếu sắp chết giống như Linh Hậu năm đó, như vậy, tà linh trong nước lại một lần nữa tập hợp lên bọn họ sao?" Triển Chiêu hỏi.

Dư Thiếu La gật đầu, "Phương pháp này là nuôi tà linh, cần thời gian rất lâu."

Triệu Phổ nhíu mày, "Hai mươi năm trước một trăm người bò ra từ trong quan tài Thiên Khanh, đều mang thi chuyển linh?"

"Không sai." Dư Thiếu La cười nhạt, "Trên người bọn họ nuôi tà linh, là thi chuyển linh hắc sắc Thánh Linh Vương năm đó có thể hấp thu nội lực của người khác, một ngày dưỡng thành......Liền xảy ra chuyện giống như ở bên Thiên Khanh năm đó, người chúng tiếp xúc sẽ bị cướp đi nội lực, cũng hóa thành hắc thủy......"

Tất cả mọi người ý thức được chuyện này nguy hiểm.

"Nói tỉ mỉ đều là tội nghiệt." Dư Thiếu La cũng bất đắc dĩ, "Các ngươi muốn dành thời gian tìm ra những người năm đó, đem thi chuyển linh trên người bọn họ toàn bộ hủy diệt, nếu không......Hiện tại cao thủ võ lâm giang hồ đều hội tụ ở đây, nếu để cho họ tiếp xúc thi chuyển linh, như vậy nội lực lấy trộm được vượt xa năm đó Dạ Hậu lấy được. Cùng với......Tây Hạ, Liêu quốc cộng thêm Trung Nguyên ......Nếu giống như Thánh Linh Vương làm năm đó, đem mấy triệu binh mã này toàn bộ chuyển thành tà linh mà đoạt đi......"

Mọi người nghe đến đây đều hít một ngụm khí lạnh —— Thiên hạ tất phải diệt vong!

Chương 173 Kim mâu

Chuyện Hắc Thủy tà linh này tạm thời không thể nói rõ, càng nói càng dọa người, liên hệ với riêng chuyện Thánh Linh Vương năm đó thôi, đã cảm thấy được phát triển tiếp sẽ thành thiên hạ đại loạn.

Lúc này bất kể là thi chuyển linh, tà linh hay là cái gì linh, việc cấp bách là phải đem hơn một trăm người xui xẻo năm đó bị bỏ vào quan tài tìm ra.

Muốn tìm đám người này, nhưng lại phát sinh manh mối sẵn có.

Triệu Phổ cho người dẫn hai huynh đệ hồ đồ Vưu Thiên, Vưu Miễn tới.

Dư Thiếu La sau khi nói xong cũng đi, lúc này đang ngồi cùng mọi người vẫn là Hắc Thủy Bà Bà.

Bà Bà giương mắt quan sát hai huynh đệ một chút, yếu ớt thở dài, "Sớm biết năm đó ta đã làm thịt Vưu Hạo, cũng không có nhiều chuyện như vậy."

Tâm tình Bà Bà không được tốt lắm, thanh âm nói chuyện cũng là âm u, dọa cho hai huynh đệ run lẩy bẩy.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Hắc Thủy Bà Bà, "Thái di bà......Nếu năm đó thời điểm Vưu Hạo gặp họa, lẽ nào năm đó cũng có người muốn qua Thiên Khanh hồi sinh tà linh?"

"Ân, trước đó đúng là có một nhóm nhiễu loạn tương tự." Hắc Thủy Bà Bà gật đầu.

Mọi người nhìn nàng mong chờ, ý kia —— Xin lắng tai nghe!

Hắc Thủy Bà Bà trừng mắt nhìn, nghiêng đầu một cái, "Để ta xem có ai có tâm tình nói cho các ngươi không......"

Mọi người im lặng, tâm nói lúc các ngươi đánh mạt chược sao đều tranh cướp, sao giờ lại tìm không ra ai?

Chẳng qua chỉ đợi trong chốc lát, Bà Bà phục hồi tinh thần lại, nhăn mặt lắc đầu, "Đều kêu là quá phiền phức, ai cũng không bằng lòng nói, các ngươi đoán đi a."

Mọi người vô ngữ theo —— Cái này còn có thể đoán sao?

Hắc Thủy Bà Bà lại suy nghĩ một chút, tiếp tục lắc đầu, "Không ai bằng lòng nói a, đều muốn đùa giỡn đi."

Triệu Phổ đỡ trán......Còn không có đáng tin a! Mắt nhìn thấy thiên hạ sắp đại loạn mà sao đều bình tĩnh như vậy......

"Hay là ta nói đi, nói ngắn gọn thôi."

Lúc này, Ân Hậu mở miệng.

Mọi người vẻ mặt cảm kích —— Ngoại công thật tốt a!

"Biết rõ tại sao người ngâm tà linh nuôi tà linh không nhiều lắm, Vưu Hạo năm đó là người giữ cửa. Ngược lại hắn cũng không phải bán đứng Dư Khiếu Nguyên, chỉ là quá ngu bị người ta lợi dụng mà thôi." Ân Hậu nói ngắn gọn, "Năm đó tình huống không quá giống hiện tại, năm đó là ân oán cá nhân, hiện tại càng giống như là có âm mưu gì......"

Bạch Ngọc Đường hỏi Vưu Thiên và Vưu Miễn, "Hai mươi năm trước, các ngươi là nói cho ai biện pháp nuôi tà linh ở Thiên Khanh?"

"Một ông lão và một đứa con nít." Hai người hơi uể oải nói, "Chúng ta cũng không biết là trúng tà thuật gì......"

Không đợi hai người bọn họ nói xong, Thiên Tôn đột nhiên hỏi, "Có phải là trong lúc nằm mơ mà nói ra hay không?"

Hai người cả kinh, nhìn chằm chằm Thiên Tôn, trăm miệng một lời, "Làm sao người biết?"

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc nhau một cái.

Hắc Thủy Bà Bà cũng nheo mắt lại, "A......Thì ra là cùng một thủ đoạn?"

"Hung thủ năm đó có bắt được không ạ?" Triệu Phổ hỏi mấy lão gia tử.

Bọn Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn nhau một chút, mặc dù có chút lưỡng lự, bất quá vẫn gật đầu.

Cửu Vương gia thoả mãn, lại hỏi hai huynh đệ Vưu Thiên và Vưu Miễn, "Hai ngươi năm đó có tên những người bị ngâm trong quan tài không?"

Hai huynh đệ cũng gật đầu, Vưu Thiên thò tay vào trong túi y phục lấy ra một mảnh gấm vóc màu trắng đưa tới, giao cho Triệu Phổ, chỉ thấy phía trên là danh sách cặn kẽ, viết một mảng lớn chi chit.

Triệu Phổ nhận lấy, "Việc này không nên chậm trễ, mọi người phải lập tức bắt lại!"

Công Tôn chạy tới hỏi Thiên Tôn, "Lão gia tử, trước đây khi người gặp Vương Duệ, ép tà linh kia ra, nhưng Vương Duệ cũng chưa chết a."

Lão gia tử gật đầu, "Có thể bản thân hắn đã là người sắp chết, đều dựa vào tà linh mà sống, một ngày mất đi tà linh chống đỡ, chẳng mấy chốc sẽ như đèn cạn dầu."

"Nhưng vì sao thời điểm bọn Vưu Thiên Vưu Miễn bức tà linh ra, những người đó đều chết tại chỗ?" Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.

"Bởi vì bọn họ không phải dùng nội lực bức tà linh ra, mà là dựa vào dược vật, coi như là dựa vào độc." Thiên Tôn lắc đầu, "Đổi một loại độc thay loại độc ban đầu, vậy bảo sao không chết."

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, "Không chừng ta có thể cứu bọn họ!"

Mọi người sửng sốt, nhìn Công Tôn.

Công Tôn tiên sinh còn rất chăm chú, "Bọn họ là gần chết, cũng không phải là cải tử hồi sinh! Mà năm đó khi bị bỏ vào quan tài, bọn họ là trạng thái hôn mê, làm sao có thể làm cho một đám lớn võ phu vui vẻ như vậy nằm trong trạng thái gần chết? Hơn phân nửa là hạ độc! Cho nên không chừng ta có thể trị cho bọn họ! Vậy là không cần phải chết rồi?"

Tất cả mọi người cảm thấy đó là một biện pháp tốt, không ngại thử một lần.

Triển Chiêu đem danh sách kia chia làm vài phần, mấy vị cao thủ mỗi người lĩnh một phần, mọi người phân công nhau hành động.

Mà Triệu Phổ cũng phái người đem Vương Duệ đến, chỉ mới nửa ngày, Vương Duệ đã sắc mặt vàng như nến, đứng không vững.

Công Tôn kiểm tra cho hắn một chút, phát hiện hắn đích xác thân trúng kịch độc tuyệt đối sống không qua đêm nay, nhưng cũng may vẫn cứu được!

Công Tôn bảo Triệu Phổ đem toàn bộ quân y tập trung lại, dạy cho bọn họ phương pháp giải độc, trong quân binh đặc biệt lập ra một khu vực, dùng để an trí những người này.

Cái gọi là nhiều người thì dễ xử lý, trong quân doanh Triệu Phổ bây giờ chính là không bao giờ thiếu cao thủ, mọi người phân công nhau bắt người, chỉ dùng một ngày, người trong danh sách đều đã bắt về hết.

Bọn Thiên Tôn Ân Hậu tốn chút sức, mấy vị lão gia tử nội lực thâm hậu theo yêu cầu của Công Tôn tẩy rửa tà linh, Công Tôn dẫn dắt đám quân y giải độc cho mọi người, bận bịu cả đêm, tới buổi trưa ngày thứ hai, rốt cục đem toàn bộ tính mệnh "Vật chứa" bảo đảm được.

Mấy vị Cuồng Phố và Lý Vinh đều ở phụ cận, luôn cảm thấy Nghiêm Tứ Cuồng và Lý Khiếu chết có chút oan, sớm giao vào tay Công Tôn không chừng có thể bảo trụ một cái mạng.

Nhưng mà, sự tình cũng không có rõ ràng ngay như vậy! Bởi vì danh sách cũng không phải toàn bộ.

Vưu Thiên và Vưu Miễn điều tra nhiều năm như vậy, vẫn là không tìm được toàn bộ người, cho tới bây giờ không có đầu mối, còn có năm người.

Năm người này là thân phận gì, tới từ nơi nào, bọn họ một chút manh mối cũng không có. Nhưng có thể khẳng định là, bọn họ cũng không phải là tự nguyện tham dự vào hành động năm đó, mà là bị bắt cóc.

Mọi người cũng đều phát sầu, trong này lọt một người không tìm được căn bản cũng không khác biệt, giống như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vậy không thể làm gì khác hơn là đổi phương pháp.

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu, hỏi —— Người trước đây dùng qua biện pháp này, nếu là phương pháp giống nhau, vậy hơn phân nửa có quan hệ với hung thủ lần này, có thể hay không hạ thủ từ trên người bọn hắn?

Bọn Triển Chiêu hỏi thân phận hung thủ năm đó, Thiên Tôn và Ân Hậu đều nghĩ muốn, mở miệng nói, "Hay là trực tiếp dẫn các ngươi đi tìm hắn a?"

Mọi người cả kinh —— Chẳng lẽ còn sống?! Tà môn a!

Theo hai vị lão gia tử ra khỏi thành, Triệu Phổ vừa đi vừa gật đầu, quả nhiên nhà có lão như có bảo vật a! Có hai vị ở đó chính là đáng tin a!

Chỉ là, sau nửa canh giờ......

Mọi người đứng bên một ngôi mộ lẻ loi trong hoang mạc.

Thiên Tôn và Ân Hậu chỉ vào mộ bia nói, "Ở nơi này đây!"

Mọi người đứng trong bão cát ở đại mạc sau giờ Ngọ, nhìn cái mộ hoang trước mắt —— Quả nhiên lão nhân gia đáng tin gì gì đó, đều là ảo giác......

Ngũ Gia hỏi Thiên Tôn, "Người đã chết?"

"Ân, chết thật lâu rồi!" Thiên Tôn gật đầu.

Mọi người đỡ trán —— Thảo nào vừa rồi lúc hỏi hai lão gia tử có chút do dự, thì ra nghi hung đều chết hết, kết quả là manh mối lại bị đứt đoạn!

Mọi người hơi thất vọng bất quá cũng không biện pháp, liền muốn trở về nghĩ biện pháp.

Triển Chiêu vừa mới xoay người một cái, liền cảm giác phía sau mình dường như có vật gì.

Ngũ Gia hơi liếc thấy, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng Triển Chiêu không cẩn thận thò cái đuôi ra......Nhìn kỹ một chút, là một cái bóng đen ngồi xổm sau lưng Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng quay đầu, chỉ thấy Táng Sinh Hoa không biết từ lúc nào đến phía sau hắn, đang ngồi, nhìn chằm chằm tòa mộ bia kia.

Một bên, Tiểu Tứ Tử cũng đi tới, nghẹo đầu nhìn Táng Sinh Hoa.

Táng Sinh Hoa xoay mặt qua, đối diện với hắn......Vừa lúc hắn ngồi cao ngang với Tiểu Tứ Tử đang đứng, hai người cứ như vậy đối diện mắt to trừng mắt nhỏ.

Mọi người ở đây cũng không biết hai người bọn họ là tình huống gì, liền tò mò nhìn.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay khẽ kéo cái mũ rộng vành của Táng Sinh Hoa.

Táng Sinh Hoa không có để ý, mũ bị lấy xuống.

Lập tức mọi người nghe được một tiếng kêu "Nha a a a a......" thảm thiết, Táng Sinh Hoa hoảng sợ luống cuống tay chân che mặt.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu một cái, Công Tôn phía sau vội vàng chạy tới, "Tiểu Tứ Tử! Không được không có lễ phép!"

Chỉ là Tiểu Tứ Tử còn muốn vươn tay kéo áo choàng của Táng Sinh Hoa, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với tướng mạo của hắn.

Công Tôn liền giơ tay ngắt mông bé.

Tiểu Tứ Tử xoa mông quay đầu nhìn phụ thân bé.

Công Tôn hí mắt —— Không cho phép vô lễ!

Tiểu Lương Tử lặng lẽ kéo Tiểu Tứ Tử qua, u oán nhìn Công Tôn —— Ngắt mông Cẩn Nhi mạnh như vậy......

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều tà mắt nhìn Tiểu Lương Tử —— Tiểu Tứ trước đây rất ngoan! Đều là bị dã hài tử ngươi dạy hư a!

Tiểu Tứ Tử che mông không động tay nữa, bất quá vẫn là quan sát Táng Sinh Hoa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy kỳ quái —— Tiểu Tứ Tử ngày thường tựa như một con thỏ, không thấy bé trêu chọc qua ai......Khuôn mặt Táng Sinh Hoa có vấn đề gì sao?

Táng Sinh Hoa gắt gao che áo choàng, hướng về phía mọi người, chỉ chỉ mộ bia.

Triển Chiêu vội vàng hỏi, "Tiểu Táng thúc, người phát hiện gì rồi?"

Tang Sinh Hoa đưa tay, vỗ một chưởng về phía mộ bia.

Mọi người liền nghe được một tiếng "Răng rắc"......Ngược lại không phải mộ bia bị đánh vỡ, mà là xoay tại chỗ hơn nửa vòng.

Theo chuyển động của mộ bia, phía sau một bên ngôi mộ hoang kia, dĩ nhiên mở ra một cánh cửa đá nhỏ.

Cửa đá kia trông giống như một ám cách, ban đầu đây cũng không phải ngôi mộ lớn gì, vì vậy sau cửa đá cũng không có hang động địa đạo gì, càng giống như là một tầng ngăn cách ngăn tủ bình thường, bên trong cửa đá, có một pho tượng bằng gỗ.

Pho tượng kia không làm bằng men sứ, chỉ là tượng bùn màu xám trắng, cực kỳ sứt mẻ, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ, là một nam tử trung niên, mặc áo choàng thong khí thường gặp trong đại mạc, vóc người khôi ngô, hơi mập một chút, mặt to cằm vuông, hai bên ria mép. Tương đối kỳ lạ là, trên lỗ tai hắn, đeo một đeo đồ trang sức rủ xuống vai, như là dùng sừng trâu chạm rỗng, rất đặc biệt.

Bất quá vị này không giống như khắc thần phật cũng chẳng phải ma quỷ, chính là bộ dạng người du mục Tây Vực bình thường......Vì sao lại đặt trong một ngôi mộ lẻ loi ở nơi này?

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng đều đờ ra nhìn pho tượng.

Bạch Ngọc Đường hỏi hai người, "Đây là chủ nhân mộ sao?"

Hai người lắc đầu một cái, biểu thị —— Người này chưa từng thấy qua, hai người bọn họ cũng không biết pho tượng này lọt vào như thế nào, còn có cái ám cách? Bất khả tư nghị!

"Ngược lại khẳng định không phải chủ nhân mộ làm a! chắc là người làm mộ phần cho chủ nhân mộ." Triển Chiêu hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn là người nào làm mộ, hai người liếc nhau một cái, trăm miệng một lời trả lời, "Vưu Hạo!"

"Là cái người giữ cửa năm đó?"

"Lại nói tiếp......Năm đó thực ra ngược lại ta nghe Vưu Hạo nói hoàn toàn chính xác."

Lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên mở miệng nói chuyện, nghe giọng điệu này —— Dư Khiếu Nguyên quay lại rồi! Đoán chừng là tỉnh ngủ.

Dư Khiếu Nguyên nói, "Ta nhớ Vu Hạo sau này luôn nói, năm đó hắn và đám người kia, đều là bị một người lợi dụng! Cho nên nói trên đời này hẳn là còn một người biết bí mật thi chuyển linh và Thiên Khanh......Bất quá người nọ sau đó lại mất tích không thấy."

Mọi người kinh hãi nhìn Dư Khiếu Nguyên —— Chuyện trọng yếu như vậy mà người không nói sớm!

Dư Khiếu Nguyên lại thờ ơ nhún vai một cái, "Vưu Hạo sau đó thần trí lại không rõ, gần như ở trạng thái nửa điên, ai biết hắn nói thật hay giả a."

Lâm Dạ Hỏa đưa tay, lấy ra pho tượng trong ám cách.

Mọi người trở về quân doanh, tụ trong trướng thương lượng một chút đối sách.

Trước mắt đầu mối duy nhất là một pho tượng......Mà trước kia có một lần có người có ý đồ phục sinh Hắc Thủy tà linh, là vào khoảng thời gian Dư Khiếu Nguyên khi còn sống! Nói cách khác, bất luận pho tượng này khắc là người nào, người nọ cũng đã chết mới đúng, đối với vụ án hiện tại này có gì trợ giúp sao?

Bất quá ngựa chết thành ngựa sống a, cũng không ngại thử một lần xem có hiệu quả hay không.

Triệu Phổ sai người dẫn hai huynh đệ Vưu thị tới, để cho họ xem qua tượng đất.

Hai người nhìn thoáng qua sau đó ngẩn người, có vẻ hết sức kinh ngạc.

"Làm sao?" Triệu Phổ vội hỏi, "Gặp qua người này sao?"

Hai huynh đệ đều lắc đầu, đang lúc mọi người ở đây lại một lần nữa thất vọng, hai người bọn họ lại chỉ vào cái vòng tai sừng trâu quái dị trên lỗ tai tượng đất nói, "Nhưng là thấy qua vòng tai này!"

Mọi người sửng sốt, đều ngẩng đầu nhìn vòng tai.

Nhìn kỹ, vòng tai này hoa văn phức tạp tạo hình đặc biệt, người Tây Vực mặc dù đa phần đều yêu thích đeo vật phẩm trang sức, nhưng vòng tai như vậy, Lâm Dạ Hỏa và Hạ Nhất Hàng ở Tây Vực đã lâu cũng đều biểu hiện chưa từng thấy.

Vưu Miễn nhíu mày, chỉ vào vòng tai, "Năm đó tới tìm chúng ta là hai người, một ông lão mang theo một thiếu niên."

Tất cả mọi người gật đầu, cái này trước đây Vưu Miễn đã nói, một già một trẻ còn là người Ác Đế thành.

"Chủ yếu nói chuyện đều là lão đầu, thiếu niên kia liền ngồi một bên xem, hắn dáng vẻ quá kỳ lạ, cho nên ta nhớ rất rõ."

"Rất đặc biệt?"

"Đầu tiên hắn mang vòng tai như vậy, thứ hai sao......Chính là ở chỗ thiếu niên này tuy là thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, nhưng lại cho ta một loại cảm giác rất thành thục, mặt khác, mắt hắn là màu vàng, cực kỳ quỷ dị."

"Màu vàng?" Thiên Tôn và Ân Hậu đột nhiên cùng hỏi.

"Tiểu quỷ."

Lúc này, Dư Khiếu Nguyên chẳng biết đã đến bên cạnh hai huynh đệ Vưu thị lúc nào.

Hai người sợ đến run lên.

Dư Khiếu Nguyên sáp lại trước mặt hai người bọn họ, đưa tay chỉ đôi mắt giống như đá ngọc lưu ly của mình, hỏi, "Có phải hay không giống đôi mắt này?"

"Ách......" Hai huynh đệ đều gật đầu, "Thật giống, chỉ là tiền bối là màu đỏ, hắn là màu vàng, đều trông tựa như hạt ngọc lưu ly."

"Cho nên thiếu niên kia có phải hay không là thân thích với cái tượng gỗ này?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Thế hệ con cháu có con ngươi màu vàng biểu hiện cái gì?"

"Công phu Hắc Thủy cung......có hai phương pháp luyện, một loại luyện là con đường của Dư Thiếu La, luyện thành như vậy chính là mắt đỏ." Ân Hậu giúp đỡ giải thích, "Luyện đến mức tận cùng chính là màu đen."

"Mà một loại khác không luyện thích hợp sẽ chết, con mắt chính là màu vàng hoặc là màu xanh nhạt." Thiên Tôn giúp đỡ bổ sung, "Loại luyện này đến mức tận cùng chính là kim sắc!"

Mọi người ở đây nghe được đều nhíu mày, Dư Khiếu Nguyên lại bồi thêm một câu, "Năm đó, Dạ Hậu chính là kim mâu."

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Luyện công phu Hắc Thủy cung, con đường so ra không đúng......Không chỉ phân biệt ở đó chứ?"

Thiên Tôn và Ân Hậu đều ngẩng đầu suy nghĩ, như là cân nhắc nên trả lời vấn đề của Bạch Ngọc Đường như thế nào.

Thiên Tàn lão gia tử bên cạnh hai người bọn họ đúng lúc vươn tay, nói một câu sấm sét —— Phân biệt giữa điên và không điên.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều quay mặt gật đầu với hắn —— Ân! Câu này đúng a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro