Chương 186: Khiếu Lâm Quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186: Khiếu Lâm Quan

Án tử Hắc Thủy tà linh, trải qua một hồi thăng trầm, rốt cục kết thúc.

Nhưng mà, ảnh hưởng Thánh Linh Vương loại người này mang tới cho mọi người, cũng không phải dễ dàng tiêu thất như vậy.

Vì vụ án này mà lao tâm lao lực mọi người, sau mấy ngày nghỉ ngơi và hồi phục, mới dần dần phục hồi tinh thần lại, bắt đầu tinh tế hồi tưởng án kiện này, đều không tránh được mà hơi xúc động.

Đêm hôm đó, sau khi Tứ Tà trận hình thành quỷ dị trên không trung, đột nhiên bắt đầu có tuyết lớn rơi xuống.

Thời tiết mùa đông rét đậm ở Tây Bắc đã qua, lúc này lại hạ một hồi tuyết như vậy cũng là hết sức hãn hữu, hơn nữa có tuyết không gió, hoa tuyết giống như lông ngỗng rơi xuống đất từng đợt từng đợt lớn, nhưng trời cũng không phải là đặc biệt lạnh.

Đại mạc và Hắc Phong thành sau khi bị tuyết trắng bao trùm, lộ ra vẻ sạch sẽ đến mức dị thường, cảnh sắc tráng lệ duy mỹ.

Triệu Phổ phái ra rất nhiều thám tử tìm hiểu tin tức Ác Đế thành, tìm được không ít manh mối.

Hạ Nhất Hàng từ chỗ Hạ Vãn Phong tổ tiên hắn lấy được bản vẽ cũng giúp đỡ được đại ân, Tây Bắc địa hình phức tạp, đặc biệt ở khu vực Ác Đế thành ngụ, phụ cận có không ít chỗ hung hiểm.

Mặc khác, Hắc Thủy Bà Bà gần đây đang ngủ đông, Triệu Phổ định đợi nàng tỉnh rồi mới hảo hảo hỏi thăm một chút, dù sao, lúc này trong cơ thể nàng hẳn là có Thánh Linh Vương, hắn đối với Ác Đế thành hiểu biết, đối với bước hành động kết tiếp trợ giúp được rất lớn.

Chư tướng Triệu gia mấy ngày nay cũng vội vàng phát động, mở hội nghị quân sự ngay trong quân trướng, Công Tôn và Công Tôn Mưu cũng giúp đỡ bày mưu tính kế, hai vị này kiến thức rộng rãi lại tinh thông nhân văn địa lý, rất có thể giúp được nhiều.

So với chư tướng Triệu gia quân vội vàng chuẩn bị chiến tranh, người Khai Phong Phủ lại rất thanh nhàn.

Triển Chiêu hai ngày này cùng Tiểu Tứ Tử mỗi ngày đều đến trướng bồng Hắc Thủy Bà Bà ngủ ngắm tuyết, một mặt là giúp Triệu Phổ xem chừng, Bà Bà vừa tỉnh liền hỏi Thánh Linh Vương về sự tình Ác Đế thành một chút, mặt khác là sợ thanh mãng xà thực lớn nằm trước cửa sẽ bị đóng băng.

Tiểu Tứ Tử còn rất tri kỷ, tìm không ít rơm rạ, nhờ ảnh vệ hỗ trợ làm cái ổ cho thanh mãng xà ở.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cũng nhắc tới sự tình Thánh Linh Vương, một lớn một nhỏ này đừng xem hơn kém không ít tuổi, thật đúng là có thể ở chung a.

Tiểu Lương Tử cũng hiểu được Thánh Linh Vương người này đã không thể dùng tốt hay xấu để hình dung, chỉ có thể nói hắn chính là một "Si nhân", cư nhiên vì yêu một người, luân hồi chuyển thế ở nhân gian phiêu bạt gần như nghìn năm, quá thần kỳ.

Tổng thể mà nói, mọi người trong quân doanh yên ổn đối lập nhau, dĩ nhiên, cũng có một ngoại lệ khác.

Người nào không bình tĩnh? Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia mấy ngày nay sắp buồn chết rồi!

Lại nói gần đây thư viện Hắc Phong thành nghỉ, đám học sinh Thái Học viện kia rất rảnh rỗi, liền cùng một đám tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn cũng rất rảnh rỗi ở chung một chỗ.

Một đoàn thiếu nam thiếu nữ mỗi ngày cùng Thiên Tôn đi dạo phố.

Ân Hậu và đám lão đầu lão thái thái của Ma Cung kia cùng Lâm Dạ Hỏa đi Ma Quỷ thành chơi đùa, Ân Hậu vừa đi, nào còn ai có thể quản được Thiên Tôn a. Lão gia tử mấy ngày nay mỗi ngày tựa như gà mái mẹ dẫn theo gà con, mang theo chuỗi dài tiểu hài nhi số tuổi còn chưa bằng số lẻ sau một trăm của hắn du ngoạn.

Mà nói đến cũng khéo, đám người giang hồ bị Thánh Linh Vương gạt tới trước kia còn chưa đi.

Sự tình Thánh Linh Vương và Hắc Thủy Bà Bà, Triệu Phổ cũng không thể công khai nói cho người giang hồ, cái loại đùa giỡn kỳ quặc này ai thèm tin a.

Hơn nữa đám người giang hồ trước bị nội kình Tứ Tà trận chấn động một trận kia, lại bị Thiên Tôn đánh cho một trận tơi bời hoa lá, bây giờ còn đang ở trạng thái "Mộng", ở lại Hắc Phong thành không chịu đi.

Đám người giang hồ này ngày nào tụ tập lại, luôn sẽ có chuyện náo động, không ai phục ai, đánh lộn ẩu đả tỷ võ tình huống nào cũng có.

Vừa vặn còn để Thiên Tôn bắt gặp người giang hồ đánh lộn vài lần, nói khoác mà không biết ngược chọn cái gì minh chủ, có thu đồ đệ bái sư lên lôi đài, còn có làm cái gì rửa tay chậu vàng, đến là loạn.

Triệu Phổ trận này cũng không thèm quản, Hạ Nhất Hàng tương đối thông minh, lúc ăn cơm nói ra câu, "Chút người giang hồ làm sao lại học toàn cái không tốt, cũng nên có người quản chứ", không biết thế nào liền truyền tới tai Thiên Tôn.

Lão gia tử đoán chừng là trước dùng cây đánh người giang hồ đánh đến nghiện, mang theo một đám đồ tử đồ tôn phái Thiên Sơn cùng nhau dạo phố, nhìn thấy người giang hồ gây chuyện liền đánh.

Thiên Tôn muốn đánh người người nào ngăn cản được a, hơn nữa lão gia tử bất kể người là mới ra đời hay là chưởng môn công thành danh toại, giống nhau cũng đè xuống đất đánh cho tơi bời hoa lá!

Ngày ấy Âu Dương và Bạch Ngọc Đường cảm khái nói, "Võ lão thần tiên như người sao lại tựa như thổ phỉ cùng một chỗ huyên náo! Tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn đánh những người giang hồ kia vả miệng vang lên "Ba ba", người trên đường phố nhìn một màn cao thủ võ lâm giang hồ này, các chưởng môn đại môn phái, gần đây không phải mặt sưng phù thì cũng là tay chân sưng, bất quá coi lại có vẻ rất nghiện."

Bạch Ngọc Đường thực sự còn kiên trì đi nhìn hai lần, nhìn thấy cũng không còn gì để nói.

Thiên Tôn cùng lúc giật dây đồ đệ phái Thiên Sơn trừng phạt võ lâm, cũng làm cho đám thư sinh Thái Học viện kia học theo một dạng võ lâm quần hùng kia, "Các ngươi nhớ ăn không phải nhớ đòn a, cả ngày không phải nội đấu thì cũng là bị người lợi dụng, muốn chết tìm một chỗ không người mà treo cổ đi, đừng chạy đến gây họa cho bách tính."

Âu Dương giúp Bạch Ngọc Đường giám định một cái, "Lão tổ tông nhà ngươi cái này rõ ràng là mượn công tế tư sao? Ngươi phải quản a! Bộ dáng như vậy mỗi ngày ở trên đường Hắc Phong thành đánh cho tơi bời hoa lá nơi nào chịu nổi a."

Bạch Ngọc Đường cũng muốn quản, nhưng Thiên Tôn liền hí mắt hỏi hắn, "Tiểu tử ngươi á? Tiểu thỏ tử dám quản sư phụ ngươi à? Có tin hay không ngay cả ngươi cũng đánh luôn!"

Ngũ Gia liền vội bỏ trốn, tâm nói Bạch Ngọc Đường lớn như vậy rồi, vạn nhất sư phụ hắn điên lên thật, trước mắt bao người cũng đánh hắn một trận tơi bời hoa lá, vậy sau này làm sao lăn lộn a.

Kết quả là, không ai quản được Thiên Tôn càng lớn lối.

Quần hùng võ lâm nhưng là xui xẻo rồi, mỗi ngày sinh hoạt trong lúc dầu sôi lửa bỏng cũng không dám xuất môn, có mấy người quấn gói chuẩn bị quay về vùng Trung Nguyên, không ngờ Thiên Tôn sai Triệu gia quân đóng cửa thành, một người cũng không cho chạy.

Triệu Phổ cảm thấy thật có ý tứ, còn đặc biệt phái Phong Khiếu Thiên ra ngoài cổng thành coi chừng, giúp Thiên Tôn bắt "Cá lọt lưới."

Ngũ Gia mấy ngày nay, mỗi ngày đều là trạng thái hai tay đỡ trán, ngược lại hắn không phải là thương tiếc Thiên Tôn đánh người giang hồ, mà là thương cho bản thân, cái này cũng đều là sư phụ bảo bối nhà hắn kéo thù hận cho hắn a......Sư phụ hắn mà điên lên, bất kể ngươi là cái gì Thiếu Lâm Võ Đang, đều đánh hết!

Thời khắc mấu chốt, phải nói tới thương cho Ngũ Gia còn có Miêu Gia, Triển Chiêu đưa ra một điểm mấu chốt cho Bạch Ngọc Đường, "Thiên Tôn cũng là quá rảnh rỗi, mỗi ngày đi dạo trong thành, những người giang hồ kia lần lượt lọt vào mắt người, bị đánh cũng bình thường. Không bằng dẫn người đi xa một chút tìm chỗ chơi, cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ sao! Nhìn không thấy đám người giang hồ kia, liền không có việc gì."

Bạch Ngọc Đường cảm thấy chủ ý này ngược lại không tệ! Chỉ là địa phương nào nên du lịch ở Tây Vực, sư phụ hắn đều đi chơi qua, dù là Ma Quỷ thành hay Lang Vương bảo, lão gia tử tựa hồ cũng không phải cảm thấy quá hứng thú.

Triển Chiêu hỏi Tiểu Lương Tử, Tây Vực không có địa phương gì đặc biệt thú vị, là bình thường không thường có người đi, tốt nhất là còn có các loại đồ cổ.

Bạch Ngọc Đường nhìn Mèo nhà mình, cảm thấy cái này cũng quá khó khăn rồi, vừa thú vị lại vừa có đồ cổ, còn không bằng để sư phụ hắn đi đào cổ mộ a......

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, "A! Các thúc có muốn hay không đi Cuồng Thạch thành vui đùa một chút?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nghe được "Cuồng Thạch thành" liền nghĩ đến huynh đệ ngốc Cổ Liệt Hi cổ Lục của Triệu Phổ kia.

Tiểu Tứ Tử cũng hỏi, "Đi chơi với Tây Hồ Lô sao?"

"Cuồng Thạch thành ngược lại ta thật ra chưa từng đi qua, sư phụ ta cũng chưa từng đi qua vậy." Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Nghe nói dân trong Cuồng Thạch thành là nữ tôn nam ti, nam nhân một chút địa vị cũng không có."

"Hắc hắc hắc." Tiểu Lương Tử tựa hồ là nhớ ra chuyện thú vị gì đó, liền hỏi, "Vậy cũng đúng! Tiểu tức phụ nhi Cuồng Thạch thành rất lợi hại! Nương ta giống như cọp mẹ Tây Bắc vậy......"

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Lương liền bị Triển Chiêu ném một hột hạt dẻ trúng, "Sao lại nói nương cháu như vậy!"

"Vốn là vậy mà!" Tiểu Lương Tử xoa xoa đầu, bĩu môi một cái, "Có thể so với nữ nhân Cuồng Thạch thành, nương ta còn coi như là ôn nhu! Nữ nhân Cuồng Thạch thành có thể sánh với nam nhân! Một người hai người đều hào khí ngất trời, tương phản, những đại lão gia này đều tựa như tiểu tức phụ nhi gặp cảnh khốn cùng. Hơn nữa Cuồng Thạch thành hai thúc đi không có nguy hiểm!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu, "Cái gì gọi là không có nguy hiểm?"

Tiểu Lương Tử "Tấm tắc" hai tiếng, "Hai thúc ở Hắc Phong thành trình độ được hoan nghênh gần bằng sư phụ con và Cẩn Nhi vậy."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hí mắt, ý kia còn rất không phục, bại bởi Tiểu Tứ Tử còn chưa tính, dựa vào cái gì bại bởi Triệu Phổ a!

"Bất quá Cuồng Thạch thành đầu kia thẩm mỹ cùng chỗ này của chúng ta không quá giống nhau, các thúc như vậy ở Cuồng Thạch Thành không ai thèm lấy đâu!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng nháy mắt mấy cái, "Không ai thèm lấy......"

"Thần tượng toàn dân của Cuồng Thạch thành là dạng như Hi Cổ Lục! Muốn một người thật khôi ngô, da mặt còn phải thật là thô!" Tiểu Lương Tử nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử một bên liền thò mặt sang, "Tây Hồ Lô thật là đẹp trai!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Lương Tử hít ngụm khí lạnh, hai tay bắt lấy bả vai Tiểu Tứ Tử lắc a lắc, "Cẩn Nhi! Ngươi tỉnh lại đi a! Hắn ngu như vậy nơi nào gọi là đẹp trai! Đại gia ta như vậy mới được gọi là suất ca......Ai nha."

Tiểu Lương Tử còn chưa nói dứt lời, đầu đã trúng mấy cái cốc đầu.

Tiểu Lương Tử ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, trên mông vẫn bị đạp một cước, đạp cho bé nằm úp sấp mà bĩu môi rụt cổ, người sau lưng còn thêm hai cước, "Cái thằng nhãi con ngươi! Phải có thể diện chứ hả!"

Tiểu Lương Tử vừa quay đầu lại, chỉ thấy đánh bé là Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng một tay xách bọc quần áo, trông như là mới từ Ma Quỷ thành chạy về, vào cửa liền thấy Tiểu Lương Tử lắc Tiểu Tứ Tử hồ ngôn loạn ngữ, tiến lên thay Tiêu Thống Hải quản con trai.

Triển Chiêu tiện tay tiếp được bao quần áo của Lâm Dạ Hỏa được hắn chuyển cho, mở ra xem, là thổ sản Ma Quỷ Thành, liền lôi Tiểu Tứ Tử đang thương tiếc Tiểu Lương Tử đến một bên chia ăn.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài cửa một chút, liền phát hiện Lâm Dạ Hỏa một mình trở về, hiếu kỳ hỏi, "Ân Hậu bọn họ đâu?"

"Lão gia tử đã trở về, một mình trở về, mấy người khác ở lại Ma Quỷ Thành thêm một thời gian ngắn, có Liễu đại gia hầu chuyện họ, không cần lo lắng." Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa rót cho mình chén trà.

Triển Chiêu cầm cái bánh quai chèo vàng óng, vừa gặm vừa nhìn ra bên ngoài, "Ngoại công ta sao lại trở lại? Không phải nói ở lại lâu một chút sao?"

"Hoắc, Thiên Tôn lão gia tử ở Hắc Phong thành thanh lý môn hộ, có người nói mỗi ngày quất nằm xuống ít nhất mười chưởng môn đại môn phái, tin tức này truyền khắp toàn bộ giang hồ, chúng ta ở Ma Quỷ thành cũng nghe phong thanh." Hỏa Phượng nói tiếp, "Ân Hậu liền theo ta trở về."

Bạch Ngọc Đường lòng nói A di đà phật cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người có thể chăm sóc người......

Đang vui vẻ, không ngờ Lâm Dạ Hỏa bổ một đao, "Ân Hậu nói, một ngày đánh mười người không đủ a, chí ít đánh hai mươi."

"Phốc, khái khái......" Triển Chiêu suýt chút nữa bị nghẹn bánh quai chèo, vừa đấm ngực vừa hỏi, "Ngoại công ta đâu?"

"Đang ở trên đường đó!" Lâm Dạ Hỏa vui tươi hớn hở, "Nói là lần này phải làm cho quần hùng võ lâm triệt để ghi nhớ thật lâu."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, yên lặng thay những người giang hồ này mà cầu nguyện, này là trêu ghẹo trúng ai......

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, "Bằng không thực sự mang Tôn Tôn và Ân Ân tới Cuồng Thạch thành chơi a, sau đó nhân cơ hội thả cho những người đó chạy?"

Lâm Dạ Hỏa còn thật buồn bực, "Các ngươi đi Cuồng Thạch thành? A......"

Hỏa Phượng như là nhớ ra cái gì, hỏi, "Muốn đến Tiếu Lâm quan xem cảnh sương mù sao?"

"Đúng nga!" Tiểu Lương Tử cũng bò dậy, "Mấy ngày nay vừa lúc tuyết rơi, Khiếu Lâm quan ước chừng đã có sương mù."

Triển Chiêu thật tò mò, "Là ta kiến thức nông cạn sao? Chưa từng nghe qua chỗ Khiếu Lâm quan này a."

Ngũ Gia cũng gật đầu.

"Chỗ kia cũng không phải nổi danh lắm." Lâm Dạ Hỏa nói, "Tiếu Lâm quan ở biên giới Tây Bắc Cuồng Thạch thành, Cuồng Thạch thành địa thế khá cao, dễ thủ khó công, xây lên thành chỗ dựa vững chắc, trên núi có một thiên trì, cái này các ngươi hẳn là nghe qua a!"

"Bạch Lộc Trì sao?" Triển Chiêu hỏi.

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Có người nói nơi đó có thần lộc* bạch sắc lui tới, cho nên có cái tên như thế."

*hươu thần

Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi, "Tiểu Lâm Tử, ngươi gặp qua thần lộc màu trắng sao?"

Lâm Dạ Hỏa khoát khoát tay, "Bỏ đi, chỗ đó có bạch lộc gì a, nhưng lại có thật nhiều dê sừng lớn màu trắng, còn có báo tuyết gì gì đó."

"Báo tuyết?"

Ngũ Gia tựa hồ có hứng thú cao hơn một chút.

Lâm Dạ Hỏa híp mắt liếc Ngọc Đường, "Không có dễ nhìn như trong truyền thuyết vậy đâu! Chính là con mèo hoa lớn màu trắng."

Ngũ Gia khẽ gật đầu, hứng thú hiển nhiên cao hơn.

Lâm Dạ Hỏa nói tiếp về sự tình Khiếu Lâm Quan, "Phía dưới Bạch Lộc Trì gì đó cũng không thiếu ao nhỏ, gọi là Thất Tinh trì."

Tất cả mọi người gật đầu, hiển nhiên cũng nghe qua.

"Thất Tinh Trì rất đẹp." Tiểu Lương Tử nói, "Màu sắc không cùng một dạng, đứng ở trên Bạch Lộc Trì ngắm xuống dưới, chi chít khắp nơi thật nhiều ao, có bảy cái."

"Cho nên Thất Tinh Trì cũng không phải là chỉ có bảy cái ao?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

"Không phải, đại khái là có hơn một trăm cái, bất quá có bảy cái lớn, hơn nữa sắp hàng thành dạng hình muôi, gần giống như Bắc Đẩu thất tinh."

"Cho nên......Cũng không phải là tự nhiên hình thành?" Ngũ Gia hỏi.

"Chắc là do sức người mở a." Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Nơi đó phong cảnh cũng không tệ lắm, đáng để đi."

"Nói một hồi......" Triển Chiêu không rõ lắm, "Khiếu Lâm quan có quan hệ gì?"

"Đại mạc tuy là bình thường tuyết rơi, thế nhưng tuyết ấm áp kỳ thực rất ít, đều là thời điểm trời đông giá rét xơ xác tiêu điều hạ chút bão tuyết, trước đây cũng từng trải qua loại tình huống thời tiết xuân về hoa nở. Mỗi khi có loại khí hậu này, Bạch Lộc Trì gồm cả khu vực Thất Tinh Trì kia, sẽ bắt đầu có sương mù, sương mù thật là lớn!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Sau đó cảnh tượng thần kỳ sẽ xuất hiện!" Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, "Chỉ cần thời điểm có sương mù đứng ở bên Bạch Lộc Trì, thậm chí là trên cổng thành Cuồng Thạch thành, đều có thể nhìn thấy xa xa trong sương mù dày đặc, có một tòa quan ải hùng vĩ, trên cổng thành có ba chữ 'Tiếu Lâm quan', hơn nữa phía sau quan ải còn có rừng tùng rất cao, lay động theo gió, liền nghe thanh âm gió hú biển rừng, hết sức đồ sộ."

"Thần như vậy?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy rất hứng thú.

"Hơn nữa các ngươi nói a, cửa ải này không chừng thực sự từng tồn tại qua." Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, "Bởi vì người Cuồng Thạch thành, từng ở vùng đất phụ cận Thất Tinh Trì đào ra lượng lớn khí giới và khôi giáp, còn có một chút binh khí đồ đựng dụng cụ cổ đại. Hiện tại trên đường Cuồng Thạch thành còn có thật nhiều cửa hàng bày bán các loại đồ cổ này, chắc đúng với ham muốn của Thiên Tôn."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái —— Đích thực là không sai......

......

"Bạch Lão Ngũ! Triển Tiểu Miêu!"

Đang lúc này, không biết người nào ở cửa gân giọng hét to.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy thanh âm có chút quen tai, liền đi ra bên ngoài lều.

Chỉ thấy vài thị vệ bất đắc dĩ nhìn ba hòa thượng đứng ở đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ba hoàng thượng hơi kém vui kia mà nói, đây không phải là mấy vị cao tăng Thiếu Lâm Tự kia sao, đứng ở trước cửa hét to chính là Huyền Viễn đại sư.

Cẩn thận nhìn vài hòa thượng kia một chút, vui mừng thay cho Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng dậm chân chỉ vào Huyền Viễn, "Này là sao vậy, béo lên sao, so với Hòa thượng nhà ta còn mập hơn!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn cũng thật bất đắc dĩ, mấy vị cao tăng này có vẻ sưng lên một vòng không chừng.

Huyền Viễn giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi nhanh đi dẫn hai lão đầu đi a! Hai người bọn họ vừa rồi ở bên ngoài nói muốn tiêu diệt toàn bộ võ lâm Trung Nguyên vĩnh tuyệt hậu hoạn......"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy đi cứu quần hùng giang hồ đổ máu này.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy thật thú vị, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mang theo Tiểu Lương Tử ra ngoài xem náo nhiệt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro